Chương 44

Thời điểm cuối năm, Tần Hữu rất bận.

Ngày hai mươi lăm tháng mười hai này có một buổi tiệc rượu từ thiện cuối năm, Tần Hữu đi ra khỏi phòng tiệc đã quá mười giờ.

Nhìn đồng hồ đeo tay, vội vã đi tới chỗ đỗ xe, chợt nghe phía sau có người gọi hắn: “Ngài Tần.”

Tần Hữu dừng bước quay người, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang từ trong bữa tiệc yểu điệu bước ra.

Cô gái này mặc một bộ lễ phục hào hoa phú quý tinh xảo, áo khoác da trơn bóng màu xanh nước biển khoác hờ trên vai, vị trợ lý ở bên cạnh hơi nhướng mày, đây là người con gái duy nhất của Dung gia, là một công ty lớn trong nghề bất động sản, tên Dung Dật, cũng giống như Tần Hữu, tuổi còn trẻ nhưng gánh nặng gia nghiệp đang ở trên vai.

Đương nhiên, trong mấy tháng nay là đối tượng thông gia lý tưởng nhất của Tần Hữu trong lòng lão gia tử.

Dung Dật tư thái ung dung, đi thẳng tới bên người Tần Hữu, môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ tạo thành tia cười khéo léo: “Ngài Tần, tài xế của tôi đi về trước, ngài có thể đưa tôi đi một đoạn đường không?”

Một cô gái trẻ, dáng người yểu điệu, bộ dáng có thể nói xinh đẹp động lòng người, cho dù xuất phát từ phong độ hay bản năng của người đàn ông, cũng sẽ hân hoan hớn hở tình nguyện ra sức.

Mà Tần Hữu cũng không mất phong độ, ngoại trừ lông mày nhíu chặt vì mất kiên nhẫn và khí tràng thấp tạo áp lực mạnh mẽ tới người khác ra.

Hắn quay đầu nhìn về phía trợ lý, “Cậu đưa Dung tiểu thư về.”

Nói xong, ánh mắt lướt qua trong tích tắc xem như là chào hỏi khách sáo, sau đó liền quay người chạy nhanh tới chỗ xe đậu.

Lạnh lùng cường thế, trước sau như một không thể chạm vào.

Dung Dật đứng tại chỗ, khóe môi giật giật, đôi mắt đẹp nhìn về phía trợ lý, “Cảnh Trình, tôi không hiểu, nếu là đối tượng kết hôn, tôi chẳng lẽ không phải là người thích hợp cũng như tốt nhất sao?”

Theo lý giải của mình, Dung Dật rõ ràng không phải kiểu phụ nữ sa vào nhi nữ tình trường, tư thái không coi ai ra gì của Tần Hữu vẫn luôn hết sức rõ ràng, nhưng người này lại không hề có ý định bỏ cuộc chút nào, mà không ngừng tiếp cận… Vị trợ lý khẽ cười, không trả lời.

Đối người bên cạnh này, cậu đưa tay lên: “Xe đậu ở bên kia, mời Dung tiểu thư.”

Tần Hữu không kịp đợi đã chạy về nhà, bước qua cổng vòm, có người mở cửa cho hắn, hắn đi vào.

Ánh mắt quét một vòng phòng khách, Sở Dịch từ trên ghế sa lông đứng lên, một tay bỏ tai nghe ra, cười nói với hắn: “Về rồi?”

Nụ cười kia cực kỳ xán lạn, cách thật xa hắn cũng có thể nhìn rõ đôi mắt đen láy sáng lấp lánh của Sở Dịch, rõ ràng đang nói: “Chú rốt cục cũng đã trở lại.”

Áp suất thấp trước khi về nhà trong nháy mắt liền biến mất không còn một dấu vết, cả người Tần Hữu không có một lỗ chân lông nào không khoan khoái, đáy lòng ấm áp vô cùng, mấy ngày nay đi sớm về trễ, thả đứa nhỏ một mình ở nhà, thời gian bồi đứa nhỏ cũng không nhiều, Tần Hữu dù sao cũng không đành lòng.

Cởϊ áσ khoác, giao cho người bên cạnh, đi tới chỗ Sở Dịch.

Đi tới phía sau ghế sa lông, ánh mắt nhìn về phía notebook đặt tại khay trà của Sở Dịch.

