Sở Dịch ngồi ở trong xe lập tức cảm thấy không đúng.
Ngoài cửa xe, tay cầm notebook của Tần Hữu mạnh mẽ buông xuống tại bên người, một tay khác nâng lên đỡ lấy cái trán, giống như tượng đá mà đứng tại chỗ không nhúc nhích, có chút không chịu được, người đàn ông còn đang nói trước mắt hắn, Sở Dịch rõ ràng thấy được cảm giác yếu đuối sắp ngã đổ, giống như Tần Hữu có thể ngay giây tiếp theo liền ngã xuống.
Vội vã đẩy cửa xuống, xông tới chỗ Tần Hữu, nhanh tay đỡ lấy tay Tần Hữu. “Chú Tần”.
Tay vừa mới chạm vào người Tần Hữu, Tần Hữu liền vung tay tránh ra, thậm chí không quay đầu lại liếc cậu một cái: “Cậu đi về trước.”
Âm thanh Tần Hữu khàn khàn mơ hồ, tay Sở Dịch ngừng tại giữa không trung, lúc này mới nhìn rõ gò má Tần Hữu, trong mắt đầy tơ máu, gương mặt u ám nản lòng khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, giống như con thú hoang bị thương.
Chỉ trong vài phút lại có thể khiến một người thành như vậy, Sở Dịch mở to hai mắt, đôi môi giật giật, liếc mắt nhìn người đàn ông đầu trâu mặt ngựa đang cuộn tròn bên cạnh, ánh mắt lại trở về trên người Tần Hữu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Hữu vẫn không nhìn cậu, đợi nửa ngày, mới nặng nề nói ra vài chữ. “Trở về đi.”
Giọng nói của hắn khàn đi, nói xong lấy lại tinh thần, tay run run sờ vào túi áo, vuốt nhẹ mấy lần, rồi mới lấy điện thoại ra.
Sau đó, hơi run tay mà mở màn hình, tìm tới một số điện thoại rồi ấn gọi.
Sở Dịch không dám hỏi nữa, nhưng cũng không yên tâm để Tần Hữu lại với tình trạng như này, không lên tiếng, giống như đứa trẻ không chịu nghe lời mà ngồi xổm bên đường cái.
Nghe được Tần Hữu đang gọi cho trợ lý, dặn nhanh chóng mang người tới đây, Sở Dịch biết chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, ánh mắt tàn nhẫn mà trừng tên mặt tam giác đang ở một bên kia.
Đối diện ánh mắt của cậu, tên đó kinh hoảng mà trốn đến phía sau Tần Hữu, ánh mắt phập phù lúc ẩn lúc hiện.
Sở Dịch tay nắm chặt thành nắm đấm để lên đầu gối, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tần Hữu.
Trợ lý rất nhanh đã xuất hiện, đi ra từ một chiếc xe việt dã, trong chốc lát liền có thêm một chiếc, bên trong đều là những người đàn ông cao lớn mặc âu phục chuyên đi theo Tần Hữu.
Xe dừng lại, mấy người đem tên mắt tam giác xách lên, ném lên xe, tất cả đều không nói một lời, cả người tiêu điều.
Nhìn thấy Tần Hữu đi lên ngồi xe trợ lý, Sở Dịch vội vàng đuổi theo, giữ cửa xe không cho hắn đóng lại: “Chú đi đâu?”
Ánh mắt của Tần Hữu lúc này thâm thúy, lạnh tới thấu xương, vặn bung tay Sở Dịch, giọng nghiêm khắc: “Đi về, nghe lời”.
Mãi cho đến khi hai chiếc xe trước sau biến mất ở đường rẽ, Sở Dịch mới buồn bã ỉu xìu mà mở xe Tần Hữu tự đi về nhà.
Lái xe vào biệt thự, cậu mới nhận ra sắc trời không biết từ lúc nào đã tối sầm lại, thời điểm ra ngoài buổi sáng vẫn là trời trong nắng ấm.
Ngày hôm đó, mãi cho đến đêm khuya, Tần Hữu cũng chưa về, Sở Dịch ở trong phòng khách chờ, trong TV chiếu cái gì, cậu không nhìn thấy.
Chuông điện thoại vang lên, rất nhanh cầm di động lên, chỉ liếc mắt nhìn, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt chớp nhoáng mà tối sầm xuống.
Nhấc điện thoại, người đại diện của cậu nói: “Ba ngày nữa chính là ngày khởi động quỹ từ thiện, tôi đã đặt vé máy bay, lúc đó, cậu cùng Lăng Lung đi tới C thị, đến sớm một ngày để tham gia vài hoạt động tuyên truyền.”
“Cùng ngày khởi động xong, trực tiếp từ C thị đi quay Chân nhân tú, tiểu Vương sẽ đi cùng cậu. Thời gian biểu tôi đã gửi cho cậu, cậu có phải là vẫn chưa từng xem không đó?”
Sở Dịch lúc này mới nhớ ra lịch trình vừa xem qua lúc chiều vẫn chưa trả lời người đại diện, thành khẩn mà xin lỗi.
Người đại diện cười cười: “Mấy ngày nay được nghỉ ngơi mà cậu đã thành như này, bảo tôi là sao dám cho cậu nghỉ vài tuần?”
Điện thoại vừa ngắt, Sở Dịch nhìn màn hình, đã sắp 0 giờ.
Vì vậy, cậu giống như nhiều lần trước, gửi qua một tin nhắn.
