Chương 41: theo đuổi vợ lần thứ chín

Nguyễn Anh không lên tiếng.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, không có cửa điện che chắn, hai người rất nhanh liền nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc nhìn đống đổ nát của mấy thị vệ.

Tần thái hậu thu tay lại, hắng giọng một tiếng, “tiểu Anh Anh, nói với họ, cửa này bị phế dưới tiên lực của ai gia.” Từ sau lưng rút thanh kiếm gỗ ra.

Nếu như trước đây, Nguyễn Anh có lẽ sẽ khen ngợi một tiếng, “tiên lực của thái hậu quả thật cao siêu!” Mà hôm nay, nàng chỉ có thể đờ mặt ra truyền đạt lại ý của Tần thái hậu, bổ sung thêm một câu, “còn đứng đó, là muốn thăng thiên phải không?”

Mấy thị vệ liền chạy bặt vô âm tín.

Tần thái hậu cầm kiếm, “trước đêm nay, ai gia sắp xếp ổn thỏa Lang Trạm, con theo ta là được rồi, bảo đảm cô cô con bình an vô sự.”

Nguyễn Anh có một loại cảm giác chịu khuất phục trước thế lực tà ác, cảm giác này thúc đẩy nàng nhỏ giọng nói: “Đừng tổn hại đến điện hạ.”

Tần thái hậu vừa nghe suýt chút nữa không nắm chặt được kiếm, “con lo lắng cho nó?”

“Không phải!”

“Vậy là gì?”

Nguyễn Anh: “Làm hại điện hạ thì càng không thể đi được.”

“Vậy thì chưa hẳn.” Tần thái hậu nhếch mày.

Nguyễn Anh nghe xong, càng thêm lo lắng, theo lời thái hậu nương nương nói, người chắc hẳn vô cùng chán ghét con của bệ hạ, điện hạ cũng là con của bệ hạ.

“Người muốn làm như thế nào?” Nàng hỏi một cách cẩn thận.

Tần thái hậu mỉm cười, “cái này con không cần biết.”

“Vậy người đi tìm điện hạ, con có thể theo cùng?” Nếu đi cùng, Tần thái hậu muốn làm gì, nàng cũng có thể nhắc nhở một chút.

Tần thái hậu trả lời, “cũng được.”

Nguyễn Anh không trở về Trường Lạc cung, Tần thái hậu vào tẩm điện ngủ bù, nàng ngồi ở trong điện, ngồi một lát, vô cùng muốn đứng dậy đi hỏi Lang Trạm, loại khát khao này giống như một con kiến, không ngừng bò đi bò lại trong lòng nàng, ngứa ngáy rất khó chịu.

Lại qua thời gian uống nửa chén trà, nàng vẫn xách góc váy chạy ra ngoài, thở hồng hộc chạy đến cửa Đông cung, biết được Lang Trạm đã đến Trường Lạc cung, lại quay đầu chạy về Trường Lạc cung.

Ở trong hoa uyển chính vào sáng sớm hôm đó, nàng nhìn thấy Lang Trạm, đang muốn đi lên trước, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh Lang Trạm cũng có một người, là Trịnh Phù, hai người đang nói gì đó.

Nguyễn Anh lặng lẽ tiếng lại gần, những cành hoa tầng tầng lớp lớp vây lấy nàng, giọng nói của Trịnh Phù dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, “thái tử ca ca, cô cô nói, sau này chúng ta sống cùng nhau… …”

Nghe đến đây, nàng chau nhẹ mày, sống cùng nhau? Chẳng lẽ thái tử phi đã định là Trịnh Phù? Đang muốn tiếp tục nghe lén, bên đó truyền đến một giọng nói, nói là Trịnh hoàng hậu muốn hai người đến.

Đợi Lang Trạm và Trịnh Phù đi xa, Nguyễn Anh mới lộ diện, bóng dáng hai người kề vai lọt vào mắt nàng có một loại châm biếm.

Nàng không nén được rủ mắt mỉm cười, có lẽ đợi ngày nào đó nàng hồi cung, điện hạ đã cùng với Trịnh tiểu thư thành hôn rồi cũng nên. Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa liền trở về Từ An cung.

Nào ngờ, còn chưa đợi Tần thái hậu đi tìm Lang Trạm, Lang Trạm đã đến Từ An cung tìm trước.

Tần thái hậu vẫn nằm trong tẩm điện say giấc, Nguyễn Anh đang vô cùng chán nản ngồi ở hành lang, tiếng bước chân quấy nhiễu tâm tư đang phân tán của nàng, sau đó một âm thanh trầm trầm vang lên, “cô gia tìm nàng rất lâu, thì ra ở đây.”

Nguyễn Anh nghe ra là Lang Trạm đến, đứng dậy hành lễ, “điện hạ tìm dân nữ có việc?”

Lang Trạm cũng không có việc gì khác, buổi sáng cùng nàng ghi danh xong liền bận chính sự, bận xong nghe thấy lời đồn đại, bèn đi xử lí việc này trước, sau đó mới đến Trường Lạc cung tìm Nguyễn Anh, lại không tìm được.

“Cũng không có việc gì, nàng đến đây có lẽ là tìm hoàng tổ mẫu?” Lang Trạm ngồi xuống, ra hiệu Nguyễn Anh ngồi bên cạnh, Nguyễn Anh đứng ngẩn ra, thái tử phi đã định là Trịnh Phù, nàng không tiện cách quá gần điện hạ, nghĩ như vậy, nàng vẫn lùi xa một bước.

