Tần Hữu không thể làm gì khác hơn là tay nắm lấy eo Sở Dịch để cậu quay đầu lại, cũng không nói gì nhiều, càng không để ba người Hàn gia vào mắt, chỉ là, để Sở Dịch bên cạnh mình, cũng khiến Hàn gia phải đánh ánh nhìn về phía cậu.
Tần Hữu quang minh chính đại ôm một người đàn ông, sắc mặt mấy người Hàn gia ít nhiều có chút sững sờ.
Sở Dịch không hề có ý muốn nhận thân với bọn họ, mặt Hàn Quố cHoa cũng lúc xanh lúc trắng.
Ngược lại là Hàn Dĩnh nhìn Sở Dịch, đôi mắt đẹp chớp chớp, thoáng trợn to, chậm rãi nhếch lên khóe miệng, để lộ ra núm đồng tiền duyên dáng, thần sắc thận trọng nhưng không giấu được nét vui vẻ.
Rất nhanh, cô ta đối Hàn Quốc Hoa ôn nhu nói: “Ba ba, người chỉ lúc chúng ta còn bé mới gặp qua cậu ấy một lần, xưa nay lại không xem TV, nhất thời không nhớ ra, đây chính là Sở Dịch.”
Con gái giảng hòa, bình thường thì liền thuận theo mà xã giao vài câu, nhưng Sở Dịch mím mím môi, khóe môi hơi nhếch, không hợp tác với cô ta.
Có thể là do tiểu bối nhưng lại không chào hỏi y trước, Hàn Quốc Hoa trầm mặt, vẫn như cũ không lên tiếng.
Ánh mắt Tần Hữu thì càng tối đi.
Hai bên giằng co, Hàn Dĩnh thấy thế, ánh mắt hơi nheo lại, hai má có chút ửng đỏ.
Rất nhanh, đôi mắt hơi ướt nhìn Tần Hữu, áy náy cười cười.
Cô đứng ở đó, một thân váy trắng thanh nhã, trong sáng thuần khiết, khuôn mặt tự nhiên như không hề trang điểm, giống hệt như một đóa hoa sen không vương dính bụi trần.
Thời niên thiếu, Sở Dịch đối với nàng chỉ có một nhận xét duy nhất, đó chính là trong sáng, tinh khiết, nhu nhược.
Nhưng, cuối cùng, cô ta dùng chính sự trong sáng, thuần khiết, nhu nhược đó, vừa thuần khiết tươi cười vừa cướp đi thứ quan trọng nhất lúc đó của Sở Dịch.
Mà hiện tại, cô ta đang nhắm đến điều gì?
Ánh mắt Sở Dịch cũng không nhịn được mà nhìn Tần Hữu, cậu rất muốn biết, một người trông giống Yến Hoan cười với Tần Hữu, Tần Hữu sẽ phản ứng thế nào.
Nhưng Tần Hữu chỉ nhăn mặt nhìn về phía cha con Hàn gia, đáy mắt một mảnh lãnh ý, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Hàn Dĩnh cũng không để tâm, một bước đi tới trước mặt Sở Dịch, tự nhiên hào phóng mà nói: “Mấy năm gần đây thường thấy cậu xuất hiện trên TV, chỉ là đã lâu chưa trực tiếp gặp mặt, không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp nhau ở đây.”
Có thể thấy được việc Tần Hữu cấp chỗ dựa cho Dung Dật đói với Hàn gia mà nói có bao nhiêu kinh sợ, ngày hôm nay thấy Sở Dịch đứng bên cạnh Tần Hữu, dù nhiều năm nang thù cư nhiên có thể mở miệng lấy lòng cậu để Tần Hữu nhìn.
Sở Dịch lúc này mới lên tiếng, ý vị thâm trường cười nói: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, cô vẫn không thay đổi.”
Lúm đồng tiền của Hàn Dĩnh hơi cứng lại, sau đó chậm rãi lấy lại bình thường, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn Sở Dịch, có chút cảm khái nói: “Cậu nói sai rồi, chúng ta cũng đã khác xưa rồi.”
Sở Dịch khẽ cười, không lên tiếng, mà Tần Hữu đứng ở một bên, ánh mắt thâm trầm nhìn bọn họ.
Cuối cùng thì hôm nay vẫn là tiệc mừng thọ của Tần lão gia tử, một màn nhận thân hay không này cũng chỉ diễn ra mấy phút, phía sau lại có khách tới, Tần Hữu cũng chỉ có thể đem người dẫn vào.
