- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bác Sĩ
- Thủ Tịch Ngự Y
- Chương 405-1: Tên miệng rộng
Thủ Tịch Ngự Y
Chương 405-1: Tên miệng rộng
Tiệc cưới bắt đầu, Địch Hạo Huy đưa Tiếu Tiếu xuống phía dưới chúc rượu khách mời.
Bàn của mấy người già, đều là những đồng chí lão thành, hơn phân nửa đều bị bác sĩ trong tổ chăm sóc sức khỏe của mình cấm uống rượu, đương nhiên là không thể uống rượu rồi, Địch Hạo Huy tự mình mời ba ly, các đồng chí lão thành há miệng cười tiếp nhận, vậy đã là nể mặt lắm rồi.
Bàn thứ hai, Địch Hạo Huy cũng mời ba ly giống vậy. Thủ trưởng Quân ủy cầm ly rượu lên, chỉ nhấp môi, ý nói đến là được rồi. Lãnh đạo đương nhiệm vì tránh hiềm nghi, không dễ dàng ngồi ở tiệc cưới ai mà uống rượu, hôm nay vì mối quan hệ với các cụ, mọi người tập trung ngồi lại uống rượu dùng cơm, vậy là đã phá lệ rồi.
Đến bàn thứ ba, thì tùy tiện hơn một chút, nhưng bàn này suy cho cùng cũng đều là bề trên, không thể ức hϊếp bề dưới, thế là vẫn theo cách trước đó, Địch Hạo Huy uống ba ly, mọi người cùng uống một ly.
Địch Hạo Huy uống rượu, Tiếu Tiếu phụ trách rót rượu cho mọi người, đến chỗ Tăng Nghị, Tiếu Tiếu rót cho Tăng Nghị ba ly, nói:
- Tăng Nghị, mấy hôm nay anh vất vả rồi, công cực khổ, uống thêm mấy ly nữa mới được đó!
Trương Kiệt Hùng đứng ngay bên cạnh, nghe nói như thế, thầm nghĩ Tăng Nghị lần này tuyệt đối là lời rồi. Hôm nay các cụ và mấy vị thủ trưởng Quân ủy cùng đến góp vui, thật ta cũng có nghĩa là rất xem trọng tiền đồ của Địch Hạo Huy, Tăng Nghị trong việc tác thành hôn sự của Địch Hạo Huy, tuy bảo là hơi có chút mạo hiểm, nhưng càng mạo hiểm, thì càng có nghĩa là ân tình càng lớn, Địch Hạo Huy lại có thể không ghi tấm ân tình này của Tăng Nghị vào lòng sao.
Nếu Địch Hạo Huy tương lai thuận lợi kế tục sự nghiệp nhà họ Địch, thì Tiếu Tiếu coi như là thái hậu đời sau của nhà họ Địch, đối với người có xuất thân bình thường như Tiếu Tiếu mà nói, người mà cô cảm kích nhất là Tăng Nghị. Điều này, từ cử chỉ rót rượu can rượu của Tiếu Tiếu lúc nãy, là có thể nhìn ra. Không chỉ riêng Tiếu Tiếu, mà đứa con trong bụng cô, sau này cũng phải cảm ơn Tăng Nghị.
Không có sự trượng nghĩa khai thông của Tăng Nghị, có thể có đứa trẻ này hay không là rất khó nói. Còn bây giờ, đứa trẻ này một khi được sinh ra, thì chính là cốt nhục đời thứ tư của nhà họ Địch rồi.
Có thể khiến hai đời nhà họ Địch đều ghi nhớ tấm ân tình này, ngoài Tăng Nghị, còn có người khác sao?
Trương Kiệt Hùng cũng đến lúc này, mới hiểu rõ một điều, dù là Tăng Nghị vì chuyện này mà đắc tội với ông cụ bị ông cụ lạnh nhạt, thì cũng chỉ là tạm thời. Đợi sau này Địch Hạo Huy thực lực đầy đủ, quản lý nhà họ Địch, chắc chắn sẽ lại trọng dụng Tăng Nghị.
Tuy nhiên, dù có hiểu được điều này, Trương Kiệt Hùng cũng biết cho dù trở lại lần nữa, mình cũng tuyệt đối không thể chủ động đi đâm chọc chuyện này. Vì chuyện này chỉ có Tăng Nghị mới có thể đi làm thân phận độc đáo mà người khác muốn là có thể có!
Những người khác rời khỏi nhà họ Địch, thì chẳng có cái gì, còn Tăng Nghị rời khỏi nhà họ Địch, lại có thể ngon lành như thế, dù là có đi làm nghề y lại, thì cũng sẽ là một danh y.
