Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thử Tình Mạch Mạch (Tình Này Mãi Mãi)

Quyển 1 - Chương 14: Uyên mộng cầu viên 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Sakura Trang

“Từ nhỏ ngươi liền dung túng nó, những thứ khác ngược lại thì thôi, nhưng hôm nay nó lại muốn thành thân với một nam nhân làm chính phi, bổn cung có thể nghe theo sao! Bổn cung đã đồng ý để cho nó nạp vào trong phòng, nó đều không đồng ý, còn nói gì nhược thủy ba ngàn chỉ lấy một bầu. Bổn cung chỉ có nó… Cứ như vậy một mạch Tấn vương không phải liền muốn đoạn tuyệt không người?”

Trinh phi tức tối nói, đột nhiên đôi mắt đẹp mở một cái, lộ ra ánh sáng sắc bén vô cùng: “Vẫn là... cái này vốn chính là mục đích của ngươi?”

“Mẫn Nhu không dám, mời nương nương minh xét...” Cung nữ kia hù dọa phốc thông một tiếng quỳ xuống ở trước mặt Trinh phi, dập đầu như giã tỏi.

“Hừ, không dám? Ngươi có cái gì không dám? Năm đó còn chưa phải là dựa vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu này làm những thứ chuyện xấu xa hạ lưu kia! Nghe nói Mạc Ưu này chính là xuất từ trong phủ Văn vương, các ngươi đừng để cho ta tra được trong này có cái gì mờ ám, nếu không...” Trinh phi cắn răng tức tối nói, hộ giáp vàng ròng miêu phượng trên tay bóp mạnh phát ra thanh âm lạch cạch.

Mẫn Nhu lặng lẽ quỳ, đáy mắt toát ra vẻ đau thương, cũng sẽ không vì mình biện giải. Đã nhiều năm như vậy, Trinh phi còn không chịu tha thứ, thôi thôi, chỉ muốn Văn vương điện hạ toàn bộ bình yên, mình một đời làm nô có quan hệ gì?

Lạnh quá... Phong Tiêu Nhiên mặt không thay đổi quỳ, từ eo trở xuống đã bắt đầu chết lặng, y biết mẫu phi sẽ không dễ dàng đồng ý với y, nhất định phải kiên trì. Ưu Nhi, cái người linh lung thông tuệ đó, y quý trọng cũng không đủ, làm sao có thể ủy khuất hắn làm một tiểu thϊếp? Vì che giấu thân hình, hôm nay y mặc trường bào màu đen hơi rộng thùng thình, hôm nay một thân huyền đen nhưng càng khiến sắc mặt ảm đạm của y càng thêm rõ ràng.

Ngoài cửa viện truyền đến trận trận tiếng huyên náo, hấp dẫn chú ý của y.

“Thả chúng ta đi vào, bổn vương muốn gặp mẫu phi.”

“Càn rỡ, cẩu nô tài các ngươi liền bổn vương cũng không để vào mắt sao?”

“Điện hạ, chớ cùng bọn họ dài dòng, Tấn vương điện hạ tới nửa ngày cũng không thấy quay về, ta lo lắng y xảy ra chuyện.”

Là đại ca, còn có... Ưu Nhi? Dường như có thanh âm va chạm đao kiếm truyền tới, Ưu Nhi, không muốn, thiên vạn không muốn xuất hiện va chạm với mẫu phi. Tinh thần của Phong Tiêu Nhiên ở trong gió rét bắt đầu từ từ ngưng kết, y nghĩ muốn với Mạc Ưu một tiếng, nói cho hắn y ở trong này, nhưng như bị người bóp cổ một câu nói cũng không nói được, mí mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm, cuối cùng không chịu được ngã về phía sau, hồn nhiên không cảm giác mình đã ngã vào một cái vòng ngực ôm ấp ấm áp, người nọ ôm chặt bả vai của y lo lắng gọi tên của y.

