Chương 48: bày tỏ tấm lòng (3)

“Thiếp biết nhóm lửa.” Nguyễn Anh lại hiểu lầm ý của chàng, chàng đứng dậy than một tiếng, “không phải nghi ngờ nàng, là chúng ta vẫn chưa mua thức ăn.”

Nguyễn Anh: “... ... vậy thiếp bây giờ ra ngoài mua ... ...”

“Bữa trưa vẫn là nên ra ngoài ăn đi.” Vì tạm thời vẫn muốn giữu chút thể diện trước mặt nàng, Lang Trạm xem như chưa nghe thấy lời nàng nói, nói xong liền rảo bước đi ra khỏi nhà bếp.

Nguyễn Anh suy nghĩ, cho là chàng muốn tiết kiệm thời gian, ăn và làm hiển nhiên không thể so sanh. Nàng đi theo Lang Trạm, “hôm nay phải đi tìm tiên nưa áo xanh?”

Lang Trạm híp mắt lại, “phu nhân có manh mối?”

Nguyễn Anh ra sức lắc đầu, “không”

Phản ứng này rõ ràng có vấn đề, Lang Trạm cũng không ép hỏi nàng, dịu dàng dặn dò mấy câu, “phu nhân ở nhà trông chừng, ta đi liền về.”

“Phu quân không thể đưa thiếp theo?” Nguyễn Anh rất muốn biết Lang Trạm đối với chuyện của Tần thái hậu hiểu được bao nhiêu, để có thể chuẩn bị tốt tâm lí, đừng để đến lúc đó chàng tra ra được chuyện gì, bản thân cũng bị liên lụy.

Lang Trạm lắc đầu, “không thể.”

Nguyễn Anh ỉu xìu.

Lang Trạm ra khỏi cửa, đi lên phố, đi thẳng về một tửu lâu, tìm đến đầu bêó học làm thức ăn.

Vừa học đã hết cả buổi sáng.

Chàng học rất thoải mái, Nguyễn Anh lại bị dày vò, bí mật bị nàng bóp nát lại bắt đầu tập trung lại từng chút từng chút cào vào lòng nàng, nàng sắp không chống lại được nữa rồi.

Lang Trạm không đến còn tốt, nàng cứ xem như những chuyện ở trong cung chưa từng xảy ra, có thể sống qua ngày.

Nhưng Lang Trạm lại đến, Lang Trạm càng gần nàng, nàng càng cảm thấy mình không có lương tâm, nàng lại vì muốn sống mà lừa dối điện hạ.

Buổi trưa, thời tiết hanh khô, Nguyễn Anh ở trong phòng đi lui đi tới, nàng không muốn kéo dài nữa, nàng không thể tiếp tục ở cùng với điện hạ.

“Đói rồi sao?”

Nghe thấy tiếng Lang Trạm, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lang Trạm xách cơm trưa đang mỉm cười nhìn về phía nàng, trong lòng căng thẳng, nàng lại không tiếp thụ được, “phu quân về rồi.”

“Đi qua tửu lâu, mang cơm về.”

Hai người dùng cơm trưa xong, Nguyễn Anh mới có cơ hội hỏi một câu, “có phát hiện gì?”

Lời nói của Lang Trạm khiến nàng kinh ngạc, “tìm được rồi.”

“Thật sao?” Nguyễn Anh suýt nữa ngã từ trên ghế xuống, tuy nói tiên nữ áo xanh cái tên gọi này rất hoang đường, nhưng lại có khả năng biết được bí mật của Tần thái hậu, nàng không thể để Lang Trạm gặp người này.

Lang Trạm gật đầu, “phu nhân dường như rất ngạc nhiên?”

“Nhanh như vậy.” Nguyễn Anh nhếch miệng cười, trong lòng hoang mang không thôi, “sao không thấy phu quân đưa tiên nữ về?”

“Ồ, cái này không gấp, tối nay đưa về cũng không muộn.” Lang Trạm qua loa nói.

Nguyễn Anh thở ra một cách khó khăn, sắc mặt trắng nhợt, “phu quân, bụng thiếp đau, muốn đi nghỉ ngơi một lát.” Ôm bụng lại làm ra vẻ vô cùng đau đớn.

Lang Trạm hiển nhiên đau lòng, từ trên ghế ôm nàng xuống đi vào trong phòng, “nàng nằm một lát, ta đi tìm đại phu.”

Nguyễn Anh đau đến mức mắt nhắm chặt lại.

Nhất thời, Lang Trạm nào có tâm tư nghĩ đến thứ khác, trước hết rót một tách trà đưa cho nàng uống, vội vàng đi ra khỏi phòng, “ta đi rồi lại về!”

Người vừa đi khỏi, Nguyễn Anh liền từ trên giường nhảy xuống, vội vàng thu dọn một túi đồ, lúc muốn ra khỏi cửa bước chân liền dừng lại.

Một khi điện hạ biết được bí mật đó, vậy nàng thật sự không còn đường sống nữa rồi. Trừ phi điện hạ tha cho nàng tội chết, nhưng có liên quan đến giang sơn xã tắc, điện hạ lại trước sau như một, nàng nào dám bảo đảm điện hạ không nỡ giết mình?

Ở trước cửa chần chừ một hồi lâu, nàng cuối cùng vẫn đi ra.

Rất nhanh, Lang Trạm tìm được đại về về, hai người nhìn căn phòng trống trải, đều không nén được kinh ngạc.

