Ánh mắt Sở Dịch giống như muốn ăn thịt người.
Yến Thu Hồng cười gượng hai tiếng: “Cậu đã tỉnh rồi, trước kia cậu cùng hắn đang nói chuyện rồi đột nhiên không có hồi âm, Tần Hữu gọi điện thoại cũng không nhận, hắn sắp phát điên rồi, sợ cậu xảy ra chuyện gì, đành gọi tôi cùng tiểu Phùng tới xem cậu một chút.”
Sở Dịch chống tay nâng nửa người lên nhìn Yến đạo: “Tôi dồn nén thành bệnh?”
Ánh mắt Yến Thu Hồng chớp nháy một cái, nói: “Cậu đây là không hiểu, đàn ông mà, dù sao cũng yêu thương phái yếu, cậu coi như tỏ vẻ một trận với Tần Hữu một chút, đảm bảo lúc sau hắn nhìn thấy đau lòng liền hận không thể để cậu dính trên người hắn cả đời.”
Còn nói rất hùng hồn, Sở Dịch bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng, bình thường không có chuyện gì thì tỏ vẻ một chút cũng như là một loại tình thú, đại gia cao hứng, thì ngay cả trên giường càng thêm tình thú.
Mà biết rõ gần đây tâm tình Tần Hữu cũng không yên, giờ lại không có chuyện gì mà còn bám lấy hắn, cái này chính là không hiểu chuyện.
Yến Thu Hồng nhìn cậu, “Tôi nói không đúng?”
Sở Dịch cắn răng cười, “Nói rất đúng, ” tay tại bên người chầm chậm chuyển động một chút, lấy ra điện thoại, “Tôi ghi âm.”
Yến Thu Hồng nhất thời trợn mắt lên, run run giơ ngón tay, “Cậu… Có độc.”
Nói xong không thể tin mà nhìn hai mắt Sở Dịch, giống như chú gà trống bại trận, mặt mày xám xịt mà rời đi.
Mãi cho đến khi bọn họ rời đi, Sở Dịch mới một lần nữa nằm xuống, mở màn hình di động, quả nhiên, giống như Yến Thu Hồng, không sai biệt lắm sau khi cậu vừa thϊếp đi, liền có mấy cuộc gọi nhỡ của Tần Hữu.
Sở Dịch thu hồi ánh mắt, nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt lúng ta lúng túng nhìn trần nhà, cậu kỳ thực cũng chỉ là tác dụng phụ của thuốc cảm mạo nên đã ngủ mê man rồi, thật sự không có chuyện lớn gì, Tần Hữu lại quan tâm tới cậu đến tận xương, nên mới sốt sắng như thế.
Mọi người đều nói, tình cảm giống như một trận giằng co, ai yêu trước liền thua.
Mà bọn họ, người yêu trước là cậu, nhưng Tần Hữu cũng chưa bao giờ có hành vi nào khiến cậu cảm thấy bị động hoặc mất căng bằng.
Gặp được Tần Hữu là may mắn đến nhường nào, cậu nhất định là đời trước đã cứu vớt toàn bộ dải ngân hà.
Đến đêm thì Tần Hữu đến nơi.
Sở Dịch đang nằm trên giường đọc kịch bản, nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài cửa, sau đó chính là tiếng nói chuyện giữa Tần Hữu cùng tiểu Phùng, vội vã vén chăn lên, đi giày xuống giường.
Đi ra cửa, thân ảnh cao lớn của Tần Hữu xuất hiện trước mắt cậu, trong mắt Sở Dịch nhất thời sáng ngời, dù cố gắng nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được mà tạo nên một độ cong hoàn mỹ, nhanh chân nhào tới: “Chú Tần.”
Tần Hữu nhanh tay tiếp lấy thân thể của cậu, tay nắm chặt vai cậu, đôi mắt đen thâm thúy nghiêm túc nhìn cậu một trận, không lên tiếng.
Sau đó, khom lưng cúi người đem tay đặt ở đầu gối cậu, đem cả người cậu ôm ngang.
Đột nhiên mất trọng lực, Sở Dịch vội vàng đem cánh tay cuốn lấy cổ Tần Hữu: “Chú Tần, em không sao.”
Tần Hữu ôm Sở Dịch nhanh chân đi tới trước giường, đem cậu thả xuống, cánh tay vòng qua cổ cậu vẫn không chịu buông ra.
