Chương 4: Tiệc xã giao

Trong nhà hàng ven sông, Triệu Nhất Hàm lấy áo sơ mi của mình từ tại quầy lễ tân, vừa quay người đi được vài bước thì có người gọi cô ấy: “Triệu Nhất Hàm?”

Giọng điệu có phần không chắc chắn.

Triệu Nhất Hàm dừng lại, nhìn sang khu vực chờ ở sảnh, một người đàn ông mặc áo phông màu xanh đậm bước tới, dáng vẻ cao ráo tuấn tú, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ, lông mày dài và hẹp, đang nở một nụ cười vô hại.

Cô ấy biết người đàn ông này, hai người là bạn đại học, anh ta có một cái tên rất quen thuộc, nhưng lời đến đầu môi lại không nhớ ra được tên đối phương là gì, cô ấy thậm chí quên luôn cả họ của anh ta.

Anh ta còn chưa đi tới, đã tự giới thiệu tên của mình: “Lục An, còn nhớ tôi không?”

Cuối cùng Triệu Nhất Hàm cũng tìm được một cái tên khớp với anh ta, mặt không đổi sắc, khẽ cười: “Sao có thể quên được. Đã lâu không gặp.”

Lục An hiểu rõ tính cách của Triệu Nhất Hàm, nửa đùa nửa thật nói: “Chỉ sợ quý nhân nhiều việc quên mất người bạn này. Cậu là người Giang Thành?”

“Phải.” Triệu Nhất Hàm đưa tay ra, hai người bắt tay nhau chào hỏi: “Cậu đến Giang Thành công tác sao?”

“Ừ. Một người bạn của tôi là con rể đất Giang Thành các cậu, huy động mọi người đầu tư vào một dự án ở đây, còn đặt ra KPI cho mỗi người chúng tôi, cho nên một năm tôi phải đến Giang Thành đôi ba lần.” Lục An mở mã QR rồi đưa điện thoại qua, anh ta và Triệu Nhất Hàm không có phương thức liên lạc của nhau, “Nghe nói cậu đã kết hôn với bạn trai hồi đại học rồi, chúc mừng nhé.”

“Cảm ơn.”

Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Triệu Nhất Hàm ghi chú tên anh ta.

Trước kia hai người không nói chuyện nhiều, bao năm không gặp, càng không tìm được chủ đề nào để nói.

Cuối cùng, cả hai kết thúc cuộc hội ngộ vội vàng bằng câu nói “Khi nào rảnh tôi mời cậu một bữa” của Lục An. Anh ta quay lại khu vực chờ ở sảnh, tiếp tục đợi bữa đêm đang được đóng gói mang về, còn Triệu Nhất Hàm vừa ra khỏi nhà hàng liền đi về phía Vệ Lai.

Mười phút cô ấy vào nhà hàng, cũng là mười phút Vệ Lai tán thưởng chiếc Cullinan đỗ bên cạnh.

Mới đầu còn trầm trồ tán thưởng, nhưng càng về sau càng thất thần, tầm mắt tuy nhìn về phía chiếc xe, nhưng suy nghĩ đã sớm chạy đến một nơi khác, nghĩ xem ngày mai nên bàn giao công việc như thế nào.

Đúng lúc này, Châu Túc Tấn cũng quay sang nhìn xem Lục An đã đi ra hay chưa, một lần nữa chạm phải ánh mắt của Vệ Lai, anh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cửa nhà hàng.

Lúc Lục An đi ra, chiếc xe màu trắng của Vệ Lai vừa rời đi.

“Tôi có gọi cho cậu một phần đấy.” Lục An đặt đồ ăn đêm ở ghế sau rồi khởi động xe.

Châu Túc Tấn nhìn anh ta: “Tôi đã nói không cần mà.”

Lục An vốn định đãi Châu Túc Tấn bữa đêm, nhưng Châu Túc Tấn nói anh không đói, nên bèn gói đồ ăn mang về. Ăn một mình thì ngại, anh ta bèn gọi thêm một phần nữa, kết quả người nào đó lại không hề cảm kích. Anh ta vui vẻ nói: “Tôi ăn hai phần vậy.”

Châu Túc Tấn: “Công ty sớm muộn gì cũng chết đói vì cái mồm của cậu.”

Lục An: “……”

Đèn giao thông màu vàng bắt đầu đếm ngược, Lục An đạp phanh, không nhịn được mà trả lời Châu Túc Tấn: “Nói như kiểu cậu không ăn đêm thì công ty kiếm được bộn tiền vậy.”

Châu Túc Tấn quay đầu, nhìn anh ta từ trên xuống dưới.

