- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Tình Gửi Tần Thúc
- Chương 15
Thư Tình Gửi Tần Thúc
Chương 15
Sở Dịch cầm vé xem phim, mọi người ngồi ở quán cà phê trước rạp chờ, còn muốn bi ai giãy dụa một chút.
Đè thấp cằm xuống, từ khe hở phía trên kính râm nhìn người đàn ông ngồi đối diện, Sở Dịch nói: “Hay chúng ta xem 《 bỏ mạng chạy như bay 》 đi, nghe tên có vẻ rất hay.”
Tần Hữu im lặng không lên tiếng liếc cậu một cái.
Sở Dịch nuốt nước miếng, liếc nhìn tờ quảng cáo phim của rạp, toàn là 《 Miêu Miêu tổng động viên 》, 《 hoa Mã Lan hoa nở 》 và 《 hỏa diễm kỳ duyên 》 không dám lên tiếng nữa.
Trong quán cà phê, hai người bọn họ chọn chỗ ngồi cách biệt trong góc, gần lúc chiếu phim, mới nhìn ngó xung quanh mà đi vào, cho dù Sở Dịch có trang bị đầy đủ, nhưng cũng không thể tùy tiện xuất hiện ở nơi đông người được, dù sao, mặt cậu vẫn chiếm một góc trên mấy cáo áp phích dán hai bên trái phải.
May là như vậy, cuối cùng đến lúc soát vé, có một tiểu cô nương mặc đồng phục của rạp phim lại cười với vẻ mặt đen tối mà nhìn bọn họ.
Hôm nay Tần Hữu mặc một áo khoác màu xám tro, bên trong cổ áo sơ mi tùy ý mở rộng, toàn bộ khí chất so với bình thường nhu hòa hơn không ít.
Mà áo khoác của Sở Dịch là màu tối, chất liệu mềm mại dán vào thân thể khỏe mạnh của thanh niên cũng những đường cong hữu lực, hormone thanh xuân bừa bãi tỏa ra.
Khí chất hoàn toàn khác nhau, nhưng cách bọn hắn ăn mặc quả thật giống nhau, Sở Dịch giả bộ trấn định đem vành mũ kéo xuống thấp hơn.
Đồ đôi tình nhân cái gì cậu cũng không hiểu, thực sự hôm nay chỉ đơn giản là trùng hợp thôi.
Lúc chiếu phim, toàn bộ ánh sáng gần như tắt hết tạo thành một mảnh đen kịt, cảnh đầu qua đi, bộ phim bắt đầu, vai của Sở Dịch là một tử sĩ, trung thành và tận tâm che chở cho công chúa vong quốc trên đường chạy trốn.
Cậu thậm chí còn không có tên, chỉ có một danh hiệu là Thần, nhân vật này chỉ gắn với nữ nhân vật chính, cũng chính là chỉ xuất hiện trong kí ức của công chúa vong quốc nọ.
Cậu là hộ vệ của nàng, cũng là mối tình đầu, đế quốc bị nghiền nát, một đoạn đường đầy huyết lệ, trên con đường chạy trốn kinh tâm động phách, tình cảm giữa bọn họ liền nảy sinh.
Nội dung phim chiếu tới phân đoạn này, ánh trăng soi mặt nước, nàng công chúa trẻ tuổi từ trong mộng tỉnh lại, rừng đêm trống vắng, thi thoảng lại truyền tới vài tiếng dã thú tru lên, mà thϊếp thân thị vệ lại không có ở bên, nàng liền hoảng sợ.
Cách đó không xa truyền tới tiếng suối chảy róc rách, nàng vội vàng đứng lên, lảo đảo chạy tới, vừa chạy tới tảng đá lớn bên dòng suối, cước bộ lập tức dừng lại.
Chàng thị vệ trẻ tuổi ngồi bên dòng suối, nửa người trên xích͙ ɭõa, cánh tay đưa ra cố sức đem nước suối tưới trên người, một thân cơ bắp chắc khỏe phát ra dã tính nguyên thủy.