Tần Hữu cũng tự nhiên nằm xuống bên cạnh cậu, nhanh tay kéo chăn cho Sở Dịch, sắc mặt Sở Dịch hơi tái nhợt,mà đôi mắt nhìn về phía hắn đặc biệt sáng ngời: “Em thật sự không sao.”
Tần Hữu vỗ nhẹ lên mặt Sở Dịch, bảo bối nhi tâm can các loại tán loạn một trận trong đầu, hắn đương nhiên biết Yến Thu Hồng nói dối.
Sở Dịch có thể bởi vì tâm tình không tốt mà nhất thời bạo phát, nhưng chắc chắn sẽ không bởi vì mấy chuyện đó mà khiến những người ở chung quanh có thể cảm nhận được tình cảnh bi thảm của cậu.
Chính vì như thế, Tần Hữu mới càng ngày càng đau lòng, mấy ngày nay hắn vẫn luôn chăm chú vào chuyện tìm hung thủ, đến cùng lại quên cậu.
Bàn tay bên trong chăn thuận theo cẳng chân thon dài cân xứng của Sở Dịch mà dịch xuống dưới, bàn tay dài rộng nắm chặt chân của cậu.
“Xuống giường mà tất cũng không mang?”
Đôi mắt sáng ngời của Sở Dịch trong một khắc liên si ngốc mà nhìn hắn, nở nụ cười không thể che giấu được: “Em không lạnh.”
Tần Hữu không thể nhẫn nại hơn nữa, tay ôm lấy vai Sở Dịch, đem cả thân thể cậu rời khỏi giường ôm vào trong lòng ngực, thời điểm mở miệng, giọng nói mang theo vô tận thương tiếc “Mấy ngày nay, oan ức em.”
Sở Dịch kỳ thực càng đau lòng hơn Tần Hữu, vốn còn muốn tiếp tục hiểu chuyện một chút, mà không nói ra được nguyên do, lo lắng mấy ngày nay tích lũy trong nháy mắt liền đổ nát tán loạn.
Có lẽ cậu thực sự trúng phải lời nguyền rủa thần kỳ của Yến Thu Hồng, vốn không cảm thấy gì mấy, được Tần Hữu tiếc thương che chở, trong đầu lại càng cảm thấy ủy khuất đến mức dị thường.
Cánh tay Tần Hữu mạnh mẽ cuốn lấy cả người cậu, chốc lát, Sở Dịch nhỏ giọng mở miệng: “Ngày đó thực sự là dọa sợ em.”
Tần Hữu đương nhiên biết là chuyện gì, dù sao hắn xưa nay chưa từng nặng lời với cậu, cánh tay hắn ôm cậu càng chặt hơn, cơ hồ muốn đem Sở Dịch tiến nhập vào thân thể mình: “Bảo bối, em phải cùng tôi cả đời.”
Không chút suy nghĩ, khuôn mặt liền hướng tới đôi môi Sở Dịch hôn xuống, mà cái trán lại bị Sở Dịch đè lại.
Sở Dịch che miệng lại, đem mặt chuyển qua một bên, nháy mắt một cái, thoạt nhìn đặc biệt ngoan, “Sẽ bị lây.”
Tần Hữu gỡ bàn tay đang đè trán hắn, không giải thích mà hôn lên hàm dưới của cậu, mũi hít sâu mùi hương quen thuộc, đôi môi vẫn luôn đi xuống, một lần lại một lần cắи ʍút̼ trên cổ cậu.
Cũng chỉ là chút thân thiết để thư giãn, Tần Hữu từ trưa đến tối vẫn luôn di chuyển, vào lúc này cơm cũng chưa ăn.
Lúc hắn chọn đồ ăn, Sở Dịch liền nói: “Em muốn ăn mỳ spaghetti .”
Bàn tay lật thực đơn của Tần Hữu chợt dừng lại: “Bữa tối chưa ăn?”
Hắn hỏi như vậy ý tứ chính là em cư nhiên bữa tối cũng không ăn?
Sở Dịch lại gần, từ phía sau nằm phủ lên vai hắn, “Ăn rồi, em là muốn ăn cùng với chú.”
Trong lòng Tần Hữu ấm lên, để tay lên bàn tay Sở Dịch, nghiêng đầu về phía cậu.
Đối diện với ánh mắt của Sở Dịch, trong trầm mặc, trong đáy mắt đen kịt của Tần Hữu có chút gì đó đang cuộn trào.
