Nghe tiếng tít tít trong điện thoại, Quách Bằng Huy sắc mặt lập tức trắng bệch.
Thư ký Đường Hạo Nhiên của Bí thư Tỉnh ủy chỉ nói mấy câu, nhưng thiếu chút nữa đã làm bệnh tim của ông ta tái phát. Thư ký Bí thư Tỉnh ủy nói rằng mình hãy tự cầu phúc thì có thể thấy đại họa lần này lớn đến cỡ nào.
- Cục trưởng Quách, tôi xin kính anh một ly. Ngay cả thư ký Đường cũng biết chuyện này. Ông anh sắp phát tài rồi.
Lương Kiên Cường uống đã nhiều, không phát hiện Quách Bằng Huy sắc mặt khác thường, tiếp tục giơ ly rượu lên ăn mừng.
- Kính cái đầu mẹ cậu!
Quách Bằng Huy hung hăng gạt ly rượu xuống đất.
- Lương Kiên Cường cậu nhìn không ra công văn của văn phòng Tỉnh ủy, ngăn cản chuyên gia báo danh, lại xui khiến em vợ của mình ẩu đả chuyên gia. Cậu hãy chờ hướng Giám đốc sở Phùng giải thích đi.
Nói xong lời này, Quách Bằng Huy nổi giận đùng đùng phẩy tay bỏ đi. Thật sự là buồn cười mà. Ông ta không ngờ còn đãi bữa tiệc này, cảm ơn Lương Kiên Cường hôm nay đã trợ giúp mình vạch trần chuyên gia giả mạo.
Lương Kiên Cường lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Vừa mới uống xong rượu nhưng thân thể lại toát mồ hôi lạnh. Nghĩ đến kết cục của những người đắc tội với Giám đốc sở Phùng, Lương Kiên Cường hai bắp chân bắt đầu rút gân, thiếu chút nữa là tê liệt ngã xuống đất;
- Cục trưởng Quách, tôi làm như vậy là vì anh mà….
Y muốn đuổi theo giải thích vài câu, nhưng Quách Bằng Huy đã nhanh chóng chạy đến đồn công an cứu chuyên gia.
Đỗ Nhược ngồi xe cảnh sát chạy như bay đến đồn công an, vượt qua mấy cái đèn đỏ, rốt cuộc cũng đã đến nơi.
Gần như trước sau, xe của Đường Hạo Nhiên cũng đã tới.
Đỗ Nhược trong lòng âm thầm giật mình. Lộ trình của Đường Hạo Nhiên xa gấp đôi mình, không ngờ lại đến đồng thời cùng với mính, có thể thấy được lúc này y lo lắng đến cỡ nào. Rốt cuộc là cái đồn công an này đã bắt ai vậy? Có thể khiến cho thư ký của Bí thư Tỉnh ủy phải vội vàng chạy đến cứu viện. Lai lịch khẳng định là không bình thường.
Mở cửa xe, Đỗ Nhược nhanh chóng đi về phía Đường Hạo Nhiên:
- Thủ trưởng, Đỗ Nhược phụng mệnh báo danh.
- Anh Đỗ à, đừng đùa nữa. Nói ngắn gọn thôi, chúng ta cứu người quan trọng hơn.
Đường Hạo Nhiên chào hỏi cũng giản lược, bắt đầu bước vào đại sảnh của đồn công an.
Đỗ Nhược càng thêm khẳng định phán đoán của mình. Hôm nay người cần được cứu khẳng định lai lịch không nhỏ. Ông ta uy phong lẫm lẫm đi theo phía sau Đường Hạo Nhiên, thầm nghĩ chuyện hôm nay nếu không ra tay hạ thủ đối với vài người thì sự tình sợ rằng khó mà xong việc.
Sau khi vào cửa, Đường Hạo Nhiên khí thế mười phần, hỏi cảnh sát nhân dân đang trực:
- Mau gọi Đồn trưởng của các người ra đây. Tôi là từ Tỉnh ủy phái tới.
- Xin hỏi anh có mang theo thẻ công tác không?
Người cảnh sát nhân dân đang trực không dám chậm trễ, nhưng tính cảnh giác cũng cao không kém.
- Khốn kiếp, thẻ công tác của Trưởng phòng Đường, cậu cũng dám kiểm tra sao?
Đỗ Nhược bình tĩnh bước đến, quát lớn:
- Tôi là Đỗ Nhược, nơi này ai là Đồn trưởng, mau gọi ra đây.
Gã cảnh sát nhân dân sau khi nghe được tên này liền giật mình kinh hãi, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt oai vũ của Đỗ Nhược thì mồ hôi lạnh túa ra. Đây không phải là ông chủ lớn của mình sao? Y tinh thần càng khẩn trương hơn, quên cả cúi đầu chào, lắp bắp nói:
- Cục…cục trưởng Đỗ…Đỗ, mời ngài ngồi. Tôi đi gọi Đồn trưởng đến ngay.
Nói xong, gã cuống quýt chạy vào trong tìm Đồn trưởng.
Chưa đến nửa phút, Trần Long đã liền chạy ra, tiến lên cúi chào:
- Đồn trưởng đồn công an Nhị Mã Trần Long hướng thủ trưởng báo danh. Xin lãnh đạo ra chỉ thị.
