Chương 29: Rùa nhỏ rúc đầu
Đêm đó, Vương Tề đi tắm xong, trước khi ngủ còn trêu đùa hắn như thường lệ, âu yếm một lúc
lâu mà thấy
hắn giống như không có hứng, ngừng động tác ôm hắn nằm xuống, hỏi: “Không có tâm tình sao? Hay anh làm em không thoải mái?”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Hơi mệt, không muốn làm.”
Ban ngày hắn đứng ngoài trời hứng gió lạnh, nên hơi bị cảm mạo, thỉnh thoảng lại
hít hít mũi
hai cái.
Vương Tề liền lấy
chăn ra đắp kín cho cả hai, nói: “Lại đây, anh sưởi
ấm cho em, ráng ngủ một giấc sáng mai dậy sẽ tốt hơn, tối đừng đá chăn nữa, coi chừng
anh lại đánh cái mông nhỏ của em.”
Phương Sĩ Thanh chui chui vào l*иg
ngực anh, động tác lộ vẻ tràn đầy
quyến luyến, bên tai lại nghe được Vương Tề khẽ
cười một tiếng, vừa như hài lòng, vừa như cười nhạo.
Phương Sĩ Thanh là một chú rùa nhỏ, tận mắt thấy Vương Tề hẹn gặp
Phương Minh Dư sau lưng mình, não bổ ra đủ 18 loại tình tiết máu chó có khả năng xảy ra, vừa giận
lại vừa đau lòng, trớ trêu thay bản thân thì vừa giận vừa đau lòng vậy đó, nhưng trong lòng vẫn tồn tại sự
do dự mà rúc
đầu vào mai.
Nếu như đối phương là bất kỳ kẻ nào thì hắn đã sẵn sàng đổ bình dấm chua cùng phát tiết hết nỗi ủy khuất trong lòng, nhưng khổ nỗi đây cố tình lại là Phương Minh Dư, cái gì hắn cũng không thể làm. Thân phận của hắn giờ đây đứng giữa song phương như thế này mà dám nói là không khó xử là nói dối, không có lập trường gì để chất vấn, có muốn
chất vấn cũng không thốt nổi nên lời.
…
Hôm sau, hắn nhờ Trịnh Thu Dương chia sẻ weibo của Tô Vân qua cho hắn, cứ thế dành hẳn cả buổi
để xem hết
từng bài post một.
Tô Vân là một les, thích Phương Minh Dư đã
nhiều năm, khởi điểm từ thời
đại học, nhưng trái tim Phương Minh Dư vẫn luôn có nơi chốn, cô cũng chỉ đành thầm yêu đơn phương, mãi cho đến thời điểm mới qua tháng 11, ngữ khí khi cô
nhắc đến ý trung nhân lại bắt đầu từ u oán trở nên tươi sáng, sau đó càng ngày càng biến đổi, cuối cùng vào đêm lễ Giáng Sinh vừa qua cô đăng một bức hình tay trong tay với người nào đó, kèm theo lời chia sẻ rốt cục mình cũng hết cô đơn rồi.
Dựa theo tính
toán, sau khoảng thời gian
Phương Minh Dư cùng Vương Tề ly hôn, Tô Vân triển khai kế hoạch thẳng thắn
theo đuổi, cứ ba ngày là hết hai ngày chạy tới tìm Phương Minh Dư, hao tâm tổn trí chuẩn bị các loại bất ngờ quan tâm chăm sóc. Lúc mới
đầu có lẽ Phương Minh Dư cũng không quá để
ý tới
mấy việc này, chờ đến giữa tháng 12, cô phát hiện
em trai mình đang sống chung với chồng trước, tâm tính đại biến, hơn 10
ngày sau
liền tiếp nhận Tô Vân.
Cứ thế mà thuận gió đẩy thuyền, nên sự tình mới như ngày hôm nay.
Phương Sĩ Thanh hơi mơ hồ, từ đầu đến giờ tình nhân ngoài giá thú kia của Phương Minh Dư giống như chưa từng
xuất hiện? Cô vì người kia mà lạnh nhạt với
Vương Tề nhiều năm như vậy, rồi chờ đến lúc thật sự ly hôn, trái
lại như là hoàn toàn không có chút quan hệ gì với tình nhân nọ?
Vương Tề thì sao? Rốt cuộc Phương Minh Dư
có tâm tư gì với anh ấy chứ?
