Ngoại trừ Tần Hữu và Sở Dịch, không ai biết bản kiểm điểm bên trong phong thư rốt cuộc là viết gì.
Nói chung, Tần Hữu đọc phong thư này ở thư phòng, bên cạnh còn có vị trợ lý cùng vài đổng sự
Mấy người liếc mắt thấy sắc mặt hắn vừa đen vừa trắng, còn giống như có chút ửng hồng, biểu tình nhất thời trông rất đẹp mắt.
Cuối cùng, khóe miệng Tần Hữu co giật mấy lần, ngẩng đầu thấy mấy người ở đây đều đang nhìn hắn, ho nhẹ một tiếng, đem thư cất đi, cho vào túi áo bên trong áo khoác: “Nói chính sự.”
Mấy người trong phòng: “…” Không phải đang nói chính sự sao?
Một mặt khác, trên hòn đảo nhỏ, Sở Dịch cùng đám thô hãn vẫn đang tiếp tục buông thả bản thân.
Đây là ngày thứ ba sau khi gửi thư, trong phòng khách, cờ tỉ phú vẫn đang tiếp tục, Sở Dịch cũng ngồi ở đó, đương nhiên cùng chơi với cậu còn có vị đại ca phụ trách liên lạc với Tần Hữu.
Một ván này, nhà cái là vị đại ca liên lạc viên, vị trí hắn ngồi là nhà dưới của Sở Dịch, trong tay còn nhiều bài.
Một quân bài ném ra, đồng đội nhà trên của Sở Dịch đánh ra hai quân bài: “Đôi K!”
Vị đại ca liên lạc viên bị hắn chặn bài: “Tàn nhẫn quá đi.”
Vị đại ca nhà trên liền ra một quân Át, đây là lá áp chót, Sở Dịch liền tiện tay ra một quân 2 đạp chết đồng đội.
Vị đại ca nhà trên: “…” Hai ta là một bọn sao?
Sở Dịch làm như không nhìn thấy, tiện tay đánh hai quân: “Đôi ba.”
Vị đại ca liên lạc viên vui cười hớn hở mà đập xuống hai quân: “Đôi năm.”
Vị đại ca nhà trên dùng ánh mắt gϊếŧ người mà liếc Sở Dịch, ngạt thở nói: “Chặn đi.”
Sở Dịch xấu hổ mà nói: “Tôi cũng không chặn nổi.”
Vị đại ca nhà trên: “…!!!!” Vậy cậu đánh cái rắm gì!
Ván này nhà cái trở mình, chuyển bại thành thắng, vị đại ca liên lạc viên thắng, Sở Dịch không nhìn ánh mắt khinh bỉ của vị đại ca nhà trên, một bên đếm tiền cho hắn, một bên hỏi: “Sáng sớm, tôi gửi thư cho chú Tần, chú ấy có nói gì không?”
Vị đại ca liên lạc viên tiện tay nhận lấy tiến, một bàn tay xua xua: “Không thể nói.”
Tần Hữu nhận được thư tình sao có thể không hồi âm, Sở Dịch vẫn chưa từ bỏ hi vọng: “Vậy chú ấy có nhắc tới tôi không?”
Vị đại ca liên lạc viên một mặt chính trực, “Không có.”
Thêm một trận nữa, vì tránh né đồng đội heo, vị đại ca nhà trên dứt khoát đòi làm nhà cái.
Đánh ra một quân ba, Sở Dịch lắc đầu: “Bỏ qua.”
Vị đại ca liên lạc viên liền một quan 2 chặn lượt, sau đó đánh một loạt bài đôi.
Nhà cái lúc này không lên tiếng.
Sở Dịch dứt khoát ném ra hai quân bài: “Đôi K!”
Sau đó một mặt vẻ thẹn thùng gãi đầu, “Nha, xin lỗi, quên mất anh với tôi là cùng phe.”
Vị đại ca liên lạc viên tức giận, cúi đầu lau mắt, quên cái rắm á!
Không bằng ý cậu, cậu liền chơi xấu!
Mà tiểu ác ma Sở Dịch hiện thân cũng có cái lý của cậu, vốn cho là một phong thư tình gửi đi, hoặc ít hoặc nhiều Tần Hữu cũng sẽ có chút phản ứng, nhưng lần này cậu lại đoán sai rồi.
Ở trên đảo đợi chừng mười ngày, vẫn không thấy bất cứ tin tức gì Tần Hữu gửi cho cậu, tất cả phong thư cậu gửi đi giống như đá chìm biển lớn.