Chốc lát, hắn trầm giọng mở miệng, “Ngày mai cùng tôi về.”
Sở Dịch như sững sở một chút, sau đó vội vã gật đầu, thuận theo mà nói: “Được, ngày mai em đi xin nghỉ với Yến đạo.”
Đôi mắt thâm trầm của Tần Hữu mãnh liệt tức thì yên tĩnh lại.
Vừa này là hắn cảm tính, coi như hắn nghĩ đem Sở Dịch mãi mãi đặt ở nơi hắn có thể trông thấy cậu, cũng không thể vì vậy mà thay cậu làm ra quyết định.
Rất hiển nhiên, Sở Dịch còn chưa ý thức được, hắn là nghĩ tới chuyện giữ lấy cậu toàn bộ.
Hồi lâu, khóe môi Tần Hữu tạo lên một tia cười nhạt nhẽo, quét quét cái mũi của Sở Dịch, khô cằn nói: “Chỉ đùa một chút.”
Hắn nói là chuyện cười, Sở Dịch cũng không nghĩ như vậy, ánh mắt vừa nãy của Tần Hữu, cậu không nhìn nhầm.
Ánh mắt Tần Hữu chuyển hướng về phía trước, Sở Dịch ở bên cạnh hắn hơi hé miệng, hơi mở to hai mắt.
Sở Dịch lần đầu tiên rõ ràng ý thức được, Tần Hữu thật sự là hi vọng cậu sẽ không vì công việc mà nhiều ngày bôn ba ở bên ngoài, chỉ là hắn vẫn luôn khống chế được.
Sở Dịch lần này bị cảm lạnh cũng không quá nghiêm trọng, không phát sốt, cổ họng hơi khàn, thân thể có chút mệt.
Cho nên, tối hôm đó, Tần Hữu chỉ ở bên trong chăn cẩn thận làm một lần, hơn nữa còn rất khống chế sức lực, so với bọn họ thường ngày đem máy sưởi mở tối đa, cứ như vậy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà ở trong phòng tha hồ lăn qua lật lại mà làm tuyệt đối là bất đồng.
Làm xong, Sở Dịch nằm trên giường mở lớn miệng thở dốc, Tần Hữu ngâm nóng khăn lông lau người cho cậu, lại đổi một bộ chăn gối khô ráo, mới ôm lấy cậu đi ngủ.
Hiển nhiên ở lần vận động vừa rồi có chút không cam lòng tận hứng, Tần Hữu đương nhiên cũng không muốn gây thêm sức ép cho cậu.
Yến Thu Hồng không nói thêm gì, chỉ là, ngày thứ hai sau khi quay xong, liền đến phòng Sở Dịch liếc nhìn.
Mở cửa là Tần Hữu, Tần Hữu giống như môn thần mà đứng ở cửa, vứt cho hắn một câu: “Em ấy ngủ rồi, có chuyện thì tý quay lại.”
Yến Thu Hồng lướt qua vai Tần Hữu liếc nhìn vào trong, xác thực, cửa phòng bên trong phòng ngủ đang đóng.
Hắn ha ha cười vài tiếng nói: “Chuyện hôm qua nói có chút quá phận.”
Thấy sắc mặt âm trầm của Tần Hữu, lại lập tức nghiêm nghị hỏi: “Gần đây cậu có chuyện gì, Sở Dịch như vậy cũng không nỡ gây thêm phiền toái, ngày hôm qua một mặt lo lắng vội vã cùng tôi xin nghỉ, muốn trở về một chuyến.”
Ánh mắt Tần Hữu càng lạnh hơn, nhìn hắn chốc lát, đánh một ánh mắt, hai người từ cửa trước lần lượt đi ra khỏi phòng.
Tần Hữu đóng kín cửa mới mở miệng, âm thanh phi thường trầm thấp, mí mắt buông xuống thu lại tất cả tâm tình mất bình tĩnh lại vào trong: “Chuyện kia, khả năng không phải là do lão gia tử làm.”
Yến Thu Hồng nhất thời mở to hai mắt, ngạc nhiên mà nhìn hắn.
Tần Hữu ở lại ba ngày, chờ tới khi Sở Dịch khỏe hơn sẽ phải rời đi.
Ngày hắn rời đi, Sở Dịch kiên trì đi tiễn hắn tới sân bay, đương nhiên, hắn không yên lòng để Sở Dịch tự mình lái xe trở về, vậy nên lái xe là tiểu Phùng.