“Chú Tần, tối hôm nay chú có về không?”
Vốn muốn gõ thêm cái biểu tình phía sau, nhưng cảm thấy không được thích hợp cho lắm, đành xóa đi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Tần Hữu trả lời, chỉ có mấy chữ.
“Đang ở Núi Thạch.”
Ngoài ra, không còn gì.
Phải tới gần tối ngày thứ ba Tần Hữu mới trở về.
Sở Dịch đang kéo hành lý, chuẩn bị ra cửa gặp trợ lý, trước mặt liền thấy Tần Hữu đi vào cổng chính, mặc bộ quần áo khác với hôm bọn họ chia tay, tóc ngổn ngang, râu mép xồm xoàm. Cả người giống như mấy ngày nay đều không nghỉ ngơi, trong mắt đầy tia máu.
Hơn nữa, cũng không chú ý xem trong nhà còn có ai không, thậm chí cũng không chú ý tới Sở Dịch đang đứng trước mặt, ánh mắt không hề có sinh khí, giống như cảnh chết chóc vắng lặng khi con tàu lớn bị lật chìm.
Hắn vào cửa, đổi giày, mấy động tác liên tiếp giống như máy móc đang hoạt động.
Sở Dịch nhất thời kinh hãi, vali trong tay liền quăng xuống đất, nhanh chân giang tay muốn đỡ lấy hắn.
Sau đó liền há to miệng, cảm nhận được rõ ràng hắn đang cực độ sợ hãi, khiến người khác khó chịu.
Tần Hữu là người đàn ông cường đại như vậy, không thích người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình, không thể chấp nhận được người khác vì nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình mà có bất kì ngôn ngữ hay hành động thương hại nào.
Mặc dù trong lòng đối với hắn đầy âu lo cùng đau lòng, Sở Dịch vẫn giả vờ như không có chuyện gì mà kéo ra một nụ cười, đi theo bên người Tần Hữu: “Chú đã về, ăn cơm chưa? Nếu chưa, thì lên tầng tắm trước đi, xong rồi xuống đây ăn cơm.”
Tần Hữu chậm rãi đi về phía trước, lúc này bước chân cũng không dừng lại, ánh mắt hơi ngừng lại mà nhìn về phía Sở Dịch, nhưng không phải tập trung nhìn cậu.
Chốc lát sau, ừm một tiếng, không nói thêm cái gì, đi lên tầng.
Sở Dịch đứng nguyên tại chỗ, vành mắt hơi đỏ lên, cậu không biết rốt cuộc Tần Hữu đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể hỏi. Nhưng cậu biết rõ, bộ dáng thất hồn lạc phách của Tần Hữa, cả người giống như xác chết, cậu không thể bỏ lại hắn mà rời đi.
Đem vali mang lên lầu, quay xuống gọi điện thoại cho người đại diện.
Người đại diện nghe cậu nói xong, cả giận nói: “Máy bay còn hai giờ nữa là cất cánh, cậu bây giờ mới nói với tôi là cậu không đi? Cậu biết các hoạt động công ích có thể giúp ích nhiều cho hình tường nghệ sĩ của cậu không hả?”
Sở Dịch trả lời ôn hòa mà kiên định, “Tôi quyên tiền, hi vọng có thể giúp đỡ bọn nhỏ, còn tuyên truyền lần này coi như bỏ đi, tôi thực sự không đi được.”
Người đại diện nổi trận lôi đình nói: “Đây là công việc của cậu!”
Sở Dịch nở nụ cười, “Trưa nay tôi ăn tôm, hiện tại dị ứng tới mức phải gọt khí quản đi mới có thể sống, chị Nhàn, vào nghề mấy năm, tôi chưa từng phạm phải sai lầm ảnh hưởng tới công việc, lần này coi như là tôi sai, tôi đảm bảo không có lần sau, được không?”
Người môi giới cười lạnh một tiếng, “Năm trước, cậu một mình ăn xong cả một bàn tôm cũng không thấy bị làm sao, vì bịa lý do lại nguyền rủa chính mình sao?”
Nói thì nói thế, cuối cùng cũng đành nhượng bộ, cuối cùng dặn Sở Dịch chỉ có thể cho cậu nghỉ hai ngày.
Sáng ngày kia, Sở Dịch nhất định phải đón chuyến bay sớm nhất tới báo danh với đoàn phim Chân nhân tú, đây là ranh giới tha thứ của người đại diện.
Sở Dịch đành phải đáp ứng, theo bản năng mà quay đầu nhìn hướng cửa phòng, cậu chỉ mong, một ngày một đêm, Tần Hữu có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng chuyện lại không được như mong đợi, Tần Hữu tắm xong xuống lầu cũng không tới phòng ăn mà đem mình nhốt trong phòng làm việc.
Trong nhà, cô giúp việc từ trước đến nay cũng không qua đêm ở đây, vội vàng làm xong cơm tối đưa tới, một lát sau lại bưng ra ngoài, lắc đầu với Sở Dịch, hạ thấp giọng nói: “Không ăn, bảo tôi mang tất cả ra ngoài, Tần tiên sinh hôm nay có gì đó không ổn.”
Sở Dịch liền sững sờ, tiếp nhận khay đồ ăn từ tay cô giúp việc, chính mình đi tới cửa phòng làm việc, gõ gõ cửa: “Chú Tần”.
Gõ mấy lần, vẫn không có ai trả lời cậu.