Công chúa che miệng, lăng lăng nhìn, nàng liền có chút tư tình đan xen với du͙© vọиɠ bí ẩn, tại đêm khuya này, liền mọc rễ nảy mầm.
Xuất hiện rõ ràng trên màn ảnh lớn, bản thân Sở Dịch xấu hổ muốn chui xuống lỗ.
Tần Hữu cũng ngây ngẩn cả người, vốn chuyện đàn ông lộ ra thân trên cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, thế nhưng, bởi vì người quay cố ý, trên màn là hình ảnh người thanh niên trầm mặc, bờ vai rộng cũng l*иg ngực săn chắc, dưới ánh trăng, làn da như phát sáng lộ rõ từng đường cong cơ bắp, mỗi một động tác đều bị cường điệu tới mức phá lệ gợi cảm cùng tình sắc.
Tần Hữu miệng khô lưỡi khô, thay đổi tư thế đem chân gác thành chữ ngũ, thân thể phản ứng chân thực mà trực tiếp.
Hắn là người có thể đối với nam nhân khỏe mạnh nổi lên du͙© vọиɠ.
Người khiến nửa người dưới hắn sung huyết lại gần như mỗi ngày ở cùng nhà với hắn, hiện tại còn đang an vị bên cạnh hắn đây.
Mơ hồ cảm giác được Sở Dịch dường như vô tình hay cố ý nhìn về phía mình, Tần Hữu ho nhẹ một tiếng hắng giọng, trong lòng yên lặng nghĩ tới những số liệu, bảng biểu tài chính sáng nay, mấy phút sau, phim cũng đã chuyển sang phân đoạn khác, màn ngại ngùng vừa rồi cũng tạm thời lắng xuống.
Hắn nghe thấy Sở Dịch hình như thở phào một cái, đem nước lại gần đưa tới trước mặt hắn.
Tần Hữu ngẩn ra, đưa tay nhận lấy, ngón tay hai người đυ.ng vào nhau trong nháy mắt, tiếng thở dồn dập từ trong phim qua hệ thống âm thanh cao cấp của rạp phim đánh thẳng vào tai, ngón tay Sở Dịch nặng nề run lên, nhanh chóng đem tay thu về.
Tần Hữu theo bản năng đưa ánh mắt hướng về phía màn ảnh, hồi ức của công chúa lại bắt đầu, lần này là nàng cùng tử sĩ ở trong một kho thóc cũ nát, ánh nắng từ những lỗ hổng trên bức tường vỡ nát rọi vào, tử sĩ đem công chúa đè trên mặt đất, hung hăng gặm, có thể nói là tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, khó có thể ức chế được.
Hình ảnh là quay từ phía sau Sở Dịch, trong mắt Tần Hữu chỉ có từng đường cơ bắp vai cùng lưng ẩn hiện sau lớp áo mỏng tang.
Trong phim, tử sĩ cùng công chúa không có làm hết, nhưng chưa làm hết so với làm hết còn gợϊ ȶìиᏂ hơn, huyết áp Tần Hữu tăng vọt so với đời sống đông cung hoàn chỉnh bên ngoài còn hưng phấn hơn.
Phim kết thúc, cùng Tần Hữu đi tới bãi đỗ xe vắng vẻ, Sở Dịch không còn vẻ lúng túng như lúc trước, mà là kiểu bình tĩnh giống lợn chết không sợ nước sôi.
Nhưng đi thẳng tới xe, hai người đều không nói lời nào, Sở Dịch bình tĩnh bình tĩnh, sau khi trình diễn một khía cạnh của bản thân như vậy trước mặt Tần Hữu, hiển nhiên tâm tình có chút biến hóa vi diệu, tuy rằng cậu là một diễn viên, diễn kịch với cậu mà nói chính là cái nghề, nhưng những hình ảnh tình sắc như này, để Tần Hữu nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Đóng cửa xe, chờ Tần Hữu ngồi xong, vừa thắt đai an toàn vừa giả bộ không có chuyện gì mà cười nói: “Kì thực cảnh của tôi chỉ có vài phút.”
