Tần Hữu đưa Sở Dịch về tới nhà, xe hướng phía trước tiếp tục lái đi, được một quãng vẫn thấy từ trong gương Sở Dịch đứng tại chỗ nhìn theo phương hướng hắn rời đi.
Nhưng Tần Hữu lái xe đi được một đoạn lại quay đầu xe, lộn trở lại đi ra phía ngoại ô, lại đi qua chỗ Sở Dịch vừa xuống xe, thấy trên lối đi bộ, Sở Dịch hướng một tòa nhà lớn đi tới.
Thả chậm tốc độ xe ngẩng đầu nhìn lại, tòa nhà này là một quán rượu kiêm nhà trọ.
Tần Hữu nghĩ hay là bản thân nhìn lầm rồi, nhưng cảnh tượng người kia vội vã đi vào trong, vóc người cao gầy, mặc trên người bộ quần áo giống với bộ lúc nãy hắn thấy, mũ đội trên đầu, hai tay để trong túi áo, từ phía sau nhìn lại, ngay cả cổ cũng rụt hẳn xuống, có thể đoán được người này đem cả khuôn mặt chôn vào trong cổ áo của mình, người bình thường sẽ không làm vậy, nhưng Sở Dịch vừa mới xuống khỏi xe thì hẳn là dùng bộ dạng này rồi.
Tần Hữu suy nghĩ một chút liền hiểu, vừa trải qua biệt ly, Sở Dịch đi ra ngoài ở là đang muốn trốn tránh cái gì.
Trốn người kia hay là trốn hắn, Tần Hữu không thể đoán nổi. Đáng giá không? Lại một lần nữa đưa bản thân vào tình tự bất định đó, đem mình bị thương đến như vậy.
Hắn hiểu một việc, Sở Dịch khi không có hắn, có thể biểu hiện thoải mái trước mặt người khác.
Ngày hôm sau bay, Sở Dịch cơm nước xong liền bắt đầu thu thập hành lý, từ trong túi áo lấy ra phong bao lì xì lúc ban chiều, vừa định mở ra, lại đóng kín lại, đi tới bên giường, khom lưng đem ngăn kéo kéo ra, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo, đem lì xì bỏ vào trong.
Bầu trời đêm xa xa ngoài cửa sổ vừa lúc có pháo hoa, nở rộ ra những ánh sáng rực rỡ, năm mới tới, vốn là lúc gia đình đoàn viên.
Sở Dịch hai tay chống bệ cửa sổ nhìn một lúc, nhớ lại khi cậu còn nhỏ, cũng rất chờ mong Tết.
Đó là khi cậu chưa được mười tuổi, cha còn khỏe, cậu còn nhỏ tuổi ngây thơ, ngày qua ngày đều rất tốt.
Một đứa trẻ chỉ có cha, nhưng chưa từng vì thiếu sót tình thương của mẹ mà nghĩ rằng tuổi thơ của mình không viên mãn, chỉ cần cha cũng đã lấp đủ tuổi thơ của cậu.
Nhưng, chuyện cũ đã qua, những chuyện này đều đã qua lâu rồi, giống như là chuyện phát sinh từ đời trước.
Mà cậu hiện tại, phải tiếp nhận rằng bản thân ngay cả một người cùng cậu đón giao thừa cũng không có.
Đêm ba mươi tết, pháo hoa rực rỡ còn đang nở rộ, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Sở Dịch lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, là số lạ.
Điện thoại tiến đến bên tai, “Alo?”
Đầu kia trầm mặc một giây, truyền tới một giọng nói trẻ trung: “Anh. . .”
Sở Dịch ngây ngẩn cả người.
“Anh, hai ngày tới là trừ tịch, năm nay anh sẽ về nhà mừng năm mới chứ?”
Sở Dịch ha hả cười: “Anh quay về, ba cậu cùng mẹ tôi không phải lại bị làm phiền sao, nào còn có tâm tư mừng năm mới?”
“Anh. . .”
Sở Dịch tiếu ý càng sâu: ” Cậu gọi tôi một tiếng này, đã kêu anh ruột rồi lại gọi anh họ, tỉnh bớt việc quá.” (câu này mình chưa rõ lắm, mong được chỉ giáo)
“Lễ của cậu thế là đủ rồi” cậu nói, “Tôi trở về, sợ mẹ tôi hết tết lại hao tâm tốn sức cho tôi vào viện tâm thần.”
Cái nhà kia, có một người sau bao nhiêu năm cũng không dám đυ.ng tới vấn đề tư mật đáng ghê tởm này, đây là điều mà Sở Dịch có thể nói, nhất ác độc bảo.
Đợt này, Sở Dịch ở Maldives năm ngày. Ánh nắng cùng bờ biển đẹp, còn có những anh chàng đẹp trai trên bãi biển, có lẽ bởi vì đi lại nơi cũ nên không có hăng hái du ngoạn, ngoại trừ mỗi ngày đều tới phòng tập, thì phần lớn thời gian là ở trong khách sạn ngủ tới trời đen kịt.
Sau khi trở về, mời Tần Hữu đi ăn vào ngày mùng bảy, sau dịp nghỉ lễ, nhiệt độ tăng trở lại chừng mười độ, từ trời đông giá rét đến gió êm dịu nắng ấm, trời cao trong xanh, một ngày đẹp trời khiếm thấy.
Sở Dịch đặt chỗ tại một nhà hàng ven hồ, Tần Hữu đến muộn hơn một chút.
Chỗ của bọn họ, nhìn ra một khoảng sân lớn kéo dài tới mặt hồ, trong sân có hàng Tùng Mộc san sát, lan can được thiết kế tinh xảo cùng phong cách gạch xanh cổ xưa cùng mảnh tường thấp vây quanh một góc, ngăn cách với tiếng ồn ngoài kia bằng một mảnh Lục Diệp xanh um.