Mời xong bàn này, Địch Hạo Huy lại đi ra bên ngoài, mấy anh em thanh niên bên ngoài lúc này tâm tư đều không phải ở việc uống rượu, một đám suy nghĩ làm sao kiếm cơ hội lộ mặt trước Thủ trưởng, đương nhiên bọn họ cũng không dám thật sự để Địch Hạo Huy uống nhiều, hôm nay có nhiều Thủ trưởng đến quá.
Địch Hạo Huy mời xong một vòng, các cụ thấy cũng tương đối, bèn đứng dậy cáo từ, phải xuống núi rồi. Thủ trưởng Quân ủy ở đó cũng cùng cáo từ, phải đưa các cụ xuống núi.
Tiệc cưới hôm nay, cũng xem như kết thúc ở đây, những nhân vật lớn đều đã ra về. Ai còn không biết ngại mà ngồi xuống ăn tiếp, thế là một con rồng dài được cưỡi đi xuống núi, ra khỏi cửa, ai đi đường nấy.
Tăng Nghị đương nhiên vẫn đưa bác sĩ Hạ Ngôn Băng về khách sạn Kinh Tây.
Về đến khách sạn, Hạ Ngôn Băng nói:
- Cậu Tăng, hôn lễ kết thúc rồi, ngày mai chúng ta cũng nên về rồi! Mấy hôm nay vất vả cho cháu rồi, lời cảm ơn chú Hạ cũng không nói nữa, khách sáo quá! Khi nào cháu rảnh rỗi, thì qua bên chú Hạ, chú Hạ và dì Lưu cháu nhất định sẽ tiếp đón nồng hậu!
- Những việc này đều là nên làm!
Tăng Nghị cười, nói:
- Nếu chú Hạ và dì Lưu không vội về, thì đến Nam Giang, bây giờ đang mùa lễ, phong cảnh Nam Giang đang rất đẹp.
Hạ Ngôn Băng xua tay nói:
- Không được, như thế này đã làm phiền cháu lắm rồi, không thể chậm trễ công việc của cháu nữa!
Tăng Nghị lại mời mấy câu, nhưng Hạ Ngôn Băng chủ ý đã định, Tăng Nghị đành phải thôi.
Buổi chiều Bàng Nãi Kiệt lại gọi điện tới, nói thời gian và địa điểm cuộc họp tối nay, bảo Tăng Nghị nhất định phải tham gia.
Chuyện này Tăng Nghị sớm đã đồng ý, đương nhiên không thể đổi ý, thấy thời gian cũng tương đối, Tăng Nghị liền xuất phát. Hắn cũng không biết tối nay còn có ai đến, cũng không chuẩn bị gì, chỉ làm theo thói quen cũ, lúc gần đi mang theo hai chai rượu ngon.
Nơi mà Bàng Nãi Kiệt sắp xếp, là nhà hàng Cát Tường, tên gọi tuy hơi tầm thường, nhưng cách thức không hề thấp, vàng xanh rực rỡ, thuần một màu sắc phong cách hoàng gia cổ đại. Nghe nói nhà hàng này là của một vị công tử rất có thực lực nào đó của Bắc Kinh làm, bởi vậy làm ăn khá vô cùng, khách ra vào, cũng đều là những nhân vật rất có bản lĩnh.
Tăng Nghị vừa bước chân vào nhà hàng Cát Tường, liền có Giám đốc điều hành đến đón, có lẽ nhìn Tăng Nghị có chút lạ mắt, liền cười hỏi:
- Vị này, xin hỏi ngài có đặt trước không ạ?
- Là chỗ Bàng tiên sinh đặt!
Tăng Nghị nói.
Giám đốc điều hành lập tức nói:
- Quý khách xin mời sang bên này, Bàng tiên sinh đặt là phòng Như Ý Cát Tường, để tôi đưa ngài đi!
Phòng Như Ý Cát Tường là phòng ăn lớn nhất của nhà hàng Cát Tường, đẩy cửa bước vào, Tăng Nghị nhìn sơ qua một chút, phòng này ít nhất cũng hai trăm mét vuông, sợ là người ngồi bên trong nói chuyện, đều sẽ có tiếng vang, hơn nữa trang trí vô cùng xa hoa. Nhà hàng Thanh Giang của Cố Hiến Khôn, ở Giang Nam tuyệt đối coi như là số một rồi, nhưng so với cái trước mắt, thì kém hơn không chỉ một quãng lớn đâu.