Tần Hữu nghiêng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt bình tĩnh vô ba, nhàn nhạt nói: “Cậu diễn không tồi.” Cảnh chỉ có mấy phút, nhưng hiện tại phim điện ảnh đều phải diễn nghiêm túc như vậy, Sở Dịch làm thế nào mà diễn được cái cảnh diễm tình tới dường này?
Ánh mắt rơi xuống thân thể cao lớn của Sở Dịch, Tần Hữu không giống như trước mà không kiêng nể gì được.
Hai người đàn ông đồng tính trưởng thành ở cùng một chỗ, một người còn xuất sắc như vậy, mặc kệ là hắn đối với Sở Dịch là loại tâm tình gì, nói thân thể Sở Dịch không hấp dẫn hắn là giả.
Nhưng tối hôm nay, phương thức hấp dẫn trực tiếp nhất này diễn ra, khiến hắn chấn động.
Có lẽ bởi vì đã lâu không có phát tiết, Tần Hữu tinh tường biết bản thân hiện tại rất muốn làm một hồi, muốn một lần vận động nhễ nhại vui vẻ nhẹ nhàng a.
Nếu như đối tượng là người khác, việc tối nay hiển nhiên là hắn sẽ làm rồi, hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân cả.
Sở Dịch lái xe ổn định, Tần Hữu nửa đường đem cửa sổ xe mở xuống, ánh mắt trầm trầm nhìn ra cây cối xanh um tươi tốt bên lề đường, gió đem thanh lương lại tràn đầy hương khí tươi mát của cây cỏ, sự lo lắng vừa rồi rốt cuộc cũng hòa hoãn.
Về nhà tắm rửa một cái, mới từ phòng tắm đi ra, một trận chuông điện thoại từ phòng sinh hoạt truyền tới. Lúc này mới nhớ tới điện thoại di động còn để ở ngoài, cũng đã hơn mười một giờ, Tần Hữu bước ra, từ trên bàn trà cầm lấy di động, cau mày liếc nhìn, là Yến Thu Hồng.
Vô ý thức quay đầu nhìn về phía cửa phòng Sở Dịch, cửa gỗ khắc hoa văn vẫn đang đóng chặt, chắc là ngủ rồi.
Nhanh chóng ấn nghe, Yến Thu Hồng tối muộn thế này tìm hắn nhất định là việc gấp.
Quả nhiên, Yến Thu Hồng nói: “Nhà đầu tư bên kia lại đùa giỡn tôi, Tưởng Lan, anh biết không? Bản thân mang người tiến tổ, tạo áp lực với tôi, muốn dùng một người mới thay thế Sở Dịch cho vai kia”
Tần Hữu cúi người, cầm gói thuốc lá lên, giũ ra một điếu thuốc, kẹp ở ngón tay, “Tiền tôi chi, cậu khiến bọn họ đồng ý.”
Yến Thu Hồng ha ha cười, “Tôi là muốn nói với anh một tiếng, hiện tại tôi còn chịu được, thực sự không được thì tìm anh làm kim chủ vậy.”
Lại nói vài câu, điện thoại liền ngắt, Tần Hữu nghĩ đến cái gì, hít sâu một hơi thuốc lá, đột nhiên hỏi: “Bộ phim này của cậu, vai của Sở Dịch không có cảnh tình cảm mãnh liệt?”
Yến Thu Hồng cả tiếng nói: “Phim truyền hình tám giờ, có thể mãnh liệt ở chỗ nào chứ?”
Mà cánh cửa ở cuối hành lang kia mở ra một chút, vài câu cuối cùng kia, Sở Dịch đều nghe rõ.
Nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, cúi đầu nhìn hộp quà tinh xảo trên tay, đây là món quà y mua cho Tần Hữu, nhờ bạn từ nước ngoài mang về, ngày hôm nay mới nhận được.