Lại một ngày chạy bộ qua bến tàu, đây là bến tàu duy nhất trên đảo, Sở Dịch mỗi sáng sớm chạy bộ đều chạy qua đây.
Hôm nay vừa chạy qua cầu tàu, đột nhiên nghe thấy tiếng động cơ cano.
Sở Dịch nhấc khăn mặt trên cổ lên lau mồ hôi trên trán, ánh mắt nhìn sang thì thấy cách đó không xa đang có một chiếc ca nô đang vượt sóng vượt gió hướng về phía hòn đảo.
Chờ ca nô tới gần thêm chút nữa, lúc này mới phát hiện ca nô này cũng không phải chiếc mà thường dùng để mua sắm kia.
Ý cười của Sở Dịch tràn ra, bước chân dừng lại, đứng cạnh cái lều canh gác, nhìn về phía ca nô.
Tiểu Phùng vẫn luôn theo chân cậu chạy bộ mỗi ngày, lúc này cũng đúng lúc mở miệng: “Sẽ không phải là người ở bên phía ngài Tần chạy đến chứ?”
Sở Dịch nhanh chóng liếc nhìn tiểu Phùng một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn ngoài khơi.
Ca nô càng ngày càng gần, cậu nhìn thấy trên đó có người đang ngồi, phất tay với bọn họ.
Tiểu Phùng đối bên đó phất tay một cái, hưng phấn nói với Sở Dịch: “Vẫn là người sáng sớm đi ra ngoài mua đồ, không biết tôm hùm hôm nay có tươi không ta.”
Sở Dịch lúc này cũng nhìn rõ, trên ca nô căn bản không có Tần Hữu, hi vọng lại như bong bóng xà phòng trong chớp mắt bị chọc thủng, quay người, chậm rãi chạy về trung tâm đảo.
Tiểu Phùng quay đầu nhìn về phía cậu: “Anh Sở Dịch, anh đi đâu?”
Nếu như bình thường, không quản là có mấy người, Sở Dịch cũng sẽ đợi thuyền cập bến, sau đó giúp đỡ mọi người đem đồ bưng tới xe điện đỗ gần đó.
Sở Dịch không trả lời, bóng lưng rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt, trong lòng tiểu Phùng run lên,, Sở Dịch đây là tức giận rồi.
Cũng không trách Sở Dịch tức giận, tính đến lúc này, cậu cũng đã ở trên đảo mười tám ngày, mà Tần Hữu cũng chỉ nói với cậu là viết một bản kiểm điểm.
Buổi trưa, ăn cơm xong, Sở Dịch thay quần áo rồi xuống tầng, vừa đi tới phòng khách, vị đại ca liên lạc viên gọi cậu một tiếng: “Sở Dịch”, sau đó một bộ muốn nói lại thôi.
Sở Dịch cười cười, trước khi hắn mở miệng liền cướp lời: “Đánh bóng chuyền, đi không?” Một ngón tay dựng lên xoay xoay quả bóng chuyền.
Vị đại ca liên lạc viên vội vội vã vã lắc đầu, liếc mắt nhìn sắc trời âm u bên ngoài, “Không phải sắp mưa rồi sao?”
Hai tay Sở Dịch ném bóng xuống đất: “Vậy tôi đi vòng vòng.”
Nói xong liền đi, không để người ta đem lời nói ra, vị đại ca liên lạc viên đang muốn đuổi theo cậu, Sở Dịch đã mở cửa chạy thật xa.
Tư thái kia hoàn toàn là trước cậu muốn biết thì không ai nói, hiện tại có nói, cậu cũng không muốn nghe.
Và Tần Hữu tại chiều hôm đó đến.
Đầu tiên là Sở Dịch trên bờ biển lắc lư một vòng liền trở về, đi tới bên ngoài phòng khách, cư nhiên không giống như mọi ngày nghe thấy tiếng cười đùa.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một đám thô hán cùng cập buông thả bản thân nửa tháng có lẻ đang nghiêm túc mà ngồi hai bên ghế salon trong phòng khách.
Mà tiêu điểm tầm mắt của bọn họ đặt tại cái người đang ngồi trên ghế salon chính giữa phòng, áo sơ mi trắng, cà vạt thoáng buông lỏng, đôi chân dài tùy ý vắt chéo, tuy rằng cánh tay đặt trên tay vịn ghế sô pha làm điểm tựa chống đỡ thân thể hơi nghiêng sang một bên bày ra một bộ tư tháy có vài phần thanh thản, nhưng đôi mày rậm tuấn mĩ lại nhíu chặt toát lên vẻ lãnh túc uy nghiêm.
