Tần Hữu đi chậm lại, nhưng không có chào đón cậu, Sở Dịch đi tới trước mặt bọn họ, xốc mũ lên, huơ huơ cái ô trên tay, thanh âm lộ ra chút tiếu ý mà nói: “Bên ngoài mưa to, may trong xe có ô, tốt quá, không sao rồi.”
Tuy rằng còn có kính râm, nhưng thần sắc Sở Dịch chắc có vài phần co quắp nhưng vẫn còn nhận ra được, tóc trước trán bị dính nước mưa, thậm chí ngay cả phần vai áo gió cũng bị dính nước mưa.
Tần Hữu theo bản năng mà nhìn đoàn người đang đi tới đi lui trong sảnh.
Sở Dịch là một ngôi sao, ở trong dòng người dày đặc này, bị phát hiện là một chuyện, bị người ta chụp ảnh lại thêm một chuyện.
Ở phi trường đến chặn hắn, cũng thực sự là lựa chọn tốt.
Nghiêng đầu nói với trợ lý, nói “Cậu đem đồ đạc trở về đi, những chuyện kia, để ngày mai tới công ty rồi nói.”
Nói xong, nhấc chân tiếp tục đi tới vị trí hẻo lánh nhất trong sảnh.
Sở Dịch vội vàng đi theo chân hắn, hai người đi thẳng ra khỏi sảnh, ra ngoài sảnh, Sở Dịch mở ô, nhưng mưa to gió lớn như vậy, mở ô cũng không giải quyết được gì, Tần Hữu dừng lại.
Sở Dịch cũng dừng theo, hai người đứng dưới mái hiên, mưa to đến mức cảm giác như cả thế giới đều bị bao phủ trong hơi nước.
Hai bên trái phải cũng không có nhiều người, Sở Dịch tháo kính râm, sắc mặt bất an đã rất khó che giấu.
Liếc mắt nhìn áo khoác nhung dày đang vắt trên cánh tay Tần Hữu, khóe môi kéo ra một nụ cười: “Nghe nói ở phương Bắc, mấy ngày nay đều có tuyết lớn, hẳn là rất lạnh đi?”
Tần Hữu vốn đang trầm mặc nhìn màn mưa, rốt cục quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Sở Dịch, hàng mi bén nhọn, hai tròng mắt đen kịt sâu thẳm không thấy đáy.
Ánh mắt nghiêm túc lại sắc bén, Sở Dịch lập tức không cười được nữa.
Cậu gục đầu xuống: “Xin lỗi, ngày đó là tôi hiểu lầm chú, Yến đạo nói chuyện ngày đó chỉ là trò đùa. Nhưng, tại sao chú, lúc đó lại không nói gì chứ?”
Sở Dịch cúi đầu đứng ở đó như đứa trẻ làm sai chuyện đang đứng chịu phạt trước mặt trưởng bối, Tần Hữu nhất thời thấy mình mà tính toán với cậu liền thật không thú vị.
Hắn không biết người khác khi đột nhiên bị đứa trẻ mà mình quan tâm quay ra chỉ vào mũi mắng mình đối nhân xử thế không tốt thì có cảm giác gì, dù sao hắn lúc đó, thực sự bị chọc tức đếm say xẩm mặt mày.
Hơn nữa Sở Dịch thực sự biết vì sao hắn tức không?
Sở Dịch cư nhiên đem hắn cùng Bùi Thành Uyên xả chung một chỗ, cái kẻ mà nói một cách thẳng thừng là vì muốn thỏa mãn lão nhị, mà còn phải diễn một trò tình ái để đi lừa gạt hai bên.
Sinh hoạt cá nhân trong giới của Tần Hữu thật không tính là hỗn lọan, muốn hạng người nào lại càng không có khó khăn, dù sao cũng chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, chỉ cần đẹp, sạch sẽ, ngươi tình ta nguyện, ai với hắn mà nói cũng không khác biệt gì lớn, cũng vậy mà tới bây giờ cũng không có vấn đề gì, dỗ ai gạt ai, đối với hắn chẳng đáng.
Hơn nữa, không nói tới Yến Thu Hồng, Tần Hữu tự thấy đối với toàn bộ những người hắn quen biết, đối với Sở Dịch có thể xem như là coi trọng cậu theo một khía cạnh nào đó.