Trong phòng, máy sưởi mở vừa đủ, Sở Dịch mặc trên người cái áo lông màu đen, bên trong là cổ áo sơ mi trắng.

Vóc người cậu cao lớn khỏe mạnh, tứ chi phát triển, trang phục mặc trên người như vậy cũng không tính là quá nho nhã mà vẫn như cũ là vẻ đẹp khỏe mạnh tuấn lãng, cả người tản ra hormone thanh xuân trong sáng.

Ánh mắt Tần Hữu có chút không nỡ dời đi, một tay giơ lên chậm rãi mở cổ tay áo sơ mi, hỏi: “Ban ngày ở nhà làm gì?”

Sở Dịch cũng bỏ nốt bên tai nghe còn lại, một tay bỏ vào trong túi quần: “Đọc sách, tập thể hình, chụp bức ảnh gửi cho người đại diện để báo tình hình.”

Bọn họ đứng không xa, Sở Dịch có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Tần Hữu bay tới đây.

Biệt thự này so với tòa nhà trong nội thành kia lớn hơn nhiều, phòng ốc rộng lớn cũng có điểm trừ, phòng sinh hoạt của Tần Hữu cũng được xếp trong phòng ngủ của hắn, Sở Dịch hiện tại muốn chờ hắn cũng chỉ có thể chờ ở phòng khách dưới lầu.

Nhưng, phòng khách thông thoáng, thời gian riêng tư, ai cũng sẽ không ở lại đây quá lâu.

Với tình trạng bây giờ, Tần Hữu về muộn, nói được vài câu, xong hắn lại trở về phòng của mình.

Sở Dịch có tia kỳ quái thất vọng, vừa mới chuẩn bị khép lại máy vi tính, Tần Hữu thâm thúy nhìn về phía cậu: “Phim gì vậy? Mai là cuối tuần, không phải dậy sớm, hay là vào trong phòng tôi xem?”

Sở Dịch hơi run, sau đó ý cười từ đáy mắt nhanh chóng phát ra, “Được.”

Nói thì nói thế, nhưng vừa nãy Sở Dịch xem chính là một bộ phim điện ảnh văn nghệ tiếng Pháp, cậu nghiêm túc nghĩ Tần Hữu hẳn không có hứng thú.

Hai người đi lên tầng, đến khi đi tới cửa phòng Tần Hữu, Sở Dịch đột nhiên mở miệng: “Tôi vậy nhưng có một bộ phim thích hợp hơn để cùng xem, nếu không để tôi đi lấy?”

Tần Hữu ngược lại không để ý là xem cái gì, khóe môi thoáng giãn ra “Được”.

Vì vậy Sở Dịch trở về phòng lật nửa ngày, đĩa video đều là ngày trước Tiểu Phùng đem tới cho cậu, sang hèn cùng hưởng, cái gì cũng có.

Thậm chí còn phi thường tri kỷ mà chuẩn bị cho hắn mấy bộ phim hành động mãnh liệt hay tình cảm sướt mướt.

Cùng Tần Hữu xem loại phim này, Sở Dịch không dám suy nghĩ nhiều.

Tần Hữu yêu thích phim phiêu lưu mạo hiểm cùng tiểu thuyết, nhưng lại thấy hao tổn đầu óc, thời gian rảnh rỗi lại không hay xem. Cũng là trinh thám hồi hộp, nhưng không quá hao tổn đầu óc, Sở Dịch nghiêm túc tìm tìm, lập tức bật cười, còn thật sự để cậu tìm được.

Kết quả khi thấy trên màn ảnh nhảy ra cảnh đầu tiên, Tần Hữu liền sửng sốt.

Trên màn ảnh là bộ phim hoạt hình sắc thái tươi đẹp, dòng tên phim lớn, Thám tử Conan.

Lần cuối Tần Hữu xem phim hoạt hình cũng là chuyện của hơn ba mươi năm về trước, nghiêng đầu, ánh mắt muốn cười mà không cười nhìn Sở Dịch, muốn để hắn xem cái này sao?

Tần Hữu làm bộ đứng dậy, Sở Dịch cười ha hả kéo cánh tay hắn: “Chú Tần, chú tin tôi, cái này thật sự từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều có thể xem được… Ai? Chú thật sự không có tuổi thơ sao, chú Tần.”

