- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Tình Gửi Tần Thúc
- Chương 43
Thư Tình Gửi Tần Thúc
Chương 43
Tài xế một đường chạy nhanh như chớp ra ngoại thành, Sở Dịch kéo cửa sổ xe xuống, quay đầu liếc nhìn Tần Hữu: “Chúng ta đang đi đâu đây?”
Tần Hữu không trả lời, giống như ngọn núi, bất động ngồi ở đó, lông mày rậm nhíu lại, ánh mắt thâm trầm chăm chăm nhìn về phía trước, khóe môi căng thẳng, hiện lên tâm tình căng thẳng không muốn nói chuyện của hắn.
Đã lâu không thấy, không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Dịch cảm thấy khí thế ngột ngạt uy nghiêm như bề trên trên người Tần Hữu ngày càng sâu.
Sở Dịch đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đen kịt, nhưng cậu đại khái đoán được, Tần Hữu vì sao lại như vậy.
Vì vậy khi lần thứ hai quay lại trong xe, nỗ lực câu ra một nụ cười: “Sao chú biết tôi đang ở bệnh viện.”
Tần Hữu vẫn không lên tiếng, hai hàng lông mày giống như dao cắt, đôi mắt thâm trầm ác liệt mang theo gió lạnh quét tới.
Sở Dịch: “…”
Sợ không được để ý tới, trong mắt là gò má hoàn mỹ không tỳ vết cùng đường cằm tuấn mỹ của Tần Hữu.
Mỗi một độ cong đều hoàn mỹ tới mức khiến trái tim lỡ nhịp, hơn nữa….
Một! Khuôn Mặt! Đẹp đến mức muốn chảy máu mũi!
Sở Dịch vốn nghĩ có một số việc cậu cần phải giải thích rõ ràng với Tần Hữu, nhưng lúc này lại không thể để ý tới.
Lâu ngày gặp lại, cậu đối với người này chưa từng thuyên giảm.
Lúc gặp mặt, lại cùng ở bên trong một không gian nhỏ hẹp, cậu đối với hắn say mê cuồng nhiệt, ngày càng sâu sắc hơn, Tần Hữu là một cái võng, cậu căn bản không thể nào tránh được.
Cậu giật mình một cái, lúc lấy lại tinh thần phát hiện xe đã lái tới một ngôi nhà.
Nhìn thấy cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn mở ra, xe đi vào, Sở Dịch kinh ngạc mở to hai mắt, phía trước là căn biệt thự mà cậu xưa nay chưa từng tới, không giống khu biệt thự kia của Tần Hữu, loại này có kiểu cổ điển tao nhã.
Xe dừng lại, Tần Hữu đẩy cửa xuống xe, thời điểm cửa xe của cậu bị Tần Hữu mở ra, Sở Dịch còn có chút mơ hồ.
Mà tay đặt trên tay Tần Hữu, hai chân trước sau bước xuống xe, cậu nhìn thấy cánh cửa kia chậm rãi khép lại.
Mà cậu vẫn luôn bị Tần Hữu lôi cánh tay kéo đi, không thể làm gì khác hơn là không ngừng đuổi theo Tần Hữu.
Ven đường có hai người đàn ông cao to mặc tây trang đứng đợi, khi bọn họ đi qua, người đàn ông gật đầu xem như là chào hỏi, Tần Hữu cũng không ngừng lại, trầm giọng dặn dò: “Trông coi cửa, mấy ngày nay, không cho người bên ngoài vào, người bên trong cũng không được tùy tiện ra ngoài.”
Tiến lên vài bước, vào trong nhà, vị trợ lý đang đợi sẵn.
Lần này Tần Hữu dừng lại, quay mặt nhìn Sở Dịch vẫn đang đờ đẫn, bàn tay duỗi tới cổ cậu kéo khóa áo khoác, sau đó đem quần áo cậu cởi ra.
Một loạt động tác hoàn chỉnh liên tiếp, Tần Hữu đưa tất cả quần áo đó giao cho vị trợ lý “Chiếu theo số đo này, trong ngoài chuẩn bị cho cậu ấy mấy bộ.”
Sở Dịch vừa mới chuẩn bị đem quần áo đoạt lại, nhưng vị trợ lý đã nhanh tay nhận lấy, đáp một tiếng với Tần Hữu, ánh mắt nhìn sang Sở Dịch mang theo ý cười, đón lấy, quay đầu rời đi.