Đạo lý có trước có sau này, cậu rất rõ ràng, tuy rằng Tần Hữu thu lưu cậu cũng không có ý đồ gì, nhưng việc cảm ơn này cậu nhất định phải có.
Vừa định ra ngoài trộm để trên bàn trà, ngày mai Tần Hữu thấy sẽ có chút kinh hỉ, thế nhưng không nghĩ tới, cư nhiên cậu lại phát hiện được một bí mật nho nhỏ.
Càng không nghĩ tới, hóa ra Tần Hữu thực sự có nhúng tay vào việc diễn thử của cậu , nhưng lại không muốn để cậu biết.
Sở Dịch lật tới lật lui cái hộp trong tay, rón rén đi tới góc giường ngồi xuống.
Theo như thường thấy trong truyện hay trên phim ảnh, đương sự hiển nhiên sẽ xông ra, chịu vũ nhục lớn lao mà gào thét rít gào: “Anh tàn nhẫn, anh vô tình, anh cố tình gây sự, anh làm vậy mà không hỏi ý tôi, căn bản là anh không hề tôn trọng tôi.”
Phi!
Sở Dịch ngửa người ra sau, đem cả thân mình phó mặc cho cái giường, Tần Hữu như vậy khiến y không biết nên nói thế nào.
Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi1 rất tô, Sở Dịch rất rõ.
Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi: Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: “In me, the tiger sniffs the rose” được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành “Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi“; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.Cậu lấy tay che lại mắt, từ sau khi cha qua đời, cũng không có người nào để tâm tới cậu, Tần Hữu một người đàn ông cường thế như vậy lại quan tâm cậu cẩn thận.
Ngày hôm sau, khi Tần Hữu nhìn thấy món quà, Sở Dịch nửa đêm không ngủ lén lút ra phòng sinh hoạt để món quà lên bàn trà.
Tần Hữu cầm lấy gói quà được bọc bằng giấy màu chàm lên nhìn, Sở Dịch hai tay đút túi quần, nghiêng thân về phía trước, mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Oa! Đây là cái gì?”
Tần Hữu liếc cậu một cái, cười nhạt nói: “Tôi không biết ở đâu ra, trên này chỉ có hai người chúng ta, cậu cũng không biết, đồ vật bất minh này không thể giữ được.”
Nói xong, liền xoay người làm bộ muốn đi mở cửa sổ.
“Này—-” Sở Dịch thấy không ổn liền tiến lên tóm lấy tay hắn, nhịn không được bật cười:”Chú thật xấu, cho tôi chút giải trí không được sao?”
Tần Hữu cũng nhịn không được, “Cho cậu diễn trò với tôi.”
Tần Hữu mở hộp quà, Sở Dịch liền đứng ở một bên, không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Món quà là một đôi khuy măng sét, mặt trên là ngọc trai đen, được chế tác tinh xảo, khiêm tốn nhưng không kém phần xa hoa. Tần Hữu đối với mấy món đồ này cũng không quan tâm lắm, mẫu khuy này hắn đã từng gặp ở đâu, nhưng một thời nghĩ không ra, với tính cách phối hợp quần áo cùng phụ kiện này nọ không tồi, hắn dám khẳng định thứ này là do cậu tỉ mỉ chọn, hơn nữa giá trị cũng xa xỉ.
Khuy măng sét: Tần Hữu đem hộp đậy vào, liếc mắt nhìn Sở Dịch: “Cảm ơn, rất vừa ý.”
Phương thức biểu đạt ưa thích cũng rất hàm súc, quả nhiên là phong cách của Tần Hữu.
Nhưng Sở Dịch lại trêu hắn: “Chú không thích?”
Tần Hữu một tay chống nạnh, thân thể lại đứng thẳng, híp mắt có chút buồn mà nhìn về phía Sở Dịch.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thư Tình Gửi Tần Thúc
- Chương 15