Không phải Tần Hữu thì là ai?
Sở Dịch vào cửa, người trong nhà rất nhanh đem tầm mắt đặt trên người cậu, đương nhiên, cũng bao gồm cả Tần Hữu.
Phản ứng đầu tiên của Tần Hữu chính là Sở Dịch đen đi một chút do phơi nắng, da dẻ dù đi với ai cũng sáng bật tông nay đã được ánh nắng nhuộm thành màu vang nhạt.
Phản ứng thứ hai, chính là Sở Dịch khả năng đã ở cùng đám thô hán này quá lâu, bị nhiễm chút phong thái của bọn họ, lúc này cậu đứng ở cửa, trên người ngoại trừ cái quần đùi thì không có cái gì cả, nửa người trên để tràn, áo thun cộc tay cởi ra đang được cầm trên tay.
Đàn ông để trần nửa người cũng không tính là, nhưng da Sở Dịch rất trắng, trên người cũng không có vết sẹo gì, bởi vậy hai điểm trên ngực kia màu sắc phi thường đẹp, lúc bình thường có màu hồng nhạt, thoạt nhìn vô cùng non mềm, khiến người ta có kích động xông tới ngấm mυ"ŧ nhào nặn, vô cùng câu nhân.
Cho dù hiện tại phơi nắng thành màu vang nhạt, màu sắc chỗ ấy cũng không đậm đi, l*иg mày Tần Hữu nhăn càng chặt hơn, hắn tính tới hôm nay là người thứ ba nhận ra, Sở Dịch tạc mao rồi.
Nói chung, ánh mắt Sở Dịch rơi xuống trên người hắn, một tia dư thừa nhiệt độ cùng cảm xúc đều không có, ngọt ngào nóng bỏng nhuyễn manh trong thư tình, một điểm cũng không thấy.
Giống như chứng thực suy đoán của Tần Hữu, trong phòng khách nhiều người như vậy, Sở Dịch cũng chỉ đảo mắt nhìn qua bọn họ, sau đó, không mang ý cười, càng không bắt chuyện, một tia nhìn lâu cũng không có, quay người, không quay đầu lại mà đi lên tầng.
Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mấy bảo tiêu không dám nhìn sắc mặt Tần Hữu, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn hắn.
Tiểu tâm can nhà ngài không còn muốn nói chuyện với ngài, đã vậy còn ném cho ngài một cái mặt lạnh.
BOSS a, cố dằn vặt người ta, giờ người ta tức giận rồi, còn không mau chạy theo dỗ dành?
Giống như hưởng ứng tiếng lòng của bọn họ, Tần Hữu tuy mặt vẫn trầm như nước, nhưng cũng nhanh đứng lên, giống như Sở Dịch, hai người một trước một sau mà đi lên tầng.
Thời điểm Tần Hữu đẩy cửa đi vào, cửa phòng tắm vừa vặn bị đóng thật mạnh, tận lực bồi thêm thanh âm chốt cửa.
Cố tình vì hai người bọn họ mà chuẩn bị phòng ngủ, ngăn cách giữa phòng tắm và phòng ngủ chính là một tấm gương xuyên thấu, ấy vậy mà Sở Dịch ở bên lại đem tấm mành kéo xuống, che đến kín mít.
Sau đó, từ bên trong truyền đến tiếng nước chảy, Tần Hữu yên lặng nhìn một lúc, ngồi xuống ghế mây đặt tại cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ bầu trời như sắp đổ mưa, mây giông cuồn cuộn kéo đến che kín bầu trời, cây cối xa xa cũng lung lay trong gió.
Không biết đợi bao lâu, răng rắc một tiếng, cửa phòng tắm mở, Sở Dịch đi ra, nửa người trên vẫn để trần, trên eo chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tần Hữu quay đầu thấy cậu tiến vào phòng đều quần áo, lúc đi ra, khăn tắm đã được đổi thành một cái qυầи ɭóŧ, trên tay vẫn cầm theo cái khăn lông.
Cho dù ánh mắt hắn vẫn luôn dừng trên người Sở Dịch, Sở Dịch lại tự nhiên ngồi lên giường, cúi đầu dùng khăn mặt xoa xoa lau khô mái tóc ẩm ướt, vẫn không để ý tới hắn.
