Sở Dịch chạy một mạch về phòng, vào phòng trở tay đóng cửa lại, nhưng cánh cửa lại bị người bên ngoài dùng lực chặn lại.
Từ khe cửa nhìn ra ngoài, Tần Hữu đứng ở ngoài cửa, trong con ngươi thâm trầm là những tầng sương mù dày không tiêu tan được, ánh mắt chặt chẽ khóa lại trên người cậu.
Sở Dịch càng thêm dùng sức muốn đem cửa khép lại, mà khí lực của Tần Hữu cũng mạnh thêm như đang cùng cậu đấu sức, Sở Dịch chỉ thấy một trận sức mạnh mãnh liệt, cửa bị hoàn toàn mở ra, cánh tay cậu thẳng thắn rũ xuống.
Nhìn thấy Tần Hữu đi vào trong, Sở Dịch cười lạnh: “Chú không phải nói buổi tối muốn ra ngoài ăn cơm sao? Tôi hiện tại muốn tắm rửa thay quần áo.”
Nhưng không có tác dụng, con ngươi đen kịt thâm thúy của Tần Hữu nặng nề như cũ dừng trên người cậu, ngồi xuống cái ghế sa lông cách cửa không xa.
Khí chất của hắn vốn lạnh lẽo, lúc này hai chân ngồi tách ra, hai tay chống trên đầu gối, nhìn chằm chằm Sở Dịch, môi mỏng mím lại, so với thường ngày càng hung hăng hơn, so với thường ngày càng thô bạo hơn.
Vốn trong lòng Sở Dịch đã chịu nhiều ủy khuất cô đơn, vào lúc này lại càng buồn bực, nóng nảy.
Thích một người cứng rắn lại khiến ngươi không dám nhúc nhích, phản kháng, lại loại cảm thụ gì?
Không đi ra ngoài có đúng không?
Sở Dịch đứng cách Tần Hữu hai bước, nhấc cánh tay lên đem từng món quần áo trên người từ từ cởi ra.
Hai tay cởi ra toàn bộ áo, nửa người trên không có gì che đậy bại lộ trong không khí hơi lạnh, cậu đem quần áo ném xuống đất, rồi hướng Tần Hữu nở nụ cười khıêυ khí©h: “Vậy chú cứ ngồi ở đấy đi!”
Nói xong, đưa tay nắm lấy lưng quần, ánh mắt không nhịn được liếc Tần Hữu một cái.
Vốn là cho rằng tình huống của bọn họ hiện tại như vậy, cậu cởϊ qυầи áo thì Tần Hữu ít nhất cũng phải có chút tâm tư lảng tránh.
Nhưng Tần Hữu vẫn bất động ngồi đó như cũ, ngoại trừ mây đen sương mù trong đáy mắt càng thêm mãnh liệt, mạnh mẽ, không nói một lời, không hề chớp mắt mà dừng trên người cậu.
Sở Dịch kéo quần lên quay người chạy trối chết, tiến vào buồng tắm cũng không quên đem theo quần áo sạch.
Trốn vào buồng tắm, quay người đóng cửa lại, tay nắm thành quyền dùng sức đập xuống cánh cửa.
Tần Hữu hiển nhiên vẫn giữ nguyên tư thế gắt gao nhìn cậu không tha, ngày hôm nay, lời cậu nói đã minh bạch như vậy, nhưng vẫn không làm được, Tần Hữu tại sao vẫn không cho cậu một câu trả lời chính xác.
Dựa vào cái gì lại không cho?
Vào lúc này, Sở Dịch thật sự muốn đi ra ngoài đánh nhau với Tần Hữu, tay cũng đã nắm chặt tới núm cửa nhưng liền nản lòng mà buông xuống, cậu nghĩ tới chuyện nửa năm trước Tần Hữu đã dễ dàng đem cậu quật ngã.
Vào lúc này, cậu thật sự bị bắt nạt đến muốn khóc lên, đánh cái tiểu muội muội, rõ ràng cậu có đánh thế nào cũng không lại Tần Hữu.
Sở Dịch từ buồng tắm đi ra, Tần Hữu đã sai người đem quần áo sang cho hắn, ngay tại trong phòng Sở Dịch mà đổi quần áo.
Sơ mi cùng quần dài cũ của Sở Dịch vẫn còn rơi trên sàn nhà, Tần Hữu một thân chỉnh chu âu phục sẫm màu, vai dày rộng, vòng hông hẹp cùng đôi chân dài, cả người thẳng tắp giống như một con dao sắt.
Tần Hữu nghiêng đầu, ánh mắt nặng nề mà nhìn về phía cậu, nâng cánh tay lên, chậm rãi cài lại cúc tay áo cuối cùng.
Bộ dáng này của Tần Hữu đặc biệt gợi cảm, mỗi lần đều khiến người ta mơ tưởng viển vông, Sở Dịch theo bản năng mà đem ánh mắt tránh đi.
Yên lặng đi vào phòng để quần áo, lúc đi ra, Tần Hữu đánh giá cậu chốc lát, trầm giọng mở miệng: “Đi thôi.”
Đây là lần thứ hai, Sở Dịch trải qua bữa tối ngày lễ tình nhân cùng Tần Hữu, lần này chính là ngày lễ tình nhân chính thống.
Có lẽ là vì có đủ thời gian chuẩn bị, không giống năm ngoái có chút vội vàng, lần này phòng ăn so với lần trước càng thêm xa hoa.
Khoảng không gần chỗ hai người được đặt rất nhiều hoa mân côi kiều diễm ướŧ áŧ, bao quanh toàn bộ bốn phía xung quanh, hương thơm ngào ngạt hương thơm chậm rãi lượn quanh không gian.
Rượu nguyên chất, món ngon, ánh nến chập chờn, Tần Hữu vẫn giống như trước, thời điểm mang đồ ăn lên, liền đem phần ăn của Sở Dịch kéo tới trước mặt.
