Chương 7: Điều trị nha khoa lần 3

28.

Thứ tư, Khương Nhu đi khám răng. Cô vẫn không đăng ký trước nhưng đến đăng ký ngay thì may mắn có được số cuối buổi chiều.

Cô ngồi chơi di động, đợi đến lượt.

Cuối cùng đến lượt cô, cô vào nằm lên ghế khám thì có một bà cụ dẫn cậu bé tầm 7-8 tuổi bước vào, miệng cậu bé đầy máu.

Tình huống khẩn cấp nên Lý Tầm ưu tiên khám cậu bé kia trước. Khương Nhu cũng tự giác ngồi dậy, qua ghế chờ trong phòng khám ngồi, quan

sát cả quá trình trị liệu.

Cậu bé ngã bị đập vào miệng, răng chảy máu không ngừng. Bà cụ run rẩy cầu xin Lý Tầm cứu cháu nội bà, dáng vẻ rất sợ hãi.

Trong quá trình kiểm tra, Lý Tầm phát hiện một chiếc răng bị gãy, phần răng gãy và mảnh vỡ bị găm vào trong nướu làm thủng nướu, tình huống

này phải nhổ bỏ răng. Nhổ răng phải thử máu. Lý Tầm vừa cầm máu tạm thời cho cậu bé vừa yêu cầu Lưu Văn viết giấy xét nghiệm máu, bảo bà cụ đi nộp phí xét nghiệm máu.

Sắc mặt bà cụ lập tức rắn đanh lại. “Bác sĩ, nhổ răng thì nhổ răng, sao còn cần thử máu, mấy người thế này là đang lừa người à? Nhà chúng tôi không có tiền, cha mẹ nó đều không cần nó, ném lại cho bà già tôi đây, cái ăn đã là vấn đề rồi. Mấy bác sĩ xin thương tình, bà già như tôi chỉ dựa vào nhặt phế liệu, cho nó đi học đã khó khăn…”

Lời oán giận của bà không phải lần đầu bác sĩ, y tá nghe thấy, chỉ có điều lần nào cũng phải chịu khó giải thích, có phần không nói nên lời. Nhất là trong tình huống khẩn cấp này.

Khương Nhu ngồi bên kia, cảm thấy bà cụ vô lý, Lý Tầm cũng oan ức, nhưng cô không tiện xen vào.

“Không phải, sao bà lại nói thế? Bác sĩ chúng tôi lừa tiền làm gì, phí thì nộp cho bệnh viện, chúng tôi không lấy một đồng, hơn nữa mọi thứ trong

bệnh viện đều có ghi rõ giá cả từng mục…” Gần đến giờ ăn, mọi người vội vàng cứu thằng bé này mà người ta còn nói vậy, Lưu Văn bất bình.

“Nhưng tôi nghe nói thu phí thì mấy người cũng được trích phần trăm, lần nào đi nha khoa cũng đưa ra đủ loại kiểm tra.” Bà cụ kia không yếu thế,

cứ đốp chát cãi.

Cậu bé nằm đó đau đớn nhắm nghiền mắt, nghe bà nội cãi nhau với bác sĩ, mặt đỏ bừng, tay nắm chặt ống tay áo Lý Tầm, không rơi một giọt nước

mắt. Lý Tầm nhìn ánh mắt cậu bé, bướng bỉnh, kiên cường, tổn thương khi nhắc đến là một đứa trẻ cha mẹ không cần, đột nhiên anh đau lòng.

Anh vươn tay vỗ vỗ vai cậu bé, bình tĩnh lên tiếng: “Tôi cần kiểm tra chức năng đông máu và các chỉ số khác của cậu bé, đảm bảo việc nhổ răng không

ảnh hưởng gì thì mới có thể quyết định nhổ răng hay không.”

Lưu Văn ngạc nhiên nhìn Lý Tầm. Đây là lần đầu tiên anh tự mình giải thích.

Bà cụ kia nghe vậy thì cũng á khẩu không trả lời được, dù sao bà ta cũng không hiểu chuyên môn. Bác sĩ đã nói vậy, bà không thể phản bác, chỉ cười giả lả: “Vậy tình hình khẩn cấp, bác sĩ Lý có thể

cho xét nghiệm trước, lát nữa tôi đi nộp phí.”

“… Được.” Lý Tầm vứt lời này xuống rồi tiếp tục cầm máu cho cậu bé.

“Bác sĩ Lý, vậy trái quy định.” Lưu Văn bên cạnh lẩm bẩm nhưng Lý Tầm đã tập trung công việc, không có ý định nói tiếp vấn đề này.

Lưu Văn không còn cách nào khác, đành lấy mẫu máu dẫn bà cụ đến khoa xét nghiệm.

15 phút sau, Khương Nhu thấy Lưu Văn cầm kết quả xét nghiệm chạy vào.

Lý Tầm đọc qua, “Có thể nhổ răng.”

Anh và mấy y tá tập trung phẫu thuật. Quá trình nhổ không thuận lợi, cậu bé sợ hãi liên tục run rẩy.

Lý Tầm cũng ngừng một giây, nói với Lưu Văn, “Lấy con búp bê cho cháu cầm trong tay đi.”

Khi anh nói lời này, cảm xúc không hề có dao động, nhưng động tác trên tay càng nhẹ nhàng.

Lưu Văn lấy một con mèo hoạt hình quảng cáo của bệnh viện đặt vào tay cậu bé. Cậu bé nắm đồ trong tay, dần bình tĩnh lại.

Mất một giờ, quá trình điều trị mới kết thúc.

Khương Nhu chưa từng nhìn thấy Lý Tầm điều trị cho người khác, hôm nay ở gần quan sát cô mới phát hiện ra một Lý Tầm hoàn toàn khác. Anh nghiêm túc, chuyên nghiệp, quyết đoán mà không mất vẻ dịu dàng. Câu nói “đàn ông nghiêm túc toát lên vẻ quyến rũ” đúng thật.

Cô nhìn anh điều trị mà chảy cả nước miếng.

“Bà cầm giấy đến lầu một thanh toán.” Lưu Văn đưa hóa đơn cho bà cụ.

Lời Lưu Văn nói làm Khương Nhu thu hồi tầm mắt, vì ánh mắt cô quá trắng trợn nên cô đưa tay vuốt tóc giả vờ thản nhiên.