Sở Dịch quyết tâm, mở khóa cửa, đẩy cửa vào, trong tâm liền co thắt lại.
Phả vào mặt là một trận nồng nặc khói thuốc, trong phòng cũng không bật đèn, đen thùi lùi, chỉ có chút ánh sáng hắt qua cửa sổ từ cột đèn ngoài sân.
Một lát sau, đôi mắt thích ứng được với bóng tối, Sở Dịch đi vào, nhìn thấy một bóng đen ngồi ở trước bàn lớn.
Sở Dịch bưng khay đi tới, đưa tay mở đèn bàn, đem tia sáng chỉnh xuống mức thấp.
Cho dù không quá chói mắt, nhưng đột nhiên xuất hiện ánh sáng, Tần Hữu theo phản xạ mà hơi nheo mắt.
Cậu tiến vào, Tần Hữu vẫn ngồi tại đó không nhúc nhích, ánh mắt thẳng tắp nhìn về một cái khung đặt trên bàn, bên trong chính là tấm hình của Yến Hoan, ảnh chụp đen trắng đã ố vàng, giống như di ảnh.
Sở Dịch đem khay đặt xuống, nhìn thấy gạt tàn trên bàn chất đầy thuốc, Tần Hữu là một người thích sạch sẽ, nhưng khói bụi bám trên bàn tạo thành một màu nâu đậm, bụi trắng cũng vương vãi khắp nơi, đâu đâu cũng có.
Một loạt động tác liên tiếp của cậu cũng không phải là nhỏ, mà Tần Hữu giống như không nhận ra sự tồn tại của cậu, người vẫn ngồi chỗ đó không nhúc nhích, con ngươi đen đặc, ánh mắt mất hứng, thần sắc cô đơn.
Sở Dịch không biết những ngày qua đã xảy ra chuyện gì, lại có thể khiến một người cường đại giống như không gì không làm được suy sụp tinh thần đến mức này.
Liếc mắt nhìn bức ảnh trên bàn, rõ ràng là có liên quan tới mẹ Tần Hữu, có thể mỗi người đều có một nỗi đau không thể để ai chạm tới, nhìn Tần Hữu như này, cậu cũng không thể mở miệng hỏi, chưa bao giờ cậu hận bản thân mình vô dụng như bây giờ.
Sở Dịch đi tới phía sau Tần Hữu, nhấc tay cúi người xuống ôm lấy bờ vai hắn, giọng nói nức nở đau lòng: “Tần Hữu…”
Mà Tần Hữu giống như mất đi tri giác, cả người giống như bị ngăn cách với thế giới, không có một tia phản ứng.
Thậm chí ngay cả ngón tay khoát trên tay vịn cũng không động.
Buổi trưa ngày thứ hai Yến Thu Hồng mới tới.
Tần Hữu tự giam mình trong phòng làm việc không ăn không uống, người đang hoàn toàn trong trạng thái tự bế. Tất nhiên mọi chuyện đều liên quan tới mẹ Tần Hữu, cậu thực sự bó tay hết cách, chỉ có thể cầu viện người duy nhất mà cậu biết, người thân bên nhà ngoại Tần Hữu.
Yến Thu Hồng vừa nghe thấy Tần Hữu hai ngày trước đi tới núi Thạch, lập tức, ngữ khí cũng thay đổi, Sở Dịch gọi cho hắn đêm đó thì hắn đang ở ngoại tỉnh, mà sáng sớm ngày thứ hai đã bắt chuyến bay sớm nhất để tới đây, hơn nữa, đến S thị cũng chưa có về nhà mà vội vàng chạy tới đây luôn.
Sở Dịch mở cửa, “Người đang trong phòng làm việc.”
Yến Thu Hồng thay xong giày, lập tức chạy nhanh tới phòng làm việc, Sở Dịch kéo hắn, thần sắc có chút co quắp nói: “Yến đạo, ngày có thể làm bộ tình cờ tới thăm chú ấy….”
Tần Hữu sẽ không thích bất cứ ai đem hắn thành người bệnh, hoặc là người đang cần được cứu vớt.
Yến Thu Hồng vốn là thần sắc nghiêm nghị, vừa nghe lời này vui vẻ, “Cậu thật không ý tứ, hắn mấy chục năm cũng không dễ mà có một lần hồn bay phách lạc như này, bỏ qua lần này sẽ không có cơ hội lần sau.”
Sở Dịch nheo mắt lại, cậu hiện tại lại hi vọng là người khác tới.
Thế nhưng Yến Thu Hồng luôn cợt nhả trêu chọc lần này lại vô cùng đáng tin.
Hắn vào trong khoảng nửa giờ, Sở Dịch tại cửa liền nghe được giọng của Tần Hữu.
Bọn họ đã nói những gì, Sở Dịch nghe không rõ, nhưng lúc này mới coi như nhẹ nhõm thở một hơi dài, tâm buông xuống được một chút.
Ước chừng sau hai giờ, Yến Thu Hồng đi ra, một đường đi như chạy, trên mặt cũng không có mấy vẻ ấm ức.
Sở Dịch vốn đang ngồi ở phòng khách, thấy hắn đi ra vội vàng đứng dậy tiến lên nghênh đón.
Yến Thu Hồng đối với cậu cười cười, vỗ vỗ vai cậu, “Đừng lo lắng, Tần Hữu chỉ là nhất thời không thể đối mặt với hiện thực, cậu không cần phải để ý đến hắn, để chính hắn chậm rãi hồi thần là được rồi, việc chờ hắn làm còn rất nhiều, hắn sẽ không sa sút quá lâu đâu.”