Đảo mắt, gần tới khai tiệc, Sở Dịch không đợi Tần Hữu an bài, giống như lần trước ngồi xuống bàn của tiểu bối.
Rất nhanh, Triệu Ly Hạ cũng tới, không lên tiếng mà ngồi xuống cạnh Sở Dịch, thấy Sở Dịch chống đầu nhìn chằm chằm cốc trà ngẩn người, cả người không có chút hăng hái nào, an vị bên cạnh cậu, cũng không dám lên tiếng.
Tần Hữu vào lúc này rất bận, người trong đại sảnh đã từng nhóm được mời vào bàn, nhưng, vẫn có lục tục khánh mời đến sau đang mừng thọ lão gia tử.
Bởi vậy, Tần lão gia tử cũng chưa ngồi vào vị trí, hắn ở bên cạnh một chút, ánh mắt ở đại sảnh hơi quét một trận mới phát hiện vị trí Sở Dịch.
Tần Hữu khẽ cau mày, đi dạo đến một bên, đối với vị trợ lý đứng một bên hỗ trợ đón tiếp khách cho một ánh mắt.
Vị trợ lý nhanh lại đây, Tần Hữu nhìn về phía Sở Dịch xong lại nhìn trợ lý thì thầm một trận, vị trợ lý sững sờ, gật gật đầu, quay người hướng về phía Sở Dịch.
Vị trợ lý rời đi, Tần Hữu đột nhiên nghe thấy có người sau lưng gọi hắn: “Tần tiên sinh.”
Quay đầu nhìn thấy chính là con gái Hàn Quốc Hoa, tên hình như là, Hàn Dĩnh?
Nhìn thấy khuôn mặt rất giống mặt mẹ mình, Tần Hữu liền nhăn lại lông mày.
Mà Hàn Dĩnh chạy tới trước mặt hắn, ánh mắt liếc nhìn Tần lão gia tử một cái vừa nhìn về phía hắn, đôi môi hé mở: “Ngày trước, tổ phụ nhà tôi cũng bị trúng gió, sau liệt nửa người, tâm lý có chút không chịu được, vẫn luôn không muốn gặp người ngoài. Tần gia gia thật tốt, có thể lạc quan như vậy, đối với phục hồi sau này sẽ rất tốt.”
Nói xong, không chờ Tần Hữu trả lời, cô liền nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Năm đó, tổ phụ sinh bệnh, vẫn là tôi liên lạc với các bác sĩ, tôi có biết một vị bác sĩ đông y, đối với điều dưỡng loại bệnh này rất lành nghề, đặc biệt am hiểu xoa bóp, nếu cần, tôi có thể giới thiệu cho ngài.”
“Cảm ơn.” Tần Hữu nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Tần Hữu vẫn luôn không rời khỏi Tần Hữu, chốc lát sau liền e thẹn nở nụ cười: “Tần tiên sinh, không biết tại sao, khi nhìn ngài, tôi liền cảm thấy đặc biệt thân thiết.”
Tần Hữu ánh mắt quay lại trên mặt cô, hơi nheo mắt lại.
Mà cách đó không xa, Triệu Ly Hạ có hứng thú khác lạ mà nhìn một màn này, rốt cục nhịn không được nói với Sở Dịch: “Cô gái này là ai? Cậu xem cô ta trông giống ai? Thật sự, cô ta vừa đứng bên cạnh Tần Hữu, với người không quen biết Tần gia một chút liền nghĩ bọn họ là anh em, này không phải đang vả mặt bề trên hai nhà sao?”
Sở Dịch vừa nãy cũng nhìn thấy, cũng chỉ là liếc mắt một cái liền cúi đầu, nâng chung trà lên, làm như không có việc gì mà uống một hớp.
Thấy cậu không cao hứng, Triệu Ly Hạ nói: “Tôi nhìn ánh mắt cô ta nhìn chú Tần rồi, rất không đơn giản, có muốn tôi tìm cách đánh ngất cô ta, còn cậu đi tìm mười bảy, mười tám người làm nhục cô ta, triệt để khiến cô ta mất mặt mũi đi?”
Không quan tâm y có thể hay không mà thượng con gái người ta, Sở Dịch thực sự nghe không nổi nữa, “Cậu muốn cưới cô ta?”
Triệu Ly Hạ ha ha cười, “Tôi là một hỗn thế ma vương, ngủ không cưới không phải xứng đáng với cái danh hào này sao?”
