Editor: Sakura Trang
“Ngươi kết quả là ai?” Cách tầng tầng sa mạn, thân ảnh của Trinh phi thoáng có thể thấy, dựa vào khả năng nhìn kinh người của Mạc Ưu, đại khái cũng có thể đem dung mạo của nàng nhìn rõ ràng. Nếu nàng sinh mẫu của Văn vương và Tấn vương, như vậy cũng nên tuổi gần năm mươi rồi, chẳng qua là cuộc sống phú quý nhiều năm qua trong cung đình và ăn mặc trang phục hoa mỹ khéo léo, khiến cho nàng nhìn qua ước chừng giống như một mỹ phụ trung niên không tới bốn mươi tuổi.
Nếu đế ý, Trinh phi và Tiêu Nhiên ngược lại giống như một cái khuôn đúc đi ra ngoài, Văn vương nhưng một chút cũng không giống như nàng. Mạc Ưu chính cúi đầu tạo thành một đường cong vừa phải, thanh âm của Trinh phi nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong sa mạn, dọa hắn giật mình.
“Khởi bẩm nương nương, thảo dân Mạc Ưu.”
“Cái bổn cung muốn biết là, ở trước khi trở thành Mạc Ưu, ngươi là ai?”
Giọng của Trinh phi đột nhiên sắc bén đứng lên, một đạo ánh mắt lạnh lùng cách sa mạn quét thẳng trên mặt của Mạc Ưu, quả thực làm hắn có chút bất an. Cũng không thể nói hắn là một luồng u hồn không biết mấy trăm năm sau xuyên qua chứ? Chỉ sợ lão thái này tuyệt đối sẽ không tin tưởng, coi như tin, có thể muốn hù dọa gần chết.
“Mười tháng trước thảo dân ở trong rừng cây vùng đông giao bị Văn vương điện hạ bắn trúng, sau có thể là do ngã trên tảng đá lớn bên dòng suối bị thương đầu, sau khi tỉnh lại cái gì cũng không nhớ. Nhờ điện hạ cao thượng, thu nhận thảo dân ở trong phủ, Mạc Ưu là tên thảo dân tự lấy cho mình. Họ tên thật, nhà ở phương nào, thảo dân quả thật không biết.”
Cách giải thích của Mạc Ưu tự nhiên không cách nào làm Trinh phi hài lòng, nhưng nàng đã sớm phái ra mật thám điều tra, người này lại thật giống như là vô căn cứ từ trên trời rơi xuống bị Văn vương đυ.ng vào, ghi chép ở trước đó trống rỗng, cái gì cũng không tra được. Nhưng trong thời gian hắn tạm lưu lại phủ Văn vương, Văn vương quả thật nhiều lần lấy lòng, mà hắn ngược lại tận lực giữ một khoảng cách, giữ mình là tốt, trừ thân phận hơi thấp ra, ngược lại cũng là một đứa bé ngoan.
Chẳng lẽ thật là duyên phận của Tiêu nhi đến? Nhớ tới dáng vẻ hài tử kia mới vừa rồi suy yếu, hơi thở mong manh bị dùng cáng mang đi, lòng nàng nhéo một cái. Nàng là thân nương của y, làm sao nỡ hành hạ hài nhi tử bảo bối của mình? Chỉ là không muốn dung túng y càn quấy thôi...
Thái tử yếu đuối, Văn vương lại… Hừ, cái tên tiện chủng đó âm hiểm giống như thân nương của nó, thời khắc đều không thể buông lỏng đối với bọn họ. Vốn là bệ hạ liền thương Tiêu nhi nhất, ngai vàng là trong tầm tay, nhưng nếu như y bởi vì chuyên sủng một nam nhân mà không có hậu, há chẳng phải là phá hủy nàng khổ tâm bồi dưỡng nhiều năm như vậy!
Ánh mắt từ ái của Trinh phi chợt lóe lên liền khôi phục uy nghi hiển hách không giận tự uy.