Sở Dịch gật đầu, đưa Yến Thu Hồng tới cửa, suy nghĩ chốc lát mở miệng nói: “Chú Tần rất coi trọng mẹ.”
Đây chính là lời nói dẫn người ta nói tiếp, Yến Thu Hồng hiểu ý, nở nụ cười, “Đúng vậy, bà ấy là một người đáng thương, Tần Hữu vẫn luôn cảm thấy chính mình không làm tròn trách nhiệm với bà, nên rất áy náy.”
“Hả?” Sở Dịch nghi ngờ.
Yến Hoan trước kia chính là ảnh hậu, sau lại gả cho nhà quyền quý, sau lại sinh được một người con trai giỏi giang, cái này trên căn bản là giấc mộng hoàn mỹ đối với rất nhiều nữ minh tinh, hai chữ đáng thương này sao lại gắn với bà ấy được.
Yến Thu Hồng nói: “Sống chung với ba Tần Hữu không phải là ý nguyện của bà ấy, hai người bọn họ chính là phiên bản đời thực của tình trạng cường thủ hào đoạt. Năm ấy, khoảng hai tháng đột nhiên không ai liên lạc được với cô tôi, đến khi về nhà, người trong nhà phát hiện bà ấy mang thai.”
Sở Dịch ngạc nhiên mà mở to hai mắt, lại có chuyện như thế.
Yến Thu Hồng còn nói: “Bà ấy không muốn bỏ con nên bất đắc dĩ phải gả cho ba Tần Hữu, một lần ngẫu nhiên mà bố tôi mới biết rằng hai tháng em gái mình mất tích chính là do bị ba Tần Hữu trói nhốt.”
“Sau này kết hôn cũng không phải bà ấy tự nguyện rút khỏi màn ảnh, hoàn toàn là do ba Tần Hữu không cho bà ấy xuất đầu lộ diện, càng không cho bà ấy đóng phim, ba Tần Hữu giống như đầu óc có bệnh, vợ mình nhất định phải giấu trong nhà, ngay cả ra ngoài gặp người cũng không cho.”
Sở Dịch nhất thời trố mắt há hốc mồm, ba Tần Hữu dĩ nhiên cố chấp thành như vậy.
Yến Thu Hồng đối với cậu cười cười, “Cho nên, Tần Hữu từ nhỏ đã tận mắt thấy bi kịch của cha mẹ mình, đối có một số việc, cái nhìn của hắn khó tránh khỏi bất công.”
“Bi kịch?” Sở Dịch hỏi.
Yến Thu Hồng gật đầu, “Đúng vậy, ba Tần Hữu là một con ma rượu, năm Tần Hữu mười bốn tuổi, ông ta uống rượu lái xe gặp tai nạn qua đời, bắt đầu từ lúc đó, cô tôi tinh thần cũng không được bình thường, sau vẫn luôn an dưỡng tại núi Thạch, mãi cho đến khi qua đời.”
Cho nên, Tần Hữu từ nhỏ vẫn luôn tận mắt nhìn thấy mẹ mình phải chịu khổ mà bản thân lại không có khả năng cứu vớt, chờ đến khi hắn có khả năng, đến cứu người thì người đã biến mất.
Sở Dịch lại nghĩ tới cái chậu bị cậu đánh vỡ, tầm quan trọng của nó so với tưởng tượng của cậu còn trầm trọng hơn, Tần Hữu không phải không để tâm, chỉ vì người đó là cậu, mới cười cho qua không tính toán.
Kéo tinh thần trở về, nhưng những việc này cùng chuyện Tần Hữu thất thường hai ngày nay có liên quan gì?
Yến Thu Hồng xem hiểu ánh mắt của cậu, “Những chuyện về sau, tôi thật sự không tiện lên tiếng, hay là cậu đợi chính Tần Hữu nói đi, chỉ cần cậu muốn thì cậu ấy sẽ kể.”
Sở Dịch rũ mắt, gật gật đầu.
Buổi chiều, trợ lý tới đưa Sở Dịch vé máy bay sáng mai, vốn là không cần thiết, nhưng Sở Dịch hiểu rõ, đây là người đại diện nhắc nhở cậu, hành trình ngày mai không thể trì hoãn nữa.
Cơm tối cậu vẫn như bình thường mang vào cho Tần Hữu, đặt cơm lên bàn, tuy rằng không biết Tần Hữu có phản ứng với cậu không, Sở Dịch vẫn cẩn thận nói: “Cơm tôi đặt đây, lát nữa chú nhớ tới ăn.”
Cậu chậm rãi đứng thẳng người, nhìn người đàn ông đã ngồi trong phòng làm việc một ngày một đêm, mặt mãi hoàn toàn lộ vẻ mệt mỏi.
Lần này, ánh mắt Tần Hữu chậm rãi chuyển qua chỗ cậu, môi mỏng hé mở: “Mấy ngày nay, khiến cậu lo lắng, cậu đi làm việc của cậu đi, không phải lo cho tôi.”
Sở Dịch giống như được nhận đặc ân, gật đầu không ngừng, xong lại cảm thấy không đúng, lại lắc đầu. “Tôi không có việc gì.”
Nói thì nói thế, sao có thể không có việc gì.