Bà cụ ôm cháu trai, nhìn thấy cháu nội không sao, vui mừng bật khóc. “Tốt quá, cảm ơn bác sĩ, mọi người đều là người tốt.” Nói rồi cầm giấy tờ xuống lầu.

Lý Tầm đưa toa thuốc cho cậu bé, nhớ đến gì, lại viết thêm hai chữ vào mặt sau, “Cố lên.”

Cậu bé cầm toa thuốc nói mình đi vệ sinh, mọi người không để ý.

Sau đó Lưu Văn đợi mười mấy phút phát hiện cả già lẫn trẻ đều không quay lại… Trốn mất…

Cả phòng đều bàn tán chuyện này cả buổi chiều. Mọi người đều thấy bất bình thay Lý Tầm.

“Thằng bé còn nhỏ vậy, có người lớn nào nuôi dạy con cháu như thế không. Có ông bà cha mẹ như thế thì đời này của thằng bé xem như bị hủy rồi.”

“Trẻ con không có cha mẹ tính cách thường cực đoan.”

“Đúng vậy, cuộc đời sẽ rất khó khăn.”



Cảm xúc của Lý Tầm có phần hụt hẫng, nhưng không phải vì chuyện bỏ trốn không thanh toán kia mà là vì một câu “cha mẹ không cần” kia của bà cụ khiến anh đau lòng.

Lý Tầm đứng ở bàn chuẩn bị chữa cho Khương Nhu. Suy nghĩ trôi về năm lớp 10 đó.

Hôm đó anh đang ngủ trong lớp thì bị tiếng ồn ào của bạn học đánh thức.

“Tụi bây biết không, lớp 12 có thằng biếи ŧɦái đó.



“Nghe rồi, đệt, trâu bò thật đấy, dám trộm đồ kia của con gái.”

“Đúng đúng, cái chị 12 kia sợ quá khóc suốt buổi sáng.”

“Chị đó không bị dọa tới nỗi tự tử chứ, nghe nói tâm trạng không được ổn định.”

“Cũng không biết được… nếu tao bị người khác trộm qυầи ɭóŧ còn giấu trong bàn học thì tao không còn mặt mũi sống tiếp nữa.”

Lý Tầm mới tỉnh ngủ không hiểu ra sao, anh nghe đại khái, vừa nghe thấy một nữ sinh xinh đẹp lớp 12 thì tim thắt lại. Anh nhớ tới Khương Nhu.

Anh cũng không biết mình làm sao, đúng ra là đi WC, cuối cùng chân không nghe lời mà đi đến lớp Khương Nhu. Mãi đến khi anh nhìn qua cửa sổ, xuyên qua đám người, ánh mắt khóa chặt vào cô đang yên lành ngồi trong góc nghe mọi người bàn tán thì mới thả lỏng lại.

Không phải cô ấy, cô không sao.

Anh thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định bước đi thì nghe Hứa Vãn với Khương Nhu cũng nói tới chuyện đó.

“Tiểu Khương, tao muốn đổi phòng ngủ, tao sợ. Lần này là Lam Lam, sau rồi không biết đến ai.” Hứa Vãn sợ phát khóc.

Cô bạn bị trộm qυầи ɭóŧ ở cùng phòng với cô, bạn

ấy sợ tới nỗi không dám đi học, được phụ huynh đón về nhà.

“Đừng sợ, nếu nó dám làm gì mày tao lột da nó.” Khương Nhu ôm Hứa Vãn vào lòng. Hứa Vãn vẫn run rẩy.

“Sao cậu ta lại biếи ŧɦái vậy, trước kia tao còn cho cậu ta mượn bút, thẻ cơm. Sao cậu ta lại như vậy? Nếu biết mấy đứa không có cha mẹ quái thai như vậy tao đã không làm bạn với cậu ta.” Hứa Vãn vừa nói vừa khóc.

Phòng của Hứa Vãn với cô bạn bị trộm qυầи ɭóŧ kia ở tầng 1, trước kia mọi người đều thấy ở lầu 1 tiện lợi, giờ thì cả dãy không ai dám về phòng.

“…” Khương Nhu không biết nên trả lời bạn mình thế nào, vì cô nghĩ đến một người. Người ấy cha mẹ cũng vừa ly hôn.

Sau này Lý Tầm có trở thành kẻ biếи ŧɦái như vậy không? Cô đột nhiên thấy lo cho anh.

Nhưng cô không biết lúc này Lý Tầm đang đứng ngoài cửa sổ, nghe trọn cuộc đối thoại của hai người. Trẻ con không có cha mẹ đều quái đản, không làm bạn với họ?

Sống lưng anh lạnh toát.

Vậy tại sao mỗi ngày cô cứ quấn lấy anh, dây dưa không rõ với tên biếи ŧɦái như anh làm gì? Trêu đùa? Thương hại? Hay là ghê tởm anh?

Anh không nghe tiếp, quay người rời đi. Khi xuống lầu, thế giới của anh càng lúc càng tối đen, cuối cùng mất đi hết mọi ánh sáng.

Đến từ bóng tối, cuối cùng lại quay về với bóng tối. Anh nghĩ mình sẽ không sao. Anh nào biết tuy mở đầu và kết thúc giống nhau nhưng trên đường

đã từng thấy ánh sáng thì không còn khả năng thích ứng được với bóng tối.

Anh không biết rằng sau khi anh đi, Khương Nhu cũng đến lớp anh tìm anh. Cô chuồn ra khỏi lớp mình, đứng ở cửa sổ lớp anh nhìn anh nằm gục

mặt xuống bàn ngủ, cô chợt mỉm cười an tâm. Từ giây phút này, cô thề, cô phải đối xử tốt hơn với anh, tốt hơn chút nữa, để anh không trở thành lập

dị quái đản…

Giờ phút này, anh nhớ lại những ngày đó, nhìn Khương Nhu, trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.

Khương Nhu nhận ra tâm trạng tuột dốc của Lý Tầm. Mấy người y tá bên kia vẫn còn bàn tán chuyện đứa bé không cha mẹ kia sẽ nhầm đường lạc lối này nọ. Cô thật sự khó chịu.

“Ai nói trẻ con không có cha mẹ nhất định sẽ thành người xấu?” Cô xen vào.