Lục An đầu hàng, anh ta không có bản lĩnh tiếp tục đấu khẩu vói Châu Túc Tấn, giả vờ ho khan một tiếng. Châu Túc Tấn trước giờ không nói nhiều lời, một khi anh đã im lặng đánh giá thì tốt nhất nên biết điều im miệng.

Lục An dựa tay vào cửa sổ xe, dùng mu bàn tay xoa cằm dưới, chuyển chủ đề: “Thế giới này thật cmn nhỏ bé, cậu đoán xem tôi vừa gặp ai trong nhà hàng? Là một người bạn đại học của tôi, cô ấy thậm chí còn không nhớ tên tôi.”

Anh ta cười khan.

“Tôi biết cô ấy là người Giang Thành.”

Châu Túc Tấn không hiểu ý của anh ta, cũng không hứng thú tám chuyện, anh nói: “Sáng mai tôi sẽ về Bắc Kinh.”

Lục An hạ cánh tay đặt bên cửa sổ xe, đột nhiên cảm thấy bất an: “Khoan đã, vậy cuộc họp đàm phán ngày mai thì sao?”

“Cậu đi.”

“Tôi… Tôi đi và cậu đi sao có thể giống nhau.”

Anh ta và Châu Túc Tấn cùng nhau hợp tác đầu tư vào một hạng mục vật liệu bán dẫn ở Giang Thành, trước đây những quyết định lớn trong công ty đều do Châu Túc Tấn đưa ra, anh ta chỉ phụ trách việc vặt, vô cùng thoải mái.

Cuộc họp đàm phán ngày mai ở Giang Thành đặc biệt quan trọng, một mình anh ta sợ rằng không thể trụ nổi.

Châu Túc Tấn: “Ăn được hai phần, mà không làm được việc thay tôi?”

Lục An: “……”

Anh ta nghẹn lời, lần thứ hai trong đêm nay bị Châu Túc Tấn chọc tức.

Anh ta quay lại chủ đề chính: “Vội vàng trở về như vậy, có chuyện gì sao?”

Châu Túc Tấn nói: “Chuyện của anh trai tôi.”

“Ồ.” Lục An không hỏi thêm, bởi vì có hỏi cũng như tự làm khó mình, Châu Túc Tấn sẽ không giải thích. Vài năm qua, anh ta phát hiện những người bên cạnh Châu Túc Tấn theo thời gian sẽ hình thành thói quen nói ít làm nhiều, ngay cả một người từ nhỏ không có năng lực quan sát, nghĩ gì nói ấy như anh ta, cũng học được cách chú ý đến cảm xúc của người khác.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa khách sạn.

“Các hạng mục của Giang Thành, sau này sẽ do cậu phụ trách.” Nói xong, Châu Túc Tấn tháo dây an toàn rồi xuống xe.

“Này, đợi đã.” Lục An không quên cầm theo hai phần ăn đêm. Tài xế và thư ký của Châu Túc Tấn ngồi ở chiếc xe phía sau, anh ta chỉ vào chiếc Cullinan, ra hiệu tài xế đi đỗ xe rồi sải bước theo Châu Túc Tấn, “Ý cậu là gì?”

Châu Túc Tấn: “Tôi còn bận hạng mục khác. Không có thời gian thường xuyên đến Giang Thành.”

Dự án ở Giang Thành về cơ bản đang đi đúng hướng, không cần anh giám sát, một mình Lục An cũng có thể giải quyết.

__

Ngày hôm sau, Vệ Lai đến công ty đúng giờ như thường lệ. Đồng nghiệp trong nhóm dự án lần lượt đến nơi, tất cả đều bất ngờ khi gặp lại cô ở công ty.

Quầng thâm dưới mắt bọn họ còn đậm hơn cả Vệ Lai, tối hôm qua bọn họ mới lập một nhóm chat mới, phàn nàn về sếp đến tận ba giờ sáng vẫn chưa dừng, nếu không phải Đường Chi giải tán nhóm, có lẽ sẽ nói chuyện đến tận bình minh.

Đường Chi chủ động cầm cốc của Vệ Lai, vào phòng trà rót một cốc nước ấm, còn pha cho bản thân một tách cafe. Đêm qua cô ấy nhận được thông báo của lãnh đạo, sắp xếp cho cô ấy và Vệ Lai bàn giao công việc với nhau.

“Uống chút nước đi.” Cô ấy đặt cốc nước lên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt của Vệ Lai, không sưng, chỉ là đường máu đỏ trong mắt hiện lên rất rõ, “Tôi còn sợ mắt cậu ngày hôm nay không tiện gặp người khác.”

