Gió tuyết đã lặng, nhưng trong phòng vẫn chưa.
Lúc Vệ Lai đi tắm lần thứ hai, cô nhìn sân sau bao phủ một lớp tuyết dày, bụi cây cũng không còn dáng vẻ tinh xảo như ban đầu.
Trận tuyết lớn như vậy, cô mới chỉ trải nghiệm ở một thị trấn nhỏ cạnh khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
“Trước khi em dậy, đừng cho ai dọn sân.” Lúc nói chuyện cô không nhìn anh, mười giây trước cô vẫn còn đang rùng mình trong vòng tay anh.
Sự dao động trong lòng vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai.
Châu Túc Tấn: “Không dọn, sẽ để lại cho em.”
Anh vươn tay, lấy hộp khăn giấy trên bàn cạnh giường ngủ.
“Ông xã, đừng cử động.” Vệ Lai đột nhiên nắm lấy cánh tay anh.
Châu Túc Tấn không lấy giấy nữa, lại ôm cô vào lòng, thấp giọng nói: “Không thoải mái ở đâu thì nói cho anh biết.”
Không phải là không thoải mái.
Anh còn chưa rút ra, vừa rồi vươn người lấy hộp giấy, khiến nơi nào đó sâu trong cô bị tác động mạnh mẽ, một dòng điện nóng đột ngột chảy khắp toàn thân.
Phảng phất cảm giác rung động.
“Tối mai anh ăn ở nhà không?” Vệ Lai phá vỡ sự im lặng.
Châu Túc Tấn nhìn vào mắt cô: “Có.”
“Mấy ngày tới cũng vậy?”
“Ừm.”
Hai tay Vệ Lai vòng qua cổ anh, hơi thở hoà quyện vào nhau.
Nhìn nhau vài giây, Châu Túc Tấn cúi đầu, cô cũng tiếp nhận nụ hôn của anh. Cho dù đã tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng cảm giác xa lạ cũng chỉ bớt đi một chút, sự xa cách trong trái tim không thể chỉ dựa vào cơ thể mà biến mất hoàn toàn.
Trưa ngày mai cô có hẹn, lịch trình của anh cũng kín, lý trí ngăn cản lần đốt lửa thứ tư của hai người.
Châu Túc Tấn hôn lên môi cô, rồi đứng dậy.
Vệ Lai không còn sức đi tắm, chỉ rửa ráy đơn giản rồi thay một bộ váy ngủ sạch sẽ. Đồ ngủ đêm nay của cô đều đã ướt sũng, không thể mặc lại.
Tám giờ sáng hôm sau, cô mới thức giấc, Châu Túc Tấn đã đến công ty.
Tuyết trong sân chưa được quét dọn, vẫn còn nguyên như đêm qua, cô chụp vài tấm ảnh rồi lưu lại dấu chân trên tuyết.
Nếu Châu Túc Tấn nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói cô quá rảnh rỗi.
Gần mười giờ, cô lên lầu thay quần áo, chuẩn bị xuất phát đến nhà hàng.
Hôm nay cô chọn một chiếc váy dệt kim dài, màu sắc nhẹ nhàng, kết hợp với chiếc áo khoác màu xám cổ điển, mái tóc dài buông xoã, nhìn kỹ không thấy có dấu hôn nào trên cổ.
Đêm qua, Châu Túc Tấn vô cùng kiềm chế, rất quan tâm đến cảm xúc của cô. Những lúc như vậy, anh vẫn có thể bình tĩnh khống chế du͙© vọиɠ của mình.
Có lẽ cả đời này, cô sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh.
Vừa mở cửa ngồi vào chiếc Bentayga, Châu Túc Tấn gọi tới.
“Dậy rồi sao?” Giọng nói lãnh đạm của anh truyền tới.
“Em dậy lâu rồi, chuẩn bị ra ngoài.” Vệ Lai đặt túi xách lên ghế phụ, sau khi hormone hạ xuống, đôi vợ chồng chưa thân thiết như họ khó tránh khỏi ngại ngùng.
“Ông xã, có chuyện gì sao?”
Châu Túc Tấn: “Quần áo đều là dì chọn cho em, nếu thấy không hợp, anh giúp em đổi lại.”
Lúc vừa tỉnh dậy, trong nhà đột nhiên xuất hiện rất nhiều quần áo mùa đông, đều là phong cách và màu sắc cô yêu thích, hoá ra đều là mắt chọn đồ của dì.