Giữa Yến Thu Hồng cùng Sở Dịch có bao nhiêu lượng giao tình, cũng chỉ là quen biết xã giao biết mặt nhau mà thôi, vậy mà Sở Dịch dĩ nhiên liền vì người này mà cùng hắn trở mặt.
Tiểu hỗn đản thật có lương tâm sao?
Thế nhưng, khi cúi đầu đứng trước mặt người này, hắn thấy lông mi buông xuống của Sở Dịch rung lên thể hiện tức giận đến mất bình tĩnh như thế nào, gương mặt dưới mái tóc đen tái nhợt ra sao.
Tần Hữu đột nhiên nhớ tới, đêm hôm đó Sở Dịch cũng từng cực lực làm bộ cười trừ để đem chuyện dẫn đi.
Đúng vậy, cùng trường hợp, hắn biết Sở Dịch kì thực không phải một người vì chuyện nhỏ nhoi mà làm người khác khó chịu, trái lại, cậu phi thường chiếu cố từng người, những người mà cậu thực sự quan tâm.
Tựa như, đêm đó, bởi vì biết chính xác chuyện của Bùi Thành Uyên…. dù nội tâm đau đớn, nhưng vẫn giả như không có chuyện gì mà cùng hắn ăn xong bữa tối.
Nếu không phải vì tin lời Yến Thu Hồng, hiểu lầm rằng hắn có bạn trai rồi nhưng vẫn để một người khác mê hoặc, Sở Dịch sẽ không khác thường như vậy.
Từ bảy năm trước, thống khổ khi bị người khác cướp đi người yêu, hồi sau, lại say tới bất tỉnh nhân sự mà ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể: “Tôi bảy năm trước thua bởi tình mới, hiện tại lại thua vì tình cũ.”
Nɠɵạı ŧìиɧ… cùng phản bội, hai từ cơ hồ là vết thương không bao giờ lành trong lòng Sở Dịch, chỉ cần vừa thoáng đυ.ng tới liền đau tới tê dại.
Vẻ mặt Sở Dịch sinh ra là để yêu thương, hăn chỉ liếc mắt nhìn, bảy năm năm tháng, Tần Hữu chưa lúc nào quên.
Cho nên, hai chữ này vừa xếp trên người hắn, Sở Dịch lại càng thất vọng hơn, mới có thể nói ra những lời đó với hắn sao?
Tần Hữu trầm mặc hồi lâu, quét mắt tới chiếc ô trên tay Sở Dịch, nhận mệnh thở dài, “Xe của cậu ở đâu?”
Sở Dịch ngẩng đầu, đôi mắt đen láy không hề chớp mà nhìn về phía hắn, hắc bạch phân minh trong ánh mắt còn đọng lại hơi nước, người lại không nhúc nhích, vẻ mặt mơ hồ.
Hắn nói một câu thẳng thừng khiến cậu chưa phản xạ kịp.
Ánh mắt Tần Hữu lại chuyển tới sương mù ngoài mái hiên, thân thể cao ngất đứng nghiêm, tư thái có chút tự phụ, nhưng sắc mặt đã hòa hoãn hơn nhiều, “Lát nữa về tới thành phố, trời liền tối, cậu vội vàng đền tội lúc giờ cơm, không có chuẩn bị gì sao?”
Sở Dịch lại lúng túng nhìn hắn chằm chằm chốc lát, gương mặt tuấn lãng mới chậm rãi nở nụ cười.
Nhưng cũng không có mở ô trong tay, dáng tươi cười rực rỡ, nhìn xung quang không có ai chú ý tới bọn họ, Sở Dịch tiến tới thật nhanh, hai tay ôm lấy Tần Hữu.
Cũng không tính ôm chặt, thân thể ấm áp trẻ trung không chút phòng bị nào mà trực tiếp đυ.ng vào hắn, cả người Tần Hữu đều cứng lại rồi.
“Cảm ơn”. Sở Dịch ghé vào lỗ tai hắn nói.
Sau đó, rất nhanh mà buông tay, ánh mắt của cậu có tia vui sướиɠ cùng quý trọng.
Sở Dịch lần nữa nói lời cảm ơn: “Đối với tôi mà nói, chú rất quan trọng, hơn nữa, còn rất đặc biệt.”
Đυ.ng chạm ngắn ngủi, nhưng giống như còn lại dư âm ôn hòa, nụ cười thuần túy chân thành, ánh mắt sáng ngời, chỉ cần liếc mắt thôi cũng thấy trong lòng có chút sương mù ấm áp.
