Editor: Sakura Trang
Rất nhanh liền đến mùa thu, liên tiếp ba năm mưa thuận gió hòa
sản lượng thóc lúa tăng, theo tập tục của Đại Dạ quốc, đế hậu phải đích thân
đến thánh trì thần sơn cách đế đô ước chừng hơn ba trăm dặm tiến hành cầu phúc, cảm ơn trời xanh.
Cái hoạt động tế thiên thần thánh này, đến trong mắt Mạc Ưu không thể nghi ngờ là một cái thời cơ tuần trăng mật tuyệt diệu, có thể thật tốt cùng Tiêu Nhiên thân yêu nhà hắn thân thiết thân thiết.
Suy nghĩ một chút từ hắn tỉnh lại đến bây giờ đã gần hai tháng, ban ngày Tiêu Nhiên muốn ứng đối một đống lớn vương công đại thần, quốc sự nói không hết, thật khó khăn rảnh rỗi lại muốn phục vụ ba cái tiểu ma vương, thời gian thật sự để cho hắn chỉ còn bóng đêm thâm trầm, hắn còn có thể làm chuyện xấu gì, chỉ có thể ngoan ngoãn cho y làm gối dựa thịt người, để cho y thoải mái ngủ một giấc.
Cuối cùng với có thể có thế giới hai người rồi!
Ở trên quan đạo đi thông thần sơn, một xe ngựa hoàng gia hào hoa đang vững bước đi trước, trước sau đều là đội ngũ Ngự lâm quân, ở nơi bí ẩn còn có ảnh vệ hoàng tộc Tiếu Ảnh chỉ huy một đường đi theo bảo vệ.
Bên trong ngự liễn hết sức rộng rãi, trên sàn xe trải thảm lông dê hoa mỹ mềm mại, bố trí giường nhỏ tinh xảo thuận lợi cho hoàng đế dùng chung làm bàn luôn.
Lúc này Phong Tiêu Nhiên đang oai ở trên giường nhìn cấp báo hai ngày này do trong cung thúc roi đưa tới, trên bàn còn một chồng tấu chương, cũng đang chờ y ngự bút chu phê.
Bên cạnh có một người đang chống hai tay trên giường nhìn về phía y không ngừng toét miệng cười, một đôi mắt si mê căn bản liền chưa từng rời khỏi má y, mép còn kém không chảy ra nước miếng thôi.
“Ưu Nhi, ngươi nhìn đủ chưa vậy?”
Quả thực bị ánh mắt này nhiễu không được tự nhiên, Phong Tiêu Nhiên không khỏi tức giận lại vừa buồn cười buông sổ con trong tay xuống, kéo người phá phách kia đến ngồi bên cạnh mình.
“Chính là nhìn không đủ nhìn không đủ! Thật vất vả có một thế giới hai người, ta phải quý trọng mỗi một phút mỗi một giây nga!”
Ôm chặt vòng eo thon của người nọ, Mạc Ưu đem đầu đến gần trên cổ trắng nõn của y tận tình ngửi lãnh nhàn nhạt trên người y.
“Nhìn ngươi, làm sao giống như chó nhỏ vậy.”
Phong Tiêu Nhiên bị hắn làm cho ngứa ngứa, một mặt né tránh lui về phía sau một mặt suy nghĩ danh từ mới mẻ hắn vừa nói.
“Thế giới hai người?” Ý là chỉ lúc chỉ có hai người ở chung với nhau phải không? Thật biết điều, y làm sao không muốn thường cùng Ưu Nhi nhiều một chút thế giới hai người chứ?
Nhưng mà... Nhưng mà mỗi lần hai người đơn độc bên nhau, nhìn ánh mắt nóng rực của người nọ bơi trên người mình, trong lòng y liền không nhịn được sợ. Đau đớn trên thân thể đã phai đi, nhưng vết sẹo trong lòng nhưng thật lâu khó mà khép lại, vì vậy có lúc y tổng là cố ý trở về rất trễ.
Nhưng nhìn người nọ vẫn không có câu oán hận nào mỗi ngày ân cần thay y trù hoạch bữa ăn khuya, phục vụ y rửa mặt chải đầu thay y phục, trong đêm cũng chỉ là ngoan ngoãn ngủ ở bên người của y vì y cung cấp một cái khuỷu tay ấm áp, trong lòng thật, có chút áy náy nho nhỏ.
