Rất nhanh đã tới lần thử vai thứ hai của “Bất Dạ Chi Thành”, sáng sớm Sở Dịch đã thu thập lên đường.
Tháng ba, khí trời ở S thị đã rất ấm, từ cửa nhìn xuống, trong vườn cây cỏ xanh um tùm, từng bụi cây ánh lên ánh mặt trời xanh tốt, tia nắng rực rỡ, là một ngày đẹp trời hiếm có.
Ăn xong bữa sáng, Tần Hữu tiễn cậu ra tận cửa, “Biểu hiện tốt một chút.”
Sở Dịch liếc mắt qua, “Yên tâm đi” Vừa xoay người đi, Tần Hữu đột nhiên giơ tay ra chỉnh lại cổ áo sơ mi ở phía sau gáy.
Sở Dịch ngơ một lúc, sau đó cười càng tươi hơn, nhìn Tần Hữu trên người vẫn đang mặc quần áo ở nhà, hỏi “Buổi sáng, chú không ra ngoài sao?”
“Đợi chú Triệu của cậu đến nói chút chuyện hợp đồng, chiều nay liền cầm vé, bay tới Đông Bắc.”
Tần Hữu nói xong vỗ vỗ vai cậu, tuy rằng vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại ôn nhuận, giống như cơn gió nhẹ hòa thuận vui vẻ thổi nhẹ qua.
Sở Dịch chỉ thấy cả người không có một lỗ chân lông nào không thoải mái, nhưng, mặc kệ kết quả thử sức hôm nay có thế nào, cậu cũng muốn xả hơi, hậu kỳ chế tác của “Tuyệt Đại Phong Hoa” đã hoàn tất, sắp công chiếu, thời kì tuyên truyền bận rộn lại sắp bắt đầu.
Thử sức lần này, Sở Dịch lại được xếp cuối để lên sân khấu, cậu diễn lại đoạn Yến Thu Hồng đã chọn, giống như dự đoán của cậu và người đại diện, là cảnh của nhân vật nam chính thứ ba.
Nhân vật Cận Dương này là một cơ trưởng trẻ tuổi của máy bay, nói tóm lại tính cách giống thê nô, trung khuyển, vô luận là tiểu thuyết hay kịch bản, lời kịch của hắn tần suất lớn nhất là nói hai chữ lão bà.
Yến Thu Hồng chọn đoạn này, là cảnh Cận Dương vì có chuyến bay mà phải bỏ qua lễ tình nhân đã hẹn với vợ sắp cưới, nên đang xin lỗi nàng.
Một đại nam nhân thân cao 1m8 lại giống như con chó lớn, đanh đá lại tội nghiệp mà quấn quít lấy người yêu, khẩn cầu tha thứ, thuận tiện yêu cầu chút phúc lợi.
Ai biết đoạn này vừa diễn xong, Yến Thu Hồng quay sang cười với người đại diện nhà sản xuất, nói: “Rất chính xác, phong cách biểu diễn, nhân vật này rất hợp với cậu ta, anh thấy thế nào?”
Sở Dịch rất muốn biết cái phong cách biểu diễn của cậu rốt cuộc là cái gì.
Cậu diễn xong, buổi diễn thử hôm nay cũng chưa được tính là đã xong, Yến Thu Hồng đi cùng cậu, trên dưới quan sát một trận, nói: “Cậu bây giờ gầy như này, nhân vật Cận Dương có thể trạng tương đối cường tráng, dạng người cơ bắp cuồn cuộn. Trước khi khởi quay, cậu phải tới gặp huấn luyện viên thể hình, biết không?”
Lúc trước vì để ý vai nam chính thứ hai nên Sở Dịch cố gắng ăn uống điều độ, giờ khôi phục lại thể trạng trước kia cũng không quá khó khăn, lúc này nghe Yến Thu Hồng nói vậy, vậy là sẽ chọn cậu đúng không?
Cậu thập phần khắc chế, chỉ cười khẽ: “Tôi biết, cảm ơn Yến đạo”
Yến Thu Hồng lại sờ sờ cằm, ha hả cười nói: “Cậu mặc đồng phục cơ trưởng cũng đẹp lắm, Tần Hữu….”
Sở Dịch thoáng mở to hai mắt, Tần Hữu làm sao?
Yến Thu Hồng ho nhẹ một tiếng, chỉnh sắc mặt nói: “Tôi đang muốn hỏi, gần đây quan hệ giữa cậu và Tần Hữu ra sao?