“Không có gì không hợp, không cần đổi lại.” Vệ Lai nhìn chiếc váy dệt kim trên người, “Em tưởng là anh mua cho em.”
Châu Túc Tấn đã hứa, sau này sẽ đích thân mua tặng cô bất cứ thứ gì, anh giải thích: “Tình huống hôm nay đặc biệt, lần sau mua cho em.”
Hôm nay anh có cuộc họp, không có thời gian chọn quần áo cho cô, mà cô cũng cần dùng gấp.
“Ông xã.”
“Ừm.”
Cô chỉ gọi anh một tiếng, sau đó im lặng.
Châu Túc Tấn hỏi: “Sao em không nói gì?”
“……Đột nhiên quên mất muốn nói gì với anh rồi.”
“Bao giờ nhớ lại thì nói với anh.”
“Ừm, em cúp máy đây, phải ra ngoài rồi.” Vệ Lai rất khó hình dung cảm giác khi tiếp xúc với anh ngày hôm nay, vừa rồi là cô đột nhiên nghẹn lời.
Có lẽ là do khoảng cách trên cơ thể đã không còn.
__
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Vệ Lai, dì của anh gọi đến.
Ninh Như Giang biết tin Vệ Lai đang ở Bắc Kinh, hỏi cháu trai bao giờ đưa cô về nhà ăn cơm.
“Gần đây dì không bận, hai đứa lúc nào tới cũng được.”
Lá bạch quả trong sân mặc dù đã rụng hết, nhưng vừa ngồi uống cafe vừa ngắm cảnh tuyết rơi ngoài sân, cũng không tệ.
Châu Túc Tấn: “Bọn con không có thời gian. Cô ấy đến đây công tác.”
Ninh Như Giang cực kỳ nhiệt tình: “Bận thế nào cũng vẫn có thời gian ăn một bữa cơm mà.”
Châu Túc Tấn suy nghĩ một lúc, thành thật với dì: “Dù có thời gian, con cũng không đưa cô ấy tới.”
Ninh Như Giang lo lắng, không lẽ đôi trẻ xảy ra mâu thuẫn gì sao.
Không biết vì sao, bà đột nhiên nghĩ đến chiếc đồng hồ kia.
“Túc Tấn, hai đứa sao vậy?”
“Không sao. Con và cô ấy đang dần hoà hợp, tình cảm chưa nhiều. Nếu về nhà, cô ấy sẽ phải để ý đến cảm xúc của mọi người, bất giác trở thành diễn kịch.”
Châu Túc Tấn mới từ phòng họp quay về văn phòng, còn có công việc phải xử lý, “Dì, con đang bận. Đến lúc thích hợp, con sẽ đưa cô ấy về nhà.”
Ninh Như Giang thở phào nhẹ nhõm, không cãi nhau là tốt rồi.
Bà có thể hiểu được quyết định của cháu trai, dù sao diễn kịch quá mệt mỏi, Châu Túc Tấn không muốn Vệ Lai phải vắt óc suy tính để ứng phó với người lớn trong nhà.
Sau khi cúp máy, Châu Túc Tấn đặt điện thoại sang một bên, bấm vào văn bản cần ký.
Lục An gõ cửa đi vào, một tay cầm điện thoại di động áp bên tai, tay còn lại kéo ghế ngồi xuống đối diện Châu Túc Tấn, lắng nghe người ở đầu dây bên kia giải thích mục đích của mình.
“Giám đốc Lục, tháng 8 năm ngoái, có phải anh đã mua lại một chiếc đồng hồ ở Giang Thành?” Chương Nham Tân đi thẳng vào vấn đề.
“Phải.”
Lục An liếc qua cổ tay Châu Túc Tấn, nhìn xem, anh ta đã nói Chương Nham Tân rất thích chiếc đồng hồ của Châu Túc Tấn mà, quả nhiên không sai.
Chương Nham Tân đã điều tra ngọn ngành sự việc, vào đêm anh ta và Vệ Lai chia tay, chiếc đồng hồ đó đã được Lục An và Châu Túc Tấn mua lại.
“Chiếc đồng hồ đó, là quà sinh nhật Vệ Lai tặng tôi.”
“Cậu nói cái gì!” Lục An kinh ngạc đến mức không khỏi cao giọng, suýt nữa buột miệng chửi thề.
Châu Túc Tấn ngồi đối diện, ngước mắt nhìn lên.
Lục An không quan tâm đến ánh mắt cảnh báo của Châu Túc Tấn, ngón tay ấn mạnh vào thái dương, cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập “thình thịch, thình thịch”.