Sở Dịch vốn phiền, vào lúc này trong đầu càng là loạn tung lên, dạo gàn đây cậu cũng không liên lạc với Triệu Ly Hạ, nhưng tột cùng vẫn làm bạn với nhau lâu như vậy, Triệu Ly Hạ kỳ thực đối xử với cậu cũng không tệ.
Nửa ngày, rốt cục nghẹn ra một câu: “Cậu đừng tiếp tục sống như thế, thật lòng tìm một người mà ổn định đi.”
Xong liếc liếc mắt về phía Tần Hữu, Hàn Dĩnh đã rời đi, Tần Hữu giống như đứng ở đó mà đưa mắt nhìn về phía cậu.
Phiền muộn trong lòng Sở Dịch càng không bớt, trái lại càng lúc càng kịch liệt.
Triệu Ly Hạ thuận theo ánh mắt nhìn như vô tình mà thoáng nhìn qua, không hề để ý nói: “Cậu yên ổn thì người khác cũng phải giống cậu sao?”
Sở Dịch vào lúc này ngược lại bị y chọc cười, mà cũng chỉ là ngắn ngủi mà cười, sau đó thống khoái thừa nhận, “Là tôi nông cạn, không giống phong cách sống của đại gia ngài.”
Ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Triệu Ly Hạ, “Triệu Ly Hạ, cậu nên coi trọng bản thân đi.”
Triệu Ly Hạ hơi run, cười nện một cái lên vai cậu, nụ cười này phi thường thoải mái.
Nhưng không đợi Sở Dịch thoải mái được bao lâu, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ: “Tôi cũng liền ngồi đây.”
Sở Dịch cùng Triệu Ly Hạ đồng thời quay đầu, Hàn Dĩnh vào lúc này đã ngồi xuống ngay bên cạnh Sở Dịch.
Hàn Dĩnh vững vàng ngồi xuống, đôi mắt đẹp nhìn quanh bàn một hồi, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Sở Dịch.
Khóe môi giương lên, để lộ hai lúm đồng tiền, nói: “Không ngại chứ, chúng ta cũng tiện ôn lại chuyện cũ.”
Sở Dịch chặt chẽ nhíu lại lông mày, lại cười. Cậu đối với cô gái này thật sự có một loại sinh lý chán ghét, không thể xóa bỏ được.
Phát hiện thấy Triệu Ly Hạ muốn động, Sở Dịch rất nhanh mà đè lại y.
Hàn Dĩnh ý cười càng lớn hơn, nụ cười cũng càng ngày càng thẳng thắn, cô nhìn chung quanh một vòng, vừa nhìn về phía Sở Dịch, “Vị trí này không sai, đối với cậu mà nói cũng là vị trí tốt nhất rồi.”
Sở Dịch chỉ cảm thấy trong dạ dày bốc hỏa, cậu cần phải tại đây dây dưa miệng lưỡi sắc bén với con gái sao?
Đương nhiên không, cậu đứng lên, kéo cái ghế qua một bên, đi ra ngoài.
Không quan tâm cô ta muốn diễn trò gì, cậu không muốn phụng bồi.
Lúc này, trong đại sảnh vẫn còn người chưa yên vị, bởi vậy, cậu rời đi cũng không tính đột ngột, Sở Dịch cũng không quay đầu lại mà tiến về phía cầu thang đi lên, từng bước từng bước trên thảm trải sàn, rất nhanh, đã bước lên lầu.
Từ lúc Sở Dịch từ chối trợ lý qua đây, lực chú ý của Tần Hữu vẫn dừng trên người cậu.
Vào lúc này thấy cậu đi lên lầu, tâm tình rõ ràng không đúng, ánh mắt Tần Hữu chìm xuống, nhưng cũng không làm gì cả, rất nhanh, các bàn đã ngồi đông đủ, tiệc mừng thọ đã bắt đầu.
Trong bữa tiệc nói nói cười cười, ăn uống linh đình.
Vẫn luôn chờ bữa tiệc qua phân nửa, Tần Hữu để đũa xuống, từ hành lang khá kín bên cạnh mà đi qua, hướng lên trên lầu.
Trợ lý vẫn đi cùng hắn, Tần Hữu vừa đi vừa bàn giao công việc đãi khách lúc sau cho trợ lý.
Hai người vừa tới gần cầu thang, đột nhiên nghe thấy giọng con gái từ phía sau truyền đến “Tần tiên sinh.”