Lang Trạm chau mày, không phải chứ, buổi sáng chàng bộc lộ một chút, Nguyễn Anh nên có cảm giác chứ, chẳng lẽ bộc lộ quá ít? Lại nghĩ đến lời đồn đại, đầu mày chau lại càng chặt, “nàng đừng để ý, những cái miệng linh tinh đó ta đã xử lí rồi, lại đây.”

Nguyễn Anh bất ngờ nhìn qua một cái, nàng vẫn cho rằng Lang Trạm bận quốc sự sẽ không để ý đến những chuyện vụn vặt này, nàng nhìn lên, “tạ điện hạ.” Vẫn đứng yên.

Lang Trạm nhận ra điểm không đúng, “nàng lại gần một chút.”

Nguyễn Anh vẫn đứng yên như cũ, con kiến trong lòng bắt đầu bò loạn, nàng không nén được hỏi một tiếng, “điện hạ có thể nói cho dân nữ nguyên nhân tham gia tuyển chọn thái tử phi không?”

Nàng không tiến lại gần khiến cho Lang Trạm nhận định bản thân quả thật thổ lộ quá ít, sau đó quyết định bày tỏ thêm một chút, bèn đứng dậy tiến lại gần Nguyễn Anh, Nguyễn Anh bất ngờ, bị chàng dồn ép cả người đều dán lên trên trụ.

Lang Trạm không dừng lại, đôi mắt đen đem nàng khóa chặt lại trong tầm nhìn không thể động đậy, “vì thái tử phi của cô gia chỉ có thể là… …”

“Lang Trạm!”

Một tiếng bạo lực phá vỡ lời nói tiếp theo của chàng, nhưng trong chốc lát, chàng liền bắt lấy thanh kiếm dài đang bay đến, quay đầu lại nhìn, ánh mắt dịu dàng hiện ra vẻ không biết làm thế nào, “hoàng tổ mẫu quá mức rồi.”

“Qúa mức chính là con!” Tần thái hậu bước nhanh đến, kéo Nguyễn Anh đang đứng ngốc ra phía sau, “con muốn làm gì tiểu Anh Anh?”

Nguyễn Anh liền trở lại bình thường, “thái hậu, điện hạ không làm gì con cả, thật đấy.”

“Con đừng nói chuyện.” Tần thái hậu quay đầu lại ra lệnh, sau đó nhìn Lang Trạm, “con đừng gây chú ý với tiểu Anh Anh, không có tác dụng.”

Bỗng nhiên, chỉ nghe vù một tiếng, thanh kiếm dài bị ném ra xa, cắm vào trên một cái cây, Lang Trạm phủi phủi tay áo, “hoàng tổ mẫu quản nhiều rồi, Nguyễn cô nương, chúng ta về.” Xoay người đi lên phía trước hai bước, không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, quay đầu lại một cách không hài lòng, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Anh bất động.

Giọng nói của Nguyễn Anh truyền đến một cách rõ ràng, “điện hạ về trước đi, dân nữ còn có việc cần thương lượng với thái hậu nương nương.”

Lang Trạm sắp bị kích động, ánh mắt u ám như là một con dao sắc nhọn đang lặng lẽ ẩn nấp, “có việc thương lượng? Việc gì?”

Trước đây chàng chưa từng nói như vậy với Nguyễn Anh, dũng khí Nguyễn Anh muốn tập hợp lại liền bị tản ra, cổ họng nàng run lên vẫn chưa nói ra lời, Tần thái hậu liền mở miệng, “ồ, tiểu Anh Anh phải cùng ai gia xuất cung.”

“Lúc nào?” Lang Trạm trừng mắt nhìn Nguyễn Anh, con dao trong mắt bắt đầu rục rịch.

Nguyễn Anh nuốt nước bọt, muốn bước đến bên cạnh chàng, lại bị Tần thái hậu kéo chặt lấy tay áo, “sợ gì? Nó có thể ăn được con sao!”

Nguyễn Anh từ trong cổ họng ư một tiếng, dáng vẻ đó của điện hạ quả thật muốn ăn nàng! Nàng dưới sự lôi kéo của Tần thái hậu bước về phía trước hai bước.

“Cô gia hỏi lúc nào.” Lang Trạm không phải vì tin tức này.

Nguyễn Anh vốn không dám nói với chàng chính là tối nay, nhưng Tần thái hậu dám, Tần thái hậu kéo Nguyễn Anh trở lại, “chính là tối nay, nghe nói con lừa tiểu Anh Anh ghi danh tham gia tuyển chọn thái tử phi, tiểu Anh Anh không thể tham gia rồi, con nói với Lang Tuyên một tiếng, nếu Nghi phi chịu tủi thân, tiểu Anh Anh sẽ oán hận con đến chết.”

“Không, con không phải, con không có, con không oán hận điện hạ, người đừng nói bậy.” Thấy thần sắc Lang Trạm bỗng nhiên lạnh lùng, hai tay để ở hai bên liền cuộn thành nắm đấm, Nguyễn Anh không để ý đến gì nữa, vung tay Tần thái hậu ra chạy về phía chàng.”





Tác giả có lời muốn nói: Bổ sung chương thứ hai.

Chương tiếp theo muộn một chút, có thể phải qua 12 giờ mới ra.

Bắn tim!