Editor: Sakura Trang
Phòng đầy mùi da^ʍ mỹ ái muội làm hắn nhíu mi một cái, tiểu tử thúi này, điện hạ đều như vậy hắn còn không biết an phận! Cho là bọn họ mới vừa hoan hảo xong, tình trạng thân thể của Tấn vương Mạc Ưu dĩ nhiên là biết, hắn cũng mất kiêng kỵ, liền lạnh lùng nói: “Mạc công tử còn trẻ khí thịnh, cũng phải suy nghĩ một chút cho người khác, hiện tại thân thể điện hạ là như thế nào, vốn là bào thai bất ổn, làm sao còn có thể vọng động!”
Cái gì? Bào thai? Mạc Ưu hoàn toàn hóa đá, trợn to hai mắt lăng lăng nhìn Liễu Minh Nguyên, qua nửa ngày, mới quay lại nhìn về phía Phong Tiêu Nhiên cũng là mặt đầy kinh ngạc.
“Ngươi không biết?” Liễu Minh Nguyên biết mình gây ra rắc rối, vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, bận bịu bỏ lại chén thuốc vội vã nói câu, đêm đã khuya, điện hạ sớm chút nghỉ ngơi đi, lòng bàn chân như bôi dầu chuồn mất.
“... Ưu Nhi.” Phong Tiêu Nhiên thấy Mạc Ưu vẫn là đứng mặt đầy khó tin, không khỏi thở dài, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
“Làm sao có thể? Ngươi làm sao có thể mang thai, ngươi cũng là nam nhân a.” Mạc Ưu từ đầu đến cuối không dám tin tưởng lỗ tai mình, cái thế giới này thật là quá TMD điên cuồng.
“Ưu Nhi, ta là ly nhân. Ngươi không phải dân chúng Đại Dạ quốc ta, có lẽ không biết. Thật ra thì coi như là Đại Dạ quốc con dân, cũng rất ít sẽ gặp, ly nhân vốn chính là người rất hiếm gặp.” Phong Tiêu Nhiên lẳng lặng nói, thấy Mạc Ưu đứng cách mình xa xa, cho y một hình ảnh đơn bạc mà hời hợt, trong lòng không khỏi đau thương, tâm tình mới vừa bình tĩnh lại lần nữa phập phồng không chừng, trong bụng cũng lại là một trận nôn nao.
Ngô... Mạc Ưu thấy hắn ôm bụng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thanh tỉnh lại, bận bịu vọt tới giường tới khẩn trương nhìn y: “Như thế nào, đau bụng sao? Ta đi gọi Liễu tiên sinh!”
“Đừng đi. Ta không có sao, ngươi giúp bưng thuốc tới.” Phong Tiêu Nhiên bắt lại ống tay áo của hắn, lãnh đạm nói.
Mạc Ưu bưng thuốc ngồi vào đầu giường của y, dè dặt đỡ y ngồi cẩn thận uống hết thuốc, giống như là đỡ một bình hoa dễ vỡ vậy. Không dám dùng quá nhiều sức lực. Tiêu Nhiên nhìn sắc mặt của hắn so với mình còn muốn trắng hơn ba phần, không khỏi bật cười: “Ngươi làm gì vậy, ta cũng không phải là người dễ gục ngã, ngươi không cần cẩn thận như vậy.”
“Ta... Ta sợ dùng quá sức lại đυ.ng thương ngươi.” Mạc Ưu dứt lời ánh mắt nhưng vô tình hay cố ý quét về phía bụng đã được bao bọc dưới chăn gấm mềm dầy, trong lòng có loại cảm giác khác thường. Tính một chút chắc đã bốn tháng rồi, kia bụng hẳn đã nhô lên rồi hả? Biết bao kỳ diệu nha, hắn Mạc Ưu lại phải làm ba ba.
Suy nghĩ một chút hắn không nhịn được đưa tay sờ về phía bụng Phong Tiêu Nhiên, nhưng Phong Tiêu Nhiên nhìn ánh mắt âm tình bất định của hắn lại có chút bận tâm, đè lại móng vuốt sói của hắn nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Để cho ta sờ một cái đi…” Mạc Ưu dường như đến bây giờ mới thật sự tiêu hóa sự thật Phong Tiêu Nhiên mang thai này, mặt đầy cười ngây ngô nhìn y: “Tiêu Nhiên, ngươi thật giỏi, còn có thể sinh con. Vậy ngươi làm lão bà của ta đi, ngày mai chúng ta sẽ thành thân!”
“Ngươi nói gì? Ta... Ta làm lão bà của ngươi!” Mày kiếm Phong Tiêu Nhiên nhếch một cái, ba một tiếng đánh rớt móng vuốt sói đang định sờ lên bụng mình của hắn, “Chớ hòng mơ tưởng!”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ hài tử chúng ta biến thành tư sinh tử, ở trong ánh mắt khinh bỉ của người khác lớn lên sao?” Mạc Ưu làm bộ tội nghiệp kéo một cái ống tay áo của y, không cam lòng quay gương mặt tuấn tú của y lại, cưỡng bách y chống lại ánh mắt của mình.
Ngươi thật muốn muốn hài tử này?” Phong Tiêu Nhiên cũng không phân rõ mình đến tột cùng là nghi vấn vẫn là dò xét.
“Dĩ nhiên! Đừng nói cho ta ngươi muốn đánh rơi a, nó cũng bốn tháng rồi, biết nhúc nhích đâu! Đánh rụng nó nó nên bao nhiêu đau a, ngươi làm mẹ cũng không thể ác tâm như vậy nga.” Mạc Ưu thấy giọng Tấn vương mỹ nhân dãn ra, bận bịu ôm y ở trên người y cọ lại cọ: “Đồng ý đi đồng ý đi, gả cho ta đi!”
“... Thành thân có thể, nhưng không phải ta gả cho ngươi, mà là ngươi gả cho ta.” Phong Tiêu Nhiên nhìn thiếu niên cọ cọ ở trên người mình còn dùng ống tay áo của y lau nước mũi, không biết sao lúc nào lòng đầy sủng nịch. Nếu hắn nghĩ muốn hài tử này như vậy, vậy thì sinh ra đi.
Bên ngoài Cam Tuyền cung, một thân ảnh ngọc thụ lâm phong đang quỳ thẳng tắp. Y không thúc quan, một đầu tóc đen tùy ý xõa tung sau lưng, người mặc một bộ áp kép huyền sắc, ống tay áo cùng eo dùng kim tuyến thêu hoa văn tỉ mỉ,, quý khí mà không khoe khoang. Trời đông giá rét gió bắc vù vù thổi, tàn phá rót vào cổ áo hơi rộng mở của y, mày kiếm lạnh lùng nhíu mày một cái, nhưng hừ cũng không hừ một tiếng.
“Nương nương, điện hạ dù sao cũng là trẻ tuổi, cũng chỉ là nóng lòng nhất thời, ngài cần gì phải tức giận. Nhìn bên ngoài kia gió thổi, đã hai giờ, sẽ thổi người sinh bệnh, nhanh để cho y vào đi.” Một ma ma ước chừng chừng bốn mươi mặt mũi hiền lành cẩn thận bóp vai cho người mặc cung trang xinh đẹp trước mặt, thấy nàng buông lỏng xuống, liền nhân cơ hội cầu tha thứ giúp Tấn vương quỳ ở ngoài điện.