Tần Hữu quay đầu, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cô ta, không lên tiếng.
Hàn Dĩnh nhanh chân tiến lên, thoạt nhìn sắc mặt không hề tốt đẹp gì, nhìn vị trợ lý bên cạnh, ánh mắt lại trở về trên người Tần Hữu: “Tần tiên sinh, tôi có thể đơn độc nói với ngày vài câu được không? Tôi có chuyện muốn nhờ ngài.”
Ánh mắt âm trầm vẫn dừng trên người cô, hắn không lên tiếng, trợ lý cũng vì vậy mà không nhúc nhích.
Vành mắt Hàn Dĩnh đỏ lên, đôi mắt rũ xuống, lông mi dày run rẩy như cánh bướm.
Vào lúc này vị trợ lý ở một bên nhìn liền sửng sốt, cô gái này đúng là một dáng khiến người ta nhìn đã thấy thương, rất là động lòng người.
Đúng lúc này, Tần Hữu nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng mở miệng: “Hai phút.”
Ý là cho cô hai phút, mà cho dù như vậy, Tần Hữu cũng không để trợ lý rời đi.
Hơi sững sờ, Hàn Dịch cười nhẹ mà hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí mà nói: “Tôi muốn nhờ ngài chuyển lời xin lỗi của ta tới Sở Dịch, xin ngài nói giúp tôi, năm đó trở thành người thứ ba chia rẽ cậu ấy và bạn trai là việc làm mà tôi hối hận nhất trong đời.”
Ánh mắt cô phi thường trong suốt, “Tôi khi đó cũng mới mười bảy tuổi, bị người ta lời ngon tiếng ngọt mê hoặc, không suy nghĩ thông suốt mà phạm phải sai lầm, sau đó tôi cũng đã phải trả giá đắt bị người ta vứt bỏ.”
“Đương nhiên, sai chính là sai, tôi không muốn biện minh gì cho mình, nhưng nhìn Sở Dịch thống khổ như vậy, thậm chí đến ngày hôm nay vẫn còn khúc mắc, tôi vẫn luôn áy náy, cũng luôn muốn xin lỗi, xin ngài, giúp tôi chuyển những lời này tới cậu ấy.”
Lời này liền được nàng một hơi nói ra, vành mắt đỏ, nhưng ý cười lại phi thường thoải mái, cả khuôn mặt giống như đang phát sáng.
Trợ lý đóng vai người nghe này triệt để giật mình, không phải ai cũng có dũng khí trực tiếp nói ra lịch sử đen tối của mình, đem chuyện xấu trước kia ra nói.
Không tính là sai hay không sai, trợ lý thấy cô gái nhu nhược trước mặt này, so với đàn ông còn thẳng thắn hơn, cũng có chút đáng tiếc.
Quay đầu liếc nhìn Tần Hữu, trợ lý rất nhanh rũ mắt.
Y làm sao lại quên mất, mới vừa rồi còn nói tới Sở Dịch với bạn trai cũ còn khúc mắc chứ?
Tần Hữu một mình chậm rãi đi dọc hành lang, đẩy cửa ra, phòng khách nhỏ không có ai.
Tiếp tục đi vào trong, cửa phòng ngủ mở ra, còn Sở Dịch quần áo cũng chưa thay, cả người đang giang rộng tay chân nằm trên giường, còn lấy gối che mặt lại.
Tần Hữu xưa nay chưa từng thấy cậu như vậy, chậm rãi bước qua, ở bên giường ngồi xuống, đem gối mềm trên mặt Sở Dịch lấy ra, nhưng bị Sở Dịch nhanh chóng nâng tay che kín.
Tần Hữu nắm chặt cổ tay cậu, đột nhiên dùng sức kéo một cái, đem gối gỡ bỏ ném qua một bên, vào lúc này, Sở Dịch đã quật cường xoay người sang một bên, đưa lưng về phía hắn, vứt cho hắn một bóng lưng.
Tần Hữu khẽ cau mày, trầm giọng hỏi, “Giận ta chuyện gì, hả?”
Sở Dịch ôm lấy đầu, không để ý hắn.
Tần Hữu đơn giản cởi giày, lên giường, ở bên người cậu, ngồi dựa vào đầu giường, duỗi thẳng hai chân dài.
Hai người đều không lên tiếng, nửa ngày, Tần Hữu yếu ớt mở miệng: “Cậu còn chưa quên được mối tình đầu của mình?”
