Trong đêm khuya yên tĩnh có tiếng hít thở thật nhẹ, Tần Hữu sửng sốt tại chỗ, lòng bàn tay Sở Dịch ấm áp, thế nhưng xúc cảm ở cổ tay lại giống như có thể tổn thương da tay hắn.
Lúc này, vào một buổi tối, trong người chuếnh choáng men say, ngay cả không khí đều tràn ngập mùi vị sắc tình, một người đàn ông, lại bị một người mà đối với bản thân là một lực hấp dẫn khó cưỡng kéo lại không cho rời đi, đây là tình huống gì, Tần Hữu rất rõ.
Hắn không biết có phải bản thân hắn lý giải lệch lạc hay không, nhưng trong khoảnh khắc, trong đầu hắn trực tiếp phản ứng, cuồng hoan còn chưa kết thúc, bóng đêm mê người, * khổ đoản
(cái dấu * ở đây có thể là sεメ), hắn nên lưu lại, buông ra thân thể theo bản năng khát vọng, làm càn mà phát tiết, bừa bãi đòi lấy.
Quay đầu nhìn về phía Sở Dịch, thân thể Tần Hữu càng nóng, huyết dịch toàn thân ào ào hướng về một nơi.
Cơn say đem gò má trắng nõn của Sở Dịch nhuộm đỏ, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên nét hồng, mang theo tia mị ý của phái mạnh. Đôi môi ướŧ áŧ nửa khép nửa mở, không tiếng động nói ra khát cầu của cậu, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ tinh xảo, l*иg ngực kiên cố cũng theo hô hấp mà phập phồng lên xuống, mê hoặc dụ nhân, mỗi một chi tiết đều khıêυ khí©h thần kinh của hắn, lay động hắn, kéo hắn về du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất của đàn ông.
Trong một khoảnh khắc, Tần Hữu thực sự muốn mạnh mẽ xé đi y phục của cậu, không chậm trễ một giây phút nào mà tiến nhập vào thân thể cậu, mãnh liệt xông tới, phát tiết bừa bãi, dùng hết sức mạnh của mình để làm cậu, tự thể nghiệm để cho cậu biết cái gì gọi là nhân gian cực lạc.
Nhưng đôi mắt vốn đen nhánh này vì men say mà mông lung không rõ, gọi ra hai chữ kia cũng không nói thêm tiếng nào, đúng vậy, cậu say, cậu không nhận thức được hành vi của bản thân, đến tột cùng có ý vị như thế nào.
Cũng có thể, Sở Dịch chỉ đơn giản là gọi hắn một tiếng mà thôi.
Khoảng thời gian Tần Hữu ngây người giống như là rất dài, nhưng thực chất cũng chỉ là trong chốc lát, một lát sau, hắn hắng giọng, giật lại tay Sở Dịch, cực lực đem giọng nói bình ổn lại: “Ngủ đi.”
Sau đó, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Tần Hữu đi một mạch trở về phòng, tây trang trên người bị ném lên giường, cổ áo, cổ tay đều tháo ra, trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, dừng lại trước bồn rửa tay mở vòi nước, khom lưng cúi đầu, đem nước lạnh tưới lên mặt, đầu óc mới thanh tỉnh một chút.
Thân thể đứng thẳng, hắn giơ lên hai tay cố sức lau mặt, xong hai tay chống lên bồn rửa, trong gương, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Tối hôm nay là do hắn mất khống chế, Sở Dịch không phải là người mà hắn có thể tùy tiện đối đãi, cũng không phải là người có thể làm bạn giường cố định, Tần Hữu biết rõ Sở Dịch đối với hai chữ tình cảm vô cùng thuần khiết và có nhiều chấp nhất.
Đứa bé này, nếu không thể cho cậu hứa hẹn, liền nghìn vạn lần không nên ở trên người cậu mà nhất tịch chi hoan.