Vệ Lai cười nhạt: “Tuyến lệ của tôi không dễ rơi đến thế.”

Người đàn ông có thể khiến cho cô khóc, có lẽ vẫn chưa ra đời.

Tối hôm qua đưa Triệu Nhất Hàm về nhà, Triệu Nhất Hàm bảo cô đợi vài phút, sau đó xuống xe đi tới hiệu thuốc mua cho cô một lọ thuốc an thần. Nhưng cô về nhà nằm trên giường chưa đến nửa tiếng đã ngủ thϊếp đi, sáng thức dậy theo tiếng chuông báo thức, căn bản không có thời gian để khóc.

Đường Chi đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Mục bảo tớ tiếp quản công việc của cậu, nếu hôm nay tâm trạng của cậu không tốt thì hôm khác bàn giao cũng được, không vội.”

“Không cần, chút chuyện nhỏ như thất tình không xứng đáng trì hoãn việc bàn giao.”

Đuờng Chi thầm thở dài, cho dù cô ấy không hài lòng với sếp của mình thì cũng chỉ biết than vãn sau lưng, ngày hôm sau đi làm vẫn phải nịnh nọt lấy lòng.

“Giám đốc Mục còn nói cậu yên tâm, tiền thưởng của hạng mục trước chắc chắn sẽ trả cho cậu, không thiếu một đồng.” Cô ấy lo lắng, hạ thấp giọng khuyên Vệ Lai: “Mặc dù thể diện rất quan trọng, nhưng không có thật. Cậu đừng ngốc nghếch đến mức từ chối tiền thưởng, đây đều là số tiền cậu bạt mạng làm thêm giờ mà có, cho dù thế nào, cũng đừng bạc đãi bản thân về mặt tiền bạc.”

Vệ Lai đang cúi đầu sắp xếp danh sách bàn giao, nghe vậy thì dừng động tác, ngẩng đầu lên: “Tiền thưởng tớ xứng đáng có được, sao lại không cần? Công ty không đưa, tớ mới không đồng ý.”

Đường Chi giơ ngón tay cái về phía cô, cố gắng không nhắc đến người phụ nữ Mục Địch trong cuộc trò chuyện, nhẹ nhàng nói: “Đợi đến khi cậu có chỗ đứng vững chắc ở công ty mới rồi, tớ sẽ chạy qua đó với cậu.”

Vệ Lai cũng hùa theo cô ấy: “Về sau nhất định phải trở thành bà chủ, mời cậu về với mức lương cao.”

Cô đang nói đùa, còn Đường Chi thì không.

Vệ Lai là một trong số ít nhân viên trong công ty không nộp đơn từ chức trước một tháng, việc bàn giao còn nhanh hơn, chỉ mất ba ngày đã bàn giao xong toàn bộ mọi hạng mục.

Trong ba ngày đó, cô không gặp Mục Địch.

Văn phòng của Mục Địch cùng tầng với họ, nghe nói mấy ngày nay cô ta đi công tác ngoại thành, mọi người đều nói rằng, Mục Địch cố tình đi công tác để tránh chạm mặt Vệ Lai.

Về phần tiền thưởng, một tháng sau Vệ Lai đã nhận được.

Ngày cô nhận được tiền thưởng cũng là ngày Chương Nham Tân và Mục Địch đính hôn, cô không nghĩ đó là sự trùng hợp, chắc chắn là sự sắp đặt từ đầu.

Phòng tài vụ của công ty biết chồng sắp cưới của bà chủ là bạn gái cũ của cô, nhưng lại gửi tiền thưởng vào đúng ngày hôm nay.

Ngày hôm đó dài tựa một năm, một buổi sáng còn dài hơn cả một tuần.

Vệ Lai đọc sách không vào, bèn bật máy chạy bộ để chạy.

Bất ngờ có cuộc gọi đến, cả người Vệ Lai đầm đìa mồ hôi, cô bước xuống máy chạy bộ và cầm điện thoại lên xem, là cuộc gọi từ phía trung gian. Cô đã rao bán căn biệt thự ở Giang An qua bên trung gian, cách vài ngày lại có người đến xem.

Vệ Lai nhấc máy, bên trung gian hỏi bây giờ cô có rảnh không, có khách hàng quan tâm đến nhà của cô.

Hiện tại, thứ mà Vệ Lai có nhiều nhất, cũng không biết dùng để làm gì, chính là thời gian: “Tôi rảnh.”

Bên trung gian: “Gia đình khách hàng đang ở văn phòng chúng tôi, phiền cô qua đây một chuyến.”