Sở Dịch hạ cánh tay xuống, đột nhiên quay đầu lại nhìn hắn, hai mắt tức đến đỏ bừng, “Ai thả rắm?”
Tần Hữu bỗng nở nụ cười, nghiêng người qua đè lại Sở Dịch khiến cậu phải nằm ngửa ra.
Sau đó quay mặt Sở Dịch qua, bắt cậu phải đối diện với mình: “Vậy sao cậu không ăn cơm đã về phòng?”
Sở Dịch lần này không giống thường ngày hiểu chuyện, mà là nhắm mắt lại, mí mắt thật mỏng hơi rung động, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi chán ghét khách của chú.”
Lời này cậu nói cũng không rõ ràng, nhưng Tần Hữu biết cậu ám chỉ ai, ngày hôm nay người Hàn gia tới cửa, thời điểm nhìn thấy gương mặt Hàn Dĩnh, Tần Hữu kỳ thực cũng nghi hoặc.
Hàn Quốc Hoa hôm nay là không mời mà tới, không mời mà tới lại còn mang theo người nhà vốn đã khác thường, mà con gái hắn lại vô cùng giống mẹ hắn, Tần Hữu không tin hắn là vô ý.
Không quan tâm phương thức thấy người sang bắt quàng làm họ này có bao nhiêu kỳ quái, mà Hàn gia nghĩ rằng vì cô gái này có thể tác động đến hắn, Sở Dịch chắc cũng cho là vậy.
Sở Dịch luôn luôn sợ hắn chịu thiệt, cho là Hàn gia có người có thể tác động đến hắn, liền nghi hoặc.
Mà ở dưới lầu nghe Hàn Dĩnh nói xong lời kia, hắn liền đại khái hiểu, cô gái này có ý định đào góc tường của Sở Dịch.
Nhìn Sở Dịch tức giận đến đỏ cả mặt mày, Tần Hữu có chút không nhịn được cười, nhưng hắn vẫn trầm giọng hỏi: “Khách nhân của tôi, cậu không thích, tôi liền không thể tiếp?”
Hắn nói xong, Sở Dịch hai mắt chậm rãi mở ra, lúng ta lúng túng nhìn trần nhà, đoi mắt đen láy lại mang theo mờ mịt.
Rất nhanh, đôi mắt đột nhiên trong suốt, khóe môi hiện lên nụ cười đắng chát.
Tần Hữu không chờ cậu mở miệng, một cánh tay chống lên giường, một tay nắm lấy hàm dưới cậu: “Cậu nghĩ đúng rồi, người cậu không thích, tôi cũng không muốn tiếp.”
Sở Dịch ngẩn ra, đôi mắt nhất thời nhìn về phía hắn mang theo ngạc nhiên.
“Cho nên tôi sai người cho bọn họ cút.” Tần Hữu lạnh nhạt nói.
Cút thì cút đi, ngược lại ngay lúc Hàn Quốc Hoa biết rõ Sở Dịch là người thân cũng không muốn chào hỏi, hắn đã liền không ưa ông ta.
Hắn vừa dứt lời, Sở Dịch liền trợn to hai mắt, miệng mở lớn đủ để nhét vào một quả trứng gà.
Tần Hữu đưa ngón tay vào trong miệng cậu, đùa đùa đầu lưỡi mềm mại của cậu: “Nhưng, bảo bối à, em cũng quá thích ăn dấm chua.”
Sở Dịch mặt liền đỏ, lần này là đỏ bừng, hàm răng hợp lại, muốn cắn chặt ngón tay Tần Hữu, nhưng Tần Hữu đã nhanh hơn rụt tay lại.
Sở Dịch cắn phải khoảng không, không cam lòng mà nói, “Tôi mới không có ghen!”
Nói xong, kéo tay hắn còn muốn cắn lên, mà Tần Hữu dứt khoát nắm chặt hàm dưới của cậu, đôi môi hạ xuống, lấp kím môi cậu: “Tôi cái gì cũng chưa làm, em cũng có thể ăn dấm chua tới mức không thèm ăn cơm?”
Vươn mình đè lên người Sở Dịch, tay từ một bên vạt áo vói vào trong, vừa hôn lỗ tai vừa nhỏ giọng nói: “Em cũng không ngẫm lại, coi như cô gái kia bình thường, có hình dánh giống mẹ tôi, tôi thì có thể có cái gì với cô ta?”
Sở Dịch vừa nghe liền không nhịn được cười, nắm chặt tay Tần Hữu: “Ai không bình thường?”