Tần Hữu ra khỏi phòng làm việc, lúc này đã là đêm khuya, đi tới hành lang, nhìn thấy trong phòng khách vẫn sáng đèn, Sở Dịch đang bán nằm trên ghế salon, nghe thấy tiếng bước chân liền lập tức đứng lên, một đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong đó có cả vui mừng cùng lo lắng.
Tần Hữu đã gần hai ngày không chợp mắt, trong lúc này đầu óc có chút đau, không nghĩ rằng giờ này rồi mà Sở Dịch vẫn ở dưới tầng, mất một lúc mới định thần lại được, theo bản năng mà nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng.
Sở Dịch liền vọt tới trước mặt hắn, nhìn thấy động tác vừa rồi của hắn, khóe môi lộ ra nét cười không được tự nhiên, giơ tay gãi gãi đầu: “Lúc nãy, đọc kịch bản quên thời gian, xuống lầu xem có cái gì để ăn, trong phòng bếp có canh nóng, liền ở bên ngoài chờ.”
Hai giờ sáng đi đọc kịch bản?
Thần trí Tần Hữu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nghĩ nghĩ mấy lần mới hiểu ra, hai ngày này, bản thân hắn sa sút, Sở Dịch sợ là vẫn luôn như bây giờ.
Rõ ràng bản thân mấy hôm trước còn khiến cậu thương tâm như vậy, bản thân hơi bất thường, Sở Dịch liền không thèm quản gì nữa, đứa nhỏ này sao lại ngốc như vậy.
Đầu óc có chút đau, Tần Hữu không nói ra được rốt cuộc trong đầu là cái tư vị gì, hai ngày nay rốt cuộc là hắn đã quên Sở Dịch.
Nhìn thanh niên trước mặt đang mang theo ánh cười sáng lạn, giữa đêm khuya yên lặng như tờ, Tần Hữu hoảng hốt nhận ra dường như trong thế giới bao la rộng lớn này chỉ có duy nhất người này chân thành chờ đợi hắn.
Trong nháy mắt, hắn muốn lần thứ hai đem Sở Dịch ôm vào trong lòng, đem tất cả thân nhiệt, nguồn sống của hắn đều trút xuống người cậu.
Ánh mắt trong trẻo của Sở Dịch nhìn hắn: “Vừa hay tôi cũng muốn ăn khuya, chú có muốn ăn gì không?”
Tần Hữu chậm rãi mở miệng, “Cái gì cũng được, giống cậu.”
Sở Dịch nghe xong gật đầu, “Vậy chú chờ một chút, tôi lập tức làm xong.”
Nói là ăn khuya, nhưng khi đồ ăn được bưng lên, Tần Hữu mới nhận ra, một bàn này giống bữa ăn chính hơn.
Sợ là Sở Dịch vẫn luôn chờ ở bên ngoài để chuẩn bị một bữa cơm thật ngon cho hắn.
Tần Hữu ngồi xuống, gác một tay lên bàn chống trán, “Đến lấy chút rượu, uống xong có lẽ sẽ ngủ ngon.”
Đại não hắn hỗn độn, lúc này uống chút rượu có khi lại ngủ ngon được.
Sở Dịch nghĩ cũng đúng, mấy ngày không nghỉ ngơi, nằm trên giường có khi không ngủ được.
Nghĩ Tần Hữu uống một mình vô vị, cậu liền lấy hai chén.
Xếp trước mặt mỗi người một chén, Tần Hữu vừa nhìn, ánh mắt có chút mông lung mà nhìn cậu, thật giống như đang nói, cậu có thể uống được sao?
Sở Dịch liền đổ đầy chén Tần Hữu, chính mình thì nửa chén, đều là rượu trắng.
Đôi mắt Tần Hữu vẫn luôn khóa trên người cậu, chậm rãi nói: “Uống nhiều lại khóc.”
“Chớ xem thường người.” Sở Dịch ngẩng đầu trừng Tần Hữu một cái.
Cậu nhìn thấy, ánh mắt Tần Hữu tuy rằng không tính là tỉnh táo, nhưng sự dung túng cùng sủng nịch trong đó đã trở lại.
Tâm tình oan ức lúc này của Sở Dịch thật khó mà diễn tả bằng lời, rất khó miêu tả, lúc Tần Hữu có chuyện cậu không hề có cảm giác này.
Nhưng, ánh mắt giống như đang nhìn bảo bối của Tần Hữu lần thứ hai rơi vào trên người cậu, cậu mới phát giác được, hai ngày này bị xem như là người qua đường, rốt cuộc là khó chịu tới nhường nào.
Hắn không lên tiếng, hai người đều rất trầm mặc, Sở Dịch miệng nhỏ miệng nhỏ mà uống rượu, Tần Hữu một chén rượu không mấy lần liền cạn.
Tần Hữu thời gian dài không nghỉ ngơi, không ăn uống, bản thân liền có chút không khỏe, Sở Dịch nửa chén vào bụng, đầu óc cũng không còn quá minh mẫn.
Thấy ánh mắt Tần Hữu càng ngày càng mơ hồ, Sở Dịch để chén xuống, đứng lên, có chút lảo đảo mà đi tới trước mặt Tần Hữu, lắc lắc vai hắn: “Đi thôi, về phòng ngủ.”
Tần Hữu ngẩng lên, đứng lên, quay người nhìn lại Sở Dịch, từ từ, tay nắm lấy cánh tay Sở Dịch.
Chỉ là chút tiếp xúc nhỏ, nhiệt độ quen thuộc, Sở Dịch cảm thấy viền mắt nóng lên, cánh tay nhấc lên ôm lấy Tần Hữu.
