Editor: Sakura Trang
“Chẳng qua là tinh thần không tốt? Thạch thái y, ngươi có xem cẩn thận không, phụ hoàng nhưng mà đang chờ chúng ta đáp lời đâu. Tam đệ tay cầm trọng binh liên quan đến an nguy quốc gia, nhưng mà vạn vạn không được sơ xuất.”
Văn vương thấy Thạch Trung Tuyền cái gì cũng không tra được, lòng trong không khỏi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ chuyện không tốt. Lại nhìn bụng Phong Tiêu Nhiên căn bản là bằng phẳng, dáng vẻ khí định thần nhàn, làm sao giống như cái gì mang thai tháng sáu? Thám tử này làm ăn thế nào? Chẳng lẽ là đã bị Tam đệ thu mua tới hại hắn sao?
Tệ hại, trước mặt phụ hoàng lời đã nói ra khỏi miệng, hôm nay cái gì cũng không tra được, chỉ sợ muốn bị tội danh sàm ngôn hoặc quân, hãm hại huynh đệ… Văn vương càng nghĩ càng kinh hãi, hai tay trong tay áo không nhịn được có chút hơi run rẩy, bận bịu hai tay dùng sức nắm chặt trấn định tâm thần, lại bị Thạch Trung Tuyền lạnh lùng đâm một câu.
“Lão thần vốn là mắt mờ làm không được chuyện, sớm nghĩ cáo lão quy điền hồi hương vụ nông, đâu biết Thánh thượng một mặt không chịu phê duyệt, lão thần cũng chỉ có tiếp tục ưỡn cái mặt già này ở Thái y viện lăn lộn ăn miếng cơm nữa. Tấn vương điện hạ ngọc thể khang kiện mạch đập vững vàng, chẳng qua là tinh thần kém chút, coi như là không uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều mấy ngày cũng có thể chuyển biến tốt, Văn vương điện hạ nếu không tin, nhưng mời cao minh khác, lão thần cáo lui trước, còn phải hướng Thánh thượng phục mệnh.”
Đừng xem Thạch Trung Tuyền này hai bên tóc mai hoa râm xương cốt gầy lởm chởm, có tiếng nhưng trung khí mười phần, râu dê vểnh lên, một đôi mắt đυ.c ngầu nhưng có thần thẳng tắp trợn mắt nhìn ngươi, để cho người không nhịn được có chút lui bước.
Từ Minh đế vẫn là Thái tử bắt đầu hắn liền đi theo ông, một đường đi theo trung tâm vô cùng, thậm chí đến được Minh đế nể trọng, hôm nay lại bị tên tiểu bối nghi ngờ, vốn là liền tính tình nóng nảy hắn dĩ nhiên là không nuốt qua được khẩu khí này, càng khắng định ý tưởng trong lòng là Văn vương muốn hãm hại Tấn vương.
“Lão thái y khổ cực, tiểu vương quả thật cảm thấy không có gì, nguyên suy nghĩ ở trong này của mẫu phi nghỉ ngơi mấy ngày, không nghĩ tới vẫn là kinh động phụ hoàng cùng đại ca, hôm này trời vừa lạnh lại là là đêm khuya tới, làm trong lòng ta quả thực bất an. Ưu Nhi, trước mấy ngày Minh Nguyên huynh từ Thiệu Hưng mang về mấy bình Huệ Tuyền rượu ngon, ngươi đi thông báo một tiếng kêu bọn họ đưa cho lão tiên sinh một vò, cái này trời nóng nực có thể uống, mà hôm trơi lạnh cũng có thể uống ấm áp dạ dày.
So với có chút thở hổn hển Văn vương Phong Chi Hành, giọng Phong Tiêu Nhiên liền ung dung ổn định, cũng khách khí có chừng mực nhiều. Hơn nữa mỹ nhân bên mép thoáng qua một nụ cười áy náy như có như không, thiên hạ lại có mấy người chịu nổi? Thạch Trung Tuyền thấy hoàng tử được Hoàng thượng sủng ái này chẳng những có quân công, khí độ phi phàm, toàn thân cao thấp đã ẩn ẩn để lộ ra một cỗ phong độ vương giả, hơn nữa đáng quý hơn chính là y ứng đối khiêm tốn chững chạc, không khỏi được an ủi, một gương mặt già nua kéo căng cũng hòa hoãn một ít.
