- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Thư Tình Gửi Vệ Lai
- Chương 24: Anh ăn nửa miếng bánh còn lại của cô
Thư Tình Gửi Vệ Lai
Chương 24: Anh ăn nửa miếng bánh còn lại của cô
Đính hôn không phải việc anh cần thiết phải làm.
Châu Túc Tấn lấy lý do hai người mới quen nhau, chưa vội vàng kết hôn để từ chối, “Bọn con mới quen nhau được hai tháng, chưa tính đến chuyện đó.”
Ninh Như Trân nhìn con trai bằng ánh mắt hoài nghi, sau đó liếc qua chiếc đồng hồ trên tay anh, hôm nay anh vẫn đeo chiếc đồng hồ mà Vệ Lai tặng, rõ ràng là xếp hàng bảy tháng mới mua được chiếc đồng hồ đó, tại sao bây giờ lại nói mới chỉ quen nhau hai tháng?
Thời gian có chút mâu thuẫn.
Bà bình tĩnh nói: “Con mua ở nhà ở Giang Thành, làm mẹ tưởng hai đứa đã ở bên nhau từ lâu.”
Châu Túc Tấn nâng tách trà được chuẩn bị cho Vệ Lai lên, cô chưa kịp uống, anh nhấp một ngụm, “Chưa lâu đến vậy.”
Vệ Lai mới chia tay được hai tháng, thời gian bọn họ ở bên nhau không thể lâu hơn thời gian chia tay của cô. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh bèn nói thật cho mẹ.
Ninh Như Trân cầm miếng bánh ngọt lên, tao nhã cắn một miếng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của con trai mình. Thay vì suy đoán vòng vo, chi bằng hỏi thẳng.
“Mới ở bên nhau hai tháng, con đã mua nhà ở Giang Thành sao? Con vốn đâu phải người đưa ra quyết định bồng bột như vậy.”
“Là để theo đuổi cô ấy.”
Một câu nói có vẻ không liên quan, nhưng đã gián tiếp trả lời cho mọi câu hỏi của bà.
Tại sao phải vội vàng mua nhà? Bởi vì anh yêu Vệ Lai ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ninh Như Trân nói ấn tượng đầu tiên của bà về Vệ Lai một cách khách quan: “Cô bé này, không chỉ rất xinh đẹp mà tính tình cũng tốt.”
Châu Túc Tấn: “Đều là giả vờ mà thôi, không tốt đến vậy, cô ấy có rất nhiều tật xấu.”
Nghe thì giống như đang chê bai, thực chất là đã nuông chiều thành quen.
Ninh Như Trân khẽ mỉm cười, “Ở trước mặt người ngoài, ai mà không giả vờ cơ chứ, bình thường mà thôi. Ở trước mặt con bộc lộ tính xấu, cũng rất bình thường.”
Châu Túc Tấn lại nhấp một ngụm trà, giọng điệu của mẹ không mặn không nhạt, khiến anh không thể suy đoán thái độ thực sự của bà đối với Vệ Lai.
Đang nói chuyện, Châu Gia Diệp đi vào trong sân.
Anh cởϊ áσ khoác rồi đặt lên lưng ghế, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh mẹ.
“Không phải em nói dẫn bạn gái về sao?”
Ninh Như Trân nói: “Dẫn về rồi, đang học cắm hoa với dì của con.”
Bà liếc nhìn con trai cả, “Con thì sao, bao giờ mới đưa bạn gái về nhà?”
“Con không có.”
“Không có thì tìm.”
Châu Gia Diệp cười, “Nếu thật sự dễ dàng như mẹ nói, tại sao vẫn còn nhiều người độc thân vậy?” Trên bàn có một tách trà, anh cầm lên uống, không hề có hứng thú để thưởng thức.
“Mẹ, đừng quan tâm đến chuyện này nữa. Nếu mọi người tiếp tục thúc giục, không biết chừng con sẽ làm như Lục An đấy.”
Vì bị người nhà thúc giục kết hôn, Lục An đã tìm một người đóng giả làm bạn gái, nhưng kỹ năng diễn xuất không tốt, rất nhanh đã bị gia đình phát hiện.
Châu Gia Diệp nhìn mẹ: “Con không muốn khiến mọi người vui vẻ rồi lại hụt hẫng. Nếu như con tìm một người giả làm bạn gái, hai tháng sau liền có thể dẫn về nhà ra mắt mẹ, còn đảm bảo mẹ không nhận ra là thật hay giả.”