Tần tiên sinh không có tuổi thơ gì đó mở tay Sở Dịch ra, không nhịn được cười nói: “Tôi đi lấy chút rượu?”

Sở Dịch cười không ngừng, mà đôi mắt lập tức trừng lên, “Tôi cũng uống rượu, cảm ơn.”

Phim hoạt hình, Tần Hữu vốn là mang theo tư tưởng gia trưởng bồi đứa nhỏ xem phim.

Uống một chén rượu nhỏ, ánh mắt nhìn về phía Sở dịch, Sở Dịch duỗi thẳng hai chân đặt trên ghế nhỏ, trong lòng ôm một cái gối ôm lớn mềm mại, cằm đặt tại trên cái gối đó, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.



Tần Hữu thừa nhận hắn bị hình ảnh khả ái này cào khiến trong lòng ngứa ngáy, mắt thấy Sở Dịch đã uống hết rượu trong chén, có chút ít cưng chiều mà nói: “Uống ít thôi.”

Hắn bên này thất thần, Sở Dịch lại lập tức hồi thần, có chút thất vọng nhìn hắn: “Có phải là thật sự không xem nổi không, nếu không, chúng ta đổi phim khác.”

Tần Hữu có thể thấy tia thất vọng kia, ánh mắt lập tức quay lại màn hình: “Cái này xem được.”

Mà tiếp tục xem, Tần Hữu cũng bị thu hút, hắn không thể không thừa nhận, mặc dù là phim hoạt hình, nhưng phim này, mỗi tập nội dung phim đều suy tính cẩn thận, vòng vòng liên kết với nhau, nhưng xem cũng không quá hao tâm tốn sức để hiểu.

Ban đầu Sở Dịch cũng cùng hắn trò chuyện về nội dung phim, giả vờ thần bí hỏi hắn: “Chú biết hung thủ của tập này là ai không?”

Đứa nhỏ này vẫn luôn luôn hiểu chuyện, nhưng cũng có những lúc rất xấu tính, Tần Hữu sợ cậu tiết lộ phim, ánh mắt giả vờ uy nghiêm mà nhìn qua, Sở Dịch lập tức ngậm kín miệng, tay làm động tác kéo dây kéo.

Tần Hữu cũng thích hợp bày tỏ khen ngợi, “Cái này không tồi, tôi sẽ giữ lại từ từ xem.”

Lại tiếp tục xem, không biết lúc nào liền không thấy Sở Dịch nói chuyện.

Tần Hữu nghiêng đầu qua chỗ khác, mới phát hiện Sở Dịch ôm lấy gối ôm, dựa vào sô pha, người cuộn thành một đoàn, đã tiến nhập mộng đẹp.

Đại khái là do uống rượu, hai má trắng nõn của Sở Dịch nổi lên vài tia đỏ ứng, hô hấp đều đều, lông mi dài tinh tế nhắm lại.

Tần Hữu cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, nghiêng người đến gần, không nhịn được giơ tay xoa gò má của hắn.

Ngón tay cái trên da thịt nhẵn nhụi sáng loáng vuốt nhẹ mấy lần, Sở Dịch ngủ rất say, một tia phản ứng cũng không có.

Tần Hữu nhẹ nhàng rút gối ôm trong lòng cậu ra, đem thân thể cậu nằm thẳng ra trên ghế, động tác lớn như vậy, Sở Dịch cũng chỉ là hừ nhẹ một tiếng thoải mái.

Tần Hữu cúi người, một cánh tay chống lên ghế sô pha, tay kia mơn trớn đôi môi mềm mại của Sở Dịch, sau đó đôi môi đè xuống, hôn chầm chậm nhưng liên tiếp lên mí mắt, tóc mai, cổ Sở Dịch.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ của hắn, tay hắn đã luồn vào trong áo Sở Dịch, đè lại một điểm nhô ra kia, bắt đầu dùng sức mà nghiền nát.

Mà Sở Dịch vẫn như cũ ngủ rất sâu, Tần Hữu hít sâu một hơi, tay từ trong quần áo Sở Dịch rút ra.

Giơ tay dùng sức lau mặt, hắn muốn Sở Dịch, du͙© vọиɠ cực kỳ bức thiết.

Nhưng không thể tại thời điểm Sở Dịch bất tỉnh nhân sự, hơn nữa quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn minh bạch.