Hai người chơi đùa nằm vật xuống trên áo ngủ bằng gấm, chợt dừng lại động tác, trong lòng giật mình Phong Tiêu Nhiên giật mình thẳng tắp trợn mắt nhìn Mạc Ưu nằm ở trên người mình, mà lúc này Mạc Ưu cũng lúng túng đỏ mặt lên, thì ra hai người lôi lôi kéo kéo tiểu lều vải phía dưới hắn không chịu thua kém đã cương lên, đang cứng rắn cứng rắn để ở trên bụng Phong Tiêu Nhiên Phong Tiêu Nhiên.
“A... Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý!”
Phản ứng đầu tiên là Tiêu Nhiên nhất định sẽ không thích, hai tháng qua y trốn tránh thân thiết, nhất định là hận chết chuyện đó, mình tại sao còn không phối hợp như vậy, a a a...
Trong lòng vừa xấu hổ vừa mắc cỡ, Mạc Ưu bận bịu xoay mình đến bên kia của cẩm tháp, ôm đầu gối ngồi ở cách nơi Phong Tiêu Nhiên xa nhất, lại cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt của y.
Bây giờ
nhất định rất tức giận đi, nhất định cho là ta là tên háo sắc cả một ngày chỉ biết suy nghĩ chuyện đó.
Đoạn thời gian này thật vất vả để cho Tiêu Nhiên từ mới bắt đầu trong đêm liên tục thấy ác mộng thường thường thức tỉnh, đến bây giờ có thể an ổn vùi ở trong ngực của hắn ngủ một cái ngon giấc, sẽ không thất bại trong gang tấc đi...
Trong lòng giống như vô số móng mèo đang cao a cào a, đúng là trăm vuốt nạo tâm a!
“Tới.” Thanh âm Thanh nhuận không mang bất kỳ nhiệt độ, y quả nhiên tức giận...
“Tiêu Nhiên, ta...”
Lắp bắp nói dời đến bên người của y, Mạc Ưu vẫn là không dám ngẩng đầu nhìn y, chẳng qua là cúi đầu, ánh mắt nhưng không tự chủ được rơi vào tay đang đặt trên đầu gối của y.
Tay của Tiêu Nhiên thật là xinh đẹp, thon dài trắng trơn bóng, khớp xương đều đều, không phải là kiểu mềm mại không xương của nữ nhân, hết lần này tới lần khác có thể lay động nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
Xong rồi xong rồi, càng muốn nơi kia càng nóng, căng thật là khó thụ...
Trên lưng một trận ấm áp, Phong Tiêu Nhiên im lặng dán tới, đưa tay vòng ở eo của hắn.
“Biết ta tại sao tức giận không?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai, Mạc Ưu áo não đến hận không thể tát mình một bạt tai, cho ngươi sắc, kêu ngươi sắc!
“Thật xin lỗi Tiêu Nhiên, ta thật không phải cố ý, ngươi yên tâm, ta bảo đảm không...”
Vội vàng giải thích tràn từ trong miệng ra, nhưng ở trong một trận hút hơi lạnh hơi ngừng lại, Tiêu... Tiêu Nhiên, ngươi đang làm gì?
Cảm giác được một cái tay quen thuộc sờ vào áo khoác của hắn, nhẹ nhàng kéo túi quần ra liền một chút đi vào tiết khố của
hắn, khi nơi đang hỏa thiêu hỏa liệu sưng lên bị bàn tay mềm mại hơi lạnh bao vây, hắn không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Ngô...
Bàn tay Linh hoạt lực đạo vừa đúng nắm phân thân của hắn lên xuống, Mạc Ưu ẩn nhẫn đã lâu nơi nào ăn tiêu trêu đùa như vậy, lập tức liền tê liệt mềm nhũn ra, người phía sau xảo thựa dịp một cái, để cho hắn tựa vào trên gối mềm thật dầy, một cái tay khác cũng ra sức gia nhập lấy lòng hàng ngũ tiểu huynh đệ này của hắn.
“Bây giờ nói, tại sao ta tức giận?”
Thanh âm Trầm thấp như có mê hoặc vang lên bên tai, thanh âm kia mị lực giống như hợp với một sợi tơ ẩn hình tai vành tai khuếch thẳng tới tim của Mạc Ưu, hắn thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình bởi vì động tình mà trở nên dị thường không quy luật.
“Ngươi có nói hay không?”
Người nọ thấy hắn chẳng qua là nhắm hai mắt không nói lời nào, môi gợi lên một nụ cười tà mị, trong tay thoáng dùng sức, ngón giữa mềm mại nhẹ nhàng xúc lên miệng đã sớm một mảnh ướŧ áŧ kia của hắn, xoa mấy cái sau lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng rạch một cái...
“Ách... A...”
