Tăng Nghị là người nói là làm. Mấy ngày kế tiếp, hắn vừa đi tìm một địa điểm thích hợp, vừa bắt đầu chuẩn bị bảng hiệu, quầy dược, thuốc….
Đang đứng trên đường cái, hắn nhận được điện thoại của Đường Hạo Nhiên:
- Tăng Nghị, cậu đang ở đâu vậy?
Tăng Nghị liền nói:
- Anh Đường có chuyện gì à?
- Tối nay có rảnh không?
Đường Hạo Nhiên hỏi.
Tăng Nghị nghĩ đến Đường Hạo Nhiên chắc muốn mời hắn đi uống rượu thì liền cười nói:
- Tạm thời không có việc gì cả. Tuy nhiên, bây giờ tôi muốn đến bệnh viện tỉnh tìm sư ca của mình.
Đường Hạo Nhiên vừa nghe thì nói:
- Vừa lúc cậu gọi luôn bác sĩ Thiệu. Lát nữa tôi qua đón hai người đến tái khám cho Giám đốc sở Phùng. Tối nay không có hoạt động gì thì Giám đốc sở Phùng có khả năng lưu hai người ở lại dùng cơm.
Đường Hạo Nhiên gọi điện thoại cũng rất có trình độ. Y trước tiên không có nói Giám đốc sở Phùng mời dùng cơm, mà hỏi trước buổi tối có rảnh hay không. Tuy rằng nói Giám đốc sở Phùng mời ăn cơm, tuyệt đối sẽ không ai từ chối. Nhưng nếu chẳng may bị từ chối thì lãnh đạo chẳng phải là mất mặt hay sao. Đây chính là một kinh nghiệm.
Tăng Nghị nghe qua hai chữ “ăn cơm” thì biết rằng bệnh tình của Phùng Ngọc Cầm khẳng định là đã tốt hơn. Hắn cười nói:
- Thật vất vả cho anh quá. Chúng tôi ở bệnh viện tỉnh chờ anh.
- Cứ như vậy đi. Lát nữa gặp lại.
Đường Hạo Nhiên cúp điện thoại, sửa sang lại quần áo rồi nhẹ nhàng bước vào thư phòng ở lầu hai. Phùng Ngọc Cầm lúc này đang ngồi cạnh cửa sổ đọc một quyển sách về trung y. Sau khi được Tăng Nghị chữa khỏi bệnh, bà đâm ra hứng thú với trung y.
- Giám đốc sở Phùng, tôi đã liên lạc với Tăng Nghị. Thuận tiện còn liên lạc với Chủ nhiệm Thiệu của bệnh viện Nhân dân tỉnh, bảo anh ta cùng đến đây để tái khám lại cho bà.
Phùng Ngọc Cầm ánh mắt cũng không rời khỏi quyển sách. Bà đối với Thiệu Hải Ba cũng có chút ấn tượng. Chính là người đã cùng với Tăng Nghị xoa bóp giảm bớt cơn đau cho mình. Xem ra quan hệ với Tăng Nghị không tồi. Bà suy nghĩ như vậy, nhẹ nhàng vung tay lên.
Đường Hạo Nhiên biết đây là đồng ý, lại nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng, xuống lầu đi đón người.
- Tái khám cho Giám đốc sở Phùng?
Thiệu Hải Ba sau khi nghe được tin tức thì nhảy dựng lên:
- Em nói rằng thư ký Đường điểm danh bảo anh đi?
Tăng Nghị gật đầu:
- Anh hãy khẩn trương chuẩn bị. Thư ký Đường sẽ đến đây ngay. Tối nay khả năng Giám đốc sở Phùng sẽ lưu chúng ta lại ăn cơm.
- Để anh đi chuẩn bị!
Thiệu Hải Ba có chút kích động, nhanh chóng bước ra ngoài, nhưng lại bị cạnh bàn cắt cho một cái, thiếu chút nữa là phát ra tiếng thét chói tai. Nhưng y lại không có cảm giác đau đớn, liền hướng cửa chính văn phòng bước nhanh đến. Khi ra đến cửa, y đột nhiên xoay người lại:
- Em nói cái gì? Giám đốc sở Phùng mời chúng ta ăn cơm?
- Khả năng, chỉ có điều là khả năng.
Tăng Nghị cũng không dám nói chắc.
- Anh….anh sẽ chuẩn bị thật tốt.
Thiệu Hải Ba xoay người lại, lại đυ.ng vào cánh cửa, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài. Chợt nghe thấy tiếng của y bên ngoài hô to:
- Tiểu Vương, mau chuẩn bị dụng cụ khám bệnh tại nhà. Thùng dụng cụ, đồ đo huyết áp, nhiệt kế, tất cả đều phải chuẩn bị đủ và là thứ tốt nhất.
Tăng Nghị cười lắc đầu, không nghĩ tới người sư ca bình thường rất bình tĩnh, hôm nay lại mất hồn mất vía như vậy.
Nửa tiếng sau, Đường Hạo Nhiên bước vào bệnh viện Nhân dân tỉnh. Tăng Nghị và Thiệu Hải Ba chờ sẵn dưới lầu. Thiệu Hải Ba hai tay ôm sẵn thùng đồ nghề. Tăng Nghị đề nghị giúp đỡ nhưng y sống chết cũng không chịu, nói là sợ Tăng Nghị xúc động, rồi quăng hỏng những thiết bị bên trong, làm hỏng việc tái khám lại cho Giám đốc sở Phùng.