Mọi người đồng loạt nhìn sang cô, cô cũng không yếu thế, khinh miệt nhìn thoáng qua họ, “Tôi thấy đôi khi đủ đầy cha mẹ cũng không nhất định sẽ nói tiếng người.”

!!

Trận thế này cảm giác như không phải cô đến khám bệnh mà tới đánh nhau.

Lý Tầm cũng ngây người.

“Cô có ý gì?” Một y tá bị cô mỉa mai công khai đỏ mặt.

“Ý trên mặt chữ.” Khương Nhu quay người, nằm xuống ghế, không thèm để ý tới cô ta.

“Cô!” Y tá nổi giận.

“Thôi…” Lưu Văn ngăn cô kia lại, liếc mắt ám chỉ, ý bảo đây là bệnh nhân của bác sĩ Lý. Lý Tầm tuy không lên tiếng nhưng Lưu Văn biết, bác sĩ Lý đối xử với bệnh nhân này không bình thường. Cô nhắc người y tá kia đừng gây chuyện với Khương Nhu.

Mặc dù không ai biết vì sao Khương Nhu đã nhìn thấy cả quá trình lại phản bác câu nói của họ. Mọi người cảm thấy trên người Lý Tầm lại có áp suất thấp nên không dám nói gì nữa, giải tán.

Lý Tầm chuẩn bị xong, đi tới ngồi xuống cạnh cô.

Lúc này đa số y tá đều đi ăn cơm.

“Cậu có đói không, hay là mai tôi lại đến khám.” Khương Nhu dịu giọng, e dè nhìn anh.

“Không đói.” Anh giơ tay cởi găng ra, không biểu cảm.

“Đừng nghe họ nói bậy.” Khương Nhu kéo ống tay áo anh, nói khẽ điều cô lo lắng nhất.

Cha mẹ Lý Tầm ly hôn, anh sống cùng ông nội, cô biết. Ly hôn ầm ĩ rất khó coi, cô cũng biết. Tuy bề ngoài anh lạnh nhạt, ra vẻ thờ ơ hờ hững mọi thứ, thật ra anh rất nhạy cảm với việc cha mẹ ly hôn, cô cũng biết.

Chính vì vậy cô mới đứng ra phản bác. Cô nghĩ, có lẽ từ cấp 3 cô đã có thói quen bảo vệ anh nên ban nãy mới không nhịn được, cho dù một giây trước cô còn tức tối vì Lý Tầm lạnh nhạt với mình, nhưng khi anh chìm vào trong dư luận, cô không bận tâm điều gì nữa.

“Gần đây có bị nhiễm trùng không?” Lý Tầm không đáp, giơ tay ấn nhẹ vào răng cô.

Vẻ ngoài anh sóng êm gió lặng, thật ra trái tim cứng cỏi của anh khi nghe cô nói “Đừng nghe họ nói bậy” thì mềm trong nháy mắt. Giống như ngôi nhà phủ bụi lâu năm bỗng được ánh nắng chiếu

sáng, toàn thân được bao bọc trong hơi ấm. Những lời này anh đợi đã quá lâu.

Một câu kia, đứa con cha mẹ không cần đều là quái thai vẫn luôn khiến anh trăn trở nhiều năm. Thật ra không phải vì bản thân câu nói ấy mà là sự im lặng tỏ ý cam chịu của Khương Nhu khi nghe câu đó.

Lúc ấy anh muốn biết Khương Nhu nghĩ thế nào về câu đó, cô nghĩ thế nào về việc bố mẹ anh ly hôn, có phải cô cũng như những người khác, xem

anh như quái thai. Nhưng anh không chờ được đáp án của cô, chỉ có thể thấy sự mặc nhận của cô. Từ đó, anh cảm thấy mình là một trò đùa. Hiện giờ cô đứng ra phản bác, nhưng thời gian không quay lại được. Anh chờ sự phản bác của cô quá lâu, cuối cùng khi chờ được thì anh lại rơi vào bối rối.

Rốt cuộc cô là người thế nào? Tại sao cứ hết lần này đến lần khác quấn lấy anh?

Ở trường trung học, cô làm phiền anh mỗi ngày, khiến anh lầm tưởng cô là tia sáng trong bóng tối của anh, cô lại nói anh quái thai, quyết liệt đóng lại ánh sáng duy nhất, anh rơi vào bóng đêm, cô lại đến quấn lấy anh, dây dưa đến mức anh sắp thỏa hiệp thì cô lại đột ngột biến mất. Lần biến mất này tận 7 năm. Anh không biết mình đã qua 7 năm này thế nào, nhưng khi anh đã quen với việc không có cô, hoàn toàn buông tay, cô lại về. Cô lại bắt đầu quấy rầy anh, giống như một vòng lặp vô tận, chỉ có anh là người chìm sâu, mắc kẹt trong đó không thể nào thoát ra được.

“Không.” Khương Nhu đáp.

“Ngủ ngon không?”

“Cũng được.” Giấc ngủ có liên quan đến việc chữa răng sao? Khương Nhu không hiểu nhưng không hỏi nhiều.

“Có đang trong kỳ kinh không?”

Khương Nhu còn bối rối hơn, tại sao lại hỏi chuyện này? Tuy mặt cô dày thật, người khác hỏi thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy giống như hỏi hôm nay cô ăn gì, nhưng bị Lý Tầm hỏi thì tự dưng cô cảm thấy xấu hổ.

“Lát nữa cần điều trị chuyên sâu, có thể sẽ chảy máu, không nên thực hiện trong thời gian đang có kinh nguyệt.” Lý Tầm chú ý vẻ mặt kinh ngạc của cô, đành giải thích.

!!

“Không có.” Khương Nhu trả lời xong, không nhịn được hỏi, “Sâu đến cỡ nào?”

Hỏi xong, cô lại cảm thấy những lời này như mang ý nghĩa khác.

“…” Lý Tầm cũng khựng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh ánh sáng của cô, tim chợt đập nhanh hơn một nhịp.

Anh mím môi quay đi, tránh ánh mắt của cô để mình bình tĩnh lại.

“Sẽ hơi đau.” Anh cầm một cây kim thép có chỉ, đốt nó đỏ rực trong đèn cồn.

“Không làm được không?” Khương Nhu thừa nhận mình sợ khi nhìn thấy độ dài của cây kim kia, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đưa tay siết chặt quần áo anh, run bần bật.

