Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 2 - Chương 51: Dò xét 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor

: Sakura Trang

Liễu Minh Nguyên kinh ngạc tiểu tử điên khùng ngây ngô trước mắt lại chính là kim bài sát thủ Dạ Tiêu Vân nổi tiếng làm người ta táng đảm trên giang hồ, vốn là đối với hắn còn tồn hoài nghi cũng ở trong tự thuật của hắn rít tìm được điểm hợp lí. Hôm nay thấy dáng vẻ hắn không chút nghĩ ngợi liền muốn cùng vương gia cùng đi hoàng tuyền, trong lòng cũng không nhịn được âm thầm khâm phục. Nhìn dáng vẻ hắn nói lải nhải nghiêm túc giao phó, lại thật hận không cắn đầu lưỡi mình, làm chơi đùa hắn làm cái gì đây? Làm hại lỗ tai mình chịu tội…

Thì ra Phong Tiêu Nhiên bị thương là thật, cũng quả thật một mực ở vào trạng thái hôn mê, cho nên Úy Trì Vân Thiên không dám tự chủ trương đối xử với Mạc Ưu như thế nào, chỉ đành phải trước đem hắn giam lỏng, nhưng việc y bị thương nặng không trị được là do chuyện Liễu Minh Nguyên cầm tới thử thăm dò Mạc Ưu. Lúc trị thương Cho Phong Tiêu Nhiên hắn liền chẩn ra tháng hơn một tháng, Phong Tiêu Nhiên cũng trong lúc hôn mê lẩm bẩm yêu cầu hắn giữ được hài tử, nhưng tâm ý của cha ruột đứa nhỏ này như thế nào? Vạn nhất là cái gian tế, kia nghiệp lớn của Tấn vương chẳng phải toàn hủy ở trên tay của hắn?

Huống chi tử mẫu phệ tâm cổ trên người Mạc Ưu sớm khiến hắn hoài nghi hắn là người trong giang hồ, thậm chí rất có thể là sát thủ, nhưng Tấn vương đối với hắn si tâm một mảnh, là tuyệt đối sẽ không tin tưởng, vì vậy hắn chỉ có thể tự trước thăm dò một chút. Nếu như Mạc Ưu thật là gian tế, nghe nói Tấn vương bệnh tình nguy kịch nhất định sẽ nghĩ đủ phương thức liên lạc cùng bên ngoài, đến lúc đó nhân chứng vật chứng cũng lấy đủ còn sợ hắn chống chế sao? Ai ngờ này lanh chanh dò xét, lại thử ra tiểu tử ngốc này có ý niệm đồng sinh cộng tử, cho mình tăng thêm vấn đề khó khăn, như thế nào mới có thể lấy ra cổ độc trên người hắn?

Hai người theo đuổi tâm tư của mình đi về phía chủ phòng ngủ của Tấn vương Lâm Uyên lâu, một cái đầy bụng bi thương, một cái lòng tràn đầy phiền não, lại quên giải thích tiểu đùa giỡn “Không hại đến đại thể” mới vừa rồi.

“Tiêu Nhiên!”

Tính một chút có sáu bảy ngày không gặp, Mạc Ưu suy nghĩ người nọ bị mình gây thương tích, bây giờ cũng không biết là tình hình ra sao, hận không thể đem tay mình chặt xuống tới đút chó ăn. Ai ngờ mới vừa chạm vào cửa vào phòng, cảnh tượng kiều diễm trước mắt làm hắn

Liễu và Minh Nguyên đi theo tiến vào cùng hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy Phong Tiêu Nhiên đang lười biếng nằm trên một tấm cẩm tú tương phi giường nhỏ, ngọc sắc ti bào trên người nửa cởi tới eo, lộ ra đường cong hoàn mỹ lưu loát trên lưng và da thịt mật sắc tốt đẹp nhẵn nhụi, vết thương nhỏ vụn năm xưa ở trên chiến trường lưu lại nhàn nhạt trang điểm trên đó, càng cho người một loại cám dỗ không nói ra được.

Úy Trì Vân Uyển ngồi trên một cái ghế thấp ở sau lưng y, một đôi tay nhỏ bé vuốt ve trên tấm lưng sáng bóng của y, mặt đầy nũng nịu si mê, khi thì cúi đầu tiến tới tai y vừa cười nói, y cũng cười yếu ớt đáp lại nàng.

