Editor: Sakura Trang
Rời đi Thủy Tạ mới phát hiện bên ngoài đã mặt trời ngã về tây, sương chiều trầm trầm, trong lòng Mạc Ưu bắt đầu có chút gấp, không biết Tiêu Nhiên một buổi chiều không thấy hắn trở về có thể lo lắng hay không, mắt thấy phải đến lúc ăn cơm tối, cũng ngàn vạn lần chớ vì chờ hắn cơm tối cũng không ăn a.
Người đưa hắn đi ra vẫn là Trọng Ảnh, hắn thấy dáng vẻ Mạc Ưu một đường tâm sự nặng nề buồn bực không nói khác hoàn toàn với lúc tới sôi nổi, không nhịn được trong lòng buồn bực, chẳng lẽ tôn chủ mắng hắn? Không nên a, lúc hắn ở cửa đón hắn còn nhìn thấy trong mắt tôn chủ lóe ánh sáng khao khát mà nóng bỏng.
“Vân đại nhân, ngài không có sao chứ?”
“Ừ? Nga, không có sao.” Mạc Ưu thẫn thờ trả lời một câu, nhớ tới mới vừa rồi ở trong Thủy Tạ người nọ cho mình ăn giải dược, trong lòng rét một cái. Kia sao gọi là giải dược à, rõ ràng chính là độc dược mạn tính!
“Dạ, không phải bổn tọa không tín nhiệm ngươi, chẳng qua là đây là quy củ trong cung, đoàn người đều là như vậy, ta nếu duy chỉ bỏ qua ngươi, chỉ sợ bọn họ không phục. Tâm mạch của ngươi bị thương tổn cũng đã hoàn toàn phục hồi như cũ, ta không có hạ thuốc nặng cho ngươi, lần này ngươi cần trong vòng nửa năm trở lại, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, nhớ lấy.”
Lời nói bên tai của người kia lúc gần đi, mặc dù hắn nói ôn tình mạch mạch thật giống như toàn bộ vì hắn lo nghĩ, nhưng hắn biết kia là nhắc nhở hắn đúng hạn trở về uống thuốc giải cũng là đang ám chỉ hắn phải nhanh một chút hoàn thành nhiệm vụ, nếu không hắn cũng sẽ không bởi vì quan hệ giữa bọn họ mà nhân nhượng hắn.
Không nghĩ tới chủ nhân của thân thể này thì ra là sát thủ… Trách mười hạng toàn năng, mọi thứ đều tinh thông. Đến gần Văn vương là kế hoạch của hắn, ‘gả’ Cho Tấn vương lại đánh bậy đánh bạ để cho kế hoạch bọn họ tiến thêm một bước. Tiêu Nhiên, ta nên làm cái gì? Có thể nói cho hắn, cùng hắn sóng vai tác chiến sao? Nhưng thân thể bây giờ của hắn, có thể chịu được phải suy nghĩ nhiều như vậy không? Không, không thể ích kỷ như vậy…
Mạc Ưu một đường trong đầu thiên nhân giao chiến kịch liệt, bất tri bất giác đã vào thành, trời cũng đã tối hẳn xuống. Trên đường chính nhưng vẫn hết sức náo nhiệt, cửa tiệm tửu lầu cũng giăng đèn kết hoa tân khách đầy nhà, thái bình thịnh thế cho mọi người mang tới an nhàn cuộc sống có thể thấy rõ.
Hai người ở trong một ngõ hẻm không người chú ý xuống ngựa từ biệt, Trọng Ảnh ném tới một bầu rượu thờ ơ nói: “Uống hai cái đi, trở về dễ nói.”
Ánh mắt Mạc Ưu chợt lóe, ném cho hắn hơn một xem thường đầy cám ơn. Nếu không phải ngươi kéo ta đi địa phương quỷ quái kia có thể về nhà trễ như vậy sao? Cũng không biết Tiêu Nhiên tức giận không.
Oán thầm thì oán thầm, hắn vẫn là ngoan ngoãn uống mấy hớp, xoay người ngăn cản chiếc xe ngựa, chạy thẳng tới Tấn vương phủ.