Thật vậy chăng? Vậy vừa rồi sao anh lại cười dâʍ đãиɠ như vậy, nhưng Sở Dịch chỉ gật đầu một cái.
Đưa Sở Dịch tới cửa, Yến Thu Hồng xoay người định trở về phòng, đột nhiên sau lưng có người gọi một tiếng “Thu Hồng”
Xoay người thấy Tưởng Lan đang thản nhiên đi tới chỗ mình, tới bên cạnh hắn, Tưởng Lan đưa mắt nhìn chỗ rẽ còn chưa kịp che khuất bóng lưng của Sở Dịch: “Sở Dịch, hôm nay cũng tới thử vai sao?”
Yến Thu Hồng không nói chuyện, Tương Lan đưa tay bắt lấy vai hắn “Đi thôi, về nhân vật Cận Dương này, tôi lại có một ý tưởng mới, chúng ta trao đổi một chút đi.”
Mà ở giờ khắc này, trong biệt thự của Tần Hữu.
Tần Hữu tà tà dựa vào lưng ghế, khuỷu tay chống trên tay vịn, một tay cầm văn kiện nghiêm túc lật xem.
Cách một cái bàn tròn, Triệu Trăn vắt chân ngồi ở một bên, nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: “Hôm nay con gái tôi đi phỏng vấn nhập học, không biết giờ thế nào?”
Văn kiện trên tay Tần Hữu vừa vặn lại lật qua một trang, nghe lời này, tuấn mi cau lại, cũng đồng dạng mà nhìn xuống đồng hồ đeo tay.
Triệu Trăn cũng không giống người khác, bởi vậy cũng không có để tâm này nọ, “Sở Dịch hôm nay đi thử vai, lúc này chắc cũng sắp về.”
Từ nhỏ đến lớn, Tần Hữu có thể nói là với ai cũng không có biện pháp tỏ ra thân cận, lần này Triệu Trăn giật mình không ít, “Sở Dịch hiện tại ở chỗ này với cậu?”
Tần Hữu ừ một tiếng xem như là trả lời.
“Tôi nói này, cậu cùng cậu ta rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Tần Hữu nhàn nhạt nói: “Cậu ấy gần đây không có chỗ ở, liền ở tạm chỗ này của tôi vài ngày”
Triệu Trăn biết chỉ có thể hỏi tới đó, nhưng nếu thật sự có chuyện gì khác, Tần Hữu cũng không giấu diếm hắn.
Bởi vậy cười ha hả: “Cũng là, Sở Dịch tính tình nhu thuận khiến người ta cảm thấy vui vẻ, chuyện gì cũng sẽ không khiến người khác mất hứng, ở chung cũng không có gì không được tự nhiên.”
Tần Hữu cuối cùng cũng ngẩng đầu, cực kì tự nhiên nói: “Có đôi khi cũng rất ầm ĩ”
Triệu Trăn vốn nghĩ gật đầu xem như đồng ý, nhưng ngẫm lại, lại thấy có gì đó sai sai, đây là giọng nói của người nào a.
Giọng điệu rồi cách dùng từ, cả người hắn cũng không bình tĩnh nổi, quay đầu chăm chú nhìn Tần Hữu: “Tôi nói này, nghe thế nào cũng giống như cậu đang nói về hài tử nhà cậu vậy, so với cách tôi nói về con gái tôi lại giống nhau như đúc vậy.”
Nói xong liền không nhịn được mà cười ra tiếng: “Cũng không phải, giống như là đang nói mấy nhóc bảy, tám tuổi đi thi đại hội toàn quốc vậy, nghe sao giống như Sở Dịch là con trai cậu vậy?”
Tần Hữu để văn kiện xuống, chống tay vịn đứng lên, mí mắt cũng không nhấc, “Tôi thích thế, sao không?”
Triệu Trăn cười xong, “Vậy việc cậu ta đi thử vai, do cậu nhúng tay?”
Tần Hữu lúc này mới quay đầu, đôi mắt sâu thẳm chằm chằm nhìn về phía hắn, không nói có, nhưng cũng không phủ nhận.
Đang nói chợt nghe thấy tiếng xe phanh lại, đồng thời hướng phía cửa nhìn sang, trong chốc lát, thân ảnh cao gầy của Sở Dịch xuất hiện ở cửa.