“Sau này có chuyện gì, chú đánh chú mắng tôi đều được, tuyệt đối không được không để ý tới tôi.”
Oan ức sao? Oan ức, đại não đau nhức của Tần Hữu cũng nghe ra được oan ức của cậu.
Tim tựa hồ co thắt lại, Tần Hữu đẩy cậu ra một chút, tay nâng lên khuôn mặt Sở Dịch, đôi môi chậm rãi hôn lên: “Tôi không tốt, là tôi không tốt.”
Giống như ngày đó ở trong xe, khi Sở Dịch khóc, hắn hoảng loạn mà hôn cậu.
Sở Dịch một tay ôm lưng hắn, một tay vịn vai, cả người cậu dính vào, Tần Hữu không hề nghĩ ngợi gì liền hôn lên môi Sở Dịch, “Bảo bối, là tôi không tốt.”
Hắn mạnh mẽ hôn Sở Dịch.
Lực đạo của Tần Hữu căn bản không cho cậu phản kháng, một tay đè sau gáy Sở Dịch, cắn chặt môi dưới mềm mại của cậu, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vói vào trong miệng Sở Dịch mà càn quấy.
Chỉ là chốc lát, Sở Dịch cũng đáp lại hắn, hai người chặt chẽ ôm nhau, đầu biến đổi góc độ mà hôn sâu.
Môi lưỡi nóng bỏng quấn quýt, rất nhanh, trong thân thể liền giống như ngọn lửa còn đang âm ỉ nay được tưới thêm dầu mà bùng cháy dữ dội.
Tần Hữu chặt chẽ ôm lấy Sở Dịch, cơ hồ đem cả người cậu dung nhập vào máu thịt của mình, bàn tay dày rộng chầm chậm dao động trên lưng cậu, vuốt ve lên xuống.
Từ lưng, đến eo, giống như quốc vương dò xét lãnh địa của mình, rất nhanh liền sờ tới cái mông vểnh cao của Sở Dịch, nặng nhẹ mà nhào nặn nó, đồng thời càng thêm dùng sức đem cậu ôm chặt thêm, dán chặt với du͙© vọиɠ đang bộc phát của hắn.
Chặt chẽ dán vào nhau, Sở Dịch rõ ràng cảm nhận được rằng Tần Hữu cứng rồi, mà cậu dĩ nhiên cũng không có cách nào mà cưỡng lại, đầu lưỡi cùng Tần Hữu dây dưa, hôn càng thêm kịch liệt, lúc Tần Hữu dùng sức nâng cái mông cậu lên, cậu cũng thuận thể mà nhảy dựng lên, hai chân vòng lấy thân thể Tần Hữu.
Nụ hôn nồng nhiệt vẫn không dừng lại, vẫn duy trì tư thế đó, Tần Hữu ôm cậu, một đường chậm rãi lên tầng.
Tại chiếu nghỉ ở cầu thang, Tần Hữu đem cậu dựa vào tường, liền giống như dã thú cắn xé mà hôn cậu, du͙© vọиɠ nóng bỏng giống như có thể đem Sở Dịch thiêu đốt.
Dọc theo đường đi không biết đυ.ng ngã bao nhiêu đồ đạc, cuối cùng, vào phòng, Tần Hữu đem cậu đặt lên giường, hôn mới dừng lại.
Trong phòng không bật đèn, Sở Dịch mở mắt ra, trong lúc đang hít vào từng ngụm không khí, cậu thấy rõ ràng, Tần Hữu cũng đang thở dốc, gỡ bỏ áo sơ mi trên người, không chút do dự mà vứt sang một bên, để lộ nửa người trên.
Thân thể Tần Hữu rất nhanh liền đè lên, Sở Dịch nhanh tay ôm lấy tấm lưng kiên cố trần trụi của hắn, cả người hưng phấn không có cách nào kìm lại.
Tần Hữu lần nữa niêm phong đôi môi cậu, tay xé rách vạt áo ngủ của cậu, đồng thời kéo quần cậu xuống.
Sở Dịch chỉ cảm thấy được bản thân cũng đã cứng tới nỗi sắp nổ tung, quần dài cùng qυầи ɭóŧ bị Tần Hữu kéo xuống, cậu cũng nhanh chân mà đạp chúng sang một bên.
Nam căn căng cứng vừa lộ ra liền bị Tần Hữu duỗi tay nắm chặt.
Tần Hữu một bên hôn cậu, một bên nắm chặt nam căn, bàn tay thô ráp bao vây lấy bộ phận nhạy cảm rồi chậm rãi vuốt ve.
Sở Dịch thoải mái kêu ra tiếng, đồng thời tay cũng thuận theo cơ bụng săn chắc của Tần Hữu mà mò xuống dưới, dứt khoát tháo khuy quần của Tần Hữu.
Còn chưa kịp sờ sâu xuống, Tần Hữu đột nhiên buông cậu ra, tay chống lên giường, cơ thể hơi nâng lên, một tay khác liền nhanh chóng cởϊ qυầи dài của hắn.
Tuy rằng còn cách một tầng vải vóc, Sở Dịch đánh mắt xuống dưới, dựa vào ánh trăng, rõ ràng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ to dài cương cứng đã không chịu nổi trói buộc mà lộ ra ngoài qυầи ɭóŧ.
Tầng che đậy cuối cùng bị Tần Hữu cởi ra, dươиɠ ѵậŧ to dài liền nảy ra, từ giữa đám cây cối đen dày mà diễu võ dương oai thẳng tắp chĩa về phía Sở Dịch.