Trước ngày hôm qua, Phương Sĩ Thanh trước sau
cứ cho rằng cảm tình của Phương Minh Dư với Vương Tề là tự nhiên nảy sinh từ 8
năm sớm chiều ở chung, không phải tình cảm giữa vợ chồng, nhưng đến khi thật sự tận mắt chứng kiến ánh mắt của Phương Minh Dư nhìn Vương Tề, hắn lại không thể xác định
được nữa.
Đôi mắt đó rõ ràng hàm chứa tình yêu, chỉ có thể tồn tại
ở những người
chân tình thật ý.
Trái lại tới lúc này cô mới
phát hiện được
một điều quan trọng, đó là cô yêu Vương Tề sao?
Tuy làm việc trong một môi trường sôi động mỗi ngày nhưng tới giờ Phương Sĩ Thanh cũng không tính là một người quá khôn khéo, hơn nữa đυ.ng tới chuyện có liên quan tới
Vương Tề, gặp cả hai nhân tố
quan trọng cùng một lúc tư duy bỗng chốc biến thành
số âm, đầu óc không đủ dùng nên suy xét
không ra rốt cuộc đã xảy ra cái quái
gì, vừa sợ tới sợ lui cái gì cũng không dám hỏi.
Hắn sợ Vương Tề nhen nhóm ý định nối lại tình xưa với Phương Minh Dư, sợ Vương Tề sẽ đột nhiên phát hiện không
thích hắn như vậy, sợ Vương Tề không muốn hắn nữa, lòng như trăm trảo cong tâm(1)
nên vẫn
phải lựa chọn biện pháp chờ
đợi trong im lặng.
(1)
Trăm ngàn móng vuốt bấu vào tim:
chỉ cảm xúc
phức tạp, bồn chồn hoặc rất lo lắng.
Còn chờ cái gì? Thì bản thân
hắn cũng không biết, là chờ Vương Tề lựa chọn, rồi đưa ra
quyết định ư?
Hắn không muốn nghĩ sâu hơn nữa, nghĩ càng nhiều bao nhiêu thì càng rúc
đầu
vào mai bấy nhiêu.
…
Thằng bạn tốt
Trịnh Thu Dương tuy không làm rùa, nhưng lại
làm một con bò tót u sầu.
Bởi vì hắn là con riêng, nên từ nhỏ đến lớn hắn ta luôn khát vọng có một
hôn nhân và gia đình bình thường, lúc lăn mình trong vạn bụi hoa ven đường cũng chưa bao giờ dám ra
tay với con gái đứng đắn, chỉ sợ bản thân không mang lại được
tương lai gì cho người ta. Thật vất vả mới gặp được
Phương nữ thần, còn chưa tới
một tháng đâu mà nữ thần đã
thành nữ đồng tính rồi, hắn thật đúng là số khổ mà, cả
đời làm tiểu tam như
mẹ hắn còn sướиɠ hơn.
Năm đó mẹ hắn là bị ông bô lừa, ngay từ đầu đã không biết ông bô là người đã có vợ, chờ tới khi có hắn mới biết mình chỉ là bồ nhí, khóc đến chết đi sống lại thiếu chút nữa là
đòi về chơi với ông bà, lại bị ông bô dở đủ chiêu bí tịch lừa đảo, thế mà
cũng dây dưa được cho tới bây giờ.
Sau này Trịnh Thu Dương lớn lên, cũng thầm khinh bỉ hành vi đó
của ông bô, nhưng cái việc t*ng trùng thượng não chân đạp hai thuyền thì
hắn nói không được, ông bô không mất nết như vậy, cũng sẽ không có hắn nha.
Từ khía cạnh hắn mà nói, cũng là sản phẩm
từ ba cái hành vi xấu xa của ông bô, nên dù có gặp chuyện đồng tính lừa hôn cũng không đến nỗi nào. Tuy hắn không có khả năng lật ngược lập trường quay sang
khiển trách Phương nữ thần, nhưng cuối cùng
nữ thần vẫn từ đám mây rớt xuống dưới.
Lại nghiêm túc nói tiếp, đây cũng là mối tình đầu hắn cực kì nghiêm túc, không ngờ nguyên nhân chết non lại đặc sắc như vậy.