Mạc Ưu không nghĩ tới người ở bên cạnh hắn sẽ làm chuyện trêu đùa như vậy, kɧoáı ©ảʍ tự dưới háng nhanh chóng truyền khắp toàn thân, không khỏi ngửa về sau, đôi môi hiện ra yêu dã đỏ thắm.
Hồi lâu chưa từng phóng thích hắn ở một trận sảng khoái sau vẫn là phát tiết ra trong tay của Phong Tiêu Nhiên, nhìn người nọ ung dung thong thả rút ra một cái khăn gấm nhẹ nhàng lau tay, trên mặt dường như cũng không có gì biểu tình không vui, lúc này Mạc Ưu mới lớn mật đưa tay ôm y vào trong ngực.
“Tiêu Nhiên, ta thật yêu ngươi, về sau cũng không dám nữa, ngươi đừng nóng giận, đừng không để ý tới ta...”
“Đứa ngốc...”
Than thở thấp gần như không nghe rõ làm Mạc Ưu ngẩn ra một chút, Tiêu Nhiên làm sao?
Chưa từng đợi hắn suy nghĩ nhiều, người nọ đã xoay người lại ôm hắn, ở trên môi của hắn trịnh trọng ấn xuống một cái hôn.
“Nếu như mới vừa rồi ta không để ý tới ngươi, ngươi chuẩn bị làm thế nào?”
“Ta... Ta đi xuống tìm chỗ tự mình giải quyết.”
“Mấy ngày nay ngươi đều là tự mình giải quyết?”
“... Đúng.”
“Ngươi... Ngươi khốn kiếp!”
Kinh ngạc nhìn gương mặt tuấn tú của người nọ bởi vì động khí mà phồng đến đỏ bừng, Mạc Ưu nhất thời không có chủ ý, hắn đây là, tức giận điều gì vậy a?
Ai ngờ lời kịch tiếp theo của vị lão bà đại nhân thân thương này càng làm hắn mở rộng tầm mắt.
“Lần sau… Lần sau nghĩ muốn chỉ có thể tìm ta, không cho phép ngươi tìm người khác, cũng không cho tự mình chơi đùa!”
“Nga... A?”
Theo thói quen ngoan ngoãn nhận lời sau mới có rảnh tiêu hóa lời người kia, kinh ngạc vui mừng chợt ngẩng đầu một cái, nhưng ở trong mắt ôn nhuận của y phát hiện một nụ cười đầy ấm áp.
“Được a ngươi, dám chơi đùa ta!”
Suy nghĩ dáng vẻ mình mới vừa rồi lộ ra quẫn thái, không khỏi tức giận trợn mắt nhìn người nọ một cái, bây giờ thật là càng ngày càng quái dị, lại không quá dễ giáo dục, chỉ sợ muốn muốn lên phòng bóc ngói rồi!
Đẩy y ngã nhào lê giường nhỏ, trở tay nhẹ nhàng vung lên, chưởng phong đảo qua mà che rủ xuống, trước mắt lập tức mờ tối rất nhiều.
“Ưu Nhi?”
“Thời tiết lạnh, để cho thần thϊếp giúp bệ hạ ấm áp người đi.”
Mạc Ưu cười xấu xa cắn một cái rái tai mượt mà mà co dãn của người nọ, hai tay không an phận đã sớm không khách khí cởi đi long bào trên người y, hai ba cái liền dò vào nơi mềm mại co dãn tận cùng bên trong áσ ɭóŧ tơ lụa kia, bàn tay ấm áp lặp đi lặp lại ở sau lưng bóng loáng của y lượn vòng trên dưới, người nọ mới muốn lên tiếng phản kháng, hai mảnh môi mỏng cũng sớm bị người ngậm vào trong miệng tinh tế mυ"ŧ vào.
“Ngô...”
Trong miệng mỗi một nơi nhạy cảm nhỏ đều bị chiếc lưỡi linh hoạt kia chăm sóc chu đáo, đôi bàn tay ấm áp lực đạo cực tốt ở trên người tùy ý qua lại, bàn tay hơi có chút kén mỏng hôm nay nhưng thành công cụ xoa bóp tốt nhất, đến mức ngứa ngáy khó nhịn, hơi nóng lên. Mấy cái huyệt vị sau lưng bị Mạc Ưu vô tình hay cố ý xoa vuốt, Phong Tiêu Nhiên không khỏi dần dần buông lỏng thân thể căng thẳng, mặc do bàn tay của Mạc Ưu càn rỡ các nơi đốt lửa trên người mình, nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực tránh lui.
“Ưu Nhi, bên ngoài có người.”
Thật vất vả thả ra một câu nói, khí tức nhưng đã sớm rối loạn, tiếng rêи ɾỉ run rẩy đè nén nặn từ trong miệng ra, ngược lại càng giống như lời mời mang theo ngượng ngùng.