Tần Hữu vừa bực mình vừa buồn cười, chậm rãi đứng lên, chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt Sở Dịch, hai tay để trong túi quần, ở trước mặt cậu đứng lại, lạnh giọng hỏi: “Em còn lý luận?”
Trải qua mười mấy ngày, bây giờ nghĩ lại, lúc đó khi hắn xuống khỏi máy bay nghe nói Sở Dịch đích thân đi thu thập Hàn Quốc Hoa, Tần Hữu một người cho tới bây giờ chưa từng biết sợ là gì lại bị tên tiểu hỗn đản này dọa muốn sợ đến vỡ mật.
Chưa nói tới những chuyện lúc trước Sở Dịch làm những vẫn luôn giấu hắn.
Tần Hữu hỏi xong câu này, động tác tay Sở Dịch trong khoảng khắc dừng lại.
Sau đó, tay cầm khăn đặt xuống, một đầu rối như tơ vò một phát ngẩng lên, ánh mắt trừng Tần Hữu, châm biếm nói: “Tôi còn lý luận?”
Coi như lúc trước cậu gạt Tần Hữu là không đúng, nhưng cậu vẫn luôn tự lượng sức mình mà làm, từ đầu đến đuôi đều không có một điểm hỗn loạn, Tần Hữu lại tàn nhẫn đến vậy, đem cậu ném sang một bên, ném tới gần hai mươi ngày.
Quả thực là vô cùng bạo lực và tàn nhẫn.
Sở Dịch càng nghĩ càng buồn bực, cũng càng nghĩ càng thấy oan ức, vừa muốn đứng lên, nhưng Tần Hữu rất nhanh đè lại vai cậu, cưỡng bách cậu ngồi yên trên giường.
Sở Dịch ngẩng đầu, Tần Hữu cúi người xuống, ngón tay khẽ vuốt gò má cậu, đôi mắt cùng cậu đối diện, trong tròng mắt đen kịt sâu thẳm tựa hồ ẩn chứa tia nguy hiểm không nhìn thấy được.
Giọng nói đè thấp, ngữ khí lại mười phần lưu luyến: “Bảo bối, nói chuyện không thông, vậy phải làm sao bây giờ?”
Tình huống này khiến trong lòng Sở Dịch sợ hãi một trận, bản năng nhận ra được nguy hiểm nhưng không còn kịp nữa rồi.
Tần Hữu vừa dứt lời, thậm chí không làm cho cậu thấy rõ phát sinh như thế nào, Sở Dịch chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, hai cánh tay bị bàn tay mạnh mẽ áp trụ, sau đó cả người bị một lực đạo mạnh mẽ kéo lên, đè ngã trên giường.
Sở Dịch theo bản năng mà rướn nửa người trên, nhưng động tác của Tần Hữu còn nhanh hơn, trong khoảnh khắc đã đè lên thân thể cậu, hai chân gắt gao kìm hãm chân cậu, một tay chặt chẽ bắt trụ hai cổ tay cậu.
“Chú muốn làm gì?” Sở Dịch giãy dụa thân thể, bắt đầu liều mạng mà giãy dụa.
Khí lực của Tần Hữu lại như thế nào, Tần Hữu từng nói hắn luyện từ nhỏ, mấy ngày nay, Sở Dịch mới biết câu nói này không có một tia giả dối.
Bị Tần lão gia tử xem là người thừa kế mà bồi dưỡng, vì ứng phó mọi chuyện có thể gặp phải sau này, từ khi Tần Hữu mười hai, mười ba tuổi, Tần lão gia tử đã mời các loại lão sư, mấy chục năm, ngày nào cũng huấn luyện, nóng lạnh không bỏ, nghiêm khắc đến mức tận cùng.
Tần Hữu chưa từng đem loại tử khí này thực sự dùng trên người cậu, cho dù có cũng chỉ là chút trêu chọc, Sở Dịch lúc này mới ý thức được bản thân căn bản không thể giảy khỏi hắn, uất ức đến mức vành mắt đều đỏ.
Tần Hữu cơ hồ chế trụ cả người cậu, không để cậu động đậy, sau đó một tay còn rảnh ung dung tháo cà vạt, hai mắt đen như mực không hề chớp mà nhìn thẳng vào mắt cậu, không nói một tiếng nào, xương quay hàm căng cứng mười phần lạnh lẽo cứng rắn.