Hắn buồn bực, ngay cả đi làm cũng không muốn đi, dù sao cũng chả ai quản, hắn vẽ bản thiết kế, cái ông anh trai chiếm được tiện nghi kia lúc nào cũng trả về chê bai hắn vẽ không đạt, vẽ hơn một ngàn bản
mới có
được một bản
được thông qua sản xuất gọi là cho hắn chút mặt mũi.
Lái xe trên đường loanh quanh hai vòng, trong đầu lại nhảy ra một ý muốn đi chơi bowling, đang giờ làm việc chắc cũng không rủ được ai, nghĩ nghĩ quyết định gọi cho con hàng vô công rỗi nghề
Vương Siêu, kết quả phá đám giấc ngủ của thằng nhãi này, bị đánh tỉnh liền nộ khí sung thiên, lúc bắt máy còn
quang quác mắng hắn một trận, chưa kịp nghe hắn ta nói gì đã cúp luôn.
Trịnh Thu Dương đành phải chơi một mình, giờ này trong khu bowling vắng như chùa bà đanh, muốn chơi thế nào thì chơi, cũng chẳng có ai quản, ngược lại cũng có chút thoải mái.
Hắn chơi mệt rồi, đi mua một ly cà phê uống, ngồi trên ghế từ từ nhâm nhi, tâm tình cũng chưa khá hơn được.
Cách hắn rất xa có một quả bowling
lộc cộc lộc cộc đang
lăn qua đây, quả bowling kia xiêu xiêu vẹo vẹo lăn đến đường biên, một quả bình thường thôi cũng không ném trúng, vừa thấy là biết ngay người mới, hắn tùy ý liếc mắt nhìn
hai người bên kia, trong đó có một người
nhìn hơi quen, hình như từng
gặp hai lần rồi, cái cậu người mẫu trong vệ sinh quán bar còn khen Dương nhị to to đây mà, gần đây có thấy cậu ta trong một chương trình thực tế
trên
TV…Gọi là gì ấy nhỉ?
Người ném quả vừa rồi là người mẫu nọ, người đi cùng là một người đàn ông lùn hơn cậu ta nửa cái đầu, một thân thịt kho hột vịt, đi tới đâu là mỡ nó rụng rụng đến đó.
Cách nhau hơi xa, thanh âm
hai người kia nói chuyện cũng không lớn, Trịnh Thu Dương nghe không được rõ lắm, nhưng thấy được vẻ mặt ảo não của
đại chân dài, xem ra quả
vừa rồi là lần
đầu tiên.
Thùng phi
khoa tay múa chân một phen, đại khái là dạy cậu ta
cách ném trúng, đại chân dài sờ sờ cái ót, ngơ ngác nghe, như là nghe không hiểu. Thùng phi hơi
đủn cậu ta ném thử lần nữa, còn đứng ở phía sau tự mình cầm tay trực tiếp dạy cậu ta.
Ngực và sau lưng hai người
dán sát vào nhau, đại chân dài có chút khó chịu, nhưng vẫn chưa
nói gì, thùng phi cười hì hì
lấy tay đặt nhẹ lên mông cậu ta, đại chân dài sửng sốt
quay đầu lại nhìn gã, thùng phi
lại phô ra vẻ mặt quang minh chính đại, như hành vi vừa rồi chỉ là sửa lại động tác cho cậu ta, đại chân dài ngốc hề hề quay đầu lại tiếp tục đung đưa cánh tay chuẩn bị ném.
Trịnh Thu Dương nhìn mà liên tiếp lắc đầu, đại chân dài này chính là một tên
ngốc bẩm sinh
a, cũng khó trách gặp cậu ta tổng cộng được ba lần, là hết hai lần bị quấy rối
tìиɧ ɖu͙© rồi.
Thùng phi
dạy cái kiểu
như vậy, đương nhiên đại chân dài vẫn ném không hề tiến bộ, thùng phi lại càng dán
sát, tay chân cũng càng làm càn.
Trịnh Thu Dương nhìn không nổi nữa, nhưng đại chân dài cũng đâu
phải một em gái chân yếu tay mềm, ngốc như vậy bị ăn vài miếng
đậu hũ cũng đáng lắm. Hắn quay đầu lại, lấy di động ra lướt weibo, mới vừa nhìn chưa được nửa giờ, chợt nghe bên kia có tiếng ầm ĩ.
Thùng phi
nói: “Đang yên đang lành tức giận cái gì?”
Đại chân dài nói: “Anh còn vậy nữa tôi sẽ khiếu nại anh!”