Qua một lúc, Lang Trạm bỗng ý thức được đã xảy ra chuyện gì, cả người đều trở nên u ám, đại phu đáng thương chỉ cảm thấy không khí không phòng rất loãng, ông ấy lén thở ra, trong lòng nghĩ vị nam nhân anh tuấn phi phàm này có lẽ sẽ không giết mình, nhưng theo lời nói lạnh lùng từ miệng Lang Trạm truyền đến, “cút!” Ông ấy vội vàng kéo hai cái chân đã mềm nhũn ra khỏi phòng.

Sau đó, Lang Trạm cũng bước nhanh ra khỏi phòng, căn nhà này cách cổng thành rất xa, cứ cho là Nguyễn Anh đi nhanh e là vẫn chưa đến cổng thành.

Chàng dắt ngựa từ tàu ngựa ra, trở mình nhảy lên lưng ngựa, ngựa hí lên trực tiếp phóng ra khỏi nhà, chạy băng băng qua phố, hướng về phía cổng thành.

Đáng tiếc, không ngờ chàng ở cổng thành tìm cả buổi chiều vẫn không tìm được Nguyễn Anh, thấy trời đã tối, cổng thành sắp đóng lại, trong lòng chàng càng thêm giận dữ.

Chàng không tính toán Nguyễn Anh lừa dối chàng, nhưng nàng một mình ở bên ngoài, gặp phải nguy hiểm phải làm thế nào!

Lửa giận của Lang Trạm càng thêm đậm, giương roi đánh ngựa đi thẳng đến cửa nha môn, không để lộ ra thân phận, chỉ đưa ra lệnh bài ở trong cung đã khiến quan viên ở đó sợ hãi không thôi. Lập tức phái quan binh đi vào trong trấn, nhất định phải tìm được quí nhân.

Vậy mà, tìm cả một đêm vẫn chưa tìm được.

Trên công đường nha môn, Lang Trạm ngồi ngay ngắn, nghe thấy tin tức liền ngước đôi mắt không hài lòng đầy tơ máu lên, dùng chân đá ngã một viên quan rồi bỏ đi.

Trở về nhà, Lang Trạm thở hổn hển, bấy giờ mới tin Nguyễn Anh đã ra khỏi thành.

Nàng lại ra khỏi thành!

Cơn giận bị nàng bới móc ra đều đè nén ở trong lòng, Lang Trạm chỉ cảm thấy miệng khô khốc, không thể không ra sau nhà tìm bát nước.

Trong nhà vô cùng yên tĩnh, bước nhanh về phía cửa nhà bếp, cánh tay dài vừa đẩy ra, cửa két một tiếng, ánh mắt u ám của Lang Trạm trong chốc lát liền bắt được nữ nhân đang nàm trên đống củi.

Nữ nhân đang ngủ rất bình thản, hai tay vẫn đang ôm lấy túi đố, chàng không thể tin được trừng lớn mắt, chắc chắn được đây là nữ nhân chàng lo lắng tìm cả một đêm!

“Nguyễn Anh!” Lang Trạm nghiến răng nghiến lợi gọi, nữ nhân bị kinh động, trong miệng lẩm bẩm một tiếng, động đậy cái đầu rồi lại ngủ thiếp đi.

Lang Trạm đứng nguyên trên đất, trong đầu cuối cùng cũng phản ứng lại được, chàng nghiến răng lùi lại, đứng ngoài cửa cười, hận không thể đem nữ nhân đang ngủ ngon ôm chặt vào trong lòng, như vậy có thể phát tiết tâm trạng bức bối của mình.

Nghĩ như vậy, chàng cũng không để ý gì nữa, lại đẩy cửa ra đi đến trước đống củi từ trên cao nhìn xuống, cúi người bế Nguyễn Anh dậy, Nguyễn Anh liền mở mắt ra, vừa nhìn thấy chàng, trong chốc lát ngẩn ra, bỗng nhiên nhảy tót lên, “điện hạ!”

Lang Trạm nhanh chóng nghiêm mặt lại, đang muốn mắng nàng một câu, nàng lại bị dọa đến nỗi co rùm vai lại, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, “điện hạ! Thiếp không phải có ý lừa dối người! Người giết thiếp đi! Thiếp … … thiếp … … tuy rằng vẫn chưa muốn chết … …”

Nàng khóc giống như là hoa lê trong mưa.

Lang Trạm vô cùng hoang mang, lửa giận trong l*иg ngựcvẫn còn quanh quẩn chưa tản đi, nhất thời trước mắt tối sầm lại, sắc mặt hiển nhiên vô cùng khó coi.

Nguyễn Anh nước mắt lưng tròng, thấy dáng vẻ càng thêm đau buồn, “điện … … điện hạ, đừng … … nói với cô cô thiếp chết … … như thế nào … …”

Thần trí của Lang Trạm bị chữ chết này đè nén lại một chút, “câm miệng!”

Tiếng khóc của Nguyễn Anh im bặt.

Lang Trạm biết nàng chính là bị mình ép, nàng chắc chắn biết tiên nữ áo xanh đã nói với mình tất cả, thấy không thể qua được, chỉ có thể chạy trốn.

Lang Trạm lúc này chính là vừa đau lòng vừa không biết làm thế nào, chỉ có thể nghiêng đầu, không nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, “đến hôm nay, nàng đối với ta vẫn không thành thật, ta lại vì cái gì mà cứ theo nàng chứ?”





Tác giả có lời muốn nói: Chúc ngủ ngon, các thiên thần nhỏ!