Đêm nay tên đã lên dây Tần tiên sinh cách một ngày mới chợt hiểu ra, ngày hôm nay là 14 tháng 2, lễ tình nhân.

Sáng sớm hắn đã đi tới nhà cũ, trên đường trở về nghĩ ra hôm qua Sở Dịch có nói, chụp ảnh gửi người đại diện để phát weibo.

Vừa lúc ngồi ở trong xe không có việc gì, Tần Hữu nhận lấy Ipad trong tay trợ lý, tìm kiếm tên Sở Dịch.

Sau đó, một chuỗi lớn đề tài lập tức hiện lên, ngày hôm qua Sở Dịch chụp ảnh tại nhà hắn, bối cảnh chính là gian phòng của Sở Dịch.

Sở Dịch hai mắt sáng ngời, đôi môi mím lại, khóe môi tạo nên một độ cong đẹp mắt, da dẻ sáng loáng giống như có thể phát sáng.

Tần Hữu chỉ nhìn thôi mà trong lòng đã nhuyễn thành một đám bông mềm mại, tiếp tục lật qua, ánh mắt lập tức dừng lại.

Hắn nhìn thấy một tấm ảnh Sở Dịch cùng nam chính trong (thành phố không màn đêm) có chút cảnh mập mờ.

Tiêu đề là: “Couple Chỉnh Tề cường đại, làm người ngã ngựa đổ”

Mặc dù đối với những từ ngữ này không hiểu rõ lắm, nhưng Tần Hữu vẫn có thể đoán ra đại ý.

Ảnh này được chuyển phát cũng không phải là ít, hiển nhiên chuyện ghép đôi này rất được hoan nghênh.

Tần Hữu kéo xuống thêm chút nữa, càng xem ánh mắt càng tối đi, phía dưới còn có “Chỉnh Tề cường cường”…

Vừa mở ra nhìn, cái này là đám lộn xộn gì vậy!

Tần Hữu đóng lại trang, cứng nhắc ném máy sang một bên, loại cảm giác có một ngọn lửa đang cháy hừng hực trong lòng ngực lại trở lại. Hắn ngược lại không cảm thấy được Sở Dịch cùng cái người này có cái gì, nhưng là, thế giới này ầm ĩ đến mức nào! Sở Dịch không hề làm gì, nhóm người mê phim này cũng có thể tạo ra huyên náo đến vậy.

Rõ ràng là người của hắn, lại ồn ào bị người ta đặt cùng một chỗ với người khác.

Làm sao có thể! Sao dám!

Nếu không, hắn đem Sở Dịch giấu đi vài ngày, ngày yên bình lại có thể vô hạn kéo dài, ngược lại thế giới bên ngoài lại loạn thành như này.

Sở Dịch không làm việc, không làm việc là tốt nhất!

Ngược lại hắn nuôi cậu mấy đời đều có dư.

Tần Hữu trầm mặc rất lâu, vị trợ lý vừa nhìn thấy thần sắc giăng kín mây đen của hắn, cùng với nắm tay đang bị nắm chặt đến trắng bệch ở trên đùi, trong lòng hồi hộp một chút: “Tần Hữu”.

Tần Hữu lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thẳng con đường trước mặt, không hề trả lời.

“Tần Hữu?” Trợ lý lại gọi hắn một tiếng.

Tần Hữu lúc này mới hồi thần, mê loạn mãnh liệt trong ánh mắt tức thì tỉnh táo lại.

Ánh mắt chậm chạp mà nhìn về phía người bên cạnh, ánh mắt chỉ còn dư lại lo sợ, nghi hoặc cùng ngạc nhiên sâu sắc.

Mà ngày nay Sở Dịch tỉnh dậy cũng không còn sớm, mở mắt ra phát hiện cậu cũng không phải là đang ở trong phòng mình, Sở Dịch nháy mắt sửng sốt.

Đại não cấp tốc tỉnh táo lại, hắn ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới nhớ ra đây là phòng Tần Hữu, ngày hôm qua cậu cùng Tần Hữu xem phim tại phòng sinh hoạt sau đó liền ngủ mất.

Mà lúc này, dưới thân là đệm giường mềm mại, cho nên, Tần Hữu đem cậu vào giường?

Trên giường chỉ có một mình cậu, ngược lại chỗ bên cạnh lại có chút nếp nhăn, ánh mắt Sở Dịch lừa gạt mà nhìn trần nhà, dùng mấy phút để tiêu hóa cậu và Tần Hữu lần thứ hai ngủ thẳng trên cùng một cái giường.