Chương Nham Tân lặp lại: “Chiếc đồng hồ đó là quà Vệ Lai tặng tôi. Đối với giám đốc Châu, chiếc đồng hồ đó không có ý nghĩa gì, tôi cũng không cố tình làm mất lòng anh ta. Nhưng vẫn phải làm phiền anh, giúp tôi mua lại chiếc đồng hồ đó. Anh yên tâm, sau khi lấy lại chiếc đồng hồ, tôi sẽ không đeo nó ra ngoài, giám đốc Châu sẽ không biết được mối quan hệ giữa chiếc đồng hồ và tôi.”
“Xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm.”
“Làm khó anh rồi, không sao, giám đốc Lục, xin lỗi vì đã làm phiền.”
Lục An trực tiếp cúp máy, đầu óc vẫn quay cuồng vô định.
Anh ta có cảm giác như mình đã vô tình gây ra chuyện lớn.
Ngay từ đầu, Châu Túc Tấn vốn dĩ không hề thích chiếc đồng hồ này, nhưng anh ta một mực muốn đến cửa hàng ở Thượng Hải để xem tiếp, Châu Túc Tấn thấy phiền phức nên miễn cưỡng mua nó.
Giờ thì tốt rồi.
“Tìm tôi có việc gì?” Châu Túc Tấn nhìn anh ta.
Lục An định thần, cầm điện thoại đứng lên: “Tới nhầm chỗ, tôi đi tìm Châu Gia Diệp.”
“……”
Anh ta chạy một mạch đến văn phòng của Châu Gia Diệp, đóng cửa rồi khoá lại.
Châu Gia Diệp khẽ nói: “Chạy nhanh như vậy, đắc tội với Châu Túc Tấn sao?”
“……Haiz, anh đừng nhắc nữa.”
Lục An mặc một chiếc áo len mỏng, nóng đến mức cả người đổ mồ hôi. Anh ta dứt khoát cởi chiếc áo len ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Anh ta dùng ngón tay, lau mồ hôi trên trán.
Châu Gia Diệp còn muốn nói đùa, nhìn anh ta ra nhiều mồ hôi như vậy, mới nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
“Rốt cuộc cậu đã làm gì? Phá hỏng dự án đầu tư nào rồi sao?”
Lục An rót một cốc nước lạnh rồi uống một ngụm, “Nếu là vấn đề liên quan đến tiền đã tốt.”
Anh ta đặt cốc nước xuống, kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nghe xong, Châu Gia Diệp cũng đột nhiên trầm mặc.
Lục An vừa sợ hãi vừa tức giận: “Anh nói xem, có phải Chương Nham Tân điên rồi không?”
Anh ta không rảnh để chửi người, việc quan trọng là nhờ Châu Gia Diệp phân tích xem Chương Nham Tân sẽ làm gì tiếp theo.
Châu Gia Diệp: “Tạm thời sẽ không làm gì cả. Cho dù có muốn lấy lại chiếc đồng hồ, cũng phải cân nhắc đến chuyện hợp tác với Khôn Thần.”
Điều Lục An lo lắng là: “Tuần trước, hội đồng quản trị đã thông qua nghị quyết cắt giảm tỷ lệ đầu tư chất bán dẫn Tân Minh, nếu như Chương Nham Tân biết tin, anh nghĩ cậu ta sẽ để im sao?”
Châu Gia Diệp: “Cho nên, tạm thời sẽ không làm gì.”
Anh đột nhiên nhớ ra, mẹ và dì cũng rất quan tâm đến chiếc đồng hồ đó, trước kia anh còn không hiểu, bây giờ đã rõ tại sao. Thì ra, đó là món quà Vệ Lai tặng cho Chương Nham Tân, ngay cả mẹ anh cũng không hiểu tại sao Châu Túc Tấn lại đeo nó như không có chuyện gì xảy ra.
“Lo lắng gì chứ, cũng đâu phải lỗi của cậu.”
Lục An không lo lắng, mà là thấy áy náy: “Đều tại em làm hỏng chiếc đồng hồ anh tặng cậu ấy, bây giờ vẫn chưa sửa xong, muốn mua đền một cái mới, không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Sau khi bình tĩnh lại, anh ta vẫn vô cùng bối rối, hỏi Châu Gia Diệp: “Phải làm sao đây?”
Châu Gia Diệp suy nghĩ một lúc, “Qua Tết rồi nói, Vệ Lai vẫn còn ở đây.” Anh bảo Lục An đừng suy nghĩ nhiều, “Không có chuyện gì là Châu Túc Tấn không thể giải quyết.”