Loại nguy hiểm nguyên thủy này so với hình tượng nhã nhặn tao nhã hàng ngày của Tần Hữu có lực sát thương cao hơn nhiều, Sở Dịch không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng, gay bị gọi là gay vì bọn hắn đối với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông có sự yêu thích cuồng nhiệt.
Hơn nữa, đối tượng lại là Tần Hữu, Sở Dịch hiện tại chỉ thấy bản thân giống như bị đặt trên giàn thiêu, giống như trong thời kì động dục mà ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ©,đối với Tần Hữu và cơ thể Tần Hữu mà nói là một sự khát vọng cướp đi tất cả lý trí của cậu.
Lần thứ hai Tần Hữu dính lấy người cậu, Sở Dịch duỗi tay nắm chặt nam căn tráng kiện khiến người khác phải tặc lưỡi kia, liền nghe được Tần Hữu rên lên thành tiếng.
Đôi môi rời đi, Sở Dịch không nhịn được vừa thở hổn hển vừa nói: “Thật lớn.”
Tần Hữu không lên tiếng, đôi môi thuận theo cằm mà trượt dần xuống dưới, vẫn luôn dùng sức mà mυ"ŧ vào cổ cậu, mạnh mẽ hôn lên, giống như dã thú đang phát tiết mà rừng rực lửa du͙© vọиɠ.
Tiếng thở dốc của Tần Hữu càng ngày càng nặng, cũng càng ngày càng gấp rút, lắc eo, nam căn nóng bỏng vừa to vừa dài không ngừng chuyển động trong tay Sở Dịch, tay vốn đang nắm chặt nam căn Sở Dịch liền di chuyển xuống dưới, dùng sức xoa nắn cặp mông co dãn của cậu, ngón tay rất nhanh liên chen vào lối vào ấm áp.
Sở Dịch biết hắn đã kích động, tay nắm chặt dươиɠ ѵậŧ Tần Hữu, nhưng lúc ngón tay Tần Hữu khó khăn tiến vào hành lang khô khốc, Sở Dịch mới phản ứng được hẳn là Tần Hữu say rồi, vào lúc này căn bản không còn lý trí nữa.
Cậu thả cơ thể Tần Hữu ra, bàn tay hướng tới quần dài đang vắt vẻo nơi mép giường, trong túi quần cậu thường thường hay có một túi kem dưỡng da tay nhỏ, Sở Dịch móc ra, xé mở, đem kem dưỡng bên trong đổ vào lòng bàn tay, sau đó hướng đến vị trí phía sau của mình.
Có bôi trơn, ngón tay Tần Hữu rất nhanh chui vào, đôi môi ngậm lấy môi lưỡi Sở Dịch dùng sức mυ"ŧ cắn, thân dưới không ngừng lay động, sau đó, từng ngón tay một chen vào dũng đạo chật hẹp,liên tục chọc ngoáy bên trong.
Sở Dịch lấy tay che mắt, lần thứ hai rêи ɾỉ thành tiếng, đúng lúc đó, Tần Hữu mở tay cậu ra, hôm lên đôi mắt cậu.
Sau đó quỳ ngồi trên giường giữa hai chân cậu, để lối vào dưới thân cậu kề sát vào dưới khố, mở đôi chân cậu ra để chúng vòng lấy hông hắn, một tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng rắn, chầm chậm mà kiên định tiến vào.
Giây phút Tần Hữu tiến vào thân thể cậu, Sở Dịch cảm thấy viền mắt thấm ướt, thân thể giống như bị dươиɠ ѵậŧ to dài của Tần Hữu làm đầy, giống như phần nhân sinh luôn thiếu hụt suốt hơn hai mươi mốt năm qua trong nháy mắt liền được lấp kín.
Dươиɠ ѵậŧ to dài cứng rắn đi vào trong thân thể cậu, Sở Dịch có chút đau, nhưng cậu vẫn luôn cắn răng chịu nhịn, cho dù thế nào, cậu cũng muốn cùng Tần Hữu, dùng phương thức triệt để nhất mà dung nhập thành một.
Giống như phát hiện cậu có chút thở dốc, Tần Hữu vốn đang kích động đến mất tự chủ, kiềm chế lại động tác, cúi đầu, một bên hôn Sở Dịch, một bên đưa tay nắm lấy, vuốt ve nam căn của Sở Dịch vì đau mà có chút uể oải.
Sở Dịch đè sau gáy Tần Hữu, điên cuồng mà hôn lại hắn, kɧoáı ©ảʍ dưới hạ thân khiến cho tinh thần người ta nhộn nhạo lần thứ hai kéo tới, hạ thân cứng chắc của Tần Hữu liền đẩy sâu thêm vào bên trong cậu.
Mãi đến khi tiến vào toàn bộ, Tần Hữu liền ôm chặt eo cậu, nửa người dưới liền chậm rãi đong đưa.
Trong bóng tối, đôi mắt sung huyết của Tần Hữu giống như phát ra một tia ánh sáng, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cậu, giống như dã thú, ánh mắt một khắc cũng không dời khỏi con mồi của mình.
Giống như không được thỏa mãn, Tần Hữu ấn mở đèn giường, chút ánh sáng mờ nhạt rọi sáng hai người bọn họ.
Dưới thân, Tần Hữu vẫn đong đưa liên tục, con mắt rừng rực như lửa vẫn luôn chăm chú khóa lại trên mặt Sở Dịch, không hề chớp mắt.