Trong phòng chỉ có Bàng Nãi Kiệt, lúc này đang nói chuyện với một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy Tăng Nghị, Bàng Nãi Kiệt liền đứng dậy, cười nói:
- Cậu em Tăng, thật hân hạnh quá!
Tăng Nghị cũng không ngờ mình lại đến sớm như vậy, cười nói:
- Tam ca cho gọi, sao có thể chậm trễ, chỉ sợ đến trễ thôi!
Bàng Nãi Kiệt cười ha ha, giơ tay, nói:
- Nào, nào nào, mau ngồi xuống, anh giới thiệu cho cậu một chút, vị này, là Tề Thiếu danh tiếng lừng lẫy Bắc Kinh!
Tăng Nghị liền bước tới, nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu, sớm đã được nghe đại danh của Tề Thiếu rồi!
Tề Thiếu chỉ thản nhiên gật gật đầu, vẫn ngồi ở đó, không hề có ý nhấc nửa mông dậy. Anh ta rất rõ, kiểu tụ họp này, đến sớm nhất, thường đều là người có phân lượng nhẹ nhất. Hơn nữa, ở đất Bắc Kinh, phàm là nhân vật có chút máu mặt, đều tự nhận ra nhau, tên họ Tăng này hoàn toàn không quen mà.
Bàng Nãi Kiệt bèn nói:
- Tề Thiếu, người anh em Tăng này không phải là người thường đâu đấy, là anh em thân thiết của Hạo Huy, cậu nhất định phải làm quen chút!
Vị Tề Thiếu kia có chút bất ngờ, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, đã là chỗ thân thiết của Địch Hạo Huy thì vẫn phải nể mặt chút, chỉ có điều anh trước đó đã thất lễ, lúc này lại nhấc mông lên, thì lộ ra thế lực của mình rồi, liền lập tức đập đập tay vịn của cạnh ghế sô pha, nói:
- Hóa ra là cậu Tăng, không phải người ngoài, mau mau đến ngồi để tôi rót cho cậu ly trà ngon!
Nói xong làm bộ lấn tới.
Tăng Nghị sao có thể hiểu được ý của Tề Thiếu, liền nói:
- Nói chuyện trà này, sao có thể làm phiền Tề Thiếu chứ! Thật sự không cần khách sáo đâu!
Tề Thiếu cũng liền thuận thế đè mông xuống sô pha, hỏi:
- Cậu Tăng trước đây rất ít tới lui Bắc Kinh phải không?
Một câu hỏi đã giải hóa được sự thất lễ vừa nãy.
Tăng Nghị gật gật đầu, nói:
- Tôi làm ở Nam Giang, bình thường rất ít khi đến Bắc Kinh!
- Sau này phải thường xuyên đến nhé!
Tề Thiếu cười ha ha nói, sau đó liền đứng dậy nói:
- Tôi còn có chút việc ở đằng kia, mọi người nói chuyện đi nhé!
Nói xong, cũng không đợi Bàng Nãi Kiệt khách sáo liền bước đi.
Đợi sau khi Tề Thiếu đi, Bàng Nãi Kiệt mời Tăng Nghị cùng ngồi xuống, nói:
- Em Tăng, lai lịch của vị Tề Thiếu này, cậu đại khái cũng biết chút ít rồi chứ?
Tăng Nghị nói:
- Đoán được chút ít, nhưng không dám khẳng định!
Bàng Nãi Kiệt khẽ cười há miệng, nói:
- Người nhà lão Tề, ở đất Bắc Kinh này, Tề Thiếu rất có sức ảnh hưởng đấy, có chuyện gì không làm xong, để anh ta điều tiết, nói không chừng cũng làm được, hơn nữa cũng giống như Hạo Huy, cũng là dòng độc đinh, bởi vậy nên, điệu bộ cao ngạo một chút, cũng là có thể hiểu được.
Lời của Bàng Nãi Kiệt là có ám chỉ, nhân vật có trọng lượng như Tề Thiếu, tôi không hề do dự đã giới thiệu cho cậu rồi, nhưng thằng em họ Tăng cậu có nhiều mối quan hệ cứng cỏi như vậy, lại cất giấu không chịu nói rõ ngọn ngành, thật sự có chút được, sau này hai chúng ta phải bù đắp nhau mới được đó!
Tăng Nghị liền cười nói:
- Tam ca, không giấu gì anh, nghề cũ của em là bác sĩ chăm sóc sức khỏe, rất may mắn đã trị khỏi mấy chứng vặt đau đầu nhức óc cho các thủ trưởng cũ.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Bác Sĩ
- Thủ Tịch Ngự Y
- Chương 405-1: Tên miệng rộng