Sau đó liền dùng cà vạt trói lại hai cổ tay cậu lại, sau đó đem hai tay cậu buộc thật chặt lên hoa văn chạm trổ tinh xảo rắn chắc trên đầu giường.
Sở Dịch trừng lớn đôi mắt ửng hồng, liếc mắt thấy Tần Hữu gỡ bỏ sơmi, kéo xuống dây đeo ném qua một bên, lập tức, lột xuống qυầи ɭóŧ của cậu.
Bộ vị mẫn cảm nhất bại lộ trong không khí hơi lạnh của gian phòng, Tần Hữu áp ở trên người cậu, tay từ tủ đầu giường lấy ra thuốc bôi trơn, đổ ra lòng bàn tay, sau đó vừa hôn cổ cậu, một bên đem ngón tay ẩm ướt đưa đến phía sau lưng cậu.
Địa chấn liên tiếp đều được tiến hành trong trầm mặc, Sở Dịch vừa thở dốc vừa ngạc nhiên mở miệng: “..Chú Tần…chú muốn cường bạo?”
Tiếng hít thở của Tần Hữu càng nặng, thân thể thoáng cứng lại, nhìn xuống phía dưới Sở Dịch, khan khan mà mở miệng: “Bảo bối, em so với tôi còn kích động hơn nhiều.”
Sở Dịch cúi đầu vừa nhìn, vào lúc này thực sự là uất ức đến muốn khóc, chỉ vài động tác, phía dưới của cậu đã sớm giương cờ dựng thẳng, thật sự không có biện pháp, thân thể đàn ông vẫn luôn thành thực như vậy.
Vì vậy lại dùng sức giãy dụa, ủy khuất cãi lại: “Mấy này nay ở trên đảo đều ăn hàu.”
Lời này cũng không phải giả, hải sản được đưa tới đều vô cùng tươi mới, phối hợp với loại gia vị trái cây đặc sản trên đảo thật sự là mỹ vị trần gian, Sở Dịch hận không thể ăn cả đại dương.
Ăn uống phòng túng kết quả chính là như bây giờ, cmn, Tần Hữu còn chưa làm gì, cậu một người bị cường bạo lại giống như hận không thể vồ lấy Tần Hữu.
Tần Hữu cũng không tra cứu xem lời này là thật hay giả, hai tay bị trói lêи đỉиɦ đầu giãy giụa không thể động, Tần Hữu đem hai chân cậu gác lên cánh tay của chính mình, không chậm trễ chút nào mà xông vào thân thể cậu.
Sở Dịch cũng rất nhanh liền tự giận chính mình, bên trong còn mang theo tràn đầy phẫn hận cùng không khuất phục.
Phần hư không trong cơ thể bị gậy thịt khổng lồ lấp kín, Sở Dịch không nhịn được mà thoải mái rên thành tiếng.
Tần Hữu bắt đầu chậm rãi thúc vào, ánh mắt Sở Dịch đối diện với hắn, khó có thể nhẫn nại mà đem chính mình co rút lại, muốn đem hắn nuốt vào càng sâu càng chặt.
Sở Dịch cảm thấy bản thân chưa từng khát khao đến vậy, khả năng thực sự bị đồ ăn kí©h thí©ɧ, thêm mười mấy ngày, cơ hồ mỗi buổi tối một mình nằm trên giường đều thấy dục hỏa khó nhịn.
Có lúc cậu dùng tay giải quyết, nhưng căn bản không đủ, cùng Tần Hữu làm lâu như vậy, từ trước đến nay tính sự đều làm cho cậu quen thuộc với kí©h thí©ɧ bị đè ép ở tuyến tiền liệt cho đến khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ tận sâu trong thân thể không giữ lại chút nào mà bắn ra.
Hiện tại chỉ dựa vào kí©h thí©ɧ ở mặt trước, dù có liên tục bắn tinh cũng không thể bắn đến sảng khoái, hiện tại, tính cụ thô to của Tần Hữu đang cắm thật sâu trong thân thể cậu, lâu ngày không gặp, làm cho tinh thần khuấy động kɧoáı ©ảʍ, cậu sao có thể nhẫn nhịn được.
Tần Hữu vừa thúc thật mạnh vào thân thể cậu, vừa cúi đầu mạnh mẽ cắи ʍút̼ môi cậu, tay lại đang giữ hai chân cậu, thời điểm hôn môi khó tránh khỏi hơi nhưng động tác.
Sở Dịch đem chân mở ra thật rộng sang hai bên, thân thể cũng càng hướng lên trên.