Trong phòng máy sưởi bật vừa đủ, vị trợ lý rời đi, Tần Hữu cũng cởϊ áσ khoác ra, mở khuy áo, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Sở Dịch xong liền bước lên cầu thang.
Sở Dịch lúc này đã hoàn toàn rõ ràng, cậu đây chính là bị Tần Hữu nhốt lại, mới vừa nói người không được tùy tiện ra ngoài chính là chỉ cậu.
Bóng lưng cao lớn của Tần Hữu đang ở trước mắt, Sở Dịch nhanh chân theo sau: “Chú đây là đang làm gì?”
Tần Hữu làm như không nghe thấy, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cậu: “Đi xem phòng của cậu đi.”
Sở Dịch rốt cục không nhịn được, bỗng nở nụ cười, “Cho nên, cuối cùng là chú muốn làm gì a? Chuyện của tôi, chú cũng không thể không phân biệt tốt xấu mà muốn xen vào, rốt cuộc chú là gì của tôi?”
Đầu óc cậu muốn nổ tung lên rồi, Tần Hữu lại không giải thích mà đem cậu bắt về.
Có bản lĩnh trói người về, vậy chú có bản lĩnh mà đem tôi quẳng lên giường hay không!
Chú có bản lĩnh ngủ tôi, vậy có bản lĩnh “ngủ” thẳng đến cuối hay không.
Mỗi lần đều là vở kịch quần đã thoát nhưng chỉ lại cho xem này, phàm là người bình thường đều sẽ tạc mao, biết không?
Sở Dịch vào lúc này thật oan ức đến độ muốn khóc lên, càng ủy khuất hơn là dù cậu có xù lông nhưng vẫn yên lòng phục tùng.
Cậu một lời còn chưa nói xong, Tần Hữu rốt cục dừng chân, đến nửa ngày, chậm rãi quay người, lông mày nhíu lại, đôi mắt âm trầm nhìn về phía cậu, trong ánh mắt lại mang theo quá nhiều tâm tình.
Sở Dịch từ ánh mắt kia có thể thấy rõ sự đau đớn cùng không thể tin tưởng.
Cậu nhất thời hoảng rồi, Tần Hữu là người yêu và bảo vệ cậu nhất trên đời, không có người thứ hai có thể làm như vậy. Cho dù ra tay mạnh mẽ đến đâu cũng đều là vì tốt cho cậu, cậu làm sao có thể vì một người đàn bà chưa từng yêu thương cậu mà lại đi chất vấn Tần Hữu.
Thất kinh mà giải thích: “Xin lỗi, chú Tần, tôi… không phải muốn nói cái này, chú Tần…”
Tần Hữu không lên tiếng, chỉ là rũ mắt xuống che đậy đi tất cả tâm tình nơi đáy mắt, dùng sức cắn hợp hàm dưới, giống như cực lực áp chế cái gì.
Sở Dịch hoảng loạn mà tiến lên ôm chặt lấy hắn, vùi đầu tại bả vai hắn, nửa ngày mới có thể mở miệng lần nữa: “Tôi nhớ chú, chú Tần.”
Thân thể Tần Hữu cứng lại, vẫn như cũ không lên tiếng, chốc lát, mới giơ tay đặt tại sau gáy Sở Dịch, nghiêng đầu, đôi môi êm ái rơi vào tóc mai cậu.
Đi theo Tần Hữu vào thư phòng, Sở Dịch mới giải thích chuyện ngày hôm nay.
Tần Hữu ngồi ở trước bàn làm việc rộng lớn, để cậu ngồi ở cái ghế bên cạnh.
Sở Dịch ngồi xuống, cánh tay chống tại mặt bàn, nhìn Tần Hữu ngồi xuống, từ một bên ngăn kéo lấy ra một xếp nhỏ tài liệu.
Lúc này mới ngoan ngoãn mà mở miệng: “Hiến gan, là vì muốn trả lại nhân tình ngày xưa của em trai, hơn nữa, bà ấy sinh ra tôi, này cũng xem như là trả hết ơn sinh thành của bà ấy, mọi chuyện đều được giải quyết, coi như là đã thanh toán xong, về sau này, cũng không còn quan hệ gì.”
Tần Hữu nghe xong không ngạc nhiên chút nào, thân thể thoáng ngửa ra sau, nghiêm túc nhìn cậu nửa ngày: “Chỉ cần cậu thỏa hiệp, lần này cũng không thể kết thúc được gì.”