Vệ Lai cúp máy xong liền đi tắm rửa, kể từ khi từ chức, thỉnh thoảng ra ngoài cô đều để mặt mộc, nhưng hôm nay thì trang điểm sắc sảo hơn mọi lần.

Đã một tháng trôi qua, nhìn vào trạng thái và khí sắc của cô, hoàn toàn không nhìn ra là người vừa thất tình vừa thất nghiệp.

Đến văn phòng trung gian, gia đình nhìn trúng căn nhà của cô đã đợi rất lâu ở đó, thậm chí còn dẫn theo cả luật sư.

Luật sư trực tiếp đưa ra một mức giá, tổng giá thấp hơn cô mong đợi, nhưng đối phương đã chuẩn bị sẵn tiền, chỉ cần cô gật đầu đồng ý, có thể lập tức ký hợp đồng và nộp tiền đặt cọc.

Ngày hôm nay Chương Nham Tân đính hôn, một ngày đặc biệt như vậy, dường như đã định đoạt số phận của căn nhà này.

Vệ Lai không muốn giữ nó thêm một ngày, liền đồng ý với đối phương.

Thủ tục có hơi phức tạp, ngày hôm sau mới hoàn tất việc chuyển tiền.

Tuần này, Vệ Lai khôi phục lại cuộc sống bình thường của mình, cô dậy từ sáu rưỡi sáng, ăn sáng xong thì nằm trên sofa đọc sách.

Triệu Nhất Hàm gửi tin nhắn cho cô: [Có đang bận không?]

Hơn một tháng qua, cô và người chị này không hề liên lạc với nhau.

Vệ Lai hạ cuốn sách trên tay xuống, trả lời: [Rất rảnh.]

Triệu Nhất Hàm biết cô đã từ chức và ở nhà nghỉ ngơi hơn một tháng, hôm trước Chương Nham Tân đính hôn, cô ấy vốn định gọi cho cô, nhưng lại lo lắng cô buồn đến mức không muốn nói chuyện với ai.

Vệ Lai hỏi: [Chị tìm tôi có việc?]

Triệu Nhất Hàm quan tâm nói: [Đã tìm được công việc mới chưa? Hay là muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa?]

Vệ Lai muốn điều chỉnh lại bản thân trước khi đưa ra kế hoạch: [Đợi đến sau đám cưới của ba tôi rồi nói tiếp, không vội.]

[Phải rồi.] Triệu Nhất Hàm hỏi Vệ Lai: [Dì có biết chuyện cô chia tay và từ chức không?]

Vệ Lai vẫn chưa nói cho mẹ, cô không muốn mẹ lo lắng: [Chuỗi siêu thị đó đã đủ khiến mẹ tôi bận rộn rồi.]

Triệu Nhất Hàm: [Vậy tôi nói cho chú Vệ nhé?] Bây giờ không nói, cũng không thể giấu thêm được bao lâu.

Sắp đến đám cưới của ba cô và mẹ Triệu Nhất Hàm, Vệ Lai cân nhắc về vấn đề này: [Đợi một thời gian nữa đi, tôi muốn ông ấy giữ tâm trạng tốt cho đám cưới. Sau đám cưới, tìm được việc làm ổn định rồi nói cho họ sau.]

Triệu Nhất Hàm: [Chỉ cần ở trong ngành tài chính của Giang Thành, cô chắc chắn sẽ phải đối mặt với Mục Địch, đã nghĩ đến việc tới Tô Thành làm việc chưa? Cách đây không xa, đổi sang môi trường mới, tâm trạng cũng sẽ thay đổi.]

Vệ Lai thành thật nói: [Tôi không có tài nguyên ở Tô Thành.]

Triệu Nhất Hàm: [Tối nay tôi sẽ tham gia một buổi tiệc xã giao, chủ tiệc là Hạ Vạn Trình, người giàu nhất Tô Thành. Hạ Vạn Trình có mối quan hệ với tất cả những tập đoàn lớn ở Giang Thành, cho dù sau này có tới Tô thành hay không, quen biết thêm vài người cũng không có hại gì.]

Cô ấy tham gia tiệc xã giao cũng chỉ là vật làm nền, không thể bon chen vào giới thượng lưu quyền quý. Nhưng với bản lĩnh và kỹ năng giao tiếp xã hội của Vệ Lai, muốn biến những vị sếp lớn kia thành trở thành nhân mạch và tài nguyên sau này, hoàn toàn không thành vấn đề.

[Cơ hội hiếm có, đi đi.]

Vệ Lai cũng không lãng phí lòng tốt của Triệu Nhất Hàm: [Gửi địa chỉ cho tôi.]