Châu Túc Tấn: “……”
Thời gian hai tháng, có chút nhạy cảm.
Ninh Như Trân vô thức liếc nhìn con trai út, con trai út đang bình tĩnh ngồi uống trà, như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.
Bà thu hồi tầm mắt, quở trách con trai cả: “Không phải mẹ giục con, mà là thái độ của con có vấn đề.”
Càng nói càng vòng về chủ đề cũ, không có ý nghĩa gì.
Châu Gia Diệp không phản bác, nhìn sang em trai, “Là sinh nhật lần thứ năm mươi của chú chứ đâu phải của dì, sao em lại mua bình hoa để tặng?”
Hai bình hoa mà Châu Túc Tấn mang từ London về được Mẫn Đình bỏ ra một số tiền lớn để mua lại từ một nhà sưu tập, anh không hiểu tại sao Châu Túc Tấn lại tặng món quà này cho chú.
Châu Túc Tấn đặt tách trà xuống bàn, đáp: “Bình hoa là tặng cho dì Trình, mẹ của Vệ Lai.”
“Đến nhà Vệ Lai rồi sao?”
“Ừ.”
“Tốc độ của em, còn nhanh hơn cả Lục An và bạn gái giả của cậu ta.”
“……”
Ninh Như Trân mỉm cười, bình tĩnh nói: “Lục An bốn tháng rưỡi mới dẫn bạn gái giả về ra mắt gia đình.”
Châu Gia Diệp liếc qua em trai, “Em và Vệ Lai quen nhau như thế nào?”
“Trong buổi tiệc của Hạ Vạn Trình.”
“Hạ Vạn Trình? Người giàu nhất Tô Thành phải không?”
“Ừ.”
Châu Túc Tấn lấy điện thoại ra, vừa nói chuyện với anh trai, vừa nhắn tin cho Vệ Lai: [Lúc nói chuyện với dì, cẩn thận một chút, mẹ tôi bắt đầu nghi ngờ rồi.”]
Vệ Lai trả lời rất nhanh: [Tôi còn chưa nói chuyện với bác gái câu nào, sao có thể lộ được chứ.]
Châu Túc Tấn: [Không biết đã sai ở chi tiết nào, không sao, mẹ tôi chỉ hoài nghi mà thôi.]
Vệ Lai nhớ lại tất cả chi tiết từ lúc xuống xe đến khi vào nhà, chắc chắn không có gì sơ suất, chỉ có một khả năng duy nhất: [Bác gái là người từng trải, lúc trẻ cũng từng yêu đương, có thể là do giữa tôi và anh không đủ tự nhiên và thoải mái như một cặp đôi thực sự.]
[Không nói chuyện nữa, tôi cắm hoa với dì đã.]
“Gia Diệp đến rồi sao.”
Vài phút sau, Ninh Như Giang và Vệ Lai bước ra từ trong phòng khách. Trên tay Vệ Lai cầm bình hoa đã cắm xong, định đặt nó ở bàn trà ngoài sân.
“Lai Lai, đây là anh trai của Túc Tấn.”
Bà giới thiệu hai người với nhau.
Vệ Lai nhìn người đàn ông có khí chất lạnh lùng giống Châu Túc Tấn, mỉm cười chào hỏi: “Chào anh cả.”
Châu Gia Diệp từng nhìn thấy Vệ Lai ngồi trên xe của Châu Túc Tấn, không lấy làm xa lạ, anh gật đầu: “Chào em, ngồi xuống đi, ở nhà mình không cần khách sáo.”
Vệ Lai ngồi xuống bên cạnh Châu Túc Tấn, liếc qua góc mặt của anh. Một người lãnh đạm như anh, bây giờ lại khiến cô có cảm giác thân thiết như người nhà. Có anh bên cạnh, khiến tâm trạng cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Châu Túc Tấn hơi nghiêng người, dùng ánh mắt hỏi cô, có chuyện gì vậy.
Vệ Lai lắc đầu, thuận tay nâng tách trà trước mặt lên, “Để em thử trà của chú pha.”
Châu Túc Tấn kịp thời lên tiếng: “Anh vừa uống hai ngụm.”
Nhắc nhở cô, để cô biết rõ tình huống.
Tách trà sắp chạm vào môi, nếu đặt xuống sẽ rất đột ngột.