Sau đó, dùng dao ung dung thong thả đem sườn bò cắt ra, giống như lần trước, lần này Sở Dịch cũng không cần động tay.
Sở Dịch yên lặng nhìn cánh tay nắm chặt dao ăn cùng đường cằm cứng rắn lạnh lẽo của Tần Hữu.
Một người như Tần Hữu, có thể sử dụng con dao này mà cắt đứt yết hầu của một người, cậu chưa từng hoài nghi điều đó.
Tuy rằng, cả buổi tối, thần sắc của Tần Hữu vẫn luôn lạnh lẽo, từ khi ra khỏi cửa cho tới khi ngồi vào bàn tiệc vẫn luôn cứng rắn, tư thái không được lại gần khiến Sở Dịch cảm thấy như đang bị cưỡng chế cùng cầm cố.
Nhưng, Tần Hữu đem sườn bò đã được cắt thành miếng đưa tới trước mặt cậu, xẹt qua trong một thoáng cậu suy nghĩ không nghiêm túc về người nào đó, liếc mắt một cái thấy cậu không cầm lấy dao nĩa, lông mi hơi nhếch lên, “Khẩu vị không tốt?”
Sở Dịch rất nhanh lắc đầu, bưng chén uống một hớp rượu nhỏ, “Không phải.”
Chính là như vậy, sự lạnh lẽo cứng rắn tiềm tàng trong người Tần Hữu cùng sự ôn nhu vẫn luôn xoay chuyển trong lòng. Sở Dịch rời đi, nay đã trở lại, hơn nửa năm xa cách này, không quản trong lòng cậu đối với tình cảm này có tuyệt vọng thế nào, thì trong tiềm thức, vẫn luôn một mực chờ đợi Tần Hữu, cậu thậm chí thấy được bản thân còn có thể chờ lâu thêm một chút nữa.
Bữa tối này, hai người đều tập trung ăn uống, ít lời.
Khi đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài đã càng về đêm.
Khi ra tới cửa thì bọn họ chạm mặt một người đàn ông, là người quen của Tần Hữu, dừng lại một chút để hàn huyên, Tần Hữu nhìn Sở Dịch “Cậu vào xe chờ tôi.”
Sở Dịch gật đầu một cái liền đi ra khỏi cửa lớn nhà hàng, bên cạnh nhà hàng là một vườn cây, chân núi bên hồ không biết mọc lên loại cây gì mà giữa mùa đông vẫn xanh ngắt như xuân.
Hôm nay tiết trời có thể coi như là ấm áp, cái lạnh trong màn đêm cũng mang theo chút hương thơm tươi mới của cây cỏ.
Sở Dịch đi tới cạnh cửa xe, cuối cùng cũng dừng lại.
Tần Hữu tán gẫu với người đó vài câu liền vội vã đi ra ngoài, mới vừa ra khỏi cửa lớn nhà hàng, đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ từ phía sau truyền tới: “Ngài Tần…”
Hắn dừng bước quay đầu, lông mày càng nhíu chặt lại, là Dung Dật.
Dung Dật đạp giày cao gót, nhưng bước đi vẫn rất nhẹ nhàng, khóe môi tràn ra một nụ cười: “Ngài Tần, không ngờ lại được gặp ngài ở đây.”
Nhìn chung quanh một chút, thấy bên người Tần Hữu không có ai, nụ cười càng thêm quyến rũ: “Đêm nay lại ngẫu nhiên gặp mặt, nói rõ hai chúng ta cũng rất có duyên, phải không?”
Tần Hữu căn bản không muốn để ý đến người này, lần này ngay cả một cái gật đầu khách sáo cũng không có, xoay người rời đi, đôi lông mày nhíu chặt cũng chưa từng buông lỏng.
Hắn đi rất nhanh, đảo mắt đã thấy xe của mình, mà cô gái kia vẫn không tha, tiếp tục đuổi theo hắn: “”Ngài Tần, tốt xấu gì thì chúng ta cũng suýt đính hôn, sao ngài đối xử với tôi như vậy?”
Trong lòng Tần Hữu nhanh chóng dâng lên một trận thiếu kiên nhẫn, dưới chân bước đi càng nhanh.
Nhưng khi gần tới xe, Sở Dịch vốn dĩ phải ngồi trong xe nay lại từ trong chỗ tối cạnh xe chậm rãi đi ra.
Tần Hữu cảm thấy bản thân bị đánh một đòn cảnh cáo, dưới ánh đèn đường lờ mở, hắn nhìn thấy Sở Dịch mở to hai mắt như không thể tin được mà nhìn hắn, lại nhìn tới người phụ nữ đi theo sau hắn.
Ngắn ngủi sững sờ, ánh mắt tối nghĩa cùng thống khổ khó có thể diễn tả nổi của Sở Dịch, nhưng rất nhanh, khóe miệng cậu đã tạo ra một nụ cười: “Tôi… hay là… vào trong xe trước.”
Vào lúc này Dung Dật cũng đi lên, “Ngài Tần…”
Sắc mắt Tần Hữu càng đen thêm vài phần, bước một bước lớn, nắm lấy cánh tay Sở Dịch: “Lên xe!”
Sở Dịch giật mình, lực đạo của Tần Hữu giống như cái kìm sắt, nhanh chóng mở cửa xe, đem cậu ném vào trong, sau đó cũng tự mình ngồi xuống.
Trong xe rất yên tĩnh, Tần Hữu oành một tiếng đóng cửa, nói với tài xế: “Cậu đi ra ngoài.”
Mãi cho đến khi trong xe chỉ còn lại hai người, Sở Dịch vẫn như cũ lúng ta lúng túng không bình tĩnh nổi, ngoài cửa sổ, nữ nhân xinh đẹp vẫn còn ngạc nhiên đứng ở đó, hướng về bên ngày nhìn xung quanh.
Tần Hữu đã từng nói với cậu rằng một ngày nào đó sẽ kết hôn, kết thông gia, nhưng này vẫn là lần đầu tiên, cậu tận mắt nhìn thấy nữ nhân bên cạnh Tần Hữu.