Tần Hữu không biết cuối cùng Sở Dịch sẽ thuộc về ai, cậu như vậy, ở trong thế giới phù hoa huyễn hoặc, chuyện tình cảm lại như trò chơi, có thể thực hiện điều cậu hằng muốn hay không không ai biết được, nhưng tóm lại là bản thân hắn có thể bảo hộ cậu một ngày liền nhất định sẽ bảo hộ cậu chu đáo.
Sở Dịch rất mê người, bản thân đối với cậu có chút mơ màng cũng là rất bình thường, nhưng với cậu mà không quản được nửa người dưới chính là bản thân hắn không đúng, thực sự, so với cầm thú cũng không bằng.
Tối hôm đó, Sở Dịch gần như cấp tốc ngủ luôn, buối sáng hôm sau tỉnh dậy, nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm trước, bản thân lại càng hoảng sợ, cậu không biết bản thân khi say lại có tài năng lỗ mãng như vậy, khinh suất mà hướng người khác cầu hoan không phải là phong cách của cậu.
Hơn nữa đối tượng cầu hoan lại là Tần Hữu.
Đối với việc tự kỉ mà cho phép mình có loại cảm giác trao thân chưa toại này, trong lòng Sở Dịch thấy may mắn nhưng lại giống như có chút thất vọng, cậu đối với Tần Hữu hình như có gì đó sai sai?
Sáng sớm, nửa người dưới có cảm giác căng trướng rõ ràng, đàn ông trưởng thành là một phản ứng đã thành thói quen.
Sở Dịch nằm ở trên giường, tay nhấc chăn lên, khẽ nâng vai lên, mắt nhìn xuống dưới.
Tay kia, ngón giữa đẩy ra qυầи ɭóŧ, chỉ nhìn thoáng qua, thân thể ngã mạnh xuống giường, miệng thở ra một hơi tê tê.
Thật đúng là, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Dùng toàn bộ buổi sáng, hồi ức lại chuyện đêm qua tột cùng có làm hay không, lúc Sở Dịch xuống tầng, trong đầu còn có chút lo sợ bất an.
Đi tới chỗ rẽ cầu thang, trông thấy Tần Hữu đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trong phòng ăn, Sở Dịch tim đập càng lợi hại, bang bang, có chút ngập ngừng.
Nhưng hai tay cậu nắm dây quần, bước chân so với bình thường thoạt nhìn càng thêm dễ dàng cũng càng thêm thanh thản.
Sở Dịch đi một đôi dép mềm, tiếng bước chân không tính lớn, thế nhưng, Tần Hữu rất nhanh quay đầu lại:”Sớm.”
Thanh âm Tần Hữu rất bình tĩnh, hành động này thường mỗi buổi sáng vẫn diễn ra, cái loại cảm giác may mắn xen lẫn thất vọng này lại kéo về, nhưng cậu vẫn lên tiếng, khóe môi tạo lên một độ cong rất đẹp: “Sớm.”
Tâm tình Sở Dịch không thoải mái không duy trì liên tục bao lâu, nguyên nhân rất đơn giản, nếu như lấy Tần Hữu làm tâm điểm, lấy bán kính 100m vẽ một cái vòng tròn, chỉ cần ở trong cái vòng tròn này, cậu toàn thân sẽ không có một lỗ chân lông nào không thoải mái.
Ngoài cửa sổ khí trời sáng sủa, thường thường còn truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy , cậu và Tần Hữu ngồi đối diện ăn sáng, trời trong nắng ấm, thích ý thư thái.
Bọn họ, nên có thật nhiều một buổi sáng như này.
Cũng không nói rõ được nguyên nhân, sau khi ăn sáng, lúc đi lên lầu thay quần áo, tới trước cửa phòng, Sở Dịch đột nhiên dừng bước, nói với Tần Hữu: “Chú Tần, chiếc Mercedes Benz của chú, hôm nay có thể cho tôi mượn lái được không?”
Tần Hữu dừng bước, quay đầu lại liếc cậu một cái, không hề nghĩ ngợi gì, càng không hỏi vì sao: “Chờ, tôi đi lấy chìa khóa.”