Bởi vậy, ở trên đường, hai người cũng không nói lời nào quá lộ liễu.
Sở Dịch mắt sáng ngời nhìn con đường phía trước nói: “Đã lâu không ăn được vịt muối ở tiệm Trần ký.”
Đó là một nhà hàng nổi danh tại S thành, Tần Hữu đối với phương thức muốn mà không bỏ được này của cậu tập mãi thành quen, mà cho dù tập mãi thành quen vẫn cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Vì vậy, thân thể lùi ra sau, lưng dựa vào ghế, nghiêm nghị nói: “Về tới nơi, tôi sẽ cho người đem một ít tới đây cho em.”
Quả nhiên, Sở Dịch nghiêng đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng hơi trợn to, một mặt lên án mà nhìn hắn.
Khóe môi Tần Hữu cong lên, trong lòng liền nóng lên, tay đè lại tay Sở Dịch nói: “Lần trước, tôi là một thợ đấm bóp, lần này lại mời khách một lần cũng không sao, đúng không?”
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía trước, ngữ khí cũng đặc biệt tự nhiên, vô cùng đàng hoàng trịnh trọng.
Mà Sở Dịch nghĩ đến chuyện buổi tối lần trước Tần Hữu “Xoa bóp” cậu, mặt nhất thời nóng như lửa đốt.
Sở Dịch cũng không phải loại tính tình mặc người đùa bỡn, tuy rằng vẫn không rõ tại sao Tần Hữu lại nghĩ ra được cái này, hai mắt trong suốt không kém phần nghiêm túc nhìn về phía Tần Hữu, ngây thơ thẳng thắn nói: “Lần trước sau khi chú trở về, không có ai xoa bóp cho em, khiến em vài đêm ngủ không ngon.”
Hô hấp Tần Hữu hơi cứng lại, suýt chút nữa thì bắt tiểu Phùng đem xe đỗ lại ven đường rồi bắt hắn xuống xe chờ.
Bàn tay hai người đang đặt trên đùi Tần Hữu, lòng bàn tay Tần Hữu nóng như lửa đốt, Sở Dịch ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng.
Nửa ngày, ánh mắt hai người nhìn nhau, Sở Dịch lẩm bẩm một tiếng bật cười, mà đôi mắt thâm trầm của Tần Hữu cũng hiện lên chút bất đắc dĩ, bọn họ ở trước mặt nhau diễn một màn như vậy cũng không thể làm được cái gì, mưu tính cái gì đây?
Mà Sở Dịch cuối cùng cũng không đợi được chuyển phát nhanh mà Tần Hữu nói ngày ấy.
Giai đoạn quay phim sau khi trải qua vài lần điều chỉnh, phần quay nguyên bản trong ba tháng của cậu cũng gần hoàn thành hết, cơ hồ có thể đếm trên đầu ngón tay tới ngày cậu được quay lại S thành.
Mà buổi sáng ngày hôm đó, cậu mới vừa rửa mặt xong, quần áo còn chưa mặc chỉnh tề đã nghe thấy một trận gõ cửa dồn dập.
Sở Dịch lập tức đi ra ngoài, nhanh tay mở cửa, Yến Thu Hồng đứng bên ngoài, sắc mặt nghiêm túc mà nhìn cậu, lo lắng mà hạ thấp giọng: “Cậu hôm nay nhanh đặt vé quay về đi, Tần lão thái gia xảy ra chuyện rồi.”
Sở Dịch vội vã đem hắn kéo vào phòng, đóng kín cửa, “Chuyện gì xảy ra?”
Tối hôm qua cậu mới cùng Tần Hữu nói chuyện điện thoại, khi đó Tần Hữu còn rất tốt, đâu có giống người đang có chuyện trong nhà.
Yến Thu Hồng vào phòng, quay đầu nhìn cậu, nói: “Tôi cũng vừa nghe nói, Tần lão thái gia tối qua bị trúng gió, suốt đêm đưa tới bệnh viện. Tôi mới hỏi qua Cảnh Trình, người còn chưa tỉnh lại, dù có người chăm sóc ở phòng bệnh nhưng Tần lão thái gia cũng đã gần chín mươi, lần ngã bệnh này sợ khó mà tỉnh lại được.”
Sở Dịch miệng hơi mở, không nói ra được một lời.
Yến Thu Hồng nói: “Không quản đã xảy ra cái gì, cậu phải quay lại trông nom Tần Hữu, biết không?”