Người trẻ bây giờ, phương thức biểu đạt tình cảm, đều nhiệt tình, trực tiếp như vậy sao?
Thân thể Tần Hữu càng cứng đờ, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách, đôi vai cùng toàn bộ cơ thể vẫn còn duy trì trạng thái cứng đơ, nâng lên cánh tay, nhưng lúng túng giống như không biết đặt vào đâu mới hợp.
Sau một lúc, giống như trấn an mà vỗ vỗ vai Sở Dịch.
Đợt công tác này của Tần Hữu phải nói là quá mệt, trên đường trở về, Sở Dịch cởϊ áσ khoác, mở gió mát trong xe, “Còn một khoảng thời gian mới tới, chú có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
Tần Hữu quay đầu, đối cậu hơi lắc đầu “Không cần”
Thấy hắn không muốn ngủ, hai người ở trong xe vẫn trầm mặc cũng thật ngại ngùng, Sở Dịch nghĩ tới lời Triệu Ly Hạ nói ngày đó, nghiêng đầu hỏi: “Chú Tần, sao chú vẫn còn độc thân?”
Nếu là một song tính luyến, muốn kết hôn sinh con, có người bạn gái vẫn tốt hơn một mình cơ đơn, không phải sao? Nhưng theo lời Triệu Ly Hạ, Tần Hữu giống như không có cái ý tứ này.
Có vết xe đổ lần này, Sở Dịch triệt để thông suốt tin hành lang hoàn toàn không đáng tin, sau này, có bất kì chuyện gì liên quan tới Tần Hữu, liền sẽ mở miệng hỏi hắn.
Đột nhiên bị hỏi lời này, Tần Hữu khẽ run.
Tuy rằng, cùng một thanh niên trưởng thành thảo luận vấn đề tình cảm có chút quái dị, nhưng vì để tránh cho sau này lại xảy ra xung đột liên quan tới loại vấn đề này, Tần Hữu trầm mặc một hồi, trầm giọng trả lời: “Tôi không nghĩ chuyện tình cảm là điều cần thiết.”
Tần Hữu lúc nói chuyện ngồi ngay ngắn, một tay để trước ngực, một tay chống cằm, thái độ phi thường chăm chú.
Suy cho cùng thì cũng chỉ có thể nói đến đây, những thứ khác, hắn không trông cậy rằng Sở Dịch có thể minh bạch.
Con người đều đem chuyện tình yêu thổi phồng lên thành một điều gì đó vĩ đại, lại thường thường vì điều này mà tô son trát phấn, quan hệ bừa bãi, tổn thương nhau, khống chế nhau, nói nhưng không thực sự quan tâm, thậm chí còn có cường ép.
Tần Hữu đã từng thấy tận mắt, có người một mặt nói lời ấy, mặt khác lại lấy phương thức tàn ác nhất mà hủy hoại nhân sinh của một người.
Hành động không rõ ràng như vậy, vô căn cứ lại còn ti tiện, hắn thấy thà có một mối quan hệ thể xác thuần túy sạch sẽ còn hơn.
Nói ngắn gọn, cuộc đời hắn, không cần một người dùng chữ này khiến hắn thấy ngột ngạt.
Tần Hữu nói xong cũng mím môi không nói nữa, Sở Dịch còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng lực chú ý lập tức bị một suy nghĩ hấp dẫn khác dẫn đi.
Xe đi xuyên qua cơn mưa lớn, cậu một tay cầm lái, ánh mắt chuyên chú nhìn con đường trước mặt, nghiêng người tới gần Tần Hữu, giống như trao đổi bí mật mà hỏi: “Cho nên, chú Tần, chú cho tới bây giờ vẫn chưa có mối tình nào sao?”
Đem ba chữ yêu đương xếp cùng một chỗ với hắn, Tần Hữu đã cảm thấy không ổn.
Cố nén cái cảm giác không khỏe trong người “Ừ” một tiếng xem như là trả lời, nhưng giọng nói vừa rồi của Sở Dịch khiến hắn có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, Sở Dịch phốc cười một tiếng , “Cho nên, nếu có một ngày nào đó ngoài ý muốn, chú có bạn trai hay bạn gái, thì người đó sẽ là mối tình đầu của chú, đúng không?”