“Không được.” Anh nhìn cô, ý bảo cô buông tay.

Nha sĩ sợ nhất bị bệnh nhân túm lấy tay, việc này sẽ gây cản trở việc điều trị, sơ suất một chút là dẫn đến sai lầm lớn.

Lý Tầm thấy cô sợ đến vậy thì mềm lòng, muốn nói một câu nặng nề cũng không nỡ, đành nhẹ nhàng: “Dây thần kinh trong răng nanh của cô đã không còn rồi, cô đừng lo, không đau lắm đâu.”

Có lời anh ủi của anh nhưng Khương Nhu không trấn tĩnh nổi, cô chỉ yên lặng ước lượng độ dài cây kim, sau đó so sánh với độ sâu hàm răng theo hiểu biết của mình. Trời đất quỷ thần ơi, cây kim này đâm xuyên qua răng cô. Cô có thể không sợ sao?

“Cây kim này không xuyên qua hết đúng không?”

Lý Tầm bị cô chọc tức cười: “Không, chỉ vào một phần.” Anh nói.

Nhưng không hiểu sao câu này nói vào lúc này cảm thấy ý nghĩa hơi kỳ lạ.

Khương Nhu cũng cảm thấy lời này là lạ, nhưng cô không kịp nghĩ nhiều, anh đã nhét dụng cụ banh miệng vào.

Chết tiệt, thôi rồi, cô sống không còn gì luyến tiếc.

“Tôi cố gắng nhẹ nhất có thể.” Lý Tầm thấy cô sợ tới vậy thì nói thêm một câu.

Không nói còn đỡ, nói xong anh cảm thấy tai mình nóng lên, may mà có đeo khẩu trang đội mũ, nếu không…

Khương Nhu từ bỏ hoàn toàn việc giãy giụa, mặc người xâu xé. Nhưng mà anh nói thật, cả quá trình tuy đáng sợ nhưng không quá mức đau đớn, có thể chịu đựng được. Động tác của anh cực kỳ nhẹ nhàng, so với hai lần trước thì tốt hơn biết bao nhiêu lần.

Khương Nhu nghi ngờ hai lần đầu anh cố ý trả thù mới mạnh tay như vậy. Lần này động tác nhẹ nhàng không nói, anh ghé rất gần cô, cô còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh. Ngoài mùi nước sát trùng còn có mùi thơm dương liễu trong trẻo. Cô nghĩ anh đúng là chàng trai sạch sẽ, người thế mà còn thơm. Chậc, thật tinh tế.

Không biết qua bao lâu, Lý Tầm bảo cô dậy đi chụp X-quang răng. Chiếc kim vẫn còn trong miệng, Khương Nhu sợ mình vô ý ngậm miệng thì răng bị xuyên thủng. Cô sợ hãi đứng dậy, Tay chân cứng đờ.

Nhìn thấy cô như vậy, Lý Tầm muốn đỡ cô. Y tá Lưu bên cạnh nhìn, khinh thường Khương Nhu õng ẹo tiểu thư, “Người đẹp, cô có thể đi, trị răng chứ không trị chân.”

Mấy y tá đứng bên cũng cười khúc khích.

Trong phút chốc Khương Nhu cảm thấy 囧. Tuy cô biết sự thật nhưng nghĩ tới cây kim kia thì vẫn nhát như chuột.

“Nhanh lên đi, phòng X-quang sắp không còn người rồi.” Lưu Văn giục cô.

Khương Nhu thật sự cảm thấy cô Lưu Văn này có ý thù địch với mình, do bây giờ cô không nói được chứ không cô phải hỏi xem cô ta có ý gì? Cô không phải là người dễ bị bắt nạt.

“Tôi dẫn cô đi chụp.” Lý Tầm đã thay đôi găng tay khử trùng đi tới trước mặt Khương Nhu.

“Bác sĩ Lý, để tôi đi cho.” Lưu Văn không biết sao lại đắc tội bác sĩ Lý. Từ khi nào mà bác sĩ Lý đích thân đưa bệnh nhân đi chụp X-quang, đây là công việc của Lưu Văn.

“Không cần, cô sắp xếp lại bàn dụng cụ đi.” Lý Tầm kiên quyết, phớt lờ sự kinh ngạc của những y tá khác, cứ thế dắt Khương Nhu đi đến phòng X- quang bên cạnh.

Khương Nhu càng bối rối, cô cảm nhận rõ ràng bây giờ không chỉ mình Lưu Văn có thái độ thù địch với cô mà tất cả y tá đều như thế. Sự ghen ghét, khinh bỉ không nói nên lời hiện rõ trên mặt họ. Rốt cuộc thì hôm nay Lý Tầm làm sao vậy?

Anh cố ý! Cố ý trở nên khác thường, dịu dàng như vậy. Dịu dàng đến mức cô quên mất tối hôm đó anh hung dữ với cô thế nào, lạnh lùng ném lại bóng lưng cho cô thế nào. Sao anh lại thất thuờng như vậy?

Hôm nay cô không muốn gặp anh nên mới lừng khừng nấn ná đợi đến phút cuối mới đến bệnh viện. Cô nghĩ gần đến giờ tan tầm anh sẽ không điều trị cho cô. Nào ngờ anh không chỉ điều trị mà còn không hung dữ, mất kiên nhẫn như cô nghĩ.

Cô buồn bực, mới một ngày không gặp sao như biến thành người khác vậy?

“Ngồi ở đây.” Lý Tầm chỉ một chỗ giống ghế dài.

Khương Nhu ngắt dòng suy nghĩ, làm theo chỉ dẫn.

Lý Tầm lấy bộ đồ chống phóng xạ bên cạnh mặc cho cô, chỉnh sửa lại cho ngay ngắn. Động tác anh rất nhẹ nhàng, thậm chí còn lấy đai chống phóng xạ quấn lên quanh cổ cô.

Khương Nhu nghĩ thầm, khoa trương vậy? phóng xạ đâu nhiều, cũng chụp có một lần, không cần ướp xác cô chỉ thò mỗi cái đầu ra thế này.

“Há miệng ra.” Lý Tầm cầm một vật có hình tấm thẻ đưa vào miệng.

Khương Nhu không còn lựa chọn nào khác ngoài làm theo lời anh.

