Editor: Sakura Trang
Mạc Ưu lắc mạnh đầu, muốn đem những ý tưởng làm hắn không thích văng ra khỏi đầu, lại đột nhiên nghe được cửa phòng két một tiếng được mở ra, xoay người lại nhìn một cái, một người áo đen bịt mặt đứng ở trước mắt.
“Ngươi là ai?” Mạc Ưu cảnh giác dựa vào phía sau một chút, đôi đũa trong tay đã rót vào nội lực, tùy thời chuẩn bị bay về phía người nọ.
“Vân đại nhân, là ta, Trọng Ảnh.” Người nọ kéo khăn che mặt xuống, cung kính hướng hắn chào một cái, lộ ra một khuôn mặt chữ quốc mày rậm mắt to.
Trọng Ảnh? Vân đại nhân? Tại sao ta một chút ấn tượng cũng không a... Mạc Ưu sờ đầu ngừng một lát ngẩn người, tệ hại! Sẽ không là cố nhân của thân thể này trước kia chứ? Kêu hắn đại nhân, chẳng lẽ hắn trước kia làm quan? Nhưng vì cái gì Văn vương và Tiêu Nhiên cũng không nhận ra hắn?
Đầu của hắn vẫn còn ở trong một mảnh hỗn loạn, người nọ lại ném ra một câu thiên lôi.
“Vân đại nhân, tôn chủ nghe nói ngài thành công ly gián Văn vương và Tấn vương, còn khiến cho Tấn vương đối với ngài động chân tình, hết sức cao hứng, muốn thuộc hạ đón ngài đi Thủy Tạ gặp mặt, vì ngài ăn mừng!” Người nọ mặt đầy nụ cười ái muội, Mạc Ưu không nhịn được rùng mình, chẳng lẽ cái gì đó tôn chủ là nữ nhân, còn cùng hắn có một chân?
Nhưng hắn đã không lo được nhiều như vậy, nghe cách nói của Trọng Ảnh thì bọn họ nhất định là kẻ thù của Tiêu Nhiên, vì Tiêu Nhiên, hắn cũng nhất định phải đi thăm dò kết quả. Nhưng mình đối với chuyện đã qua không biết gì cả, ngàn vạn lần chớ lộ ra chân tướng gì mới phải a...
“Được a, ta cũng có chút nhớ tôn chủ, vậy thì chúng ta đi thôi.” Mạc Ưu ném đũa xuống cười ha hả.
Ai ngờ người nọ cười lạnh một tiếng, cười nhạo nói: “Đại nhân thi hành nhiệm vụ đã đủ một năm, ngài là nhớ tôn chủ, vẫn là muốn đọc giải dược đâu của tôn chủ đâu?”
“Cái gì?” Mạc Ưu nhướng mày một cái, đáng chết, sẽ không giống kịch cổ trang trong ti vi như vậy cho hắn uống cái gì kịch độc muốn định kỳ ăn giải dược chứ? Dường như một ít môn phái dưới đất cùng tổ chức sát thủ chính là lợi dụng cái này tới khống chế thủ hạ.
Trọng Ảnh thần sắc Mạc Ưu như thường, không khỏi sợ hết hồn, biết mình lỡ lời, vội vàng cúi đầu lui qua một bên, để cho Mạc Ưu đi ở phía trước. Danh hiệu ngọc diện diêm la Dạ Tiêu Vân cũng không phải là gọi không, dù tôn chủ đau hắn, cho hắn vị trí đệ nhất sát thủ, nhưng hắn cũng phải có bản lĩnh này. Nếu coi là thật chọc giận hắn, coi như mình là nam thị thϊếp thân bên người tôn chủ, chỉ sợ cũng không trái cây ngon ăn. Hắn còn nhớ năm đó chính là tiểu tổ tông này ở trước mặt tôn chủ tung ra một cái làm nũng… Cứng rắn là sống sờ sờ muốn mạng của mấy vị sát thủ hắn nhìn không vừa mắt, ngày đó, suối nước bốn phía Thủy Tạ toàn bộ bị máu tươi nhuộm đỏ.
Sớm đã có người dắt hai con thiên lý mã chờ ở cửa sau, Trọng Ảnh nhìn về phía Mạc Ưu liền phi thân lên ngựa, Mạc Ưu cũng không khách khí, thoáng đề khí liền ngồi lên, hai người giá một tiếng, cùng ra khỏi thành.