Sở Dịch liền đứng ở cửa không nhúc nhích, Tần Hữu rất nhanh thì đi ra, đưa chìa khóa tới trước mặt Sở Dịch, Sở Dịch đưa tay ra nhận, Tần Hữu lại nhanh tay đem chìa khóa nắm lại trong lòng bàn tay.
Đôi mắt thâm thúy chống lại ánh mắt Sở Dịch: “Trên đường cũng không thể thiếu mấy lời xàm ngôn về chuyện bức hình đó, ít nhiều người vẫn sẽ nhìn chằm chằm cậu, hiểu chưa?”
Lúc Tần Hữu nói chuyện, trong mắt có nụ cười thản nhiên, nói hết lời liền nhét chìa khóa xe vào tay Sở Dịch.
Lòng bàn tay Sở Dịch nhất thời nóng bỏng, xe đắt như vậy, đến cuối cùng Tần Hữu cũng chỉ lo cậu trên đường bị lời của người ngoài gây lo nghĩ.
Chú Tần, là tôi hiểu lầm chú, hãy tha thứ cho tôi.
Được.
Chú Tần, chú đi chơi đêm thì cho tôi theo với.
Được.
Chú Tần, xe thể thao nghìn vạn đô của chú cũng cho tôi mượn đi.
Được.
Chú Tần, ….
Tần Hữu quay vào phòng thay quần áo, Sở Dịch đứng tại chỗ nửa ngày mới hồi thần, Tần Hữu là người lạnh lùng, ngoan lệ như vậy, thế nhưng, dường như chưa từng từ chối cậu bao giờ, cho tới bây giờ, cũng sẽ không khiến cậu thất vọng.
Sở Dịch ngồi vào trong xe, cảm thấy bản thân có chút não tàn, xe thể thao hoành tráng như này, lái đi ra ngoài là muốn làm gì chứ?
Ngày hôm nay cậu muốn đến kịch tổ báo danh, thuận tiện chụp hình quảng cáo.
Nhưng đã mượn xe Tần Hữu, cũng không tiện thay đổi, giống như cậu đang cố tình gây chuyện vậy.
Sở Dịch không thể làm gì khác hơn là lái chiếc Mercedes Benz của Tần Hữu, lại không nghĩ rằng có thể có ích đến vậy.
Cậu ở trước kịch tổ, đυ.ng phải Tưởng Lan.
Sở Dịch từ trong xe bước ra, Tưởng Lan vừa vặn mới khóa xe xong, ánh mắt dừng lại chiếc xe sau lưng Sở Dịch, băn khoăn trong chốc lát, thần sắc đọng lại, xoay người rời khỏi.
Sở Dịch khách khí cười gọi một tiếng: “Tưởng tiền bối.”
Hai bên trái phải còn có những người trong kịch tổ đi lại, trước mặt mọi người, tiền bối lại không cho hậu bối mặt mũi thì thật không phải, Tưởng Lan không thể làm gì khác hơn là kéo ra một nụ cười cứng ngắc, chờ Sở Dịch đi tới bên cạnh.
Hai người sánh vai mà đi, thực sự Tưởng Lan cũng không thể nhịn được, đối Sở Dịch nở nụ cười trào phúng, hạ giọng nói: “Tôi còn nghĩ cậu là người thanh cao, tự ái cao, nguyên lại cũng ôm đùi đại gia. Cũng khó trách tại sao lại có thể trước công chúng cũng có thể giặt trắng mâu thuẫn với mẹ ruột. Cậu so với đám tiền bối chúng tôi còn giỏi hơn, thật đúng là hậu sinh khả úy.”
Ôm đùi kim chủ cũng cần phải có quan hệ thể xác, tôi đặc biệt suy nghĩ tới, nhưng không thành, cái ý niệm này thoáng cái hiện lên trong đầu, Sở Dịch trong lòng sợ run cả người.