Tần tiên sinh năm nay ba mươi ba tuổi: “…”
Rốt cuộc đây là con cái nhà ai.
Ăn cơm tối xong, từ nhà hàng đi ra, hai người đã trò chuyện với nhau thật vui, màn đêm buông xuống mà mưa vẫn chưa ngừng, thành phố như là bị nước mưa cọ rửa trần ai, ngọn đèn dầu rã rời càng trở nên động lòng người, tâm tình Sở Dịch càng tốt hơn.
Lên xe, vốn định đưa Tần Hữu về nhà, nhưng Tần Hữu nói “Đi lấy hành lý của cậu đi, thời gian này cứ ở chỗ tôi đi, ngày hôm nay trả lại chỗ ở khách sạn đi”
Sở Dịch mục trừng khẩu ngốc, hoàn toàn không hiểu gì, “A?”, Cậu ở cùng Tần Hữu?
Cậu vì tránh Bùi Thành Uyên cùng Tưởng Lan, trước tết âm lịch đã đến ở tạm trong khách sạn, nhưng sao Tần Hữu lại biết?
Ánh mắt Tần Hữu chuyên chú nhìn dòng xe cộ trên đường, chỉ hơi nghiêng đầu liếc nhìn cậu: “Hửm?”
Bộ dáng như vậy thấy thế nào cũng giống như là đang hỏi, lẽ nào cậu không muốn?
Bệ hạ, thần sợ hãi.
Sở Dịch lập tức nói: “Tôi đương nhiên là cầu còn không được.”
Thế nhưng, vẫn có chút do dự, cậu cùng Tần Hữu, đều là hai nam nhân trưởng thành lại ở chung một chỗ, trên phương diện sinh hoạt cá nhân, cậu không thấy có vấn đề gì, nhưng thực sự sẽ không quấy rầy Tần Hữu chứ?
Ai ngờ không đợi cậu mở miệng, Tần Hữu nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói rằng: “Tôi chưa từng có thói quen đem những người đó mang về nhà.”
Sở Dịch cho rằng đây là việc ngoài ý muốn lớn nhất , ai biết việc ngoài ý muốn lớn hơn còn ở phía sau.
Khi cậu từ phòng khách trống trải lịch sự tao nhã trong căn biệt thự của Tần Hữu đi lên tới tầng hai, Tần Hữu dẫn cậu đi, là gian phòng mà cậu đã ở lại đợt say rượu lần trước.
Ba một tiếng, đèn mở, cả phòng được ánh sáng bao trùm, bên trong dường như đã được bố trí xong, nhưng lại có gì đó không đúng.
Sở Dịch đi tới đầu giường dựa vào bên cửa sổ, lần trước chỗ này chỉ là mặt tường, nhưng lần này đổi thành cửa, mà tường cùng cánh cửa hợp màu giống như nhìn không ra.
Tần Hữu đẩy cửa ra, bên trong là một phòng nhỏ, mở đèn, “Trong khách phòng không có phòng quần áo, chỗ này nối liền lại liền dùng được.”
Sở Dịch có chút ngượng ngùng, “Quá phiền toái, kỳ thực tôi dùng tủ quần áo cũng được”
Tần Hữu cúi đầu châm điếu thuốc: “Từ lúc tôi thấy cậu lúc ở Cẩm Vườn tới ngày hôm nay, cậu, từ đầu tới chân, không có cái nào trùng lặp.”
Sở Dịch lập tức mở to hai mắt.
Tần Hữu phát hiện chuyện cậu ở khách sạn chắc là từ lần năm ngoài hắn đưa cậu từ Triệu gia về nhà, từ lúc ấy cho tới hôm nay, tết âm lịch bận công chuyện mà không gặp, mấy ngày nay, Tần Hữu đối với cậu một bộ giống như không muốn quen biết, thế nhưng, vẫn lén chuẩn bị những thứ này sao?
Miệng ngại thể chính trực a, chú Tần.
Nhưng Sở Dịch lại cảm thấy mũi cay cay, cố cười một chút rồi lại rũ xuống mi mắt, dư quang vẫn có thể thấy đường cằm cứng rắn, sắc sảo của Tần Hữu.
Người đàn ông này, từ trong xương tủy đều là cường thế băng lãnh, nhưng trong những năm gần đây, lại là người, đối với cậu lại tỉ mỉ quan tâm đến những điều nhỏ nhặt nhất.