Bọn họ bắt đầu khi nào? Câu nói vừa nãy Sở Dịch nghe được tất cả, bọn họ còn suýt nữa đính hôn?
Nhưng không để cậu suy nghĩ nhiều, buồng xe tối tăm, thanh âm lạnh lẽo mà kiên định của Tần Hữu vang lên, đánh thẳng vào màng tai: “Cô ta nói dối.”
Bốn chữ ngắn ngủi, những đợt sóng triều cuồn cuộn trong lòng Sở Dịch bình tĩnh lại chút, cậu biết, Tần Hữu luôn xem thường chuyện phải đi nói dối người khác.
Rất hiển nhiên, Tần Hữu càng không quan phải đi giải thích với ai, ngồi ở bên người cậu, nhưng Tần Hữu vẫn thấy không dễ chịu, vẫn luôn sa sút mà nhìn cậu.
“Tôi cùng cô ta không có quan hệ gì, càng chưa từng làm cái gì để cho nàng có bất kì hi vọng nào. Cô ta dây dưa với tôi cũng chỉ vì Dung gia đắc tội người khác, gần đây không yên ổn, muốn tìm một chỗ dựa hoặc một mối quan hệ nào đó để tự vệ, chỉ như vậy thôi.” Tần Hữu nói.
Ngữ khí của hắn còn mang theo mấy phần lo lắng, giống như phát sinh ra hiểu lầm nɠɵạı ŧìиɧ gì đó, giống như một người chồng đang nóng lòng muốn minh oan trước vợ mình vậy.
Cứ việc người được hắn giải thích, thật ra ngay cả lập trường tính toán với hắn đều không có.
Tần Hữu đột nhiên như vậy, Sở Dịch thậm chí không thể xác minh được liệu có phải cậu nhận nhầm người không, cậu hơi ngồi thẳng người dậy, chỉ là một động tác nhẹ nhàng, tay đặt ở trên đùi lập tức bị Tần Hữu gắt gao đè xuống.
Bàn tay rộng lớn của Tần Hữu chặt chẽ đan vào năm ngón tay cậu, giống như chỉ sợ trong một khoảnh khắc lơ là, cậu sẽ rời đi.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ tới chuyện kết hôn với cô ta, nửa năm nay cũng không nghĩ tới sẽ cùng với bất cứ người phụ nữ nào phát sinh loại quan hệ dây dưa này, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ.”
Sở Dịch chỉ cảm thấy viền mắt nóng lên, cảm xúc ứ đọng từ trưa cùng với toàn bộ tối nay trong nháy mắt rốt cục cũng vỡ òa, cậu không để ý hết thảy mà hỏi thành lời: “Tại sao?”
Đây là những suy nghĩ mơ hồ mù mịt vẫn luôn chiếm giữ trong đầu cậu, đột nhiên mây mờ sương tan như vậy, Sở Dịch thậm chí không biết bản thân nên khóc hay nên cười.
Tần Hữu lúc này cũng quay đầu nhìn cậu, trong bóng tối, màu mắt Sở Dịch hắn nhìn cũng không rõ, chỉ có thể thấy đôi mắt đó đang phát sáng.
Sở Dịch không tránh né mà nhìn lại hắn: “Đây không phải là đường đi vốn dĩ của chú sao, chú không phải vẫn luôn lấy đó làm lý do từ chối tôi?”
Lúc này Tần Hữu cũng động đậy, thân thể đột nhiên hướng tới chỗ Sở Dịch, giơ tay giữ lấy hai má Sở Dịch, mặt áp tới, đôi môi không chậm trễ chút nào mà ngăn lại môi Sở Dịch.
Môi lưỡi chạm nhau, Sở Dịch xoay mặt né tránh nụ hôn của hắn, đồng thời đẩy hắn ra.
Nhưng Tần Hữu nào cho phép cậu giãy dụa, rất nhanh giữ chặt lấy vai, dùng sức giữ lấy cằm Sở Dịch, cưỡng bách cậu nhìn mình, hé miệng, đầu lưỡi mạnh mẽ bỏ qua mọi chống cự mà luồn vào càn quấy.
Mãi cho đến khi hô hấp có chút khó khăn, Tần Hữu mới thoáng buông cậu ra, Sở Dịch ánh mắt ẩm ướt nhìn hắn, giọng nói mang theo nức nở: “Tôi coi như chú….”
Trong lòng Tần Hữu như bị ai nhéo lấy, hắn biết đến oan ức trong lòng Sở Dịch, hơn nữa oan ức này cũng đã tồn tại lâu rồi, đôi môi hoảng loạn mà đặt lên mí mắt Sở Dịch: “Bảo bối…. xin lỗi…”
Sau đó, rất nhiều nụ hôn rơi vào gò má Sở Dịch, rồi dần dà đi xuống, lần thứ hai hôn lên đôi môi Sở Dịch, cho dù Sở Dịch vẫn luôn quật cường mà không chịu đáp lại hắn, chỉ là lúc đôi môi bị cướp đoạt ngẫu nhiên phát ra vài tiếng than nhẹ, mà nhiệt độ trên đôi môi Tần Hữu vẫn kịch liệt như cũ, không giảm chút nào.
Không biết qua bao lâu, Sở Dịch rốt cục đem cánh tay ôm lấy vai hắn, môi lưỡi cùng hắn giao hòa, Tần Hữu lại càng thêm kích động.
Chính là như vậy, hắn vẫn luôn kiên định, thế nhưng, khi Sở Dịch rời đi, hắn vẫn như cũ sống không thấy thoải mái, bọn họ tách ra ai cũng đều buồn bã ủ rũ, hồn bay phách lạc…
Cứ như vậy, coi như hắn đối với sự thất thường của mình mà lo lắng, chuyện của Tần gia vẫn trên đôi vai hắn, thì Sở Dịch cũng đừng nghĩ tới trốn tránh, cậu chỗ nào cũng đừng nghĩ là có thể đi được, cả đời này, Sở Dịch chỉ có thể là của hắn.