Nhưng tử địch ở bên, Sở Dịch rất nhanh đem tinh thần kéo về, cậu cười như có ánh mặt trời chiếu rọi, nói với Tưởng Lan: “Nếu không muốn người ta biết, thì đừng làm. Tôi đây là một hậu bối, luôn luôn phải học hỏi điều gì, tránh làm cái gì, Tưởng tiền bối, sau này còn dài, mong được ngài chỉ giáo.”
Sở Dịch thật sự không muốn mượn tay Tần Hữu trả thù Tưởng Lan, nhưng uy hϊếp một chút cũng tốt, so với một đao dứt khoát lìa cổ, một đao không đoạt mạng nhưng lại khiến đối phương sợ hãi cho tới khi mất mạng còn đáng sợ hơn, vừa rồi Tưởng Lan đã thấy xe của cậu, hiển nhiên trong lòng liền sợ hãi, Sở Dịch chỉ mong hắn từ hôm nay trở đi, sẽ không có ngày nào là không phải hoảng sợ.
Buổi tối, Sở Dịch đem ảnh quảng cáo về nhà, Tần Hữu vừa nhìn liền sửng sốt.
Trên màn ảnh điện thoại, Sở Dịch mặc một thân đồng phục cơ trưởng màu lam đậm, quần áo được tận lực may đo phù hợp với dáng người, ở trên thân thể thanh niên cao to khỏe mạnh càng phá lệ hào hùng, cao ngất, tuấn tú, tràn ngập vẻ mê hoặc cấm dục, thực sự khiến người ta dù chỉ liếc mắt qua cũng không ngăn được ham muốn dò xét cơ thể dưới lớp đồng phục đó, sau đó đem cậu dằn vặt tới không thể khống chế được.
Hai người ngồi ở trên ghế sa lon, Sở Dịch nghiêng người không nhúc nhích nhìn chăm chú vào biểu tình của Tần Hữu , so với lần trước mời Tần Hữu đi xem “Tuyệt đại phong hoa” tâm tình tuyệt đối là khác nhau, Sở Dịch hiểu rõ, cậu muốn Tần Hữu có thể thưởng thức cậu.
Tần Hữu trong đầu đem Yến Thu Hồng mắng vô số lần, nói là phim chiếu trong khung giờ vàng tám giờ liền không thể có cảnh hay nội dung hạn chế, một thân đồng phục này quả thực cũng không tính có gì là hạn chế, như lại khiến cậu trở nên xinh đẹp đến mê hoặc.
Dưới hai con mắt trong trẻo chờ mong không có chút nào che giấu của Sở Dịch, Tần Hữu đem điện thoại nhìn đủ hơn mười giây, từ trong mũi phát ra một tiếng thở dài, hình dạng rất là tán thưởng, nghiêm túc nói: “Không sai, cậu có thể in ra cỡ người thật, đem treo trên tường.”
Sở Dịch tâm hoa nộ phóng mà bật cười, hai con mắt sáng trong suốt, từ trong tay Tần Hữu nhận lại điện thoại, cúi đầu chăm chú thưởng thức bản thân, một lát sau mới nghĩ được tới chuyện khác.
Cậu quay đầu lại nhìn Tần Hữu, “Được rồi, có chuyện này tôi vẫn muốn hỏi chú, biệt thự này của chú là do ai thiết kế, ai xây vậy, ba tôi có lưu lại một căn biệt thự cũ, thừa dịp mấy tháng chờ quay “Bất dạ chi thành”, tôi nghĩ muốn sửa chữa một chút.”
Chuyện này, Sở Dịch vẫn muốn làm, nhưng không có thời gian suy nghĩ tới.
Lúc trước mẹ cậu gây ra tranh chấp thực sự đã nhắc nhở cậu, vật cha để lại cho mình, Sở Dịch không dám khinh thường, sau khi ở cùng Tần Hữu, cậu phát hiện phong cách thiết kế ở đây rất hợp ý, hơn nữa, vấn đề chất lượng của phần gia sản cố định cũng phải được làm tốt, nói rõ ra là cần một đội thi công tốt, cậu lúc này mới lên tiếng nhờ giới thiệu.
