Chương 14
Chờ tới lúc vào phòng khách sạn, Phương Sĩ Thanh đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ, toàn thân hắn, từ trong ra ngoài hoàn toàn không có một chút ý tứ muốn làm.
Viên Thụy ngồi trên sô pha
nhỏ bên cạnh, cũng không giống bộ dáng thường làm chuyện ấy ấy, từ lúc bắt đầu đăng ký lấy phòng khách sạn trước bàn tiếp tân đến giờ, cậu ta vẫn luôn không tập trung nghịch di động.
Phương Sĩ Thanh kiên trì muốn đổi ý, mở miệng nói: “Cái kia, nếu không…”
“Cậu tắm trước đi,” Viên Thụy như đang dùng di động trò chuyện nói chuyện với ai đó, đầu cũng không nâng nói, “Nhớ hảo hảo tẩy sạch bảo bối kia của cậu nữa.”
Phương Sĩ Thanh lại chưa nói ra được, vào phòng trong rửa tay tiện thể xuỵt xuỵt, còn chưa xuỵt xuỵt xong, di động đã ong ong
kêu, lấy ra vừa thấy là Vương Tề gọi, hắn không chút suy nghĩ liền từ chối, sau đó khóa máy.
Hắn không nên lại tiếp tục dây dưa với Vương Tề.
Ly hôn hay không ly hôn căn bản không phải là trọng điểm, mà là cái danh “Anh rể” này đã khắc sâu lên Vương Tề, cả đời này chỉ sợ không có biện pháp quên, dù không phải sợ tương lai Phương Minh Dư sẽ không thoát khỏi bóng ma này, vì một khi cô bắt đầu một hôn nhân mới, cũng sẽ không quay lại với Vương Tề, Vương Tề cũng chỉ là người cũ của cô.
Phương Sĩ Thanh thử tính nếu sau này hắn muốn come out với
người nhà, đến lúc đó thuyết phục ba mẹ Phương với chị tiếp thu tính hướng của mình xong, sau đó thì, sẽ lôi Vương Tề ra nói “Đây là người yêu của con”?
Công cuộc đấu tranh gian nan này, ngẫm lại còn không gà bay chó sủa sao?
Không đúng không đúng, Vương Tề căn bản cũng không phải
đối tượng của hắn, hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, Phương Sĩ Thanh chính bản thân mình còn
chưa làm rõ được cơ mà.
Gỡ khuyên tai xuống cởi đồ ra, hắn chậm rãi tắm rửa, dùng khăn tắm vây quanh hông một vòng, lại khoác một cái khăn lên vai, lúc này mới vừa
lau khô tóc vừa
bước ra ngoài.
Viên Thụy đã thôi nghịch di động, bắt chéo chân ngồi cạnh sô pha hút thuốc, thấy hắn đi ra, nâng nâng điếu thuốc vừa châm lửa trên tay, nói: “Làm xong tôi lại đi.”
Phương Sĩ Thanh ngồi xuống cuối giường, tiếp tục lau khô một đầu tóc nâu còn đang ẩm ướt.
Viên Thụy các hạng chỉ tiêu đều phù hợp về yêu cầu của hắn với bạn tình, không thì mấy tháng trước cũng chẳng theo đuổi người ta hăng như vậy. Nếu trải nghiệm đêm nay cũng không tệ lắm, phát triển thành bạn giường cố định thậm chí tình nhân cũng không phải không được.
Dù nói thế nào đi nữa, so với Vương Tề không minh bạch lại gây sức ép như vậy vẫn đáng tin hơn nhiều.
Không biết cậu ta cũng đang có tâm sự gì, cảm thấy lần này Viên Thụy hút thuốc rất lâu.
Cũng may hắn một chút cũng không nóng nảy, thật sự
chờ đến lúc Viên Thụy đem đầu mẩu thuốc lá bóp tắt trong gạt tàn, lúc đứng lên bắt đầu cởϊ qυầи áo, hắn ngược lại còn có chút kích động.
Gần một năm rưỡi này, đàn ông không mặc quần áo, hắn chỉ từng thấy qua một lần.