“Cắn nhẹ, cắn mạnh quá sẽ đau.” Lý Tầm dặn cô, nhắc cô miệng còn có cây kim nha khoa.

Nghe nhắc, Khương Nhu lập tức thả lỏng miệng.

Sau khi chuẩn bị xong, Lý Tầm đi sang phòng điều khiển. Chỉ vài giây là xong.

Anh quay lại, giúp cô gỡ quần áo xuống, chỉnh trang lại xong không rời ngay đi mà đứng bên cạnh, đợi cô đứng lên. Chờ cô đứng lên bước ra ngoài, anh cũng chú ý đến tốc độ của cô, đi thật chậm.

Quay về phòng, Lý Tầm tiếp tục điều trị cho cô suốt một giờ.

Khi kết thúc đã gần 6 giờ. Khương Nhu nằm ê cả

lưng. Sau khi ngồi dậy thì dọn đồ đạc xong vẫn chưa đi.

Lý Tầm quay lưng về phía cô cởϊ áσ blouse, găng tay, mũ, khẩu trang, rửa khử trùng.

“Lưu wechat lại đi.” Anh nói, vẫn giữ giọng lạnh lùng, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra, mở mã QR trước mặt cô.

?

Khương Nhu nhìn mã QR trước mặt, lại nhìn vẻ lạnh nhạt của anh, cảm thấy hình như hôm nay người này điên rồi. Cô từng đuổi theo hỏi anh wechat thì không cho. Giờ cô đã quên chuyện đó thì chủ động bảo cô thêm vào? Không phải nói không có wechat sao? Vậy đây là cái gì? Đúng là, miệng đàn ông chỉ lừa người.

“Gần đây tôi khá bận, lần điều trị sau hẹn thời gian trước qua wechat.” Lý Tầm thu dọn xong, lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo ra.

“Lần trước không phải cậu nói không có wechat sao?” Khương Nhu bội phục cái miệng của mình.

Giây sau, sắc mặt Lý Tầm có vẻ lúng túng, cố tình xếp lại hồ sơ khám bệnh, ra vẻ thản nhiên: “Mới tải, tiện liên lạc bệnh nhân.”

“Không phải liên lạc bằng điện thoại bàn à?” Khương Nhu ép hỏi từng bước một.

Rốt cuộc Lý Tầm chịu cúi đầu, nhìn thẳng vào cô. Hai người nhìn nhau vài giây. Lý Tầm bại trận trước, “Cô không muốn thêm thì thôi.” Nói rồi rút lại điện thoại.

“Muốn!” Khương Nhu nhào tới giật điện thoại lại. Cô cười hì hì, “Thêm mà! Sao lại không thêm chứ? Wechat tiện hơn điện thoại bàn mà, phải không.”

Lý Tầm liếc cô một cái, yên lặng thở dài, buông tay để cô tự lấy điện thoại.

“Lý Tầm, tôi mời cậu ăn cơm.” Quét mã QR xong, Khương Nhu nghĩ tới gì đó mà chủ động lên tiếng mời anh đi ăn tối.

Nhưng cô cũng không chắc, với quan hệ của cô và Lý Tầm thì chắc hẳn Lý Tầm sẽ từ chối. Hôm đó cô mất ngủ, nghĩ thật nhiều về mối quan hệ giữa cô và Lý Tầm trước đây. Nghĩ đến đau đầu. Cô cảm thấy đã đến lúc nên chấm dứt trò hề bắt nguồn từ lá thư tình nhầm lẫn thời trẻ gây ra.

Cô muốn tìm anh nói rõ ràng, bất kể anh nghĩ thế nào, hòa giải hay không thì cô cũng không muốn một sai lầm cứ tiếp tục dây dưa kéo dài.

“Được.”

Khương Nhu nghe anh nói được còn tưởng mình bị ảo giác.

Ngay cả khi cô theo anh từ thang máy xuống gara đỗ xe, lái xe đến một nhà hàng Trung Quốc, ngồi trong phòng ăn rồi cô vẫn chưa định thần lại.

Hôm nay Lý Tầm sao vậy? Không lạnh mặt với

cô, lại còn dịu dàng lạ lùng như vậy.

“Muốn ăn gì?” Lý Tầm cầm thực đơn hỏi cô.

“Gì cũng được.” Cô chưa nghĩ ra, vẫn còn đang lơ ngơ.

Lý Tầm nhìn cô, cầm bút chỉ lên thực đơn, còn dặn dò người phục vụ rất kỹ lưỡng.

Cuối cùng khi thức ăn được mang lên, Khương Nhu cảm thấy điên rồi. Cô nhìn cả bàn toàn món mình thích, nghi ngờ nhìn Lý Tầm. Sao anh biết mình thích ăn gì? Nếu đây là trùng hợp thì quá thần kỳ, không có bất kỳ món nào cô không thích. Ngay cả cho rau thơm nhiều, không bỏ tỏi cũng được chú ý. Cô nghi ngờ anh lắp camera trênnngười mình, nếu không sao lại biết rõ vậy?

Một bữa ăn diễn ra trong sự nghi ngờ, Khương Nhu cẩn thận quan sát từng cử động của anh.

Cô chưa nghĩ ra nên nói thế nào về việc lá thư tình kia, dù sao cũng là cô tự mình đa tình hiểu lầm, hại anh suốt một năm trời. Cô nghĩ nên nói thế nào để giải thích vấn đề nhẹ nhàng nhất mà không làm cho bản thân quá xấu hổ.

Kết quả cô lại thấy anh đang gắp rau mùi.

“Lý Tầm, đây là rau mùi.” Khương Nhu nhắc nhở.

“Tôi biết.” Anh ngước mắt nhìn cô, trong lòng dâng trào cảm xúc nhưng mặt lại không biểu hiện cảm xúc gì.

Anh cũng có tâm sự nặng nề. Quá khứ có quá nhiều chuyện, 7 năm qua bao điều xảy ra, anh muốn nói với cô. Tuy không nói hết toàn bộ nhưng anh cảm thấy có một số việc cô nên biết. Tuy nhiên lời đến môi lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Chiều nay nhìn thấy cô, anh đã cố gắng thuyết phục mình, thả lỏng, mọi việc đều nói với cô. Nhưng đến giờ phút này, vẫn còn thiếu một cơ hội tốt.