Hai người nhiệt tình hôn môi, thời khắc này, Tần Hữu thực sự nghĩ ở trong xe mà làm Sở Dịch.
Nhưng rất không đúng lúc, một trận tiếng chuông thanh thủy vang lên, đánh vỡ vắng lặng trong xe.
Lúc đầu, Tần Hữu cũng không để ý tới, thế nhưng tiếng chuông vừa đứt lại không tha thứ mà tiếp tục vang lên.
Hồi lâu, Sở Dịch thoáng đẩy hắn ra, hai người tách ra đều thở hồng hộc.
Lúc này Tần Hữu mới từ trong túi lấy ra điện thoại di động, buồn bực mà ấn nút nghe, đem điện thoại áp vào tai.
Mà trong điện thoại có tiếng nói kinh hoảng mà lo lắng, đi thẳng vào vấn đề, “Tần Hữu, ông nội vừa nãy bệnh tim tái phát, đã hôn mê, hiện tại đang ở bệnh viện.”
Trong buồng xe nhỏ hẹp, tiếng trong điện thoại, hai người đều có thể nghe rõ, câu này nói xong, hai người nhìn nhau đồng thời trợn to hai mắt.
Chuyện này, Tần Hữu không thể không đi, hắn xuống xe, quay đầu vào trong “Bây giờ cậu liền trở về, hai ngày này phải ở nhà, không được phép ra ngoài, biết không?”
Sở Dịch gật đầu, “Chú đừng có gấp, cũng không phải quá lo cho tôi.”
Tần Hữu hôn một cái trên trán Sở Dịch, quay người nhanh chân rời đi.
Sở Dịch hoảng hốt nửa ngày mới nhớ ra, vội vã như vậy, xe đáng lẽ phải để Tần Hữu lái đi, cậu đón xe khác trở về cũng được mà?
Này nhất định là một đêm không yên tĩnh, trên đường xe lái trở về, điện thoại Sở Dịch đột nhiên vang lên, cậu lấy điện thoại ra nhìn, là dãy số lạ.
Nhận điện, bên trong truyền tới giọng nói con gái, mang theo tiếu ý: “Xin chào, tôi là Dung Dật, xin hỏi cậu có phải là Sở Dịch?”
Vốn Dung Dật cũng không tính là tình địch của cậu, nhưng trong tiềm thức, Sở Dịch vẫn nhanh chóng nhảy ra suy nghĩ, tình địch đã tìm tới nhà, còn không biết từ đâu mà lấy được số của cậu.
Cậu lạnh nhạt nói tiếng phải, Dung Dật còn nói: “Rất hân hạnh được biết cậu, cậu quay lại đằng sau nhìn đi.”
Sở Dịch quay lại nhìn phía sau, dưới đèn đường, một chiếc MayBach màu đen đang không xa không gần mà đi theo xe cậu, con đường này rất yên lặng toàn bộ con đường cũng chỉ có hai xe của bọn họ.
Xe Maybach – Dòng xe hạng sang gần 15 tỷ VNĐSở Dịch nhất thời không hiểu cô nàng này có ý gì, nhưng cũng khiến cậu phải đoán, Dung Dật trực tiếp nói: “Chuyện tối hôm nay, tôi nghĩ mình phải nói tiếng xin lỗi với cậu. Cậu yên tâm, tôi cùng Tần Hữu kỳ thực chưa từng phát sinh cái gì ám muội, hiện tại biết hắn có cậu, thì càng xem thường chuyện phải phát sinh ám muội gì đó với hắn.”
Sở Dịch vẫn luôn lo lắng cho Tần Hữu, không có tâm tư đi ứng phó với cô ta: “Dung tiểu thư, đây là chuyện của cô.”
Rất nhanh, Dung Dật nói thêm: “Kỳ thực so với kết hôn giả, thì hợp tác làm ăn mà không thông gia với ngài Tần còn thích hợp hơn, tình huống tối nay, có thể nhìn ra được hắn rất xem trọng cậu, cậu có thể giúp tôi thúc đẩy một chút không?”
Sở Dịch sửng sốt mười giây, cô gái này hành động thật nhanh, cũng thật khiến cho cậu nhìn mà than thở….
Nhà hàng gần với Bệnh viện Tây Sơn, Tần Hữu trong chốc lát đã tới phòng bệnh, ông nội đã tỉnh rồi, nhưng tình huống vẫn còn nguy cấp, nằm trên giường vẫn không có chút khí lực nào.
Tần Hữu hỏi han vài câu liền đi ra, ra tới hành lang, người phụ nữ vẫn luôn chiếu cố bên người ông nội đi tới: “Tần Hữu.”
Hắn xoay người, nguời phụ nữ đó cười cười: “Ông nội được đưa tới bệnh viện cũng tỉnh lại rồi, ngày hôm nay coi như hữu kinh vô hiểm.”
Tần Hữu ừm một tiếng xem như trả lời, người phụ nữ nhìn chung quanh, tiến sát lại gần hắn, “Ông nội mới vừa tỉnh lại, đã đuổi chúng ta ra ngoài, gọi một cú điện thoại.”
Lông mày Tần Hữu lập tức nhíu lại.
Nữ nhân liền có ý riêng mà nói: “Dạo qua quỷ môn quan một lần, tỉnh lại chuyện muốn làm đầu tiên, đến cùng là chuyện gì?”
Tần Hữu nhất thời hoảng sợ, từ đâu đó móc ra điện thoại, tìm dãy số quen thuộc nhấn gọi, tín hiệu báo máy bận, sau đó hắn liền gọi điện cho tài xế, lại không có người nghe.
Lúc này xe Sở Dịch hẳn vẫn đang đi trên đường, đến chỗ giao cắt, vốn nên rẽ trái hướng về phía lưng chừng núi, mà tài xế lại lái thẳng, con đường kia căn bản không phải là đường về nhà.