Sở Dịch thấy bọn họ đang ở trong sân, lập tức chạy tới với vẻ mặt sáng loáng kèm theo ý cười nhẹ.
Nụ cười kia so với ánh mặt trời giữa trưa còn chói mắt hơn, Sở Dịch đến chỗ hai người liền bắt chuyện, cũng không kịp đợi, cười nói: “Cháu qua vòng thử vai rồi.”
Triệu Trăn nói lời chúc mừng, sau đó theo bản năng đánh mắt sang Tần Hữu đang đứng ở một bên, nhìn thấy một màn mà hắn cả đời cũng không nghĩ ra được mà cũng không thể quên được.
Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hữu, thần sắc lạnh lùng xưa nay trong nháy mắt như có như không ngạc nhiên.
Trong chớp mắt, đường cong cứng rắn lãnh túc cấp tốc mở ra, khóe miệng nhếch lên một độ cung cực kì hàm súc, con người thâm trần giống như đầm thủy, di động ẩn đi quang mang, tất cả vừa đúng.
Còn nhẹ động mi, hỏi: “Thuận lợi vậy sao?”
Biểu đạt mừng rỡ bất ngờ như vậy, đặt trên người Tần Hữu luôn hờ hững lại ít lời, khóe mắt lông mày, bất kì một chi tiết nào gắn với người hắn đều là phù du.
Cuộc đời này giống như một bộ phim câm, Triệu Trăn quả thật muốn lấy tay che mặt mà, một chút chuyện nhỏ này, chỉ cần Tần Hữu nhúng tay vào kiểu gì cũng xong, trong lòng biết rõ chuyện sẽ thành, hiện tại là đang diễn cái gì.
Sở Dịch quay lại cũng là để chuẩn bị hành lý để chạy ra sân bay, cùng Triệu Trăn lên tiếng chào rồi vào nhà, Tần Hữu lại đi cùng cậu.
Triệu Trăn ngồi ở trong sân, ngờ ngợ nghe được đối thoại càng đi càng xa của hai người.
Nghe Sở Dịch hưng phấn kể lại, hạ giọng nói: “Chú Tần, tôi cũng không thể tin được là hôm nay cư nhiên lại thuận lợi như vậy, Yến đạo là bạn của chú, hẳn là tôi cũng mượn một chút ánh sáng của chú.”
Lại nghe thấy Tần Hữu tự nhiên trả lời: “Tôi cùng hắn ở phương diện này, từ trước đến này không có liên hệ qua.”
Triệu Trăn: “. . .” Rất tốt!
Không hổ là con của diễn viên.
Cùng bay một ngày, một người đi Tây, một người đi Bắc.
Sở Dịch cùng Tần Hữu đều bận rộn công việc, cho dù ở cùng nhà, ban đầu tương đối nhàn hạ, nhưng kì thực đối với bọn họ mà nói, mỗi ngày gặp nhau là khó có được.
Buổi tối Sở Dịch trở lại khách sạn, trong TV phát dự báo thời tiết, thành phố Đông Bắc xa xôi, tháng ba, lại hạ xuống một trận tuyết lớn.
Đông Bắc băng thiên tuyết địa, cùng Tây Nam nắng ấm, giống như cách nhau nửa đất nước Trung Hoa này.
Sở Dịch có hai cái điện thoại, một cái là dành cho người trong giới, một cái là dành cho những người bạn tốt của mình.
Mười một giờ đêm, ngọn đèn dã dời chiếu lên thành phố đang dần về đêm yên ắng.
Tin nhắn gửi đi: 【 đã ngủ chưa? o(n_n)o~~ 】
Không phải là cậu không muốn gọi điện, chỉ là Tần Hữu là người có cảm giác không gian riêng tư mãnh liệt như vậy, sao có thể sẽ thích nghe chuông điện thoại vang lên sau mười một giờ.
Không biết qua bao lâu, Sở Dịch nằm ở trên giường đã có chút buồn ngủ, chuông tin nhắc vang lên.
【 vừa mới đi xã giao về. 】
Một chữ thừa cũng không có, điển hình phong cách Tần Hữu, nhưng so với cách bình thường hắn đối với cậu quả thực cũng quá là khác biệt đi.
Sở Dịch nằm ở trên giường áo não trở mình, làm sao bây giờ, cảm giác như bản thân cậu bị căn bệnh “Chú Tần băng lãnh, tôi chỉ muốn làm nũng làm nũng a.”