__
Tại bàn số 9 ở nhà hàng S.Z, Vệ Lai đến sớm hai mươi phút.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, Kì Lâm Thăng đã tới, anh ta và Vệ Lai đều giống nhau, cho dù ai chiêu đãi thì cũng không để đối phương chờ đợi.
“Giám đốc Kì, đã lâu không gặp.” Vệ Lai mỉm cười đứng dậy.
“Ngồi đi, đừng khách sáo.”
Hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, nhưng không hề có cảm giác xa lạ.
Kì Lâm Thăng thường xuyên đến nhà hàng này, biết rõ vị trí của họ không dành cho khách ngoài, đây là chiếc bàn không phải người bình thường có thể đặt được, “Khiến cô hao tốn không ít công sức vì bữa ăn này rồi.”
Vệ Lai: “Không sao, là ông xã tôi đặt hộ.”
Kì Lâm Thăng nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô, hình như lần trước họ gặp nhau, cô không đeo nhẫn. Hôm nay anh ta cũng lái xe tới, chỉ có thể mượn nước kính cô: “Chúc mừng.”
Anh ta không bao giờ dò hỏi chuyện riêng của người khác, sau khi chúc mừng thì nhắc đến chủ đề khác.
“Nghe nói Trần Kì đến chỗ cô.”
Vệ Lai bất ngờ: “Anh quen Trần Kì?”
Kì Lâm Thăng gật đầu: “Chúng tôi quen biết đã nhiều năm, trước đây từng làm việc với nhau.”
Trần Kì từng hỏi anh ta về đội ngũ quản lý của siêu thị Vệ Lai, anh ta hiểu Trần Kì, chỉ nói một câu: Hợp với tính cách của cậu.
Vệ Lai cảm kích: “Đều nhờ anh, nếu không Trần Kì sẽ không đến chỗ chúng tôi.”
Kì Lâm Thăng cười: “Không có gì, giúp đỡ nhau cả thôi.”
Trong bữa ăn, hai người nói về kế hoạch mở rộng siêu thị Vệ Lai trong năm tới, tài chính là vấn đề ưu tiên hàng đầu.
Vệ Lai đã tích luỵ được một vài mối quan hệ trong công việc trước đây, ngày mai cô hẹn với quản lý khách hàng của tư bản Viễn Duy, hỏi xem đối phương có quan tâm đến siêu thị Vệ Lai hay không.
Vệ Lai và Kì Lâm Thăng trò chuyện đến hai rưỡi mới dừng, Kì Lâm Thăng nói có lẽ sau Tết sẽ đến Giang Thành tham quan siêu thị, cô đưa tay ra: “Mong đợi ngày giám đốc Kì đến chỉ giáo.”
Sau khi nói tạm biệt, hai người đi về phía xe của mình.
Vệ Lai tìm chiếc Cullinan theo thói quen, nhìn qua một lượt vẫn không thấy chiếc SUV màu xanh lục bảo đâu. Đi về phía trước vài bước, cô mới nhớ ra hôm nay mình lái chiếc Bentayga màu đen của Châu Túc Tấn.
Sau khi lên xe, cô không vội vàng khởi động máy, mà suy nghĩ xem buổi chiều đi đâu.
Cô vẫn chưa mua sắm quần áo Tết cho ba mẹ, lúc trở về đã gần đêm giao thừa, đoán chừng không có thời gian dạo phố.
Cô khởi động xe, đi tới trung tâm mua sắm gần nhất.
Mua xong quần áo cho ba mẹ, cô còn mua cho cả ông bà nội và ông bà ngoại, thậm chí còn chuẩn bị cho gia đình nhà chú. Người thân duy nhất còn thiếu quà, là Châu Túc Tấn.
Cô đã ngồi lên xe và nổ máy, sau đó lại tắt máy, quay lại trung tâm thương mại.
Vệ Lai chọn cho Châu Túc Tấn một chiếc áo khoác có độ dài vừa phải, nếu anh không muốn, cô thỉnh thoảng sẽ mặc nó để tránh gió.
Cửa hàng cao cấp bên cạnh là thương hiệu cô thường mặc, mẫu xuân đã có mặt trên thị trường, kiểu dáng phong phú hơn Giang Thành, cô tiến vào xem thử.
Cô thích một chiếc áo cardigan và một chiếc váy, sau đó lại nhìn thấy chiếc áo vest mỏng, đúng màu sắc và kiểu dáng cô thích. Còn chưa kịp thử, quản lý cửa hàng đã lấy chiếc áo vest xuống, thì thầm điều gì đó với người bên cạnh.