Được cậu phối hợp đầy đủ, lúc này, Tần Hữu buông một cánh tay, thân thể đè xuống dính sát vào thân thể cậu, bắp thịt cả người co rút lại, càng dùng sức đem chính mình đẩy càng mạnh càng sâu vào thân thể cậu.
Thế nhưng, không đủ, vẫn chưa đủ, Sở Dịch muốn những va chạm giống nhưng bão tố hủy diệt tất cả.
Đôi mắt mông lung tính dục đột nhiên sáng quắc nhìn Tần Hữu, một bên thoải mái kêu thành tiếng, một bên ồ ồ thở dốc mà lại say mê hét lớn: “oh… fuck me…”
Tần Hữu vốn hai mắt đen kịt nay lại càng trầm hơn, tính cụ đang va chạm trong cơ thể cậu lại phồng lớn thêm một phòng đồng thời thình thịch nhảy lên.
Sau đó, không chút do dự mà thỏa mãn cậu, đột nhiên lui ra, rất nhanh lại dùng lực cực hạn đem mình đâm vào thân thể cậu.
Ngoài cửa sổ tiếng mưa thật to, mà âm thanh thân thể va chạm lẫn nhau trong gian phòng cũng không kém chút nào, cấp tốc mà ầm ĩ, Sở Dịch không nhịn được lớn tiếng rêи ɾỉ theo động tác của Tần Hữu: “A… A…”
Cảm giác quá kịch liệt cũng quá tiêu hồn, Tần Hữu giống như con thú hoang mà dùng toàn bộ sức mạnh, tốc độ mà đem tính cụ cực đại tiến vào thân thể cậu.
Qυყ đầυ khổng lồ no đủ trắng trợn thảo phạt bên trong cậu, cơ hồ muốn xuyên qua người cậu, Sở Dịch hé miệng từng ngụm từng ngụm thở dốc, “A… Sảng khoái…”
Tần Hữu chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể đang dồn lêи đỉиɦ đầu muốn nổ tung ra ngoài, thân thể lại càng công kích mạnh liệt hơn, thở gấp mở miệng: “Còn muốn cái gì, hả?”
Sở Dịch quật cường mở miệng, “… Có bản lĩnh… Làm em bắn!”
Tần Hữu làm cậu tới bắn cũng không phải lần một lần hai, nhưng hôm nay Sở Dịch tựa hồ càng thêm cố chấp càng thêm mạnh liệt.
Tần Hữu đem chính mình rút ra, tay đặt phía sau cậu, hơi khẽ nâng mông cậu lên, để cho lối vào của cậu nhắm ngay tính cụ nóng rực của mình, sau đó đỡ lấy chính mình, lần thứ hai đâm vào, không ngừng thờ hồng hộc mà đỉnh vào trong cậu điên cuồng.
Động tác lúc này của Tần Hữu không có chút thương tiếc nào, nhanh chóng mạnh mẽ đâm vào rút ra, nhìn người yêu nóng bỏng dưới thân, hận không thể đem cả cây tính cụ cùng hai túi thịt đều nhét đi vào, đồng thời cắn răng biết rõ còn hỏi: “Như vậy sao?”
Sở Dịch lúc này bị hắn đâm xuyên đến một câu đầy đủ cũng không thể nói ra được, động tác Tần Hữu càng ngày càng mãnh liệt, cũng càng ngày càng gấp rút, Sở Dịch: “A…”
Từng tiếng kêu to, không hề che giấu chút nào khát vọng tìиɧ ɖu͙© cùng thỏa mãn, lực đạo va chạm của Tần Hữu càng ngày càng điên cuồng, tựa hồ có thể hủy diệt tất cả.
Rất nhanh,tiếng kêu càng lúc càng lớn của Sở Dịch mang theo vài tiếng khóc, trước mắt giống như mọt thứ nổ tung đón nhận từng trận tê dại.
Động tác va chạm của Tần Hữu một khắc cũng không ngưng lại: “A….” Sở Dịch cơ hồ khóc thành tiếng, một luồng bạch trọc từ qυყ đầυ cậu giống như tên bắn ra, bắn thật xa, rơi xuống l*иg ngực và vai cậu.
Đồng thời, phía sau đột nhiên một trận co rút nhanh, Tần Hữu bị cậu hút thật chặt mà hít một hơi lạnh, tiếng thở dốc càng kịch liệt, động tác cũng càng điên cuồng hơn.