Tần Hữu lại không trả lời, cắn một chút lỗ tai cậu, âm thanh khàn khàn mà nói: “Bình dấm nhỏ.”
Sau đó, tay dứt khoát thoát vạt áo sơ mi của Sở Dịch, đôi môi chuyển tới cánh môi mềm mại của Sở Dịch, mạnh mẽ hôn xuống.
Mà ở dưới lầu, vị trợ lý đi phía sau Hàn Dĩnh, nói: “Hàn tiểu thư, hay là cô cùng cha mẹ rời khỏi đây đi.”
Hàn Dĩnh ngồi trên ghế đá ở hoa viên, nụ cười trên mặt đã sắp không kềm được, “Người tới là khách, tôi không tin đây là đạo đãi khách của Tần tiên sinh.”
Vị trợ lý kiên trì khuyên: “Hàn tiểu thư, tôi cũng là thay người ta làm việc, có mấy lá gan cũng không dám bịa chuyện, cô vẫn là rời khỏi đây đi, thật sự chờ Tần tiên sinh xuống dưới, tình huống chỉ có thể còn khó coi hơn.”
Ánh mắt Hàn Dĩnh yên lặng nhìn kĩ trợ lý vài giây, chốc lát, cười lạnh một tiếng, đứng lên.
Cho đến khi cô ta rời đi, đi tới vị trí vợ chồng Hàn gia, vị trợ lý mới thở dài một hơi.
Suy nghĩ quay lại mười mấy phút trước, thời điểm Hàn Dĩnh đối với mình và Tần Hữu nói mấy câu kia.
Bản thân cho rằng Hàn Dĩnh đủ thẳng thắn, đủ can đảm, có chút đáng tiếc thay cho nàng, nhưng hiển nhiên, Tần Hữu không nghĩ vậy.
Tần Hữu nghe xong, thần sắc như là hiểu rõ, nhưng vẫn là một đôi mắt đen kịt, ánh mắt âm trầm nhìn không thấy đáy.
Hơn nữa căn bản không để ý chuyện Hàn Dĩnh muốn nói lời xin lỗi với Sở Dịch, mà là nói một cách lạnh lùng: “Chuyện hối lỗi này, tự mình biết là được.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi.
Vị trợ lý đi cùng Tần Hữu lên lầu, thấy sắc mặt Tần Hữu không tốt, bản thân liền nói với Tần Hữu: “Ngài cũng không quá nể mặt mũi, dù sao cũng là con gái, hơn nữa, coi như là cô ấy cũng đã biết lỗi rồi, biết sai mà sửa, cũng đáng được kính trọng.”
Tần Hữu dùng một loại ánh mắt “Cậu nói nhảm gì vậy” mà nhìn y.
Tiếp lời, Tần Hữu nói: “Thật muốn tìm người thay cô ta xin lỗi, chỉ cần nói cô ta muốn chuyển lời xin lỗi cho Sở Dịch là được rồi, mấy cái khác là nói cho ai nghe, tôi sao? Vậy trọng điểm là gì?”
Vị trợ lý lúc đó liền giật mình, xác thực, cô ta tình cảm dạt dào mà đem việc riêng tư nói ra, mục đích của cô ta là gì?
Y lúc đó chỉ lo tiếc nuối cho Hàn Dĩnh, thán phục sự thẳng thắn của cô, mà căn bản quên mất chuyện này.
Cô ta cùng Sở Dịch có khúc mắc, sợ Sở Dịch nói ra trước, cho nên muốn chủ động, nói không chừng khi Sở Dịch kích động phản ứng còn có thể vin vào đó mà đánh trả lại sao?
Vị trợ lý mới thông suốt, Tần Hữu giống như không cho phép y xía vào, nói: “Người một nhà này đều có vấn đề, cậu đi, nói Hàn Dĩnh tự bảo với ba mẹ cô ta, lập tức rời khỏi, đừng để tôi ra tay.”
Trợ lý lúng ta lúng túng đáp một tiếng, xác thực, Hàn gia lần này thực sự là đi nước cờ sai rồi, sao còn có thể bồi dưỡng hảo cảm, lay động lòng người, cũng phải xem xem Tần Hữu có thể tiếp thu được một đám chủ ý thần kinh này hay không chứ.
Hơn nữa, bây giờ đối với những người Tần gia, dù có đắc tội cũng không thể đắc tội tới trên đầu vị bảo bối kia được….