Tần Hữu dừng một chút mới đem bàn tay tiến vào trong túi lấy ra di động, trợ lý Tần Hữu vốn đang trong phòng làm việc chỉnh lý hồ sơ vừa vặn đi ra liền nghe được bọn họ nói chuyện.
Trợ lý liền đi tới một bên nói với Tần Hữu: “Liên hệ Trần tiên sinh cũng vô dụng, việc này để tôi làm cho.”
Ánh mắt Tần Hữu rơi vào trên người hắn, cũng không hỏi vì sao, đứng lên, nói với Sở Dịch: “Tôi đi tắm trước, có gì thì cậu cứ hỏi Cảnh Trình.”
Sở Dịch ứng tiếng, Tần Hữu đi lên lầu.
Mãi cho tới khi bóng lưng Tần Hữu biến mất khỏi tầm mắt, Sở Dịch mới đi đến bên người trợ lý.
Vị trợ lý trước sau như một luôn ôn hòa đợi y lần này lại không còn cười nữa, mặt không đổi sắc mà lấy ra danh thϊếp.
Vừa rồi trợ lý có nói qua, tìm ai cũng vô dụng, nghe giống như chuyện này khó hoàn thành được chăng?
Sở Dịch không biết có phải cậu lại gây thêm phiền toái cho vị trợ lý này hay không, dù sao, chuyện trong nhà lần trước của cậu, cũng là do người này xuất lực xử lý.
Mặc dù là do Tần Hữu phân phó, nhưng cậu là người được lợi cũng không nên xem mọi thứ như là chuyện đương nhiên.
Trên thực tế, tối hôn nay, từ khi cậu trở về, vị trợ lý này vẫn né tránh ánh mắt cậu, Sở Dịch nở nụ cười với vị trợ lý, tự đáy lòng mà nói: “Cảnh Trình ca, chuyện lần trước khiến anh phải vất vả, em không biết nên cảm ơn anh thế nào thì mới tốt. Chuyện xây dựng lần này, nếu như quá phiền toái thì coi như thôi, thực ra, em cũng coi trọng một kiến trúc sư khác.”
Vị trợ lý đảo đảo đám danh thϊếp, cũng không ngẩng đầu, lạnh như băng nói: “Không có gì là mang ơn với phí tâm, vì Tần Hữu làm việc là công việc của tôi. Cũng không có cái gì mà phiến toái hay không phiền toái, ông chủ của khu nhà này cùng người thiết kế ra nó là một đôi, không muốn thấy người của mình quá bận, cho nên hầu như mọi chuyện lắp ráp, thi công này đều là tới chỗ ông chủ, hắn đều khẩn cấp từ chối, ngay cả ông chủ Tần nói chưa chắc đã được.”
Giọng nói rất không tốt, giống như đem mọi chuyện hướng tới vấn đề khác, dáng tươi cười của Sở Dịch cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là đem đề tài chuyển về hướng ôn hòa: “Người thiết kế nhà này là nữ?”
“Nam”
“Người chủ kia là nữ?”
“Cũng là nam”
Vị trợ lý rốt cục cũng tìm ra danh thϊếp của người thiết kế, đưa tới trên tay Sở Dịch, thần sắc nghiêm túc mà nhìn cậu một lát, mới mở miệng: “Đàn ông cùng đàn ông, đặt ở người khác thì không sao…”
Sở Dịch dự cảm được câu tiếp theo sẽ vô cùng trọng yếu, vì vậy liền đứng tại chỗ, không đi ra.
Vị trợ lý phi thường chăm chú nhìn vào mắt cậu, sau một lúc lâu, mới nói tiếp.
Hắn trịnh trọng nói: “Thế nhưng Tần Hữu sẽ không đi con đường này, cậu biết Tần Hữu là người như thế nào không?”