Bọn họ giống như lần nữa đi vào vòng luẩn quẩn nửa năm trước.

Vẫn luôn ám muội, thế nhưng vẫn luôn không nhìn thấy kết quả.

Đáng sợ hơn là, chính cậu là người khởi xướng ám muội, nhưng lại hưởng thụ như vậy.

Sở Dịch kéo chăn che đầu, ảo não mà thở dài một hơi, cậu không biết Tần Hữu rốt cuộc là đang tính toán gì.

Mà đã từng bị Tần Hữu cự tuyệt quá nhiều lần, cậu lại không giống như trước kia chỉ bằng một chút kích động cùng nhiệt huyết cái gì cũng dám làm.

Tần Hữu chiều hôm đó mới về, Sở Dịch đang ở phòng khách đọc sách, cửa vừa mở ra, Tần Hữu mang theo mấy cái bảo tiêu cao lớn mang theo một trận gió lạnh nhanh chân đi tiến vào.

Đoàn người đều mang thần sắc nghiêm nghị, áp suất thấp, đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Hữu, Sở Dịch nhanh chóng khép sách đứng lên: “Chú Tần.”

Tần Hữu trong nháy mắt dừng lại trên người cậu đã mang theo chút ôn hòa, giọng nói cũng cực lực thả nhẹ: “Trước vào phòng đọc đi, buổi tối mang cậu ra ngoài ăn cơm.”

Đây rõ ràng là tư thế muốn lưu lại đám người kia nói chuyện, Sở Dịch không dám ở thêm, gật đầu liền quay người đi.

Cậu lên tầng chưa được bao lâu, vị trợ lý cũng đi lên, Sở Dịch quay đầu, vị trợ lý nói: “Tôi vào thư phòng lấy ít đồ.”

Sở Dịch liếc nhìn phòng khách một cái, hạ thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Vị trợ lý cứng nhắc xem lướt qua ghi chép, vào lúc này mới cười ra khuôn mặt khổ bức, hạ thấp đầu nói một cách đầy ý vị sâu xa: “Không có gì, chỉ là tâm tình ngài ấy không tốt, thời điểm cậu không ở đây, như thế này là chuyện thường, cậu thì lúc sau hảo hảo trấn an ngài ấy là được.”

Hắn cũng không thể trực tiếp nói với Sở Dịch, tâm tình không tốt, Tần Hữu cũng không nỡ ném lên người Sở Dịch, lửa này có đốt cũng đều đốt tới trên người khác.

Sở Dịch ở trong phòng ngồi một hồi, sắc mặt không tốt của Tần Hữu vẫn luôn tại trong đầu cậu, lúc ẩn lúc hiện, sách cũng không đọc được vài chữ, nghĩ đến chút tiểu ác ma phát tác tại phòng của Tần Hữu, Sở Dịch hững hờ, đứng dậy, thôi, Tần Hữu hôm nay tâm tình không tốt, lễ vật vẫn nên tạm thời thủ tiêu thôi.

Cậu một đường đi tới phòng Tần Hữu, mà lúc này tâm tình không tốt Tần tiên sinh lúc này đã đứng bên bàn trà.

Hắn nhìn thấy bức tranh đang được bọc lại kĩ càng, bên cạnh còn đặt một tờ giấy, mặt trên là một hàng chữ rồng bay phượng múa: “Lễ vật nho nhỏ, mang theo thành ý, xin vui lòng nhận”

Tần Hữu cầm lấy bức tranh gỡ bỏ giấy bọc, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng cửa bị đẩy ra, Sở Dịch đứng ở cửa, thời điểm nhìn thấy hắn sắc mặt có chút đọng lại.

Tần Hữu mới vừa dạy bảo người, hiện tại khóe môi có hơi nhếch lên.

Nhìn thấy đồ trên tay hắn, Sở Dịch hơi trợn to mắt, miệng cũng mở ra như muốn nói gì.

Mà Tần Hữu không chờ cậu mở miệng, xoát một cái mà mở tranh ra.