Thùng phi
âm dương quái khí: “Ai cũng thấy rõ ràng là cậu đòi
theo tôi ra đây, cậu còn khiếu nại tôi
cái gì?”
Đại chân dài nói: “Dù sao tôi cũng không tập nữa, không cần anh phải dạy.”
Thùng phi
nói: “Cậu không tập, đến lúc đó người xấu mặt
là cậu đó!”
Đại chân dài chắc là
bị nói trúng tâm tư, nhất thời không nói nữa.
Thanh âm thùng phi lại thấp xuống, không biết nói gì đó, đại chân dài tức giận quát: “Anh có phải bị bệnh không a!” Nói xong liền đẩy thùng phi
kia ra muốn đi.
Thùng phi
giữ chặt cánh tay cậu ta, lại nhỏ
giọng nói gì đó.
Đại chân dài nóng nảy: “Tôi mới không phải loại người như vậy! Anh đi mà tìm người khác đi!”
Cậu ta đẩy thùng phi
bước ra ngoài, thùng phi
kia đi theo phía sau một tấc cũng không rời cậu ta, còn đang tiếp tục lải nhải gì đó, trên mặt cậu ta
lúc
xanh lúc trắng, chết
cũng không chịu quay đầu lại bước đi còn nhanh hơn, thế mà không biết sao thùng phi
kia vẫn cố đuổi
theo cậu ta cho bằng
được.
Trịnh Thu Dương xem xong một màn náo nhiệt, lại đứng lên ném hai quả, bụng rỗng uống cà phê, giờ đã thấy hơi
đói, liền mặc áo khoác lên tính đi tìm người ăn cơm chung.
Kết quả lúc đi ra, chỉ thấy hai người vừa rồi kia còn chần chừ
đứng bên ngoài, đại chân dài muốn đi, nhưng thùng phi lại dây dưa không cho cậu ta
đi.
Lẽ ra đại chân dài này dáng người cao to, tuy hơi gầy, nhưng nói sao cũng không phải con gà rù, muốn thật sự đánh nhau với thùng phi
còn chưa chắc ai hơn ai thua, ống tay áo của cậu ta
bị thùng phi
kia kéo tới muốn rách ra, vậy mà vẫn chỉ
muốn bỏ đi, hoàn toàn không có ý tứ muốn động thủ.
Trịnh Thu Dương nhìn mà ấm ức dùm, tính giả bộ ta đây không thấy gì hết co giò
chạy lấy người, nào ngờ bị người ta gọi lại: “Ấy! Người yêu của Phương chủ biên!”
Trịnh Thu Dương: “…”
…
Trong tòa soạn, Phương chủ biên cũng mặc xong
áo khoác, tính đi ăn cơm trưa, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, di động ong ong kêu vang, lấy ra vừa thấy, cả người đều ngẩn ra, không biết nên tiếp hay là
không nên tiếp.
Do dự một lát, hắn hơi nín thở, ngón tay nhấn nút nhận còn hơi run rẩy.
“Phương Sĩ Thanh,” ngữ khí của người bên kia lãnh đạm nói, “Giờ có rảnh không? Ra gặp một lát, chị đang đứng
dưới lầu tòa soạn.”
Cúp điện thoại, Phương Sĩ Thanh hít sâu hai cái, cực kỳ căng thẳng, hốc
mắt cũng
lên men, có chút muốn khóc, số lần Phương Minh Dư gọi tên đầy đủ của hắn không nhiều lắm, mấy lần gần đây lại đều mang cả họ lẫn tên hắn ra mà gọi, hoàn toàn không giống như xem hắn là em trai mình.
Phương Minh Dư đang đứng dưới bậc thang
ngoài cửa chính, cô diện
trang sức trang nhã, mái tóc xoăn dài đánh
rối, trên đầu đội một chiếc mũ lông dê xám, đồng màu với
áo choàng lông đang khoác trên vai, cùng đôi boots đen ngang mắt cá chân, dáng đẹp da trắng,
điện nước
đầy
đủ.
Phương Sĩ Thanh chậm rãi đi qua, thấp
giọng gọi: “Chị.”
Cô
nói: “Vừa lúc giữa trưa, cùng
ăn đi.”
Phương Sĩ Thanh gật gật đầu, đáp: “Để em đi lấy
xe…”
Phương Minh Dư nói: “Không cần, chỉ muốn uống với em vài ly.”
Phương Sĩ Thanh cúi đầu đáp: “Được.”