Sở Dịch gật đầu không ngừng, Yến Thu Hồng bình thường mặc dù không quá nghiêm chỉnh, nhưng thực cũng có thể coi như là người tinh thông lõi đời.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, không quản Tần Hữu cùng Tần lão thái gia khúc mắc với nhau như thế nào, cũng không quản Tần Hữu vào lúc này có cần cậu hay không, việc cậu trở lại chính là thể hiện rõ tư chất.
Sở Dịch lấy điện thoại di động ra, “Tôi xem một chút xem có kịp chuyến bay nào không”
Trang web vừa hiện lên, cậu lại nghe thấy Yến Thu Hồng lên tiếng: “Tần Hữu dù sao cũng là do một tay Tần lão thái gia nuôi dạy, hắn có thể sẽ vì một vài việc mà tự trách, tâm tính có lẽ so với tưởng tượng của cậu sẽ không sai biệt lắm, mà tôi đoán cũng kéo dài không quá lâu.”
Sở Dịch ngón tay dừng lại, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, Yến Thu Hồng ai một hơi, vung vung tay nói: “Hắn tự trách không có quan hệ gì với cậu, hắn đối với cậu là rất kiên định, không phải lo lắng.”
Hai chân lần thứ hai đặt lên mảnh đất quen thuộc này, Sở Dịch cũng không kịp cảm thán câu nào, với thái độ của Tần lão thái gia với cậu, cậu vào lúc này tới bệnh viện ngược lại càng khiến cho người thêm ngột ngạt, bởi vậy, tỉ mỉ suy nghĩ trong chốc lát, hay là trước cứ trở về căn biệt thực cậu và Tần Hữu ở chung.
Cậu vừa vào cửa, cô giúp việc trong nhà chào đón, nói: “Cậu Sở, cậu cuối cùng cũng coi như đã trở lại.”
Phòng khách to lớn không còn ai khác, có một loại cảm giác đặc biệt lạnh lẽo: “Chú ấy có nhà không?” Sở Dịch hỏi.
Cô giúp việc lắc đầu: “Ngài Tần buổi trưa có quay về một lần, thay bộ quần áo liền đi, sắc mặt ngài ấy thật không tốt.”
Tần Hữu là một người lạnh lùng, cho nên mọi người trong nhà đối với sắc mặt không tốt của hắn xem như là tập mãi thành quen, mà bây giờ bọn họ lại nói sắc mặt không tốt vậy thì sắc mặt đã xấu tới mức nào chứ, Sở Dịch thật không dám suy nghĩ nhiều.
Cậu lên tầng trở về phòng, vừa mới mở phòng sinh hoạt đã ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, trong cái gạt tàn trên bàn trà có chút tàn thuốc, hiển nhiên là Tần Hữu trước khi rời đi gạt vào, mà trong ký ức của cậu, Tần Hữu tựa hồ rất lâu rồi không còn mùi khói thuốc lá.
Sở Dịch vẫn chờ đến tối, đứng ở cửa sổ tại phòng sinh hoạt, hai tay đút vào túi quần yên lặng nhìn đường nhỏ trước sân trước của ngôi nhà.
Cậu không dám trực tiếp quấy rối Tần Hữu,cũng đã hỏi qua vị trợ lý, Tần Hữu hiện đang canh giữ tại bệnh viện, Tần lão thái gia hiện vẫn đang nằm tại phòng ICU, nghe đâu trên đường đã tỉnh lại một lần, không biết đã nói gì với Tần Hữu.
Hơn nửa ngày phong trần mệt nhọc, Sở Dịch lập tức trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, đã qua 0 giờ.
Sở Dịch xoa bóp cánh tay đau nhức, chuẩn bị xuống lầu, tay vừa tắt đèn ở phòng sinh hoạt, tay mở cửa phòng, cả người ngẩn ra, đúng lúc Tần Hữu bước chân đi tới cửa.
Cổ áo sơ mi Tần Hữu tán loạn mở rộng, mái tóc ngắn có chút ngổn ngang, trên cằm tựa hồ hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh.
Đôi mắt thâm thủy vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như mọi ngày, nay còn bao hàm thêm thứ gì đó ầm ầm sụp đổ cùng nản lòng. Mày rậm tuấn mỹ nhíu lại thật chặt mang theo mù mịt không thể tản đi, thời điểm nhìn thấy cậu, đôi mặt đen như mực kia giống như chợt lóe sáng.