Hai chân quấn lấy eo Tần Hữu cố gắng vòng ra hết cỡ, cả người đều bị hắn che trong bóng tối.
Chút không thích ứng ban đầu qua đi, thân thể bị va chạm, ma sát mà tạo ra kɧoáı ©ảʍ lạ thường khiến Sở Dịch không nhịn được mà rên thành tiếng: “…A!”
Chỉ một tiếng, Tần Hữu giống như càng thêm kích động, một tay nắm chặt eo cậu, gia tăng lực đạo va chạm, giống như đóng cọc, tăng tốc độ đem dươиɠ ѵậŧ càng tiến sâu vào trong thân thể nóng bỏng của Sở Dịch.
Hai mắt sáng quắc mà nhìn cậu, “Thích không?”
Nói xong, liền mãnh liệt va chạm một cái, Sở Dịch thoải mái kêu lớn thành tiếng.
Tần Hữu dùng sức và tốc độ giống như thú hoang mà làm càn, va chạm trong thân thể cậu, Sở Dịch bị Tần Hữu tiến vào đến không ngừng lay động.
Trong phòng chỉ còn dư lại tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rêи ɾỉ, tiếng da thịt đánh vào nhau.
Sở Dịch vòng tay ôm lấy cổ Tần Hữu, dùng sức đem hắn kéo gần hơn, sau đó cắn chặt đôi môi Tần Hữu, tàn nhẫn mà gặm.
Đôi môi tách ra kẽ hở, âm thành khàn khàn khó có thể thừa nhận của Tần Hữu vang lên: “Bảo bối, thích không?”
Bàn tay rộng lớn không cho phản kháng mà giữ chặt lấy eo Sở Dịch, sau đó là một trận va chạm.
Giống như bão tố, dùng tất cả sức mạnh, tốc độ, mỗi lần đều dùng sức đâm vào điểm tê dại điên cuồng kia của Sở Dịch.
Sở Dịch không hề che giấu mà kêu lên, cậu thấy bản thân giống như bị Tần Hữu đâm nát, thế giới trước mắt cậu đều bị đảo điên tɧác ɭoạи.
Mà trong người, kɧoáı ©ảʍ không ngừng chồng chất, nhiều lần bị ma sát, Tần Hữu kiềm giữ thân thể cậu, cắn chặt môi cậu, một khắc cũng không buông tha mà trói buộc cậu, không cho cậu né tránh.
Rất nhanh, Sở Dịch liền kêu không thành tiếng, chút tiếng khóc từ giữa đôi môi đi ra.
Mà động tác va chạm dưới thân càng ngày càng nhanh hơn, càng mãnh liệt hơn, kɧoáı ©ảʍ chồng chất đến đỉnh điểm, Sở Dịch cảm thấy trong người tràn đầy, phía trước liền bắn, từng đợt từng đợt phun lên bụng cậu.
Tần Hữu kéo tay cậu, để cậu vòng lấy lưng mình, lực đạo bên dưới ngày càng nhanh và mạnh hơn, Sở Dịch nghe thấy âm thanh ồ ồ của Tần Hữu, không biết qua bao lâu, cậu nghe thấy Tần Hữu rên lên một tiếng, đồng thời, cảm giác được từng trận chất lỏng nóng bỏng bắn vào vách tràng nhạy cảm còn chưa qua cao trào của cậu.
Từ đỉnh kɧoáı ©ảʍ rơi xuống, hai người nằm ở trên giường vù vù thở hổn hển, Sở Dịch một thân mồ hôi, mà Tần Hữu từ phía sau ôm lấy cậu, đem cả người cậu kéo vào trong lòng, liên tục hôn lêи đỉиɦ đầu cậu.
Dươиɠ ѵậŧ ngạnh nóng của Tần Hữu vẫn còn đang đâm vào cái mông phía sau của Sở Dịch, Sở Dịch viết rõ hắn vừa nãy vừa bắn tinh, vậy mà vật kia của Tần Hữu vẫn chưa hoàn toàn nhuyễn xuống.
Một thân mồ hôi dính dấp, khí lực trở về khiến Sở Dịch chỉ muốn xuống giường đi tắm, mà vừa mới động, Tần Hữu liền siết tay đem cậu ôm vào càng chặt, trầm giọng hỏi “Đi đâu?”
Nói xong cũng không chờ cậu trả lời, tay nhấc chân Sở Dịch lên, không cho kháng cự mà lần thứ hai đem bản thân đẩy vào trong người Sở Dịch.
Sau một lần, Tần Hữu lại lần nữa tiến vào cậu, để cậu quỳ nằm trên giường, từ phía sau mà tiến vào, ở trong thân thể cậu mà trắng trợn thảo phạt.
Làm đã lâu, lại để cậu xoay người lại, Tần Hữu ngồi ở trên giường, Sở Dịch mở lớn hai chân mà ngồi trên người Tần Hữu, dùng tư thế mặt đối mặt, chặt chẽ ôm lấy nhau, giống như đem cả linh hồn đều hợp lại thành một, không ngừng đỉnh động điên cuồng.
Rất nhiều năm sau, Sở Dịch lần thứ hai nhớ tới đêm nay, nhớ tới rõ ràng nhất chính là sức mạnh giống như thú hoang của Tần Hữu, và bản thân một lần lại một lần bị đẩy lêи đỉиɦ, khoái hoạt tới thất thần mê man.