Bên trong phủ Tấn vương, trong chủ ốc đốt lò sưởi hừng hực, Phong Tiêu Nhiên yên lặng nằm ở trên giường, từ sau giờ ngọ hôn mê đến bây giờ, giờ Tý đã qua, còn không có dấu hiệu thanh tỉnh. Mạc Ưu không ngừng nhúng khăn vào trong nước lạnh vắt khô sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán nóng bỏng của y, thỉnh thoảng lại thay khăn lông đã nóng lên, A Lâm mang mấy tên nha hoàn ra vào đổi nước.

Liễu Minh Nguyên ngồi ở trước giường bắt mạch cho y, sắc mặt có chút biến thành màu đen.

“Như thế nào?” Mạc Ưu nhìn cả người y nóng bỏng, mặt nóng đỏ ửng, cũng biết tình huống không tốt, một người bình thường ở trời lạnh như thế này chỉ mặc một bộ xiêm áo không tính là dầy quỳ ở đầu gió mấy giờ cũng là không chịu nổi, huống chi y còn mang thai bốn tháng, từ trên chiến trường trở lại một đường xe ngựa vất vả lại căn bản là không có chú ý nghỉ ngơi, hôm nay những thứ này cùng nhau phát tác, thật rất đòi mạng.

Liễu Minh Nguyên cau mày lắc đầu một cái: “Hơi thở thánh thai rất yếu, có thể giữ được hay không, muốn xem ông trời nữa. Tình huống bản thân điện hạ làm người ta lo âu, gió độc vào cơ thể, gần như là hung hiểm, nếu là không cẩn thận chú ý, chỉ sợ khó bảo toàn tánh mạng a.”

Mạc Ưu thật sâu nhìn y một cái, thói quen đùa giỡn nghịch ngợm khuôn mặt không cảm xúc của y, hắn biết Liễu Minh Nguyên đang ám chỉ cái gì. Nắm thật chặt bàn tay nóng bỏng của Phong Tiêu Nhiên, hắn dường như lấy được một ít lực lượng nói: “Toàn bộ lấy điện hạ thân thể làm trọng, những thứ khác, quả thực không cần để ý tới.”

“Ừ. Điện hạ đối với hài tử này rất là trông đợi, tại hạ tự mình hết sức. Có những lời này của Mạc công tử, nhưng cũng không phụ lòng một phen tình ý điện hạ chúng ta đối với ngươi. Tại hạ đi ra ngoài trước, vì điện hạ khai chút thuốc an thai ngưng thần giảm nhiệt.”

“Làm phiền tiên sinh.”

Trong phòng lại khôi phục yên lặng, chỉ còn lại Mạc Ưu đang lo lắng cùng Phong Tiêu Nhiên bất tỉnh nhân sự. Mạc Ưu khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt đến có chút trong suốt của y, không khỏi trở lại tình cảnh lúc ban ngày ở Cam Tuyền cung.

Hắn thấy Tiêu Nhiên chậm chạp không về, trong lòng không yên tâm, liền nhờ Văn vương mang hắn cùng đi thỉnh an Trinh phi. Ai ngờ thật vất vả xông vào cấm uyển, đầu tiên nhìn một màn sẽ để cho hắn thấy được lòng câu liệt: Phong Tiêu Nhiên đau buồn quỳ xuống trong gió rét, chân đi xiêu vẹo lông mi rũ xuống, trên người hơi phát run, cả người lảo đảo muốn ngã. Mắt thấy y liền phải ngã xuống, tin của hắn cũng gần như ngừng đập, liều mạng chạy tới trước mặt y, mặt y cũng đã không còn chút máu xụi xuống ở trong ngực hắn.

Vốn là muốn lập tức cùng y trở về phủ, lại có một cái cung nữ đi ra truyền đạt, Trinh phi muốn gặp hắn.

Cũng được, “Tức phụ xấu xí” Cuối cùng muốn gặp cha mẹ chồng, nếu Tiêu Nhiên có thể vì hắn giữ vững như vậy, hắn lại có cái gì phải sợ? Vì vậy liền để Liễu Minh Nguyên đưa Tiêu Nhiên trở về phủ trước, mình nhưng ở lại Cam Tuyền cung.
« Chương TrướcChương Tiếp »