Lái xe chạy đến giúp Thiệu Hải Ba đưa những đồ vật này lên xe. Đường Hạo Nhiên và Tăng Nghị thì nói chuyện:
- Cậu Tăng, nói thật, ông anh như tôi cũng có chút ghen tỵ với cậu. Tôi theo Bí thư Phương nhiều năm nhưng chưa thấy Giám đốc sở Phùng chủ động mời cơm ai bao giờ.
Tăng Nghị khoát tay:
- Người khác thì không rõ, nhưng anh Đường chẳng lẽ còn không rõ sao? Chúng ta là vì lãnh đạo phục vụ. Thoạt nhìn thì là gần quan được ban lộc, nhưng trên thực tế cũng như bước lên tấm băng mỏng. Anh nên suy nghĩ một chút, nếu mấy hôm trước tôi không trị bệnh khỏi cho Giám đốc sở Phùng thì hiện tại sẽ là kết cục gì?
Một câu nói đó cũng khiến cho Đường Hạo Nhiên gợn sóng trong lòng. Y là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, đi tới chỗ nào cũng được người khác nể mặt. Tuy nhiên, khi y tốn nhiều công phu thì không ai thấy. Xa không nói, hai ngày trước chuyện Tăng Nghị báo danh thiếu chút nữa đã khiến y bị lật thuyền.
- Chú Tăng là người thông minh.
Đường Hạo Nhiên thở dài.
- Giữa anh và tôi còn thổi phồng cho nhau làm gì?
Tăng Nghị cười nói:
- Đi nhanh nào, đừng để Giám đốc sở Phùng chờ.
- Chính sự quan trọng hơn.
Đường Hạo Nhiên vỗ vai Tăng Nghị. Hôm nay chỉ nói mấy câu nhưng lại khiến cách nhìn của y đối với Tăng Nghị cao hơn vài phần. Nếu nói lần trước tại đồn công an Tăng Nghị thấy biến không sợ, lần này chính là ngộ sủng không kiêu. Cho dù loại người như mình làm trong quan trường nhiều năm, cũng chưa chắc có được tâm tính như thế này.
Thiệu Hải Ba ở một bên cũng âm thầm giật mình. Chỉ mới có mấy ngày mà không ngờ sư đệ của mình và thư ký của Bí thư Phương lại xưng huynh gọi đệ. Xem ra sự lo lắng của mình trước kia là dư thừa. Tăng Nghị tương lai thành tựu nhất định vượt xa mình.
Tòa nhà Tỉnh ủy nằm ở trung tâm Vinh Thành, đường Giải Phóng. Nơi này không chỉ là trung tâm của thành phố mà còn là trung tâm quyền lực chính trị lớn nhất ở tỉnh Nam Giang, nắm giữ vận mệnh hơn tám mươi triệu nhân dân.
Chiếc xe sau khi tiến nhập vào đường Giải Phóng thì ngay lập tức cảm nhận được không khí trang nghiêm ở đây. Tất cả xe cộ trên đường đều chạy với tốc độ chậm, không dám bóp còi, không dám nói chuyện lớn, chỉ lẳng lặng chạy về phía trước.
Hai bên đường cái là hai hàng cây Ngọc Lan màu trắng được trồng ngay hàng thẳng lối. Một tổ hai người cảnh sát nhân dân, dưới bóng cây Ngọc Lan đi qua đi lại không ngớt tuần tra. Trên đường còn có rất nhiều xe cảnh sát, có cảnh sát cầm bộ đàm ngồi bên trong, ánh mắt cảnh giác nhìn chăm chú xe và người qua lại trên đường.
Tại một trạm gác có bốn cảnh sát có vũ trang cầm súng đứng trước cổng, xe nào cũng phải ngừng lại. Một gã cảnh sát súng giắt bên hông mang quân hàm thiếu úy bước nhanh đến, nhìn vào biển số xe, phát hiện là xe của Tỉnh ủy nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào giấy thông hành dán trên cửa kính xe.
Thiếu úy liền đi qua bên vị trí người lái, làm một động tác cúi chào rất chuẩn mực.
Lái xe thường xuyên qua lại, đương nhiên là biết quy cũ, rất phối hợp buông cửa kính xe xuống, để cho viên thiếu úy có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.
Xác nhận không có tình hình gì đặc biệt, thiếu úy mới vung tay lên, ra hiệu có thể đi qua. Lan can cửa chính lập tức nâng lên, xe con tiến vào trong sân.
Nhìn thấy Thiệu Hải Ba có chút khẩn trương, Đường Hạo Nhiên nói:
- Đây là kiểm tra theo lệ thôi. Ai tới cũng vậy mà.
Khi xe đi qua, vừa vặn có một đội cảnh sát có vũ trang đến đổi ca. Chỉnh tề xếp thành hàng, hướng bên cạnh tòa nhà, hùng tráng uy vũ bước tới.
Quanh mấy vòng trong khu vực, chiếc xe đi đến một tòa mang phong cách cổ xưa. Đây là tòa nhà số 1 của Tỉnh ủy Nam Giang. Phương Nam Quốc ở trong này.
Tăng Nghị bộ dạng thản nhiên, bước xuống xe nhìn thoáng qua căn nhà, im lặng không nói một câu, chỉ mỉm cười.
Thiệu Hải Ba thì rõ ràng có chút câu nệ. Sau khi xuống xe thiếu chút nữa thì ngã xuống.