Không lâu lắm, từ nơi cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ như dã thú, đem cả người Sở Dịch động đến mức cực hạn, thời điểm cao trào, từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn ra, từng trận từng trận, bắn tới nơi xâu nhất trong thân thể Sở Dịch.
Gần một tháng không làʍ t̠ìиɦ, Tần Hữu bắn xong vẫn cứng rắn.
Sở Dịch nằm ở trên giường vù vù thở dốc, Tần Hữu đem chính mình rút ra, sau đó thay cậu cởi ra trói buộc trên tay, nằm trên người cậu, vừa thở dốc vừa hôn mí mắt cậu.
Nhưng rất nhanh Sở Dịch lại lấy tay đẩy đầu hắn ra, Tần Hữu có chút sững sờ, làm qua một lần, cơn giận còn chưa tan, đứa nhỏ này lúc này tính tình lại lớn như vậy.
Phần lớn thời điểm Tần Hữu vẫn rất hung hăng, đúng lúc này, tay hắn nắm lấy cằm Sở Dịch, khiến cho miệng cậu mở ra, sau đó không chút suy nghĩ hôn lên.
Sở Dịch không đáp lại hắn, hắn cũng không tính toán, nhớ tới Sở Dịch vừa nãy bắn tinh trước sau cả người giống như muốn tan chảy, Tần Hữu tựa vai cậu, “Em chỉ là ăn hàu?”
Không thể trách hắn hỏi nhiều, Sở Dịch kia hoàn toàn là bộ dáng cắn thuốc.
Sở Dịch vốn lấy tay che mắt, vào lúc này mới buông cánh tay xuống, quay đầu nhìn hắn, có ý tứ hàm xúc khác mà sờ tay xuống dưới, nắm chặt lấy tính cụ nửa cương cứng của hắn, cười đến ngây thơ nói: “Đúng vậy, chịu không nổi sao?”
Không có thằng đàn ông nào có thể chịu được khıêυ khí©h như vậy, Tần Hữu ngẩn ra, vươn mình lần nữa ngăn chặn thân thể Sở Dịch, một bên mạnh mẽ gặm cắn trên cổ cậu, một bên nắm chặt xoa xoa tính mềm nhũn trong tay.
Trong chốc lát, Sở Dịch lại cứng, bị hắn tuốt đến mềm nhũn, tay vẫn đặt bên người không chịu xoa cho hắn.
Tần Hữu cuối cùng đem gậy thịt căng đau của mình đặt cạnh tính cương lần hai của Sở Dịch, nắm vào trong tay tuốt, phía trước của hai người đều có chất lỏng chảy ra, mạnh mẽ trên dưới tuốt động, hai người cũng không nhịn được mà rên thành tiếng.
Nhưng lúc Tần Hữu muốn đi vào, Sở Dịch hơi đẩy hắn, kiêu căng nói: “Tôi muốn ở trên”
Nhạc dạo nhỏ này, Tần Hữu thực sự chỉ muốn đem cậu đè trên giường mà làm tới chết, nhưng cuối cùng vẫn dung túng cậu, chính mình nghiêng sang một bên, dựa vào đầu giường, nửa thân dưới nằm trên giường.
Rất nhanh, Sở Dịch cũng chuyển động, Tần Hữu nằm ở kia, Sở Dịch đưa lưng về phía hắn, tại vị trí khố bộ của hắn, giạng chân ngồi xổm xuống.
Nhặt thuốc bôi trơn, đem phần còn du toàn bộ đổ ra lòng bàn tay, nắm chặt dươиɠ ѵậŧ khổng lồ dương cao dựng thẳng của Tần Hữu, dùng sức ve vuốt một trận.
Tần Hữu duỗi tay nắm chặt eo cậu, Sở Dịch mở rộng hai chân ngồi xổm ở đó, đỡ lấy tính cụ nóng hổi to dài mà đặt ngay tại lối vào, chậm rãi đẩy vào.
Cho dù vừa nãy mới bị làm một lần, thời điểm Tần Hữu lần thứ hai đam vào nơi nhỏ bé đó, Sở Dịch vẫn thấy tê một trận, sau đó cắn răng, thân thể từ từ ngồi xuống.
Sau đó, tay đặt về phía sau chống xuống giường, thân thể chuyển động.
Tư thế cưỡi này, người thụ động lại là người nắm giữ nhịp điệu cùng vị trí, phương hướng đâm vào, lúc này, trong lòng Sở Dịch giống như cậu đang dùng phía sau của mình mà cưỡиɠ ɠiαи Tần Hữu, bởi vậy, từ lúc mới bắt đầu, động tác liền cực mạnh, tốc độ cũng không chậm.