“Khụ khụ… Khụ khụ...”

Liễu Minh Nguyên đứng ở sau người Mạc Ưu đã sớm hóa đá ho khan mấy tiếng, chính chủ phong tình vạn chủng kia cuối cùng cũng chú ý tới hai người tầm thường bọn họ, đầu đẹp nghiêng một cái, đáy mắt đã sớm tràn đầy nụ cười từ trong thâm tâm.

“Ngươi trở lại, sắc trời trễ như vậy, không trở lại nữa ta nhưng phải gọi người đi bên ngoài đưa về.” Y có chút quở trách đưa tay ra về phía Mạc Ưu, Mạc Ưu nhưng chỉ là quay đầu gắt gao trợn mắt nhìn Liễu Minh Nguyên.

“Khụ khụ… Cái này... Cái đó vương phi cùng Diệp nhi ra khỏi thành hái thuốc cũng là vì thân thể điện hạ, hôm nay người trở lại liền thật tốt. Vân Uyển cô nương, mới vừa rồi Uất Trì tướng quân vẫn còn đang tìm ngươi đâu, ngươi theo ta cùng chung đi đi.”

Liễu Minh Nguyên bị trừng thiếu chút nữa sặc nước miếng của mình, nín một gương mặt tuấn tú đỏ bừng qua loa đáp lời. Hôm nay Phong Tiêu Nhiên mới vừa tỉnh, chuyện Mạc Ưu bị giam lỏng hắn còn không có dám nói cho y, chẳng qua là lừa gạt y nói là đi trên núi núi hái thuốc, sắc trời dần tối sợ y nghi ngờ, cho nên mới vừa rồi mới có một đoạn hắn đi trong phòng Mạc Ưu.

“Được... Được! Liễu đại ca, ngươi đối với bổn vương phi thật là tốt!” Mạc Ưu thấy dáng vẻ Phong Tiêu Nhiên một bộ mê chết người không đền mạng nào có giống như bị thương nặng không chữa khỏi, lại thấy Liễu Minh Nguyên trả lời che che giấu giấu, cũng biết mấy ngày nay đều là hắn cùng Úy Trì Vân Thiên đang giở trò quỷ, không từ cắn răng nghiến lợi nói, còn tăng thêm ba chữ “bổn vương phi”, hắc hắc, Liễu đại ca, ngày khác ta báo thù cũng đừng nói ta dùng thân phận vương phi đè ngươi nga!

“Ưu Nhi, các ngươi đang nói gì đấy?”

“Không có gì, Liễu đại ca quan tâm ta như vậy, ta dĩ nhiên phải cám ơn hắn.” Mạc Ưu cười xấu xa đi tới trước giường nhỏ của Phong Tiêu Nhiên, thấy y đang muốn đứng dậy bận bịu quan tâm đỡ một cái, cũng liền thừa dịp kề cận y tay lại cũng không thả ra nữa.

Úy Trì Vân Uyển thấy một đôi mắt hắn dường như biết hết thảy nhiên quét qua trên mặt mình, có chút ngồi không yên, vội vàng đứng dậy vén áo thi lễ: “Vương phi, điện hạ ngủ mê man mấy ngày toàn thân đau nhức, cho nên Hoàn nhi...”

“Uất Trì cô nương không chỉ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, tâm địa lại hiền lành, đối với điện hạ chúng ta quan tâm tỉ mỉ. Hôm nay vị trí của Tấn vương phi còn trống, Tấn vương nhất mạch không người nối nghiệp Mạc Ưu cảm giác sâu sắc tự trách, không bằng...”

Úy Trì Vân Uyển thấy Mạc Ưu một bộ dáng vẻ hết sức thành khẩn đau lòng ôm đầu, còn tưởng rằng hắn coi là thật muốn đưa mình gả cho Phong Tiêu Nhiên làm thê, đã sớm một khuôn mặt tươi cười hồng thấu, cúi đầu đang muốn làm thế từ chối, ai ngờ Mạc Ưu bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, người nọ sớm bị Tấn vương điện hạ đè lại, hai người hai môi giáp nhau không coi ai ra gì hôn lửa nóng.
« Chương TrướcChương Tiếp »