Sở Dịch lập tức ngồi thẳng người, “Đi nhầm đường rồi.”
Mà tài xế vẫn luôn cúi đầu lái xe, không nói lời nào. Lúc này Sở Dịch từ gương chiếu hậu bên trong nhìn thấy rõ nét cười dữ tợn trên mặt hắn.
Sở Dịch nhất thời ý thức được cái gì, hét lớn một tiếng: “Dừng xe!”
Người vươn về phía trước lấy tay bóp cổ tài xế, tài xế hốt hoảng tránh tay cậu, bánh xe trượt trên đường đột nhiên dừng lại.
Thân thể Sở Dịch vọt tới phía trước, rồi lại ngã về phía sau, chờ cậu ngồi lại vững vàng, chuẩn bị xuống xe, liền nhìn ra phía bên ngoài, một chiếc ô tô màu đen dừng ngay phía trước, mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, rất nhanh mà bao lấy bốn phía quanh xe.
Tần Hữu rời khỏi bệnh viện, tay cầm điện thoại vẫn đang run rẩy.
Xe chạy nhanh như chớp, mà còn chưa đủ, còn chưa đủ nhanh, Tần Hữu khàn khàn gào lên: “Nhanh hơn nữa.”
Tài xế ngồi ở phía trước quay đầu lại an ủi hắn: “Ngài Tần, ngài đừng vội, Cảnh Trình bọn họ từ nhà đi, so với chúng ta còn nhanh hơn, hơn nữa chưa chắc đã đυ.ng phải.”
Tần Hữu chỉ cảm thấy bên tai vang lên ong ong, hắn đời này chưa từng sợ hãi giống như bây giờ, rốt cuộc cũng là do hắn quá bất cẩn, hiện tại ông nội muốn làm gì nhất, ngoại trừ chuyện của Sở Dịch hẳn là không còn chuyện nào khác.
Hắn không nên để Sở Dịch đơn độc trở về cùng tài xế.
Dọc theo đường đi có rất nhiều khả năng xuất hiện trong đầu, từ hình ảnh thiếu niên mười tám tuổi quật cường lúc mới gặp nhau, đến hình ảnh thanh niên duyên dáng thong dong tỏa sáng khi gặp lại.
Sở Dịch tín nhiệm hắn, ỷ lại hắn, một trái tim tất cả đều treo trên người hắn, nhưng, hắn cho cậu cái gì… Mang đến cho cậu cái gì…
Hắn vẫn luôn biết cậu muốn cái gì, nhưng đến bây giờ cũng chưa kịp cho cậu.
Trong bóng tối chuông điện thoại reo, Tần Hữu tay run một cái, không kịp chờ đợi đã ấn nút nhận.
Là giọng của con gái: “Tôi là Dung Dật, đường XX đoạn XX, ngài còn không tới, tiểu tình nhân của ngài liền mất mạng.”
Tần Hữu lập tức báo tên đường cho tài xế, thời khắc nguy cấp, hắn lựa chọn tin tưởng người muốn cầu cạnh hắn.
Một đoạn đường có thể dài bao nhiêu, cái thành phố này mỗi một chỗ Tần Hữu đều rất quen thuộc, mà đoạn đường này giống như đi hết cả cuộc đời hắn, khiến cho hắn gan mật đều nứt, tâm lực quá mệt mỏi, một đường hoảng sợ.
Hắn giống như đã nhịn một thế kỷ, cuối cùng rốt cục có thể thấy rõ chiếc xe của hắn đang đỗ ở giữa đường, Tần Hữu không kịp chờ xe dừng lại vững vàng, đã đẩy cửa xe lao ra.
Đột nhiên lảo đảo một cái, hắn mới đứng vững, vẫn duy trì bước chân tập tễnh chật vật chạy tới gần, chạy qua hai chiếc xe đang che kín tầm mắt hắn.
Sau đó, hình ảnh trước mắt triệt để làm cho hắn giật mình.
Ngổn ngang trên đất là mấy người đàn ông áo đen, mà Sở Dịch đang nhấc lên một chân giẫm lên mặt một người trong đám đó, vén ống tay áo, tuy rằng quần áo trên người xộc xệch có chút chật vật, nhưng tư thái này, thực sự là thần khí giống như bá vương vậy.
Tần Hữu cắn chặt răng mới đem thanh âm sắp sửa phát ra nuốt trở về, cảnh tượng này khiến hắn không biết nên khóc cười thế nào.
Sở Dịch ngẩng đầu, thời điểm bốn mắt chạm nhau, trong mắt tức thì sáng ngời, sau đó, vàng mắt đỏ lên, đôi môi run rẩy, lập tức hạ chân xuống, chạy nhanh tới chỗ hắn: “Chú Tần.”
Chú Tần run chân sắp đứng không vững, nhưng vẫn đưa tay đón lấy cậu.
Sở Dịch nhào ở trên người hắn ôm thật chặt, hai người đều run rẩy.
Giọng nói truyền tới bên tai hắn, Sở Dịch sống sót sau hoạn nạn, giọng nói oan ức còn mang chút nức nở: “Chú rốt cuộc cũng tới, tôi vừa nãy, thật sự bị dọa tới sắp khóc.”
Tần Hữu tay ôm càng chặt hơn, rõ ràng là một người nghiêm túc, vào lúc này cư nhiên kể chuyện cười: “Tôi biết, cậu khóc lóc đem bọn họ giải quyết hết.”
Sở Dịch dựa vào bên gáy hắn, ngữ khí có chút ít kiêu ngạo, “Bọn họ rất vô dụng, gộp lại cũng không đánh lại được tôi.”
Liền bỏ thêm một câu, “Cùng… tài xế của Dung tiểu thư.”
Tần Hữu nâng đầu kéo ra một chút khoảng cách với cậu, đôi môi run rẩy rơi vào trán Sở Dịch, nói một cách đầy ý vị sâu xa, “Ân, không ai thắng được Sở Dịch.”