Mẹ của Châu Túc Tấn đã bắt đầu để ý, một khi con người đã nảy sinh lòng hoài nghi, chắc chắn sẽ mang theo kính hiển vi để phóng to từng chi tiết, luôn nghi ngờ về độ thật giả, đặc biệt là khi thấy hai người không đủ thân mật.
Một cặp đôi không nhất thiết phải uống chung một tách trà, nhưng nếu lúc này đặt tách trà xuống, sẽ chứng minh sự nghi ngờ của mẹ Châu Túc Tấn là thật.
Vệ Lai nghiêng đầu, tiếp lời anh một cách tự nhiên: “Anh uống rồi, cảm thấy trà như thế nào? Dì nói đây là lá trà mua ở Giang Thành, hôm nay đặc biệt pha cho chúng ta uống.”
Châu Túc Tấn: “Không tồi.”
“Vậy để em thử xem.” Diễn kịch không dễ, dưới cái nhìn của anh, Vệ Lai nhấp một ngụm trà.
Châu Túc Tấn nhìn cô, sau đó liếc qua tách trà.
Dì mỉm cười hỏi cô: “Có giống hương vị ở nhà không?”
Trong mắt họ, cô và Châu Túc Tấn đã ra mắt gia đình hai bên, cùng nhau uống một tách trà cũng là điều bình thường.
Vệ Lai gật đầu đáp, “Trong cái đắng có chút vị ngọt.”
“Nào, thử một miếng bánh ngọt đi, vẫn chưa đến giờ ăn tối.” Ninh Như Giang nhiệt tình đặt hai đĩa điểm tâm tới trước mặt Vệ Lai, để Vệ Lai chọn vị mình thích.
Vệ Lai nhân cơ hội này, đặt tách trà xuống bàn. Cô và anh uống chung một tách trà, cho dù có chút xấu hổ, nhưng không sao, anh cũng từng dùng ly rượu mà cô uống qua để đỡ rượu giúp cô, còn thay cô kính rượu người khác.
Cô rất ít khi ăn đồ ngọt, bèn chọn một miếng bánh vị hoa anh đào, bánh không mềm như bạn ở các cửa hàng bên ngoài. Ở Giang Thành cũng có vài tiệm bán bánh ngọt trà chiều, nhưng cô chưa bao giờ mua.
Châu Gia Diệp ra hiệu cho em trai, “Đi giúp anh chuyển bộ trà đạo của chú.”
Bộ trà đạo được bọc nhiều lớp và đóng gói thành hộp, một người bê không nổi.
Châu Túc Tấn đứng dậy, cùng Châu Gia Diệp đi về phía cổng.
Ninh Như Giang quan tâm nói: “Lai Lai, con cũng qua đó xem có cần giúp đỡ gì không.”
“Vâng.” Vệ Lai rất cảm kích, ngồi đây cùng mẹ Châu Túc Tấn khiến cô cảm thấy rất căng thẳng.
Chỉ là, miếng bánh trong tay cô còn chưa ăn xong.
Ninh Như Giang xua tay, “Không sao, vừa đi vừa ăn, nhà mình không nhiều quy tắc đến vậy.”
Tính cách của bà và chị gái hoàn toàn khác nhau, một người nóng một người lạnh, một người ồn ào một người tĩnh lặng, cho nên hai anh em Châu Túc Tấn từ nhỏ đã gần gũi với bà hơn.
Vệ Lai tăng tốc, đuổi kịp Châu Túc Tấn trước khi anh ra khỏi tứ hợp viện.
Châu Túc Tấn liếc nhìn miếng bánh trong tay Vệ Lai, cô ăn rất chậm, dường như không hợp với khẩu vị của cô, anh giơ tay ra, “Đưa tôi đi.”
Vệ Lai quay đầu nhìn anh, anh cầm nửa miếng bánh còn lại, tựa hồ có chút mâu thuẫn, sau đó cho vào miệng.
Anh nhìn cô nói: “Bây giờ thấy công bằng rồi chứ.”
Vệ Lai hiểu ý của anh, vừa rồi cô uống tách trà anh uống qua, bây giờ anh ăn miếng bánh còn lại của cô.
Cô mỉm cười: “Công bằng rồi.”
Hai người vừa nói, vừa bước qua ngưỡng cửa.
Vệ Lai kéo vạt áo khoác của anh, thấp giọng nói: “Phía bác gái phải làm thế nào bây giờ? Cũng không biết bác nghi ngờ từ lúc nào.” Diễn kịch trong sự hoài nghi của người khác, thực sự quá khó, đòi hỏi tố chất tâm lý mạnh mẽ mới được.