Mới vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp nhi đứng ở cửa lớn bên cạnh sư tử bằng đá ngó dáo dác về phía đường, một bộ lén lén lút lút.
Làm gì chứ?” Hắn đùa dai lặng lẽ đi vòng qua sau lưng hắn cho hắn một cái vỗ mạnh, Diệp nhi bị đau ai yêu một tiếng, xoay người mới vừa muốn mắng người, vừa thấy là hắn lập tức giống như thấy cứu tinh vậy kéo lấy ống tay áo của hắn không thả.
“Tiểu tổ tông của ta, ngươi đây là đi nơi nào nữa? Mau vào đi thôi, cũng làm người vội chết!”
“Khụ, gặp mấy người bạn cũ uống nhiều một chút. Điện hạ đâu? Hắn không tức giận chứ?” Mạc Ưu bị Diệp nhi kéo một đường đi. Một đường không nhịn được giảm thấp giọng ở bên tai hắn hỏi.
Diệp nhi le lưỡi một cái nói: “Cái này tiểu nhân khó mà nói. Chẳng qua người vẫn là nhanh chóng vào xem điện hạ vào xem một chút đi, y mới vừa dẫn người ra đi tìm người ước chừng có tầm một giờ, trở lại thân thể cũng không khỏe, Liễu y sư ở bên trong chăm sóc đâu.”
“Cái gì? Ngươi không nói sớm, mau mau nhanh!” Mạc Ưu nghe lời này trong lòng sao còn chịu được, lập tức biến thành hắn kéo Diệp nhi chạy nhanh vào trong phòng ngủ. Diệp nhi hướng về phía bóng lưng của hắn liếc một cái, ta thiên, còn bảo ta không nói sớm, ngươi trở lại sớm một chút không phải không có chuyện gì hay sao.
Vội vã chạy về nội viện, kết quả đυ.ng mạnh vào ngực một người khác.
“Đáng chết...” Liễu Minh Nguyên bởi vì chuyện của Phong Tiêu Nhiên tâm tình đã rất buồn bực, bỗng nhiên lại tới một cái không có mắt như vậy đυ.ng hắn một chút, không nhịn được mắng lên tiếng, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Mạc Ưu, lại một câu cũng không nói nên lời.
“Liễu đại ca, Tiêu Nhiên như thế nào, khó chịu chỗ nào?” Mạc Ưu cũng không chú ý tới thần sắc khác thường của hắn, chỉ lo kéo lại hắn.
Khó chịu chỗ nào? Liễu Minh Nguyên hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn cả người mùi rượu xen lẫn mùi hương xen lẫn từ trên người Thủy Tạ tôn chủ, lại là nổi cơn giận dữ.
“Điện hạ bệnh tật một thân lại mang theo cái bụng lớn, một đường bôn ba khắp nơi tìm ngươi, không nói trong lòng nóng nảy, người cũng đã sớm mệt mỏi mệt lả! Còn muốn một đường mặc áo giáp đồ lót có thể siết chết người để che giấu thân thể, ngươi nói y khó chịu chỗ nào! Vương phi ngược lại là tiêu sái, không biết ở đâu uống mặt đầy xuân phong tiêu dao tự tại...”
Liễu Minh Nguyên vẫn còn ở thao thao bất tuyệt đếm tội trạng của Mạc Ưu, trước mắt phút chốc một trận kình phong thoáng qua, ánh mắt bị mê một chút, lại mở mắt nhìn một cái nơi nào còn có bóng người?
Tiểu tử thúi, coi là ngươi còn có chút lương tâm. Liễu Minh Nguyên nhìn bóng người biến mất ở cuối hành lang hung ác trợn mắt nhìn một cái, đảo mắt nhìn thấy Diệp nhi vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, không khỏi lắc đầu một cái: “Còn cùng đi xem một chút, xem thật kỹ tên chủ tử không để ý đầu đuôi nhà ngươi, đừng để cho hắn lại làm cho điện hạ tức giận.”
“Vâng…” Diệp nhi vừa nghĩ tới tính tình nói lời bừa bãi không đầu không đuôi của Mạc Ưu, trong lòng cũng có chút hơi sợ, bận bịu như một làn khói đuổi theo.