Không ai thắng được Sở Dịch.
Rất nhanh đã có người tới thu thập tàn cục, lúc này tâm tình Tần Hữu cũng đã bình ổn lại, chỉ là ngồi ở ven đường, kéo tay Sở Dịch đặt trước người mình, vẫn không chịu buông ra.
Sở Dịch không có chuyện gì, mà người nên bị dọn dẹp cũng cần phải thu thập, Tần Hữu liền khôi phục lại cứng rắn lạnh lẽo nhất quán của hắn, đâu vào đấy giao phó cho Cảnh Trình.
Dung Dật vẫn luôn trốn một bên lúc này đi tới; “Ngài Tần”
Tần Hữu gật gật đầu, “Cám ơn, nhân tình này tôi nhớ kỹ. Chuyện của cô, sau mùa xuân bàn lại.”
Sở Dịch há há mồm, vốn muốn nói Dung Dật vừa nãy phản ứng quả thực tiêu chuẩn, mà ngẫm lại tài xế nhà người ta cũng ra lực, liền ở trước mặt người ta nở nụ cười.
Xử lý xong hiện trường, về nhà đã qua 0 giờ, Sở Dịch vốn cảm thấy trên người dính nhớp, muốn lập tức trở về phòng rửa ráy, thời điểm đi ngang qua phòng, Sở Dịch đưa tay đẩy cửa, lại bị Tần Hữu một cái ôm lấy.
Đột nhiên mất trọng lượng, Sở Dịch nhanh tay vòng lấy cổ Tần Hữu, một thanh niên mét tám bị ôm như vậy cũng không dễ chịu, “Tần Hữu?”
Tần Hữu không lên tiếng, Sở Dịch liền như vậy bị hắn ôm trở về phòng của hắn, đi vào buồng tắm trong phòng hắn, Tần Hữu mới đem cậu buông ra.
Tần Hữu quay người đối mặt với cậu, tay mở ra nút áo sơ mi cậu, động tác giống như thành kính.
Sở Dịch đứng sững sờ như vậy, mãi cho đến khi phần phía trên người bị Tần Hữu lột sạch, mới nắm chặt tay Tần Hữu đang đưa về phía lưng quần cậu.
Mà không đợi cậu mở miệng, Tần Hữu vòng tay sau lưng cậu, đem cậu ôm vào trong lòng, khí tức đảo qua lỗ tai cậu, giọng nói cực thấp giống như thuốc độc vang lên: “Đem chuyện ngày hôm nay ở trong xe làm cho xong, không muốn sao?”
Đầu Sở Dịch oanh một tiếng, rõ ràng bị trêu chọc đến tức giận, run lên một cái, mới mặt đỏ tới tận mang tai nhìn lại, ngón tay nhẹ vẽ vòng vòng trên ngực Tần Hữu: “Chú là đang nói, làʍ t̠ìиɦ sao?”
Tiếng hít thở của Tần Hữu nhất thời ồ ồ lên, giữ chặt lấy mặt cậu, đôi môi như lửa nóng mà đè lên môi Sở Dịch, không cho cậu chống cự.
Sở Dịch cũng vòng tay ôm lấy cổ Tần Hữu, không để ý hết thảy mà đáp lại hắn, Hai người ôm hôn một hồi, thân thể kích động khó có thể che giấu.
Lần thứ hai tay Tần Hữu cầm tới quần Sở Dịch, Sở Dịch lại nắm lấy tay hắn.
Hai người đều thở hồng hộc, thời điểm bị đẩy ra, Tần Hữu nhìn thấy đôi mắt Sở Dịch đá nhuốm đỏ tìиɧ ɖu͙©, lần thứ hai đem cậu ấn vào trong l*иg ngực của mình.
Nhưng lần này thái độ Sở Dịch tương đối kiên quyết, từ trong lòng Tần Hữu tránh ra, lui về sau một bước, tay đưa về sau chống lên bồn rửa tay, thở hổn hển nói: “Chú trước thoát chính mình đi.”
Quần Sở Dịch phía trước rõ ràng đã nâng lên một cái lều bạt, mà Tần Hữu chính mình cũng cứng đến phát đau. Đây đều là tên đã lên cung, Tần Hữu không biết ai cởi trước đến cùng khác nhau ở chỗ nào, nhưng vẫn là mừng rỡ sủng ái hắn, tay cởi nút áo sơ mi. “Được”
Sau đó Tần Hữu ung dung thong thả đem nút áo lần lượt cởi ra, cơ ngực kiên cố từ từ lộ ra.
Sở Dịch nhìn theo có chút khát khô cổ họng, cả người tỏa từng trận nhiệt hỏa, quá trình Tần Hữu từ mặt người dạ thú lột xác thành cầm thú này, cậu vô cùng yêu thích.
Mãi cho đến khí vạt áo trước của Tần Hữu được mở ra, âm thanh Sở Dịch thô khàn nói: “Chú vẫn nên cởϊ qυầи trước đi.”
Bộ dáng hất hàm sai khiến này của cậu, khiến Tần Hữu hận không thể ngay lúc này đem cậu đặt tại bồn rửa tay mà tàn nhẫn làm cậu.
Nhưng Tần Hữu cũng không nói gì, cởi khuy quần, kéo xuống thắt lưng, ôm lấy lưng quần, cúi người đem qυầи ɭóŧ lẫn quần ngoài đồng thời cởi ra, ném qua một bên.
Cơ bụng rõ ràng, dươиɠ ѵậŧ khổng lồ nhất thời như đạn bắn bay ra, từ trong bộ lông rậm rạp nhô ra, đong đưa rung rung mà chĩa thẳng về phía Sở Dịch.
Thời khắc này, Tần Hữu rõ ràng nhìn thấy Sở Dịch đỏ mặt.