Vì vậy, tin nhắn thứ hai gửi đi.
【 có người nói đông bắc có tuyết lớn, ngày mai phải gửi ảnh tuyết cho tôi mới được (╯‵□′)╯︵┻━┻ 】
Mới qua vài phút đã có trả lời, lần này là ảnh chụp theo đúng yêu cầu vừa rồi. Còn thêm chút kí tự 【 nhìn qua rồi ngủ đi. 】
Ảnh chụp rõ ràng là được chụp qua cửa sổ, tuyết rơi ngay cạnh, xa xa tuyết phủ trắng những tán cây xanh, cùng với ánh đèn vàng ấm áp, một đêm tuyết an tĩnh, Sở Dịch thậm chí có thể tưởng tượng được hình ảnh Tần Hữu đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Đảo mắt đến ngày công chiếu của 《 tuyệt đại Phong Hoa 》
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Sở Dịch, cảnh cũng không nhiều lắm, nhưng người đại diện cũng không dễ dàng mà kiếm được cho cậu, ngày đầu công chiếu, nói trong lòng không kích động là giả dối.
Tần Hữu vừa lúc bay về trưa nay, Sở Dịch đoán hắn lúc này đang ở sân bay, ở trong phòng nghỉ ngơi liền gọi cho Tần Hữu chia sẻ vui sướиɠ.
Thanh âm Tần Hữu lộ ra tiếu ý: “Bộ phim đầu tiên của cậu, nói như vậy, khi về tôi nhất định phải đi xem rồi.”
Chuyện một mình đi xem phim, với tính tình Tần Hữu sợ là đi thật, Sở Dịch vội xã hào sảng mà nói: “Chú Tần đừng vội, chờ tôi trở về rồi cùng đi.”
Nghĩ lại thật không có ý tứ, kì thực mấy chuyện này hiển nhiên là phải như vậy.
Nhưng xem xong toàn bộ, sau khi hoạt động tuyên truyền hoàn tất, Sở Dịch ngồi dưới sân khấu xem phim,xem xong phân cảnh của mình, liền hối hận, phòng chiếu phim ánh sáng yếu ớt như vậy cũng không che giấu được sự xấu hổ của cậu.
Hoạt động hoàn tất, tan cuộc đi ra, một nam diễn viên khác trong tổ kịch, ánh mắt có vẻ không đúng, mỗi người đều tự lên xe của mình rồi còn cố ý đi đến nói chuyện với cậu, trong mắt rõ ràng có nét phong tao, ngôn ngữ có ý tứ hàm xúc khác: “Biệt thự Tây Sơn của tôi có nhóm bạn từ trang trại Bordeaux mang về rượu ngon, thế nào, đi uống một chén không?”
Sở Dịch dở khóc dở cười, thập phần khéo léo cự tuyệt vị nhân huynh này.
Hôm nay Sở Dịch trở về S thành, máy bay chín giờ mới cất cánh. Đi vào sân, thấy cửa sổ lầu hai tỏa ra ánh sáng ôn hòa, đã nhiều năm, y đột nhiên lại có lại cảm giác đã lâu không có, cảm giác giống như có nhà để về.
Mở cửa, Tần Hữu không có giống thường ngày ở phòng sinh hoạt trên tầng hai xem TV, mà lại ngồi trong phòng khách trống trải ở tầng một, cậu vừa vào cửa, Tần Hữu đứng lên, Sở Dịch còn đang để hành lý xuống, liền nhiệt tình giang hai tay, “Chú Tần…”
Tần Hữu sửng sốt, nhưng sau đó liền cười đi tới, dưới sự nghênh đón của Sở Dịch mà ôm lấy cậu.
Sau đó hai người cùng lên lầu hai, thập phần khoái trá kể lại những chuyện lý thú mà mình gặp phải.
Ở trong phòng sinh hoạt nói chuyện một giờ, Sở Dịch mệt rã rời chuẩn bị về phòng, Tần Hữu nói: “Được rồi, ngày mai thứ sáu, nếu buổi tối người rảnh rỗi, chúng ta liền đi xem phim.”
Sở Dịch vốn đang vui vẻ liền cứng lại, cảm giác như bản thân đã hóa đá tại chỗ.
Chỉ thiếu điều Tần Hữu đưa tay ra chạm nhẹ một cái, là có thể, bùm bùm vỡ vụn.