Ven hồ, gió thổi nhè nhẹ, Tần Hữu khi ngồi xuống đối diện y nói: “Chỗ này cũng không tệ.” Quay đầu nhìn về phía cậu: “Đi du lịch vui vẻ sao?”
Sở Dịch suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc mà trả lời, ” Ngủ được khá tốt, mỗi ngày vừa mở mắt đã thấy mặt trời trên đỉnh đầu rồi.”
Tần Hữu nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm chuyên chú quan sát, một tết âm lịch đi qua, Sở Dịch giống như gầy đi một chút, may mà tinh thần rất tốt.
Bữa cơm này xem như là trò chuyện với nhau thật vui, giữa trưa ánh sáng mặt trời chiếu xuống như sưởi ấm con người, rất là thích ý, thấy Tần Hữu không vội đi, cơm nước xong Sở Dịch lại gọi cà phê hai người ngồi nói chuyện phiếm.
“Tôi lần trước đi qua đó không để ý, lần này đi mới phát hiện, cơ hồ đều là từng đôi từng đôi.”
Sở Dịch nói: “Đúng rổi, hôm trước tôi ngồi trước quán rượu phơi nắng, hai bên trái phải có hai người đàn ông Hàn Quốc cãi nhau một lúc rồi đứng lên đánh nhau, một người cao rắn chắc, một người kia đen gầy kiểu như đẩy một cái liền lảo đảo, có vẻ như là sẽ đánh nhau to.”
Tần Hữu thanh thản mà dựa vào lưng ghế, ánh mắt từ mặt hồ được ánh sáng chiếu rọi giống như rát vàng quay trở lại mặt y: “Cậu ra can?”
Sở Dịch lại uống một hớp cà phê, “Tôi cũng muốn thế, muốn tranh thủ thời gian thể hiện hình ảnh anh dũng trượng nghĩ của đàn ông Trung Hoa. Người vừa mới ngồi thẳng dậy, chưa kip đứng lên thì hai vị kia nhếch người rời đi.”
Tần Hữu khóe miệng giật một cái bật cười.
Ánh mặt trời chiếu ở trên mặt y, Sở Dịch cau mày hí mắt: “Tôi xem như đã nhận ra, trên mạng nói đúng, tất cả những chuyện cãi nhau mà không vì chia tay thì đều là muốn ngược cẩu.”
Tần Hữu vừa định hỏi y xem mấy cái lý luận kì quái ở đâu, Sở Dịch đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, từ cái ghế bên trái lôi ra một hộp quà lớn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thiếu chút nữa quên mất, tặng cho anh.”
Đưa tới là một túi giấy sang trọng, là lễ vật, Tần Hữu nói cảm ơn, thuận tay nhận lấy, chuẩn bị để sang một bên.
Nhưng ngẩng lên liền nhìn thấy Sở Dịch ở phía đối diện mở to hai mắt nhìn hắn, đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt như nước, như là đang rất mong đợi.
Tần Hữu liền đem hộp quà từ trong túi rút ra, liếc nhìn Sở Dịch một cái, nghiêm túc nói: “Tôi xem một chút, là cái gì?”
Mở ra hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, bên trong là một bộ chén thạch điêu từ lớn đến nhỏ, trên mỗi cái chén đầu có đồ đằng hình cái đầu đang trố mắt lộ răng nanh đồng nhất, bất quá thần sắc không có giống nhau, cái thì hung ác, cái thì ôn hòa.
Ngón tay vuốt vết khắc, ngầng đầu nhìn về phía Sở Dịch, có lý do gì sao?
Sở Dịch cánh tay đặt ở trên bàn, mắt sáng trông suốt, “Tôi cảm thấy rất giống anh, nên mua về.”
Tần Hữu biểu tình nhất thời bị kẹt, dở khóc dở cười, hắn ở trong lòng Sở Dịch rốt cuộc là có cái hình tượng gì a.
Đang nói chuyện, đột nhiên nghe có người sau lưng gọi: “Tần Hữu?”
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tần Hữu liền thu liễm tiếu ý, hắn lướt qua Sở Dịch nhìn sang, Sở Dịch cũng quay đầu lại, một người đàn ông từ phía sau cậu đi tới cạnh bàn trước mặt.
Thấy rõ khuôn mặt người này, Sở Dịch nhất thời khẽ run, bởi vì người tới chính là người mà đại diện của cậu năm ngoái bắt cậu ở trong tiệc rượu tùy thời bàn bạc với vị quái tài đạo diễn, Yến Thu Hồng.
Yến Thu Hồng mặc một chiếc áo khoác nguyệt sắc, cả người có vẻ cao ngất thanh tao, đi tới bên cạnh đứng vứng, cũng không có ngồi xuống, đôi mắt hoa đào híp lại nói với Tần Hữu: “Tốt lắm, tôi tìm anh vài lần đều nói là không có thời gian, nguyên lai là do có tân sủng.”
Tần Hữu không nói gì, ngồi ở đó, tư thái vẫn trầm ổn như cũ, chỉ là chân mày hơi nhíu lại, bình tĩnh mà đem chén trà thả lại vào hộp.
Yến Thu Hồng chuyển mắt về hướng Sở Dịch, thâm trầm liếc cậu một cái, cười lạnh một tiếng, “Theo tôi cướp người, cậu cũng rất có năng lực a.”
Sở Dịch nhất thời ngạc nhiên, này là tình huống gì? Cả người hắn cũng không tốt, đứng lên.