Mạc Ưu cũng không biết nhà thủy tạ ở đâu, chỉ đành phải một đường chú ý động tác của Trọng Ảnh, đi theo hắn.
“Một năm không thấy, thuật cưỡi ngựa của đại nhân vẫn cao minh. Ngày đó ở trong rừng ngài dùng khổ nhục kế bị Văn vương bắn trúng, thật đem chúng ta âm thầm bảo vệ bị dọa sợ, rõ ràng nhìn bị cắm vào ngực, không nghĩ tới ngài lại một chút việc cũng không, còn hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, thật để cho tiểu nhân bội phục.” Trọng Ảnh thấy dọc theo đường đi Mạc Ưu không nói chuyện. Liền chủ động bắt chuyện với hắn, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nhiều khen hắn tổng không sai.
Mạc Ưu giờ mới hiểu được thì ra lúc tới mình chuyển kiếp tới chính là một trận âm mưu bắt đầu. Văn vương cùng Tiêu Nhiên cũng là người trong cuộc, là đối tượng bị người thiết kế, cái người tôn chủ nắm trong tay hết thảy mọi thứ, đến tột cùng là người thế nào?
Nhìn bộ dáng không chút đầu óc nào của Trọng Ảnh, không bằng lung lạc hắn, từ trong miệng hắn tìm hiểu chút tin tức. Vừa đánh cái chủ ý này, mặt hoa đào của Mạc Ưu lập tức nở rộ nụ cười mê chết người không đền mạng.
“Nơi nào có ngươi nói lợi hại như vậy, thật ra thì lần đó ta thật bị thương, một mũi tên của Văn vương lực trùng kích rất lớn, lúc ta ngã xuống đất ở trên núi đá đυ.ng phải đầu, bây giờ rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ rõ. Giống như ngươi, ta mới vừa vừa thấy mặt lập tức liền có rất cảm giác quen thuộc, biết ngươi là huynh đệ tốt của ta, cũng không nhớ ra được chúng ta làm sao quen biết nữa.”
Trọng Ảnh sớm bị Mạc Ưu một câu ‘huynh đệ tốt’ của Mạc Ưu làm cho hôn mê, đệ nhất sát thủ Dạ Tiêu Vân của Thủy Tạ lại coi hắn là huynh đệ tốt, hắn có thể không phiêu phiêu dục sao?
“Vân đại nhân quá đề cao rồi, tiểu nhân là nam thị thϊếp thân của tôn chủ, dĩ nhiên là quen biết lúc tôn chủ mang ngài về Thủy Tạ.
“Vậy ngươi mới vừa nói giải dược là ý gì? Cái này ta thật không nhớ.” Mạc Ưu cười híp mắt nhìn một cái Trọng Ảnh, ánh mắt thản nhiên mà chân thành. Hắn quả thật không có nói láo, vốn cũng không phải là chuyện của hắn, hắn làm sao có thể nhớ chứ?
Thần sắc Trọng Ảnh cổ quái nhìn hắn một cái, trong lòng tính toán có nên nói cho hắn hay không, nhưng muốn không cho hắn biết, vạn nhất hắn một hồi ở trước mặt tôn chủ hồ ngôn loạn ngữ đắc tội tôn chủ, không phải hại những người bên cạnh như bọn họ cùng nhau xui xẻo sao? Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được rụt vai một cái.
“Đại nhân, ngài là thủ hạ đắc lực nhất của tôn chủ cũng là sát thủ địa vị tối cao Dạ Tiêu Vân, nhân xưng Ngọc diện diêm la. Toàn thân võ công của ngài là chân truyền của tôn chủ, những thứ này ngài còn nhớ không? Sát thủ của Thủy Tạ chúng ta trước khi thi hành nhiệm vụ sẽ được uống dược vật, để kí©h thí©ɧ tiềm năng trong cơ thể, khiến cho công lực tăng nhiều. Nhưng lực lượng của loại thuốc này hết sức bá đạo, tất cần phải đúng hạn ăn vào giải dược, nếu như đến thời hạn không có giải dược, dược tính thì sẽ cắn trả, thương đến tính mạng.” Trọng Ảnh cân nhắc từng câu từng chữ, tận lực nói ôn hòa dễ tiếp thu một ít.
Ngắn ngủn mấy ‘thương đến tính mạng’, hiển nhiên không đủ miêu tả kinh khủng của loại thuốc này, chỉ sợ thật sự phát tác, đó là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong mới đúng.