Đợi họ nói chuyện xong, Vệ Lai nói muốn thử chiếc áo đó.
Quản lý cửa hàng chỉ vào phòng thử đồ bên cạnh, nói: “Xin lỗi cô, chiếc áo này đã được một vị khách khác nhìn trúng trước, hay là tôi lấy mẫu khác cho cô xem thử?”
“Tổng cộng chỉ có một chiếc sao?”
“Hai chiếc. Nhưng chiếc còn lại cũng mới bán ra chiều nay.”
“Tôi biết rồi.”
Vệ Lai tiếc nuối, thanh toán chiếc áo cardigan và chiếc váy rồi rời đi.
Lúc ra khỏi trung tâm thương mại đã gần sáu giờ, sắc trời dần tối.
Trên đường kẹt xe, mất một tiếng rưỡi mới về đến biệt thự.
Trong sân, chiếc Bentley đã đỗ trong bãi đậu xe.
Vệ Lai đỗ xe xong, chỉ cầm chiếc áo khoác mua tặng Châu Túc Tấn xuống xe.
Phòng khách dưới lầu không có ai, cô bước lên bậc thang cuối cùng của tầng hai, gọi anh: “Ông xã?”
Châu Túc Tấn đang trong thư phòng, đáp lời cô.
Vệ Lai đi đến cửa thư phòng, đúng lúc anh ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc nhìn vào mắt nhau, cô đột nhiên nhớ đến chuyện đêm qua, không khỏi xấu hổ.
May là, cô đang dần học cách bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện giống anh.
“Anh về lâu chưa?”
“Mới về thôi.”
Vệ Lai đi tới, đưa cho anh xem chiếc áo khoác mình mới mua: “Em mua quà cho tất cả mọi người trong nhà, không thể không mua cho anh. Anh xem có thích không, nếu không thích thì em sẽ mặc.”
Châu Túc Tấn bình luận: “Không tệ” Sau đó anh nhìn vào màn hình máy tính, vừa bấm chuột vừa nói với cô, “Em cầm tạm đã.”
Ánh mắt Vệ Lai chuyển từ ngón tay thon dài đến quai hàm sắc bén của anh, khuôn mặt anh lạnh lùng, không biết đang vui hay giận, cũng không biết anh rốt cuộc nghĩ thế nào về chiếc áo này.
Lưu xong tài liệu, anh đứng dậy, thuận tay cầm lấy chiếc áo khoác trong tay cô, “Chiều nay đi mua sắm à?”
“Ừm.” Vệ Lai theo anh ra khỏi thư phòng, tiến vào phòng ngủ, vừa đi vừa nắm lấy tay anh. Châu Túc Tấn cũng nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.
Đồng thời nắm chặt lấy trái tim cô.
Anh nắm tay cô dẫn vào phòng thay đồ.
Châu Túc Tấn chỉ lên sofa: “Mua tặng em.”
Vệ Lai nhìn logo trên túi xách, đó là cửa hàng cao cấp mà cô ghé qua chiều nay.
Những bộ quần áo buổi sáng đều là dì chọn, đó là lần đầu tiên anh thất hứa với cô, nên đã bù lại vào buổi tối.
Châu Túc Tấn: “Anh không có thời gian đến cửa hàng, nên đã nhờ họ gửi mẫu qua để anh chọn.”
Vệ Lai thoát khỏi vòng tay anh, đi lên vài bước. Anh mua cho cô đều là quần áo mùa xuân mới ra mắt, còn có bộ vest cô thích nhưng không mua được, thì ra chiếc còn lại đã bị anh mua mất.
Cô vô cùng hài lòng.
“Anh nhớ là em thích áo vest màu trắng sao? Chiều nay em đến cửa hàng muốn thử chiếc áo này, nhưng không còn hàng, vốn dĩ cảm thấy rất tiếc, không ngờ anh đã mua nó cho em.”
Cô đi đến trước mặt anh, vòng tay qua ôm anh.
“Ông xã.”
“Sao thế?” Châu Túc Tân một tay ôm cô vào lòng, treo chiếc áo khoác cô mua cho anh vào chiếc tủ đầu tiên, “Còn đồ gì muốn mua mà chưa mua được sao?”
“Không phải.” Vệ Lai không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh.
Châu Túc Tấn cụp mắt nhìn cô, cũng không hỏi thêm, cúi đầu hôn lên môi cô.