Viên Thụy không cởi hết, dư lại cái qυầи ɭóŧ không chịu tuột luôn đi, catwalk thử đi được hai bước, hỏi: “Phương chủ biên, nhìn tôi như vậy đẹp không?”
Phương Sĩ Thanh ngượng ngùng đáp: “…Đẹp.”
Viên Thụy với đáp án này coi như hài lòng, đứng trước gương to đối kính tự sướиɠ.
Kỳ thật cử chỉ này đặt trong lúc hẹn bắn pháo có chút kỳ quái nha, nhưng Phương Sĩ Thanh cũng không cảm thấy kỳ quái lắm, chứng tự kỷ trong giới thời trang chỗ nào cũng có, trình độ nặng nhẹ hắn đều từng gặp qua.
Viên Thụy đứng trước gương tạo hình, hắn có chút nhàm chán gảy tóc mình, cửa phòng đột ngột đông đông đông kêu vang.
Phương Sĩ Thanh còn chưa kịp phản ứng, Viên Thụy vèo một cái từ trước gương phi lại đây đẩy ngã hắn.
Phương Sĩ Thanh: “!!!”
Viên Thụy cưỡi lên người hắn, hai tay ấn bờ vai hắn phòng ngừa hắn ngồi dậy, giọng điệu thoải mái nhỏ giọng nói: “Lát nữa
nếu cậu bị đánh, tiền thuốc men tính hết cho tôi, hai phần, a không, mười phần!”
Phương Sĩ Thanh chưa hiểu mô tê gì: “Cái gì…”
Cửa phòng lại bị đông đông đông gõ vài cái, âm lượng so với
vừa rồi còn to hơn.
Viên Thụy bỗng nhiên bắt đầu lớn tiếng rêи ɾỉ, còn thi triển liền 36 thức
bách khoa toàn thư gọi giường khi làm tềnh tự não bổ ra, không chỉ vậy, cậu ta còn cưỡi lên người Phương Sĩ Thanh lắc mông kí©h thí©ɧ trước sau.
Phương Sĩ Thanh bị bắt nằm ngửa ở đó, trợn mắt há hốc mồm nhìn cậu ta tự biên tự diễn, đậu má, này là tình huống gì đây?
Viên Thụy một bên gọi một bên động, còn lắc lắc đầu nhìn phía cửa.
Phương Sĩ Thanh đã hiểu một chút, đây là cố ý làm để người đứng ngoài cửa nhìn? Ngoài cửa là ai, hắn đại khái cũng đoán được. Hắn bắt đầu muốn đẩy Viên Thụy ra ngồi dậy, đối với loại lấy hắn làm bia này thật hơi bị khó chịu.
Vừa hay cách âm của khách sạn này đúng là một trò cười, Viên Thụy rêи ɾỉ y như đúng rồi, ngoài cửa tất nhiên là nghe được rõ mồn một.
Vừa hay luôn, cửa khách sạn cũng thật đáng chê cười, Phương Sĩ Thanh cùng Viên Thụy đang trong này đẩy tới đẩy lui, một người không chịu phối hợp diễn, một người nhất định phải khiến người kia tiếp tục
diễn… Một tiếng rung trời nổ đất, cửa phòng trực tiếp bị người bên ngoài đá văng.
Nhìn thấy người đến, Phương Sĩ Thanh mở to hai mắt hoài nghi mình bị hoa mắt, cằm cũng sắp rớt luôn rồi.
Viên Thụy mặc qυầи ɭóŧ nhỏ, còn cưỡi lên người hắn, khăn tắm quanh hông hắn bị kéo ra, trơn bóng nằm ở đó bị cậu ta cưỡi, vừa rồi xô đẩy, hai tay hắn nắm cánh tay Viên Thụy, Viên Thụy thì không cho hắn động, đè nặng vai hắn.
Sóng vai một đôi gian phu da^ʍ phu cứ như thật.
Đá cửa xông vào bắt kẻ thông da^ʍ, sắc mặt người đàn ông nọ đen như đít nồi, mắt thấy sắp muốn nổi cơn oanh tạc.
Phương Sĩ Thanh bị dọa muốn tè ra quần.