Anh sợ, tâm tư anh chôn giấu nhiều năm khi nói ra, cô chỉ mỉm cười, sau đó hỏi anh, có phải lại nói đùa không. Nghĩ tới nghĩ lui, lời đến miệng lại nuốt xuống.

“Không phải cậu ăn rau mùi sẽ nôn sao?” Khương Nhu nhìn anh.

Cô nhớ có lần ở căn tin trường, anh ngồi cách cô

rất xa nhưng cô vẫn “băng núi vượt sông” chạy tới trước mặt anh, đặt khay cơm bên cạnh anh. Cô nhìn cô gái ngồi đối diện anh, “Em gái, chị muốn đổi chỗ với em.”

“Tại sao?” Cô gái kia không cam lòng yếu thế, cô vất vả lắm mới cướp được chỗ ngồi đối diện Lý Tầm, tại sao phải nhường?

Khương Nhu sửng sốt, khó khăn này không làm nản lòng.

“Em không cho cũng được, lát nữa mà ăn “thức ăn chó” đến nôn thì đừng trách chị đây không nhắc nhở nhé!”

Khương Nhu ngồi xuống cạnh Lý Tầm, dùng đũa gắp rau mùi đưa tới bên miệng cậu “A~”, cô đút anh ăn. Không ngoài dự đoán, cô gái kia thấy cảnh này

thì mặt đỏ bừng, tức tối bê khay đi.

Chờ cô gái kia đi, Khương Nhu mới thấy Lý Tầm ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

“Ăn đi, rau mùi ngon mà, cậu ăn ít rau quá.”

“Chơi đủ chưa?” Lý Tầm nghiến răng hỏi.

“Không, Lý Tầm, rau mùi ngon thật, cậu ăn thử xem, ăn rau có lợi mà.” Khương Nhu đã cá với bạn cùng lớp nhất định phải làm Lý Tầm ăn rau mùi.

“Cậu lấy nó đi cho tôi.” Anh hơi giận.

“Thử đi mà, chỉ một miếng thôi.” Khương Nhu không tha, đánh cược mà, đã chơi thì phải chơi lớn. Dĩ nhiên ban đầu cô chỉ muốn trêu anh chơi nhưng kết quả cô lại không ngờ đến.

Anh nôn ra.

Tuy rằng đã cố lịch sự nhưng anh vẫn không kiềm được, chạy vào WC nôn đến tối tăm trời đất.

Từ đó cô biết anh nhạy cảm với rau mùi, sẽ bị nôn mửa…

Nhớ tới đó, Khương Nhu thu hồi suy nghĩ lại vì cô nhìn thấy anh đang ăn từng miếng rau mùi nhỏ, lúc đó đầu cô chỉ có hai chữ: tự ngược

Cô choáng váng trợn mắt há mồm, thậm chí bắt

đầu nghĩ về con đường anh chạy vào WC. Chờ một giây, hai giây, một phút, không có gì xảy ra.

Anh ăn rau mùi ngon lành. Cô nhìn mà thấy đói. Thế giới này quá phũ phàng.

“Cậu ăn được rau mùi từ khi nào? Không phải cậu không ăn được nó sao?” Khương Nhu vẫn không tin nổi.

Lý Tầm cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nhìn cô. “Bảy năm, bảy năm trước tôi không ăn, nhưng qua bao năm rồi, tôi thấy cũng không quá khó để tiếp nhận.”

Anh nói xong, nhìn thẳng vào cô.

“Lý Tầm.” Khương Nhu bỗng lên tiếng gọi anh.

“Ừm?” Anh đáp.

Cô hỏi: “Trước kia tôi làm cậu ghét nên cậu đã mang chó của tôi đi hầm?”

Lý Tầm sửng sốt vài giây, có phần tức quá bật cười. Cô thật sự cho rằng anh mang chó cô đi hầm?

“Không có.”

Lát sau anh mới chậm rãi nhả ra hai chữ.

Khương Nhu không hiểu anh nói là không ghét cô hay là không hầm chó của cô? Bất kể là đáp án nào thì cũng khiến cô bất ngờ.

“Không có cái gì? Cậu không có ghét tôi? Trung học tôi luôn quấy rầy cậu mà.” Khương Nhu rèn sắt khi còn nóng, hỏi lại.

Lý Tầm cũng sửng sốt, nhìn đi nơi khác, không biết cô có ý gì.

“Trước kia rất phiền.” Trong đầu anh hiện lên cảnh tượng cô làm phiền anh.

Trước kia? Vậy hiện giờ thì sao? Khương Nhu muốn hỏi nhưng không nói.

“Tôi luôn muốn nói rõ ràng với cậu về lá thư tình hồi cấp ba.” Khương Nhu dừng lại, sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Thật ra mấy ngày trước tôi mới biết lá thư tình kia là do một bạn học cùng lớp tôi mua bảng chữ mẫu của cậu viết lại, dù sao thì… mấy ngày trước tôi đã biết lá thư tình đó không phải

do cậu viết, thời trung học tôi đã luôn hiểu lầm.”

Lý Tầm ngừng ăn, ngẩng lên nhìn cô. Thư tình anh đã nói với cô rằng không phải anh viết nhưng cô không tin, hôm nay xảy ra chuyện gì? Đột

nhiên nhắc đến chuyện này?

“Ai?” Anh nhìn cô chăm chăm hỏi.

“Hả?” Khương Nhu không hiểu anh hỏi gì, trọng tâm chú ý của anh rất quái lạ. “Một bạn cùng lớp.



“Người nào?” Giọng anh lạnh lùng, không khí bỗng nghiêm túc lên.

Người nào? Khương Nhu cảm thấy đề tài đi hơi xa. “Hình như người đeo mắt kính đấy.”

Thật ra Khương Nhu không nhớ rõ. Nhưng mà anh hỏi cái này làm gì?

Lý Tầm nghe được đáp áp bỗng không vui, ngoảnh mặt đi bê ly nước lên uống.

Dáng vẻ anh uống nước làm Khương Nhu cảm giác như anh có thù oán gì với nước. Tình hình gì đây?

“Cái người mà nói chuyện với con gái đỏ mặt đấy à?” Lý Tầm uống nước xong vẫn có vẻ tức giận.

“Sao cậu biết?” Khương Nhu ngạc nhiên. Anh không học cùng lớp, thậm chí không cùng khối, sao lại biết rõ vậy?