Cả người hắn trần trụi mà đi tới chỗ Sở Dịch, tay đỡ lấy eo cậu, hai người mặt đối mặt, thân thể dán chặt, hắn nghiêng đầu, đôi môi kề sát bên tai Sở Dịch mà vuốt nhẹ: “Bảo bối…”
Đồng thời, một tay khác đưa tới phía sau Sở Dịch, dùng sức xoa nắn cánh mông rắn chắc vểnh cao của Sở Dịch, càng thêm dùng sức đè cậu lại, dán chặt vào côn ŧᏂịŧ sung huyết của mình, cảm nhận hắn vì cậu mà bộc phát du͙© vọиɠ.
Hô hấp Sở Dịch tăng thêm, ôm lấy cổ hắn, dùng đôi môi của mình mà truy đuổi đôi môi của hắn, hai người rất nhanh mà hôn nhau thành một đoàn.
Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Tần Hữu rốt cục cũng cởi được hai vật che đậy trên người Sở Dịch, hai người hô hấp ồ ồ ôm nhau, khuôn mặt chuyển biến mọi góc độ, dùng sức hôn môi, tay Tần Hữu đang đặt trên vai cùng mông Sở Dịch thêm lực vuốt ve, cơ hồ đem cậu ghìm tiến vào thân thể của hắn.
Hai người một đường hôn sâu, Tần Hữu kiểm soát tiến trình, rất nhanh liền đến bên cạnh bồn tắm, hắn ngồi trên thành bồn tắm, một chân duỗi ra, để Sở Dịch tách chân ra ngồi trên đùi mình.
Vẫn không ngừng hôn nồng nhiệt, Tần Hữu một tay ôm eo cậu, một tay cầm lấy tay Sở Dịch bao lấy côn ŧᏂịŧ đang thức dậy của Sở Dịch, trước tiên thủ da^ʍ cho cậu.
Hai tay dùng sức trượt lên xuống bộ phận mẫn cảm nhất, Sở Dịch rất nhanh liền khó có thể mà diễn tả được kɧoáı ©ảʍ hiện nay, ngửa đầu nhắm hai mắt, há mồm thở dốc.
Như vậy một lát sau, Tần Hữu thả tay Sở Dịch ra, một hồi sau ngón tay mang theo dịch thể mà từ gốc rễ côn ŧᏂịŧ của Sở Dịch đưa tới lối vào phía sau của cậu.
Bởi vì có bôi trơn, ngón tay Tần Hữu hơi chạm vào cơ nhục chung quanh động khẩu, rất nhanh liền đâm sâu vào, tư thế như vậy, giống như mô phỏng lại sự giao hợp, lùi ra ngoài rồi lại tiến vào hành lang có thể khiến hắn tiêu hồn chí cốt.
Điểm mẫn cảm trong cơ thể bị ma sát tới, tốc độ lên xuống của Sở Dịch càng nhanh hơn, đồng thời hé miệng nặng nề thở dốc, thừa cơ hội này, đầu lưỡi Tần Hữu liền luồn vào trong miệng cậu, ngậm lấy lưỡi cậu, kịch liệt hôn môi.
Đồng thời, ngón tay vẫn không ngừng ra vào bên trong Sở Dịch, tiếng dịch thể cùng tiếng da dẻ ma sát vào nhau giống như tiếng nước chảy trong trẻo khiến mọi thứ càng trở nên tình sắc, động khẩu đã trở nên vô cùng mềm mại cùng ấm áp.
Tay Tần Hữu từ phía sau lưng Sở Dịch được đưa tới trước người cậu, tìm đến điểm nhô ra mà dùng sức xoa nắn. Liếc mắt nhìn thần sắc mê say của Sở Dịch, chỉ thấy một trận thở gấp, côn ŧᏂịŧ dưới thân càng cứng đến nỗi như muốn nổ tung.
Hắn nâng eo Sở Dịch để cậu đứng lên, sau đó đẩy cậu áp vào tường.
Lúc này, tinh thần Sở Dịch đã không còn thuộc về cậu, chỉ cảm thấy bên trong thân thể đột nhiên trống rỗng, hai tay cậu chống vào mặt tường, Tần Hữu ở phía sau thoáng đè sống lưng gầy gò của cậu xuống, hơi khẽ nâng mông cậu lên, bản thân tiến vào động khẩu.
Thời điểm đỉnh côn ŧᏂịŧ cứng rắn xuyên vào trong động khẩu, Sở Dịch không nhịn được mà kích động kêu ra tiếng, vẫn duy trì tư thế hai tay chống tường, quay đầu nhìn Tần Hữu, Tần Hữu dùng tay giữ lấy đầu cậu hôn lên, tay khác đỡ lấy côn ŧᏂịŧ khổng lồ cứng nhắc, ưỡn eo một cái, đem mình tiến vào.
Trong nháy mắt đó, hai người đền than lên thành tiếng, đầu côn ŧᏂịŧ khổng lồ bị tràng bích bao vây, hút lấy, thân dưới Tần Hữu liền muốn cử động, nhưng cắn chặt hàm răng không dám động, cúi người, ngậm lấy vành tai mềm mại của Sở Dịch, thở hổn hển hỏi: “Đau?”
Sở Dịch thở dồn dập mà lắc đầu, Tần Hữu lúc này mới nắm chặt eo cậu, đem toàn bộ tiến vào.
Thời điểm đỉnh côn ŧᏂịŧ được tràng bích nóng ấm, mềm mại bao lấy, hấp trụ, Tần Hữu không thể tiếp tục nhẫn nại, lay động thân thể, từ từ đỉnh nhập.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người họ làʍ t̠ìиɦ, nhưng lại là lần đầu tiên khi cả hai đều đang tỉnh táo mà chân chính giao hợp.
Lần trước tiêu hồn thực cốt, Tần Hữu còn chưa quên, trong vòng hai năm hai người xa cách, rất nhiều đêm, mỗi khi hồi tưởng lại đêm đó sẽ lại khiến cơ thể kích động không ngừng.
Mà rất nhiều chi tiết nhỏ mà lúc này Tần Hữu không thể nhớ ra được, hắn chỉ muốn tàn nhẫn làm người yêu dưới thân mình, mà quả thật hắn cũng đang làm như vậy.