Sở Dịch cảm thấy trong tim đột nhiên co rút một trận, sau đó không để ý hết thảy mà xông lên trước, ôm lấy đôi vai dày rộng của hắn.
Vùi đầu bên gáy Tần Hữu, “Chú Tần, em đã trở về.”
“Tôi ở đây.” Hắn nói.
Ngắn ngủi cứng ngắc, Tần Hữu chầm chậm giơ cánh tay lên giữ lấy sau gáy cậu.
Sở Dịch nghiêng đầu cùng hắn đối diện, hô hấp hai người phả vào nhau.
Ánh mắt không ngừng dừng lại trên người nhau, ánh mắt Tần Hữu càng thêm sâu thẳm, đôi môi đột nhiên mạnh mẽ vây lấy cậu.
Lực đạo của Tần Hữu lớn vô cùng, nói là hôn, không bằng nói là đang dùng sức mυ"ŧ vào cắn xé giống như đang phát tiết, giống như muốn đem cậu nhai nát.
Sở Dịch muốn đáp lại, nhưng lực đạo của Tần Hữu vô cùng kịch liệt khiến cậu chỉ có thể chịu đựng, Sở Dịch không hề tránh né, môi lưỡi rừng rực quấn quýt, bàn tay rộng lớn của Tần Hữu ở phía sau lưng cậu dùng sức nhào nặn cơ thể cậu, cơ hồ muốn vò nát xương cậu.
Vẫn luôn duy trì tư thế ôm nhau, vừa quấn lấy hôn, vừa đẩy thân thể cậu đi vào phòng ngủ, đi tới bên giường.
Sau đó, không để cậu chống cự mà đem cậu đẩy ngã lên giường…
Một đêm này Tần Hữu ngột ngạt mà điên cuồng, hắn giống như dã thú bị thương, điên cuồng phát tiết ứ đọng mà hắn khó có thể dung nạp.
Sở Dịch cảm thấy toàn bộ thế giới trước mặt cậu gần như muốn sụp xuống, nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy Tần Hữu, dùng toàn bộ nhiệt liệt cùng thâm tình của chính mà bao bọc lấy hắn.
Bên trong đau đớn, khóe mắt tràn ra nước mắt sinh lý rất nhanh bị Sở Dịch dùng bàn tay run rẩy mà lau sạch.
Trận hoan ái này diễn ra rất lâu, trong phòng không mở đèn, trong bóng tối chỉ có thể nghe được từng trận thở dốc của hai người bọn họ.
Thời điểm dừng lại đã là đêm khuya, cả người Sở Dịch như là bị ép nát một lần, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Tần Hữu nằm ngửa ở bên người hắn, hô hấp từ từ bình tĩnh lại, cảm giác nóng rực lui xuống, hắn thật giống như lần nữa trở lại băng lãnh ban đầu.
Sở Dịch nghiêng người, nhấc lên cánh tay vô lực đặt ngang l*иg ngực hắn, đem toàn bộ thân thể nhích qua, giống như muốn dùng chính nhiệt độ cơ thể mìm chườm nóng cho hắn.
Vắng lặng giống như tử khí, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy Tần Hữu đột nhiên mở miệng yếu ớt: “Em có phải vẫn luôn muốn biết chuyện của tôi?”
Giọng nói Tần Hữu thô lệ khàn khàn, Sở Dịch vẫn còn đang sững sờ, hắn rốt cuộc cũng chậm rãi quay đầu, cụp mắt nhìn về phía Sở Dịch.
Trong bóng tối, Sở Dịch chỉ có thể nhìn rõ con ngươi hắn tựa hồ có hai điểm u quang lóe lóe.
Tần Hữu giơ tay lên, ngón tay cái đặt lên má cậu, giọng nói lần thứ hai truyền đến: “Biết không? Tần Hữu không gì không làm được trong mắt em, mẹ lại bị cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết.”
Sở Dịch đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Hữu lại trào phúng mà cười lạnh một tiếng, “Cưỡиɠ ɖâʍ không thành thì vẫn là cưỡиɠ ɖâʍ sau lại gϊếŧ chết bà ấy, năm đó tôi là người đầu tiên tìm thấy thi thể bà ấy, tận mắt thấy bà ấy chết mà quần áo rách tươm. Nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, tôi thậm chí ngay cả việc tìm ra hung thủ cũng không làm nổi.”