Tần Hữu: “…”

Sở Dịch: “…”

Trên đó là chằng chịt một loạt ảnh chân dung trong phim hoạt hình, trên cùng còn có một hàng chữ:

(Thám tử Conan: album XX-XX thủ phạm)

Tần Hữu vốn là tâm tình vẫn còn không tính là tốt, nhưng lúc này thực sự là bị Sở Dịch chọc cười, đứa nhỏ này làm sao cứ hư hỏng như vậy.

Sở Dịch cũng cười khan một tiếng, lần này không dám hỏi Tần Hữu có thích hay không.

Trong chớp nhoáng, Tần Hữu chạy tới trước mặt cậu, hơi cúi người ôm lấy hai bắp đùi cậu, vai để ở eo, dùng lực, đem cả người khiêng lên.

Sở Dịch chỉ thấy cả người đột nhiên mất trọng lượng, trước mắt một trận quay cuồng, cả người cậu bị Tần Hữu chặn ngang, khiêng trên vai.

Tần Hữu đi về phía trước có chút vất vả, Sở Dịch không dám giãy giụa, nửa người trên đều dựa vào trên lưng Tần Hữu, vào lúc này cũng muốn phát khóc: “Chú Tần… đi đâu?”

Tần Hữu sâu sắc thở một hơi, không lên tiếng, mà không lâu sau, cảnh tượng trước mắt Sở Dịch từ hành lang chổng ngược biến thành phòng tập thể hình chổng ngược.

Khi Sở Dịch bị Tần Hữu đặt nằm úp ngửa trên sàn, Tần Hữu muốn làm gì, lập tức liền thuận thế ngồi xuống, khóc chít chít mà bắt đầu chính mình động.

Tần Hữu ngồi xuống ở một bên trên sàn nhà, yên lặng nhìn cậu.

Sở Dịch vận động không ngừng, tay nắm thành quyền đặt ở lỗ tai, vẻ mặt đưa đám hỏi: “Nhiều không?”

Con ngươi sâu thẳm của Tần Hữu hơi nheo lại, khóe môi mang theo chút ý cười chế nhạo, “Không kêu ngừng không cho phép dừng lại.”

Sở Dịch chưa từng cùng một lúc mà gập bụng nhiều lần như vậy, cuối cùng cả người như nhũn ra, rốt cuộc đến lúc không thể động nổi nữa, nước mắt như sắp chực trào ra.

Vốn là hai hàng nước mắt giống như hai sợi mỳ đã thành hai dòng sông chảy xiết, ánh mắt hướng về vị trí Tần Hữu, hổn hả hổn hển nói: “Chú Tần… Chú thay đổi rồi… Chú trước đây không phải như thế này.”

Ý Sở Dịch vốn là, cậu trước đây có đùa dai thế nào, Tần Hữu cũng chưa bao giờ trừng phạt cậu.

Câu nói này vừa nói ra, ý cười đạm bạc bên môi Tần Hữu bỗng nhiên không thấy.

Tim Tần Hữu giống như bị ai đó đâm trúng, cường thế như hắn, tuyệt đối sẽ không đem hai chữ thương tâm đặt gần mình.

Một đôi con ngươi đem chìm sâu như hồ nước, nhìn Sở Dịch nửa ngày, đưa ánh mắt chuyển qua một bên.

Thời điểm mở miệng, khàn khàn mà tối nghĩa nói một câu: “Vốn dĩ, tôi vốn dĩ không giống như cậu nghĩ?”

Sở Dịch vốn thở dốc có chút hoảng hốt, nghe thấy lời này, đột nhiên trong lòng co rụt lại, cậu hướng về phía Tần Hữu nhìn sang, mặc dù chỉ là một cái gò má, cậu vẫn có thể thấy rõ con ngươi đen đặc của Tần Hữu toát ra một tia thống khổ.

Sở Dịch không biết hắn thế nào, mà tâm lý vẫn luôn loạn tung lên vì tình cảm kia tựa hồ liền trong nháy mắt thành bế tắc, cậu nằm trên đất, ánh mắt nhìn trần nhà, nở nụ cười nhẹ.

Lời nói rốt cục vẫn là vô lực bật thốt lên, “Chú biết, chú có biến thành thế nào, tôi đều yêu thích, chú biết rõ ràng…”

Một câu nói tựa hồ móc sạch thể lực còn sót lại của cậu.

Nói xong, cũng không chờ Tần Hữu trả lời, giãy dụa vươn mình từ trên mặt đất ngồi dậy, lảo đảo từ phòng tập thể hình chạy ra ngoài.