Cường độ đỉnh nhập ngày càng mãnh liệt, một tay Tần Hữu cố định lại eo Sở Dịch, một tay đè lại bàn tay đang chống trên tường của cậu, nặng nề đem bản thân một lần lại một lần đưa đẩy vào trong cơ thể cậu.
Mỗi lần đều giống như rút ra toàn bộ, sau lại càng mạnh mẽ đỉnh vào.
“A…” Sở Dịch lớn tiếng kêu lên.
Âm thanh khàn khàn đầy mê đắm của Tần Hữu vang lên: “Bảo bối, em thích không?”
Lập tức lại vọt mạnh vào, tiếng kêu của Sở Dịch càng lớn, không hề che giấu chút nào nhiệt tình cùng khát cầu của cậu.
Tần Hữu càng kích động, sau đó tốc độ va chạm càng tăng nhanh hơn, âm thanh ba ba do da dẻ đánh vào nhau không ngừng quanh quẩn bên tai, phối hợp với tiếng thở dốc ồ ồ của bọn họ, không hề che giấu tìиɧ ɖu͙©.
Làm được một nửa liền thay đổi tư thế, Tần Hữu đem Sở Dịch lật lại, để Sở Dịch dựa lưng vào tường.
Đem Sở Dịch đè lên tường hôn một trận, nhấc một chân Sở Dịch lên, đem dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lần thứ hai xâm nhập vào trong, đồng thời dùng sức bóp lấy cái mông Sở Dịch.
Sở Dịch rất phối hợp đem hai chân vòng lấy eo hắn, hai tay cuốn lấy cổ, Tần Hữu liền như vậy ôm cậu, đem cậu dựa vào trên mặt tường, dưới thân lần thứ hai ầm ĩ chuyển động.
Tiếng thở dốc gấp gáp ồ ồ của hai người không có cách nào đè nén được, Sở Dịch bám chặt lấy người hắn, thắt lưng Tần Hữu một lần lại một lần dùng sức đem bản thân đỉnh vào bên trong cậu.
Tư thế này, phần lớn sức nặng của Sở Dịch đều dồn xuống nơi kết hợp giữa hai người, mỗi lần Tần Hữu đỉnh vào đều đạt tới nơi càng sâu hơn, lực đạo lớn tới mức giống như đem nửa Sở Dịch quăng đi vậy.
Động tác của Tần Hữu càng ngày càng nhanh, càng ngày càng kịch liệt, điểm nhạy cảm của Sở Dịch hết lần này tới lần khác bị ma sát va chạm rất mạnh, tiếng kêu càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng say mê.
Thanh âm đó giống như một gáo dầu sôi đổ lên ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội vậy, Tần Hữu thở hổn hển, tàn nhẫn mà cắn chặt lấy cổ cậu, động tác dưới thân giống như muốn đảo nát tràng bích của Sở Dịch, nặng nề ra vào, cơ hồ dùng tới tốc độ cực hạn mà đâm vào, rút ra, đâm vào, rút ra.
Cảm giác một trận co rút nhanh bên trong cậu, Tần Hữu cắn chặt răng, làm càng nhanh cũng càng dùng sức hơn.
Đồng thời, xen giữa tiếng hô hấp khàn khàn, nặng nề: “Gọi tên tôi.”
Thân thể Sở Dịch bị hắn làm đến phát điên rồi, trong tiếng rêи ɾỉ, giữa môi tràn ra vài chữ cơ hồ không thành tiếng: “A… Tần Hữu….”
Tâm tình Tần Hữu càng mãnh liệt, cảm thấy côn ŧᏂịŧ đang bị quấn chặt lấy lại càng lớn hơn, động tác nhanh hơn, lực đâm vào cũng mạnh hơn, giống như đang dùng tốc độ cùng cường độ cực hạn theo bản năng mà ra vào thân thể Sở Dịch.
Bỗng nhiên, tràng bích bao vây lấy côn ŧᏂịŧ co rút nhanh, mà tiếng thở dốc cùng tiếng gào của Sở Dịch giống như mang theo tiếng khóc nhỏ nhẹ phát ra, giống như không cách nào nhịn được, bị Tần Hữu mãnh liệt đánh trúng mỗi lúc lại càng lớn hơn.
Đồng thời, chất lỏng ấm áp từng trận từng trận phun lên bụng Tần Hữu.
Tần Hữu biết Sở Dịch bắn, chính hắn cũng đã tê dại một hồi, cảm thấy vị trí nửa người dưới kia, có cái gì đó như muốn nổ tung côn ŧᏂịŧ hắn.
Một trận đỉnh nhập mãnh liệt, thời điểm lêи đỉиɦ toàn bộ đầu óc của Tần Hữu trống rỗng, hắn cắn chặt hầu kết Sở Dịch, động tác dưới thân không ngừng mà phóng thích bên trong Sở Dịch.
Sở Dịch liền cảm nhận được một trận chất lỏng ấm áp đang dùng sức mà phun trào bên trong cậu.
Tần Hữu buông cậu xuống, hai người liền dùng tư thế đối diện, dùng sức mà hôn sâu.
Hai người cùng tắm rửa sạch sẽ, Tần Hữu nằm trong bồn tắm, mà Sở Dịch ngồi giữa hai chân hắn, nghiêng đầu cùng hắn cười khẽ nói nhỏ, thi thoảng lại trao nhau nụ hôn nóng bỏng.
Cứ như vậy, rất nhanh, Tần Hữu lại cứng rắn, côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào phía sau Sở Dịch.
Lại tắm rửa sạch lần nữa, Tần Hữu lần thứ hai đem Sở Dịch ôm lấy, lần này là đem cậu đặt lên giường.
Rất nhanh, liền đè lên, đôi môi nóng bỏng lần thứ hai ngăn chặn đôi môi Sở Dịch.
Này nhất định là một đêm không yên tĩnh.