Mỗi lần đều để cho qυყ đầυ của hắn nhắm ngay điểm nhạy cảm của cậu mà làm phiền một phen, Sở Dịch ngửa đầu, không ngừng nâng lên hạ xuống, tiếng rên không ngừng tràn ra, quá sung sướиɠ, tâm lý cùng sinh lý đều vô cùng thỏa mãn.
Mà dươиɠ ѵậŧ của Tần Hữu bị cậu siết chặt khẩn cấp ve vuốt, cũng không nhịn được mà gầm nhẹ, trong đoi mắt đen kịt đều là tìиɧ ɖu͙© thâm trầm, một tay đỡ lấy eo Sở Dịch, một tay thuận theo sống lưng cậu mà vuốt lên trên, vòng ra phía trức vuốt nhẹ, ngón tay kẹp chặt hạt đậu trước ngực không ngừng nhào nặn.
Sở Dịch ở trên người hắn không ngừng điên cuồng luận động, tay Tần Hữu nắm chặt eo cậu, phối hợp mà đỉnh lên trên.
“A…” Như là không thể chịu đựng lực đạo lớn như vậy, Sở Dịch không khỏi kêu ra tiếng.
Cùng lúc đó, sống lưng gầy gò lay động, tại trên người Tần Hữu trên người càng rung động càng thêm cuồng dã.
Tần Hữu một bên thở dốc, một bên nắm chặt eo cậu, hai mắt bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà đỏ lên.
Mà tốc độ lên xuống của Sở Dịch càng lúc càng nhanh, tuy rằng như vậy, Tần Hữu đã bị du͙© vọиɠ hành hạ đến mức không cách nào duy trì được tỉnh táo, bản thân cũng không thể nhẫn nại nữa mà hoàn toàn nắm giữ Sở Dịch trên tay.
Trong chớp nhoáng, hai tay dùng sức kiềm eo Sở Dịch, cưỡng bách cậu dừng lại, sau đó, chính mình dùng sức đỉnh động khố bộ, một lần lại một lần, giống như đóng cọc, đem mình mạnh mẽ thẳng tiến thân thể Sở Dịch.
Sở Dịch ngửa đầu kêu càng lớn hơn, Tần Hữu như vậy đánh xuyên một hồi, thẳng thắn quỳ ngồi xuống, đồng thời đè lại eo lưng Sở Dịch, đem cậu thành tư thế quỳ nằm ngoài trước người mình.
Sau đó, từ phía sau, lần thứ hai thẳng tiến thân thể Sở Dịch.
Sở Dịch lúc này hiển nhiên cũng đã không có cách nào tự kiềm chế, tiếng thở dốc của Tần Hữu phá lệ thô lệ ầm ĩ, nắm chặt eo cậu, động tác phía sau của hắn cũng đồng dạng ầm ĩ như vậy.
Cuối cùng cậu quỳ trên giường, Tần Hữu từ phía sau giống như phát điên mà thúc vào điểm nhạy cảm của cậu, một lần lại một lần, giống như thú hoang mà mạnh mẽ thúc vào.
Trong phòng tiếng ồ ồ thở dốc cùng tiếng rên rĩ không hề kìm hãm mà bao lấy đối phương, ngoài cửa sổ, mưa vẫn cứ xối xả.
Thời điểm lần thứ hai Sở Dịch bắn ra, cả người hư nhuyễn, ý thức hỗn độn, trong nháy mắt đạt cao trào, trong mông lung chỉ nhìn thấy ngoài cửa sổ màn đêm đã buông xuống.
Mà Tần Hữu vẫn đang ở phía sau cậu mà va chạm gấp gáp tàn nhẫn.
“A…” thân thể nhạy cảm sau cao trao không chịu nổi thế tiến công mãnh liệt như vậy.
Tần Hữu cũng gầm nhẹ vài tiếng, chất lỏng nóng bỏng lần thứ hai phun trào bên trong Sở Dịch.
Cao trào qua đi, hắn nằm trên lưng Sở Dịch, một bên thở dốc, một bên cắn chặt lỗ tai Sở Dịch tàn nhẫn mà mυ"ŧ hôn.
Nói chung, nửa buổi chiều này, cùng với toàn bộ buổi tối, cậu theo bản năng mà đem Tần Hữu ép khô, mà ban đêm cũng chỉ vừa mới bắt đầu.