“Chỉ có cô ngốc mới không biết lá thư tình đó không đúng.” Lý Tầm liếc cô.

Năm đó cô nói với cả trường là anh viết thư tình cho cô, anh chỉ cần nghĩ một chút là biết ai là người viết. Bởi vì thỉnh thoảng trong giờ học anh chuồn đi WC, theo thói quen đến cửa sổ lớp cô nhìn xem cô thế nào. Cô luôn không yên lặng nghe giảng mà lúc thì nói chuyện với Hứa Vãn, lúc thì hai người ăn vụng, mà cái người nam sinh đeo mắt kính ngồi trong góc kia luôn nhìn về phía Khương Nhu. Cũng chỉ có đồ ngốc Khương Nhu mới không nhận ra người nam sinh đó thích cô.

“Gì mà kêu tôi ngốc, chữ viết đó giống y như chữ cậu. Ai mà đi điều tra chuyện đó chứ…” Cô bị mắng ngốc thì không vui.

“Vậy sao cô đưa thư tình cho lớp trưởng thì anh ta biết ngay là không phải của cô?” Lý Tầm tức tối nhìn cô.

Lý Tầm không hiểu sao mình lại giận. Vì cô luôn vô tâm, lại luôn trêu chọc khắp nơi. Trêu chọc mình anh chưa đủ, cô cũng không biết có bao

nhiêu nam sinh để ý đến cô. Nghĩ vậy, anh thấy ngực mình tức nghẹn.

Khương Nhu kinh ngạc. Sao anh biết mọi chuyện xảy ra xung quanh cô? Rồi sao anh lại nổi giận? Anh rất để ý chuyện lá thư tình?

“Việc đó đúng là tôi sơ ý, nhưng cũng đâu thể trách tôi, tôi đâu biết lại có người bán bản mẫu chữ của cậu, đúng không? Nếu mọi việc đã rõ

ràng, sau này tôi sẽ không làm phiền cậu. Còn về thời trung học kia, cậu xem như tôi ngây thơ ngu dốt, đừng chấp nê tôi, quên hết đi. Thật ra không

có việc đó, nói không chừng chúng ta còn có thể làm bạn bè." Khương Nhu nói xong, cảm thấy nhẹ nhõm. Chuyện này luôn đè nặng trong lòng cô, khiến cô hổ thẹn, hối hận, nói ra rồi, rốt cuộc có

thể thở phào nhẹ nhõm.

Lý Tầm ngồi đó nghe cô nói câu cuối cùng, “chúng ta còn có thể làm bạn bè”, lời nói nghẹn lại trong l*иg ngực, vô cùng chán nản. Ai muốn

làm bạn với cô?

“Cô có hiểu vấn đề không?” Lý Tầm ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh hỏi.

“Tôi hiểu! Dĩ nhiên là hiểu! Trước đây tôi làm phiền cậu.”

Lý Tầm liếc cô, giờ biết mình làm phiền người khác? Nhưng mà anh tình nguyện cô tiếp tục làm phiền, tiếp tục phiền anh. Cô nào có hiểu.

“Bây giờ mới biết mình phiền phức?” Lý Tầm giận dỗi, câu tiếp theo mới khiến Khương Nhu trợn mắt há mồm, “Có phải chó tùy tính chủ không? Một mình cô phiền tôi chưa đủ, cô đi rồi còn để lại chó tra tấn tôi?”

Chó? Là sao?

“Khoan, Lý Tầm, sao cậu lại mắng người chứ! Con chó của cậu tên Tiểu Khương tôi còn chưa hỏi cậu đấy!” Khương Nhu giận đỏ mặt. Nhớ tới

con chó Tiểu Khương kia càng tức không có chỗ xả.

Cô biết Tiểu Khương? Phản ứng đầu tiên của Lý Tầm là vậy.

Nghĩ tới Tiểu Khương, lòng anh chua xót. Nếu cô đã gặp Tiểu Khương thì anh cũng không giấu cô nữa. “Nó mới sinh năm ngoái.” Giọng anh rất nhẹ.

“Tôi cần biết nó sinh ra khi nào làm gì, kêu nó là Tiểu Khương hơi quá đáng đấy, cậu… cậu đừng nói là không biết tên thường gọi của tôi là Tiểu Khương.” Khương Nhu thiếu nước nhảy lên chỉ

mũi anh mà mắng. Quá đáng.

“Nó sinh ra không tới hai ngày thì mẹ nó chết.” Mắt anh đầy vẻ tiếc nuối, “Tất nhiên là cô không cần biết, năm đó vứt mẹ nó lại bỏ đi. Cô hỏi tôi

con corgi năm đó cô đưa tôi thế nào, giờ tôi nói cô biết, nó chết rồi, trước khi chết chủ nó cũng chưa từng về thăm nó một lần.”

Dứt lời, không khí im lặng chết chóc.

Khương Nhu choáng váng, da đầu tê dại. Ý anh là sao? Anh nói Tiểu Khương là con của con corgi của cô? Con chó cô đưa anh đã chết!

Tin tức quá lớn, cô không thể chấp nhận được. Cô cầm cốc nước lên, che giấu cảm xúc, tay run rẩy. “Nó chết thế nào?”

“Sinh khó.” Giọng anh bình tĩnh. “Nó mang thai ba con, sau khi sinh ra hai đứa thì không còn sức. Đến ngày thứ ba thì nó chết… Sau đó tôi phát hiện còn một con trong bụng chưa được sinh ra.”

Đã qua một năm, nhớ lại hình ảnh đó tâm trạng Lý Tầm vẫn sa sút. Khi đó anh ở Mỹ, nhận được điện thoại dì, gấp gáp quay về thì đã là hôm sau,

bỏ lỡ thời điểm tốt nhất đưa nó đến bệnh viện thú y.

Sau này anh hối hận, nếu anh về sớm hơn, đưa nó đi bệnh viện thú y sớm hơn thì có thể bi kịch không phát sinh.

Hai người đều im lặng.

Khương Nhu không biết còn có chuyện như thế, nói không hối hận là giả. Hối hận vì mình không quay về sớm hơn, hỏi về con chó đó, nó cũng là

một sinh mệnh.

Cô sai rồi.

Cô bỗng hiểu vì sao Lý Tầm luôn ghét mình. Ghét cô thiếu trách nhiệm, ghét cô thờ ơ.