Ai có thể giải thích giải thích với hắn
dùm đi, tại sao tới bắt gian lại là Vương Tề!? ▔□▔”
Vương Tề nắm Viên Thụy từ trên người Phương Sĩ Thanh kéo xuống, cậu ta vốn đang cưỡi trên người Phương Sĩ Thanh còn có thể che cái giữa hai chân, lần này thì hay rồi Phương nho nhỏ triệt để bại lộ trong tầm mắt ba người trong phòng.
Phương Sĩ Thanh lần này lại phản ứng nhanh, nhanh chóng kéo khăn tắm rơi bên cạnh che lại phía dưới, trong đầu bắt đầu tính toán mượn cơ hội này cắt đứt với
Vương Tề như thế nào.
Hắn còn chưa có nghĩ xong nói như thế nào cho khó nghe, chỉ thấy Viên Thụy nhuyễn như rắn không xương chui tọt vào l*иg ngực Vương Tề, miệng còn nói: “Còn tưởng anh không để ý tới tôi nữa, anh mà không đến tôi sẽ thật sự cùng cậu ấy làm đến cuối, hừ.”
Phương Sĩ Thanh: “…” Cái trò gì vậy?
Viên Thụy còn ở
kia làm nũng: “Biết ngay là anh mạnh miệng nhưng mềm lòng mà, sớm thừa nhận thì tốt rồi, đừng nóng giận nha…”
Phương Sĩ Thanh nổi điên rồi.
Hắn đột nhiên hiểu được, lúc gặp Phương Minh Dư đã từng một lần đề cập, tại sao cô lại
đột ngột hỏi một người không mấy liên quan như Viên Thụy.
Người kia của Viên Thụy lúc kết hôn lại không chịu ly hôn, làm lãnh đạo, nói nửa ngày lại chính là Vương Tề!
Khó trách mình hắn ngồi
một xó lo lắng sợ hãi chuyện này kia chuyện kia, Vương Tề lại chẳng hề để ý.
Hắn mơ hồ làm tiểu tam của chị hắn, kết quả là tiểu tam gì chứ, chỉ là một thằng ngu thế thân cho người khác mà thôi!!!
Đứng ở phòng này thêm một giây cũng không có biện pháp bình tĩnh, hắn đứng lên nhặt quần áo mình bắt đầu mặc lại, thời điểm mặc tay hắn còn run rẩy như một đứa thiểu năng mặc đồ cũng không xong.
Vương Tề kéo Viên Thụy sang một bên, đi tới bên hắn.
Thân thể hắn căng thẳng, cũng không nhìn Vương Tề, chịu đựng tay run xỏ quần vào.
Viên Thụy cũng lại đây kéo Vương Tề, lo lắng nói: “Không liên quan gì đến cậu ấy, là tôi câu dẫn cậu ta, anh để cậu ấy đi đi…”
Vương Tề xoay người bắt lấy một bên quần Phương Sĩ Thanh, thấp giọng hỏi: “Em không có gì muốn nói?”
Phương Sĩ Thanh dùng sức kéo một chút, quyền lợi
được mặc quần cũng không tự chủ
được, đặt ở bình thường hắn đã sớm xù lông, hôm nay lại không rên một tiếng.
Vương Tề nâng tay kia lên định sờ đầu hắn, bị hắn nghiêng đầu né tránh.
Không khí giữa hai người này thật kỳ quái, cuối cùng Viên Thụy cũng phát giác có gì đó khác thường, nói: “Vương Tề…Cách anh bắt gian
hình như không đúng.”
Vương Tề nhìn chằm chằm Phương Sĩ Thanh, không để ý cậu ta.
Ánh mắt
Viên Thụy
nhìn không khí giữa hai người bọn họ đảo đảo vài cái, sắc mặt dần dần thay đổi, kinh nghi nói: “Hai người có quan hệ gì vậy?”
Vương Tề còn chưa nói, Phương Sĩ Thanh cướp lời đáp: “Anh ta là anh rể tôi, anh rể trước.”
Chuyện giữa hắn và Vương Tề không có người thứ ba được biết, từ trước hắn đã không muốn bị người khác biết, hôm nay lại càng không muốn, hơn nữa người này lại là Viên Thụy.