“Không sao.”
Châu Túc Tấn đi tới xe của anh cả, không vội vàng giúp đỡ chuyển đồ mà nói, “Giúp em một việc.”
“Nói đi.”
“Mẹ nghi ngờ mối quan hệ giữa em và Vệ Lai là giả, anh giúp em dò thám bên mẹ, xem bà nghi ngờ điều gì.”
“Mẹ nghi ngờ là việc của mẹ, hai đứa không phải giả là được, không cần quan tâm.”
“Là giả.”
“……”
Đồ đạc trong tay của Châu Gia Diệp suýt rơi xuống, anh nhìn chằm chằm Châu Túc Tấn một lúc lâu, đột nhiên bật cười.
Quả thật đã bị ảnh hưởng bởi Lục An.
Thực ra anh cũng từng nghĩ đến chiêu này, nhưng việc tìm một người thích hợp để hợp tác với anh, còn khó hơn tìm một người bạn gái thực sự, cho nên anh dứt khoát từ bỏ suy nghĩ này.
Anh đẩy bộ trà đạo vào lại cốp xe, rút một điếu thuốc ra châm lửa.
Vệ Lai vẫn còn đứng đây, anh không tiện hỏi nhiều.
Anh trả lời: “Được rồi. Để anh tìm cơ hội hỏi giúp em.”
Châu Gia Diệp coi chuyện này là chuyện quan trọng cần làm, sau khi bữa tiệc sinh nhật của chú kết thúc, anh tìm cơ hội nghe ngóng từ bên mẹ, thông tin không nhiều, nhưng cũng có chút hữu dụng.
Trên đường về nhà, Châu Túc Tấn nhận được tin nhắn từ anh trai: [Trực giác của em không sai, mẹ thực sự đã nghi ngờ.]
[Nghi ngờ điều gì?]
[Mẹ nói không phản đối em và Vệ Lai đính hôn, nhưng em không hề có phản ứng gì.]
Dựa vào gia cảnh của Vệ Lai, gia đình bọn họ không thể nào đồng ý cuộc hôn nhân này. Kết quả là sau khi mẹ anh bày tỏ thái độ, Châu Túc Tấn không những không tỏ ra vui mừng, mà còn có chút bài xích việc đính hôn, điều này thật sự rất đáng nghi.
Châu Gia Diệp nói tiếp: [Có lẽ không chỉ có một nguyên nhân, mẹ không muốn nhắc tới, anh cũng không thể hỏi tiếp. Rốt cuộc sơ suất ở đâu, bản thân em rõ hơn ai hết.]
Châu Túc Tấn: [Em không rõ. Nếu rõ, em còn nhờ anh nghe ngóng làm gì?]
Châu Gia Diệp ngẫm nghĩ: [Cũng có thể là mẹ không phát hiện ra điều gì, chỉ là đề phòng sau chuyện của Lục An mà thôi, dù sao em và Lục An thân thiết với nhau như vậy, mẹ sẽ vô thức liên kết hai người với nhau.]
Châu Túc Tấn: [Có lẽ vậy.]
Tạm thời mẹ của anh chỉ đang nghi ngờ, anh không cần thiết phải trông gà hoá quốc.
“Anh cả nói sao?” Vệ Lai hỏi, cả tối nay cô đều bồn chồn không yên.
Châu Túc Tấn đáp: “Không có vấn đề gì.”
Nhưng Vệ Lai vẫn không thể ngừng lo lắng, lần đầu tiên ra mắt gia đình đã xảy ra chuyện này, về sau rất khó có được sự tín nhiệm tuyệt đối.
Cô cân nhắc lại hành động của bản thân, chắc chắn không xảy ra sai sót, vậy có lẽ là từ phía Châu Túc Tấn. Dù sao, người nhà hiểu anh quá rõ, đôi khi một hành động nhỏ của anh cũng vạch trần mối quan hệ giả này.
Từ lúc hạ cánh xuống Bắc Kinh ngày hôm qua, đến bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, cô ở trong trạng thái căng thẳng hơn mười tiếng đồng hồ, trước kia có thâu đêm làm việc cũng chưa bao giờ mệt mỏi đến thế.
Cô nhắm mắt lại, tựa lưng ra sau ghế, chợp mắt một lúc.
Ghế sau của Bentley là ghế rời, không cần lo việc nếu tựa phải vai anh.