“Điện hạ nói đúng. Điện hạ là cành vàng lá ngọc, long tử phượng tôn, dĩ nhiên là một chút cũng sơ xuất không phải, lão thần là người cống hiến vì hoàng gia, cũng không dám nói gì trời giá rét hay ngày sáng đêm tối. Xin điện hạ yên tâm nghỉ ngơi, lão thần cái này thì cáo lui.”
Thạch Trung Tuyền này chuyện một khi nhận định rất khó thay đổi, lại cũng không thèm nhìn tới Văn vương một cái liền xoay người rời đi, Mạc Ưu bận bịu đi theo sau lưng đưa đi ông đi, một mặt để cho người đi vương phủ thông báo Liễu Minh Nguyên. Tiêu Nhiên quả nhiên không hổ là sinh ở hoàng gia, hành động giơ tay liền đầy đủ thu mua lòng người, lập uy lập đức, chẳng lẽ thật là thiên ý, y sinh ra chính là làm hoàng đế sao?
Văn vương bị Thạch Trung Tuyền hất một đống bụi vào mũi, trong lòng quả thực vừa lo lại sợ, lại cũng không đoái hoài tới mặt mũi mà làm dáng một chút, hận hận liếc Phong Tiêu Nhiên một cái liền phất tay áo đi. Phong Tiêu Nhiên thấy phòng ngủ mới vừa rồi còn vô cùng ồn ào đảo mắt nhà không lầu trống một mảnh tĩnh lặng, mới dám thoáng buông lỏng tâm thần đang căng thẳng, đỡ eo chậm rãi ngửa về sau, bên mép nhếch lên một nụ cười khổ sở.
Mới vừa rồi y một mực cứng rắn chống ngồi thẳng người, thật ra thì đã sớm đau hông không chịu nổi, hơn nữa bụng vẫn còn sót lại đau đớn, những thứ này đều ở đây kêu gào lạnh lùng nhắc nhở y, trong đó từng có một tiểu sinh mạng ngắn ngủi nhưng chân thực tồn tại, cũng mang cho y cùng Mạc Ưu vô hạn mong đợi tốt đẹp.
Ưu Nhi... Ban đầu thông qua Văn vương kiến thức thi từ của hắn, nghe hắn nói một ít cái nhìn với chính cục, hiểu biết về thiên văn địa lý, y liền đích tâm sinh luyến mộ. Đêm hôm đó lần đầu gặp trong phủ Văn vương, biết rất rõ ràng hơn phân nửa là sự sắp xếp của đại ca, nhưng y vẫn không nhịn được vui vẻ đi. Khi chấn chính nhìn thấy người, thấy dưới nụ cười hoạt bát là sự hiểu biết về nhân sinh thế sự, lòng của y từ đây hoàn toàn bị lạc.
Đêm hôm đó nguyên là nhân duyên ngắn ngủi phong lưu hoang đường, không nghĩ nhưng châu thai ám kết, lưu lại hài tử là do sự tùy hứng của y, kiên trì của y, cũng là do y nhất sương tình nguyện khăng khăng làm theo ý mình. Không nghĩ tới Ưu Nhi sẽ chấp nhận, thậm chí sẽ hưng phấn, sẽ mong đợi. Nhưng Ưu Nhi của y không để cho y thất vọng, y nhìn trong ánh mắt hắn tràn đầy nhu tình khắc cốt, mỗi ngày hắn cẩn thận ân cần, đối với y ôn nhu hết mực, y nên thỏa mãn, nhưng hôm nay, hài tử không có...
Sự sợ hãi trong lòng của y đang từ từ phóng đại, y không quên được đêm hôm đó Ưu Nhi hướng y cầu hôn, hài hước nói qua một câu như vậy, không thể để cho hài tử của bọn họ thành con riêng. Chẳng lẽ hắn gả vào vương phủ, đối với y tốt như vậy, toàn là vì hài tử?