Viên Thụy nghe xong lời này, biểu tình có vài phần rối rắm, nghĩ Phương Sĩ Thanh còn chưa come out lại bị anh rể trước
bắt gặp cùng đàn ông khác trên giường, Vương Tề vừa ly hôn đã bị cậu em vợ trước phát hiện là một người đồng tính luyến ái.
Khúc chiết trong này thật ly kỳ rắc rối, quả thực rất
khó xử nha
Viên Thụy giải được lòng
người nói: “Nếu không tôi đi trước? Các người chậm rãi giải quyết nhé?”
Không ai để ý đến cậu ta.
Cậu ta
cũng không xấu hổ, tự mình mặc quần áo tử tế, nhỏ giọng nói: “Phương chủ biên, xin lỗi nha.”
Cậu ta
khả năng còn muốn cùng Vương Tề nói gì đó, lại cảm thấy lúc này mà
nói thì không nên
cho lắm, do dự vài giây vẫn là nên đi trước.
Viên Thụy lúc đi ra ngoài còn nhẹ nhàng đóng kỹ cửa phòng bị đá hỏng, còn tri kỷ đến báo tin với
chủ khách sạn một phen, chịu bồi thường thiệt hại.
Trong phòng, anh rể trước cùng cậu em vợ trước còn mỗi người nắm một bên quần, đứng ở đó giằng co.
Vương Tề nói: “Thanh Thanh, không phải em còn thích cậu ta đấy
chứ?”
Phương Sĩ Thanh sửng sốt: “Làm sao anh biết tôi từng thích cậu ta?”
Vương Tề nói: “Chuyện liên quan
tới em, không có gì là anh không biết.”
Phương Sĩ Thanh cười lạnh nói: “Phải rồi, nếu anh không có bản lĩnh như vậy, thì sao có thể luân phiên đem
cả hai chị em chúng tôi ra đùa giỡn được.”
Vương Tề nhíu
mày, nói: “Anh với chị em là vấn đề khác, em thật sự tính cùng cậu ta lên giường? Em xem tôi là cái gì? Gậy mát xa?”
Phương Sĩ Thanh phẫn nộ tới cực điểm, buông tay đang giữ quần ra, vung tay hung hăng tát Vương Tề một bạt tai, mắng: “Anh còn biết xấu hổ hay không! Bây giờ còn có thể nói ra mấy lời vô sỉ như thế! Là tôi chủ động muốn lên giường với anh sao!?”
Vương Tề bị đánh đỏ hết nửa bên mặt, ánh mắt có chút thâm trầm, nói: “Thanh Thanh, trí nhớ em quá kém, Halloween đêm đó, chính em là người chủ động muốn theo anh lên giường.”
Không đề cập tới chuyện này thì còn đỡ, nhắc tới đó Phương Sĩ Thanh đã muốn nổi điên, lại vung tay tát anh thêm một bạt tai, cả giận nói: “Phạm tội cưỡиɠ ɠiαи! Biếи ŧɦái!”
Vương Tề: “… Em không thể đổi bên khác hãy đánh sao?”
Phương Sĩ Thanh bị anh đem ra
‘bíp–!’ ‘bíp–!’đến không thèm phân biệt thời gian địa điểm tùy thời tùy chỗ
cưỡng ép phát tiết thành chứng, không nhịn nổi nữa, vung
tay hạ chân đánh đá loạn xạ, miệng cũng mắng không dứt.
Vương Tề cũng không chấp nhặt những cái công kích nhỏ bé này của hắn, không né không tránh bị hắn đánh thiệt nhiều cú.
Phương Sĩ Thanh lại cảm thấy hành động này
thật vô
nghĩa, ngừng tay, lần nữa kéo quần lên, nói: “Buông ra.”
Vương Tề không buông tay: “Lúc em cởϊ qυầи cũng không nghĩ tới anh?”
Phương Sĩ Thanh căm tức nhìn anh: “Anh muốn tôi nghĩ tới cái
gì? Nghĩ anh với Viên Thụy quen nhau thế nào? Hay nghĩ anh một chân có thể đạp hai thuyền thế nào?”
Vương Tề nhìn vài giây dõi theo hắn, kết luận: “Thanh Thanh, em ghen phải không?”