Người ngoài cuộc vẫn là người nhìn rõ mọi chuyện nhất, mẹ Sở Dịch rõ ràng là không ép khô cậu tới giọt máu cuối cùng thì sẽ không dừng lại, lần này là con mình sinh bệnh, ai biết lần sau sẽ lại là cái chuyện gì.
Một người con dù một ngón tay cũng không nỡ chạm tới, nhưng lại đối với một người con khác lấy đi một phần gan, Tần Hữu cảm thấy ranh giới của hắn đang bị người ta khiêu chiến.
Hắn hiện tại chỉ hận lần trước đã không đem người đàn bà đó xử lý triệt để.
Hắn vốn cho rằng Sở Dịch không ở bên cạnh hắn sẽ tránh xa được nguy hiểm, nhưng hắn hiện tại đã biết rõ, thế giới này, nguy hiểm căn bản là tùy ý sẽ tới, hơn nữa còn là đột nhiên tới mà không kịp chuẩn bị.
Ngày hôm nay, nếu không phải Tiểu Phùng rốt cục cũng hỏi thăm được Sở Dịch đến tột cùng là phải làm gì, hắn chỉ sợ lần tới hắn có thể gặp Sở Dịch thì cậu đã nằm trên giường bệnh hoặc là trong phòng phẫu thuật rồi.
Bây giờ sự cố khi phẫu thuật cũng chẳng hiếm lạ gì, sẽ thế nào nếu cậu lại rơi vào phần trăm nhỏ rủi ro kia, liệu hắn còn có thể nhìn thấy cậu sao?
Tần Hữu đến bây giờ còn có chút sợ hãi, hắn chưa từng biết sợ là gì, cảm giác này, hắn chưa từng nếm trải.
Quay đầu liếc mắt nhìn Sở Dịch, “Nếu cậu thật sự muốn giải quyết, vậy thì lúc này liền an tâm ở lại đây nửa tháng, tôi bảo đảm, tình huống của em trai cậu so với tình huống nếu cậu đứng ra hiến gan tuyệt đối không tệ hơn.”
Tần Hữu nói lời này vô cùng tự nhiên, lại giống như không lâu trước đây, Sở Dịch gặp bất cứ phiền phức gì đương nhiên sẽ để hắn ra tay giải quyết.
Sở Dịch hơi run, trong đầu hỗn loạn, người đàn ông là người cậu muốn, ngoại trừ điểm này, không có cái gì là không tốt.
Không chờ cậu trả lời, Tần Hữu đã mở ra tài liệu trong tay, cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn.
Thời điểm hắn nghiêm túc, cả khuôn mặt đều phi thường lạnh lẽo cứng rắn, hắn vốn là người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn, nhưng Sở Dịch xác nhận sự lạnh lùng cứng rắn của Tần Hữu chưa từng dùng trên người cậu.
Ánh mắt hướng về ngoài cửa sổ nhìn xuống, cửa sắt của khu nhà đóng lại, còn có một người tại trước cửa qua lại dò xét.
Sở Dịch đột nhiên rõ ràng, khả năng Tần Hữu đã sớm biết cậu sở dĩ sẽ thỏa hiệp, chỉ là chút tình cảm dành cho em trai mà không thể dứt khoát được.
Tần Hữu đây là không muốn nhìn cậu hiến gan, lại sợ cậu cảm thấy áy náy, mới tự mình ra tay làm ra vẻ cưỡng chế giam cầm.
Thực là làm tôi bối nồi a, chú Tần.
(Beta-er: Bối nồi: theo tớ hiểu thì là chịu trách nhiệm cho việc gì đó, hoặc là có chuyện xấu gì gì đó, dù không phải hoàn toàn do bạn làm nhưng người ta hiều lầm là bạn làm thì bạn bị cái danh làm chuyện xấu đó)
Nghĩ rõ ràng chuyện này, Sở Dịch chính mình cũng run lên, ánh mắt rơi vào chỗ cửa lớn.
Tần Hữu liếc cậu một cái, cũng không quay đầu, ngón tay xương khớp rõ ràng liền lật qua một trang giấy, nói một cách lạnh lùng: “Đừng uổng phí tâm tư, chú Tần của cậu muốn nhốt cậu, cho dù cậu có mọc thêm cánh, cũng đừng nghĩ có thể bay ra ngoài.”
Sở Dịch liền ngẩn ra, nhanh chóng đưa ánh mắt chuyển qua một bên, giơ tay đỡ lấy trán.
OMG! Vậy phải làm sao bây giờ, căn bản đột nhiên không kịp chuẩn bị, hạnh phúc tới mức muốn đổ máu.