Trong mười phút chợp mắt trên xe, cô thực sự đã ngủ say, thậm chí còn nằm mơ. Trong mơ, anh trai của Châu Túc Tấn tìm đến hai người, nói rằng người nhà muốn họ kết hôn càng sớm càng tốt. Anh trai nhìn Châu Túc Tấn, hỏi: Em tính như thế nào?
“Vệ Lai.”
Xe đã tiến vào trong biệt thự, Châu Túc Tấn nghiêng đầu gọi cô.
Vệ Lai vẫn đang chờ Châu Túc Tấn trong mơ sẽ trả lời với anh trai và người nhà như thế nào, dù sao hai người chỉ là một cặp đôi giả. Kết quả, lại nghe thấy tiếng gọi trầm thấp của Châu Túc Tấn ngoài đời thực: “Vệ Lai, về đến nhà rồi.”
Cuối cùng, còn chưa biết kết cục trong giấc mơ ra sao, Vệ Lai đã mơ màng mở mắt.
“Về rồi sao?”
“Ừm.”
Châu Túc Tấn đã xuống xe.
Làm sao cô lại có một giấc mơ hoang đường như kết hôn cùng Châu Túc Tấn chứ?
Có lẽ bởi vì trong bữa tiệc buổi tối, dì của anh nói khung cảnh của vườn trà Giang Thành rất đẹp, sau này cô và Châu Túc Tấn kết hôn có thể tổ chức ở đó, cho nên cô mới nằm mơ như vậy.
Vệ Lai tỉnh táo lại, cầm áo khoác và túi xách xuống xe.
Tất cả quần áo và đồ vệ sinh cá nhân của cô đều ở trong phòng ngủ chính, cô đi theo Châu Túc Tấn lên tầng, đứng trước cửa phòng ngủ nói, “Giám đốc Châu.”
Châu Túc Tấn quay đầu nhìn cô.
“Tôi vào trong lấy đồ đạc, hoặc anh lấy giúp tôi cũng được.”
“Vào đi.”
Buổi chiều sau khi hai người họ ra ngoài, dì giúp việc đã lên tầng dọn dẹp, ga giường và đồ dùng đều đã thay mới.
Vệ Lai còn chưa đến cạnh giường, đã thấy bộ đồ ngủ của cô và Châu Túc Tấn đặt cạnh nhau, thậm chí đồ ngủ của cô còn đè lên đồ ngủ của anh.
Cô giả vờ bình tĩnh, chỉ có bản thân cô mới biết khoảnh khắc này xấu hổ đến nhường nào.
Vệ Lai cầm đồ ngủ lên, tìm một chủ đề để đánh lạc hướng, che đậy sự ngại ngùng của mình: “Giám đốc Châu, trước đây chúng ta chưa nói rõ ràng, nếu như bị bác gái và dì phát hiện mối quan hệ này là giả, hợp đồng sẽ kết thúc sớm sao?”
Châu Túc Tấn đi vào tủ đồng hồ trong phòng thay đồ, gọi cô qua.
Vệ Lai không hiểu sao anh lại gọi cô, nhưng bước chân cô vẫn đi về phía đó.
Châu Túc Tấn tiếp lời chủ đề trước, “Không có nếu như, em chỉ cần diễn tốt trong hai năm, những việc khác, tôi sẽ lo liệu.”
Vệ Lai nhìn anh, ở trước mặt anh, cô vẫn luôn nghĩ gì nói đó: “Có thể diễn tròn hai năm là tốt nhất. Anh biết đấy, tôi không muốn kết thúc sớm.”
Châu Túc Tấn cũng nhìn cô, sau đó cúi đầu tháo đồng hồ trên tay, đáp: “Kết thúc sớm chưa chắc đã là chuyện xấu, không còn chỗ dựa để ra oai, em cũng không cần phải hơn thua với người khác, cuộc sống của em có lẽ sẽ yên ổn hơn.”
Vệ Lai: “Tôi không muốn yên ổn.”
Châu Túc Tấn tháo đồng hồ ra, chỉ vào vài chiếc trong tủ đựng đồng hồ, “Không muốn yên ổn thì nhìn qua những chiếc đồng hồ này đi, tránh để một ngày nào đó bọn họ nhắc đến bộ sưu tập đồng hồ của tôi, bản thân em thậm chí còn không biết đến chuyện này.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Sủng
- Thư Tình Gửi Vệ Lai
- Chương 24: Anh ăn nửa miếng bánh còn lại của cô