“Vậy còn con kia đâu?” Khương Nhu nghe nói

sinh được 2 con.

“Cũng đã chết.” Lý Tầm cúi đầu, tâm tình càng nặng nề. “Lúc đó nó không uống sữa bột, cứ phải tìm mẹ, chỉ có Tiểu Khương uống sữa bột thì sống sót.”

Lý Tầm không muốn nhớ lại khoảng thời gian u ám đó, một người đàn ông như anh thấy cảnh đó, lòng cũng mềm đi. Không có gì đau thương thống khổ, chỉ có số mệnh bi thảm của một con chó làm

lại anh suy sụp một thời gian.

Anh không nói với cô một trong những lý do khiến anh quay về nước là vì Tiểu Khương. Một con chó không nhận được tình thương của mẹ khiến anh phải luôn bận tâm về nó. Anh muốn bù đắp tình thương còn thiếu của mẹ cho nó, nên anh luôn thương yêu, chiều chuộng nó. Thậm chí anh còn cảm thấy nó với mình có sự thấu hiểu nhau. Còn cô, cô không biết gì cả. Anh cũng không định nói cho cô biết.

“Tôi xin lỗi.” Khương Nhu nói nhỏ, mắt cô đỏ hoe.

“…” Lý Tầm rất giận, sau chuyện năm ngoái, anh

thật sự rất giận, cho dù bây giờ nhớ lại anh vẫn giận. Anh nghĩ đến một ngày nào đó sẽ hỏi cô xem liệu cô có xem mạng sống của một con chó

là một sinh mệnh hay không, hay chỉ là công cụ mua vui cho cô.

Chó như vậy, người cũng vậy. Anh luôn tự nhủ phải tránh xa cô, những người như cô là những kẻ. vô tâm, bạc tình bạc nghĩa nhất. Nhưng cô luôn. hết lần này đến lần khác trêu chọc anh. Anh trốn

không xong, tránh không khỏi, cuối cùng tự giam. cầm mình trong góc, rơi vào vòng lặp vô tận. Tuy nhiên, mọi kháng cự đều lại không chịu nổi một

kích khi nhìn thấy mắt cô đỏ hoe.

“Đi với tôi thăm nó đi.” Lý Tầm đứng lên, “Tôi chôn nó ở đầu hẻm.”

“Được.”

Mãi đến khi về đến nhà, suy nghĩ Khương Nhu vẫn rối bời.

Cô đi nhìn nơi chôn cất con corgi kia. Dưới gốc cây hòe già đầu hẻm, không có mồ, không có cả mộ đất. Bên trên cỏ dại mọc đầy. Dưới gốc hòe có

rất nhiều dấu chân chó. Cô. nghe nói Tiểu Khương thường đến chơi dưới gốc hòe, chắc là dấu chân Tiểu Khương.

Cô hỏi có cần cô đến chơi với Tiểu Khương không. Anh từ chối. Anh giận cô nên đâu thể nào tin tưởng giao Tiểu Khương lại cho cô.

Haizz… Khương Nhu thở dài. Mình thật sự sai lầm.

Anh ghét mình cũng không có gì lạ. Cho dù cô muốn bù đắp thì anh cũng không cho cô cơ hội, anh từ chối đề nghị nuôi Tiểu Khương của cô.

Nằm mãi không ngủ được, cô ngồi dậy lục lọi trong tủ, tìm những ảnh chụp trước kia. Tìm cả buổi mới tìm được ảnh cô chụp chung với con

corgi kia. Cô dùng điện thoại chụp lại bức ảnh. Cô tìm wechat Lý Tầm, gửi tin nhắn qua.

“Lý Tầm, cảm ơn cậu giúp tôi nuôi chó, cảm ơn cậu đã chăm sóc nó tốt đến vậy. Nếu có một ngày cậu thấy phiền, không muốn nuôi nữa thì

cho tôi nhận chó về, hoặc cậu có việc bận thì có thể giao chó cho tôi, bất kỳ lúc nào. Tôi đảm bảo sẽ đối xử với nó thật tốt. Trước kia tôi không hiểu

chuyện, làm sai rất nhiều việc, cậu có thể tha thứ cho tôi không? Nếu có thể, tôi muốn làm bạn với cậu.”

Gửi tin nhắn đi, Khương Nhu nằm trên giường, cứ vài phút lại nhìn điện thoại đợi tin nhắn của anh.

Cô sợ anh vẫn còn giận, không muốn làm bạn với mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không nên nói câu cuối, mình làm những chuyện như vậy còn muốn người khác làm bạn với mình? Thật sự xấu hổ.

Nhưng tin nhắn đã gửi đi lâu, không thu hồi được.

Lý Tầm nhận được tin nhắn sững sờ trong giây lát. Nhưng cũng không quá bất ngờ. Chỉ là câu cuối cùng kia làm tâm trạng anh phức tạp? Cô

muốn làm bạn với mình, chỉ muốn làm bạn sao? Anh phải đáp thế nào? Biểu hiện của anh chưa đủ rõ ràng sao? Hay là cô biết rõ tâm ý của mình mà còn vờ không hiểu, uyển chuyển từ chối?

“Biết sai thì tốt rồi.” Lý Tầm đáp.

Vừa gửi xong, wechat lại tới.

“Lý Tầm, cậu không cần đề phòng tôi. Tôi cam đoan sẽ không làm phiền cậu nữa, thế nên cậu đừng nghĩ tôi muốn làm bạn là có ý nghĩ gì không

an phận. Thật ra tôi không thích người nhỏ tuổi hơn. Cậu đừng lo.”

Ngón tay Lý Tầm khựng lại trên màn hình, thứ gì đó trong lòng vỡ vụn. Cô không thích người nhỏ tuổi hơn cô. Một câu này là đòn chí mạng với

anh.

Anh nhìn màn hình rất lâu, ấn tắt màn hình, nhìn về cửa sổ phòng cô. Mãi đến khi ánh đèn cửa sổ đó vụt tắt, anh mới dẫn Tiểu Khương quay về.

Lý Tầm về nhà, tâm trạng buồn bực. Anh rửa mặt

xong ngồi trên ghế xếp trong sân nhìn bầu trời sao, nghĩ một ít việc trong quá khứ, cứ thế thϊếp đi.