Sắp tới giờ cơm trưa, cùng Tần Hữu xuống nhà, Sở Dịch triệt để suy nghĩ minh bạch, một nhà ba người kia không hẳn là không có biện pháp khác để cứu con mình, mà cậu cũng không đáng phải dùng phương thức tự hại mình như thế để giải quyết.
Nếu nói tới nợ ân tình, cậu chỉ thiếu bà ta một đứa con, nhưng lần đó khiến cậu phải rơi vào cảnh khốn khó cũng là do mẹ cùng cha dượng của cậu khởi xướng, nhân tình này bỏ tiền ra là được, không đáng để người thật lòng quan tâm tới cậu phải lo lắng vì chuyện này.
Chính cậu, xưa nay cũng không phải là người có thể lấy đức báo oán.
Đi xuống cùng Tần Hữu, cậu liền sắp xếp lại ngôn ngữ, nói với Tần Hữu: “Chú Tần, tôi nghĩ thông suốt rồi, chính xác là không nên thỏa hiệp với bà ấy, nửa tháng này, tôi liền trốn ở chỗ chú, người canh cổng cũng không cần nữa, tôi chỗ nào cũng sẽ không đi.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Hữu là nhìn xem Sở Dịch có phải là đang giả bộ nhằm tìm cách thoát thân hay không.
Mà đôi mắt trắng đen rõ ràng như vậy, nụ cười tùy ý xán lạn, vẫn sáng ngời như cũ, trong nháy mắt hắn có thể hiểu được cậu đã hiểu ra điều gì.
Khóe môi Tần Hữu câu ra một độ cong rất nhẹ: “Vậy thì tốt.”
Cách biệt nhau lâu như vậy, Sở Dịch vẫn là hiểu chuyện như vậy, khiến người khác phải đau lòng, cho dù hắn tiếp tục sủng cậu, Sở Dịch cũng nhận lấy, xưa nay vẫn không khiến hắn phải thất vọng.
Hai người đi thẳng đến phòng khách, Sở Dịch liếc nhìn bố trí xa hoa mà tao nhã của nơi này, vừa cười vừa nháy mắt với hắn mấy cái, “Có tiền nhất định phải ở tại biệt thự lưng chừng núi, người bình thường khẳng định đều không có cơ hội được chiêm ngưỡng, tôi phải dùng nửa tháng này mà hảo hảo trải nghiệm một phen mới được.”
Nói xong liền ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, cúi người nhìn mấy cái bệ khổng lồ điêu khắc từ san hô đỏ.
Đưa tay sờ, quay đầu hướng Tần Hữu hơi mở to hai mắt nói: “Thật là tinh xảo.”
Mặc dù biết cậu chỉ là làm dáng, thân là con trai của Sở Thanh Hà, Sở Dịch gặp thứ tốt thế này hẳn không ít.
Nhưng trong lòng Tần Hữu vẫn bay lên một luồng khí nóng, hắn hận không thể đem một thế giới đẹp đẽ bày tới trước mặt Sở Dịch, Sở Dịch muốn cái gì, hắn cho cái đó.
Hơn nữa nhìn thấy Sở Dịch bị nhốt lại mà vẫn cam tâm tình nguyện, máu trong người Tần Hữu đều hướng về một chỗ, cũng may có vạt áo che khuất, mới không để bản thân lúng túng.
Sở Dịch rất lâu không cùng Tần Hữu ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, đồ ăn phong phú từ từ được bưng lên.
Hai người cầm lấy đũa, Sở Dịch mới vừa bưng lên bát cơm, nhìn thấy Tần Hữu gắp một miếng cá kho tiêu cho vào bát.
Trong lòng động một cái, Sở Dịch vội vã buông chén đũa, “Không nên ăn cái này, dạ dày của chú chịu được sao?”
Đũa trên tay Tần Hữu dừng lại.
Mà không chờ hắn lên tiếng, cô giúp việc trong nhà vừa vặn đưa lên món cuối cùng, cười nói với Sở Dịch: “Ngài Tần trước đây không ăn cay, nhưng sau này mỗi ngày một chút, chậm rãi có thể ăn được.”
Thực sự là ba ngày không gặp nay đã phải nhìn chú bằng một cặp mắt mới, Sở Dịch cười nhẹ, kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.
Đồ ăn trong miệng vừa vặn nhai xong, Tần Hữu ngồi thẳng người, nói với cô giúp việc: “Trước đi làm việc của cô đi.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Tình Gửi Tần Thúc
- Chương 43