“Ngươi tới, đến bên người của bổn cung, để cho bổn cung nhìn kỹ ngươi một chút.” Nhìn dáng vẻ của Tiêu nhi là không chịu thay đổi, có lẽ còn có thể ở trên người đứa nhỏ này càng bỏ thêm nhiều chú ý, để nàng xét kỹ một chút, đứa nhỏ này đối với Tiêu nhi kết quả có mấy phần thật lòng. Nếu hắn chỉ là muốn phàn long phụ phượng*, vậy nàng sẽ không ngồi yên nhìn, quyết không thể để cho loại người cùng khổ không rõ lai lịch này bị thương lòng của Tiêu nhi.
*Phàn long phụ phượng: (bám vào vảy rồng, núp vào cánh phượng để bay lên cao), thấy người sang bắt quàng làm họ; dựa dẫm vào người có quyền thế
“Tấn vương muốn thành thân ngươi làm chính phi, chuyên sủng ngươi, cũng nói với Bổn cung, tuyệt không cưới vợ bé, ngươi thấy thế nào?”
“Ách? Lấy được điện hạ một mảnh tấm lòng son, thảo dân tự nhiên thật cao hứng.” Đối mặt với nữ nhân thâm trầm cao quý này, trong lòng Mạc Ưu cũng như nổi trống nhỏ. Xem qua phim hậu cung đấu tranh, nữ nhân này có thể đấu ngã nhiều hồng nhan mỹ nhân như vậy để làm người cười đến cuối cùng, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Mạc Ưu cũng không biết, hắn lần này hiếm có linh cảm cẩn thận, cứu mình một mạng.
“Nhưng Hoàng thượng đối với Tấn vương hy vọng rất cao, Bổn cung cũng hy vọng y có thể cùng một nữ tử có thể trợ giúp y bên nhau. Ngươi là một hài tử thông minh, hẳn biết ý của bổn cung chứ?” Nàng lạnh lùng quét biết một cái, tốt một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, vừa chính là tầm mười bảy mười tám tuổi thanh xuân thiều quang vô hạn, một bộ dáng vẻ con nghé mới sanh không sợ hổ, nụ cười thản nhiên, ánh mắt sáng rỡ, làm người ta vừa thấy liền nhanh chóng sinh ra thân cận, khó trách Tiêu nhi sẽ đối với hắn...
“Thảo dân biết. Thảo dân không cần làm chính phi, cũng sẽ không khuyến khích điện hạ chuyên sủng, chỉ muốn ở bên người điện hạ liền tốt. Cầu nương nương tác thành, thảo dân tự mình hết sức khuyên nhủ điện hạ.” Mạc Ưu mặc dù là một người có tuyến thần kinh thô, nhưng trong mấy bộ phim về hậu cung không phải diễn như vậy sao., chỉ có giả trang heo ăn con cọp mới có thể sống được, vậy trước tiên đồng ý với nàng là được, còn việc về sau Tiêu Nhiên có thú cái gì gọi là chính phi hay không, đó cũng không phải là cái miệng của hắn nói lúc này là có thể được.
“Quả nhiên là một đứa bé ngoan, tới, đây là năm ấy bổn cung vào cung Hoàng thượng đưa, hôm nay sẽ đưa cho ngươi, coi như là cho các ngươi quà tặng. Văn vương và Thái tử chưa đại hôn, chuyện Tấn vương nạp trắc phi cũng không tiện tổ chức lớn, tấm lòng của người nương này, hy vọng ngươi có thể biết.”
Sắc mặt của Trinh phi chớp mắt từ âm u chuyển trời quang, cười híp mắt tháo một chiếc vòng ngọc trên tay đưa cho hắn. Mạc Ưu tự nhiên cũng là dáng vẻ một bộ thụ sủng nhược kinh vui sướиɠ đón nhận, chỉ coi mình qua cửa ải này của Trinh phi, nhưng không biết ở mấy phút đồng hồ trước, bà mẫu mặt đầy hòa ái trước mắt này còn đã từng đối với hắn lòng tràn đầy sát cơ.