“Sợ cái gì, rèm dầy như vậy nơi nào có thể nghe, ngươi sợ thẹn thùng liền kêu nhỏ tiếng một chút như thế nào?”
Mạc Ưu trêu chọc tiếp tục hôn rái tai của y, một cái tay vững vàng nâng eo của y, một cái tay khác cũng đã không an phận ở ngực phải của y đánh vòng vòng vuốt ve, có lúc dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy viên tiểu ngọc châu màu hồng nhạt, lực đạo lúc lớn lúc nhỏ nắn bóp, người nọ chớp mắt phát ra than nhẹ hưởng thụ vô cùng, nhưng lập tức hôn lên bả vai của hắn, không cho tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng tràn ra.
“A, ngươi chính là thả không ra.”
“Ngươi thả ra một chút thử một chút!”
Bị Phong Tiêu Nhiên bất mãn trừng mắt một cái, Mạc Ưu xin tha le lưỡi một cái, dưới tay nhưng không buông lỏng, tiếp tục tỉ mỉ hầu hạ ngọc châu đã đỏ thắm chín kia.
“Ừ...”
Phong Tiêu Nhiên dưới sự khıêυ khí©h của hắn đã sớm toàn thân nóng lên, thù du trước ngực cũng từ từ đứng thẳng, thậm chí không nhịn được ưỡn người nâng ngực lên nghĩ được y vuốt ve nhiều hơn.
Dường như bất mãn hắn một mực thiên vị vuốt ve một bên, bên kia cũng sưng ngứa bất an y không nhịn được đưa tay lặng lẽ đưa tay về phía vật nhỏ bên kia tiếp tục an ủi.
“Vội cái gì, toàn bộ có ta, không cho phép ngươi tự mình giải quyết!”
Bị người kéo tay ra vòng lên cổ hắn, Phong Tiêu Nhiên lúc này mới ý thức được Mạc Ưu là đang dùng lời mình vừa nãy trêu đùa hắn để trêu lại mình, cáu giận hừ một tiếng, một tiếng hừ lạnh này lại bị miệng lưỡi ấm áp của Mạc Ưu ngăn ở chỗ sâu cổ họng.
Hắn ôn nhu liếʍ ngọc châu nho nhỏ ở một bên mới vừa rồi bị đìu hiu, khi thì lại ngậm viên ôn nhu mυ"ŧ vào, đầu lưỡi vô tình hay cố ý tảo qua lỗ nhỏ mẫn cảm nhất trên chóp đỉnh, chọc cho người nọ bêm dưới chỉ đành phải lấy tay bịt miệng mới không để cho mình phát ra một chút rêи ɾỉ.
Cảm giác được phân thân của y cũng đang dần dần ngẩng đầu, Mạc Ưu một mặt vuốt ve một mặt hôn xuống dưới, một mặt nhẹ nhàng vuốt ve làn da săn chắc trên bụng y. Sinh hạ Minh nhi cũng có tám chín tháng, thân thể của y quả nhiên khác với với nữ nhân, bụng lại một chút dấu hiệu da thịt nhão không, vẫn có thể mò tới từng múi cơ bụng săn chắc mà co dãn.
Rõ ràng cảm thấy được người nọ run rẩy khác với thường ngày, nhưng lại đang cố gắng ẩn nhẫn, trong lòng Mạc Ưu không khỏi rét một cái. Y vẫn là sợ, sở dĩ không từ chối hắn, là không đành lòng để cho hắn thất vọng, nghĩ muốn lấy lòng hắn.
“Tiêu Nhiên, ta cùng ngươi đùa thôi, đay đang ở trên xe.. Ngươi yên tâm... Ta sẽ không mất chừng mực như vậy, cũng để cho ta giúp ngươi một chút.”
Cố tỏ vẻ thoái mái đùa giỡn với người nọ, Mạc Ưu đưa tay dò vào trong tiết khố đang nóng hổi cứng rắn của y, khóe mắt đảo qua thấy trên mặt người nọ khó phát giác buông lỏng, Mạc Ưu không khỏi đau lòng hôn bụng của y, trên tay cũng lên xuống giống như vừa nãy y lằm cho mình.
“Tiêu Nhiên, ngươi thật giỏi lắm. Cám ơn ngươi cho ta ba hài tử khả ái như vậy, ta yêu ngươi, thật yêu ngươi...”
Vong tình khẽ hôn liếʍ bụng của y, cũng không từng chú ý tới người nằm ngửa trên đệm gấm kia, một đôi mắt phượng dần dần xuất hiện hơi nước nhàn nhạt.