Trần Long ngoài miệng thì nói lớn nhưng hai cái đùi trong quần không kìm nổi run lên. Y là Đồn trưởng đồn công an, bình thường ngay cả Cục trưởng phân cục cũng chưa được gặp. Hôm nay Cục trưởng Đỗ đột nhiên đến đây, có thể tưởng tượng cũng biết đã xảy ra chuyện lớn.
- Chuyên gia Tăng đâu?
Đường Hạo Nhiên lớn tiếng hỏi:
- Người bây giờ ở đâu rồi?
Trần Long trên mặt đổ mồ hôi:
- Báo cáo lãnh đạo, đang ở phòng thẩm vấn số 3.
Quả nhiên lần này đã nhặt phải củ khoai lang phỏng tay rồi.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dẫn đường đi.
Đỗ Nhược lông mày dựng thẳng, khiến cho Trần Long sợ đến mức bắp chân thiếu chút nữa bị rút gân. Y khẩn trương phía trước dẫn đường:
- Mời đi bên này.
Sau khi lên đến lầu hai, vừa quẹo sang hàng lang thì liền nhìn thấy tấm biển”Phòng thẩm vấn số 3”.
Lúc này, ngoài cửa phòng thẩm vấn số 3, toàn bộ cảnh sát của đồn công an Nhị Mã đang trình diện, xếp thành một hàng dài. Ngay tại chỗ, một người cảnh sát nhân dân duy trì trật tự:
- Đừng chen lấn, mau xếp thành hàng.
Xem tình hình này, Đường Hạo Nhiên lập tức hít một hơi thật sâu. Má ơi, Tăng Nghị chẳng lẽ đã bị thu thập rồi sao?
- Cái đám khốn kiếp này, không muốn làm nữa phải không? Mau tập hợp, xếp thành hàng mau.
Trần Long thiếu chút nữa ngã xuống đất, nhảy dựng lên, hét to.
- Tất cả mau ngồi xuống hết cho tôi.
Đỗ Nhược nét mặt đằng đằng sát khí, một cước đá vào lưng Trần Long:
- Khốn kiếp, mau bảo cái đám này ngồi xuống hết cho tôi.
Ông ta trong lòng cũng thầm nhủ, không ổn rồi, không ổn rồi.
Đường Hạo Nhiên chạy vọt tới cửa phòng thẩm vấn, hô to:
- Tăng Nghị, Tăng Nghị, cậu có ở bên trong không?
- Là thư ký Đường sao?
Bên trong truyền đến giọng nói của Tăng Nghị:
- Làm sao mà anh biết đến đây vậy?
Nghe được giọng nói của Tăng Nghị, Đường Hạo Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Y đẩy cửa phòng, muốn vào bên trong tìm Tăng Nghị. Ai ngờ vừa thấy, y liền giật mình.
Dọc theo đường đi, Đường Hạo Nhiên nghĩ rằng nơi này sẽ xuất hiện nhiều loại cảnh tượng không tốt. Y đã làm tốt tin thần chuẩn bị. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, y cảm giác hình như mình đến nhầm chỗ.
Trong phòng thẩm vấn, Tăng Nghị ngồi sau bàn làm việc, trước đó là một cảnh sát đang chờ xem mạch.
- Hư hỏa hơi nhiều, động một chút là tức giận. Anh phải chú ý đến gan của mình.
Đường Hạo Nhiên trong đầu liền ong ong. Đây là chuyện gì vậy? Như thế nào lại xuất hiện cảnh tượng này?
Đỗ Nhược sau khi đến phòng thẩm vấn, vẻ mặt cũng chẳng khác gì Đường Hạo Nhiên. Bắt người ông ta trước đây làm qua không ít. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
- Mẹ nó, ngồi xuống hết cho tôi.
Trần Long tức giận, đá thúng đυ.ng nia. Chỉ trong chốc lát, các cảnh sát đều ngồi xổm xuống đất.
Lúc này đám cảnh sát mới phản ứng lại. Là Cục trưởng Đỗ đến. Nhìn sát khí của Đỗ Nhược, tất cả mọi người đều cảm thấy bất an, nghĩ mình không chừng đã gặp phải rắc rối.
- Thư ký Đường, anh mau giúp tôi giải thích với các đồng chí ở đồn công an. Phong thư giới thiệu kia thật là hại chết tôi mà.
Tăng Nghị đứng lên:
- Nếu anh không đến đây, chắc tôi phải ở qua đêm chỗ này rồi.
Đường Hạo Nhiên thất hồn lục phách lúc này mới trở về thân xác. Y nhận thấy tình trạng trước mắt không có xảy ra chuyện gì đáng ngại. Những tính toán của y suốt dọc đường đi giờ này trôi thành mây khói. Tuy nhiên, nhớ tới mục đích của mình đến đây, y lập tức không nể mặt, đập bàn nói:
- Chuyên gia của tổ bác sĩ Tỉnh ủy vì sao lại ở chỗ này? Đồn trưởng Trần, chuyện này anh phải giải thích cho tôi biết.
Vài cọng tóc trên trán Trần Long lúc này bị mồ hôi lạnh làm cho bết lại. Y đứng ngay cửa, có vẻ chật vật vô cùng, giải thích:
- Chúng tôi….chúng tôi chỉ có mời chuyên gia Tăng về hiệp trợ điều tra thôi.
- Điều tra? Điều tra cái gì? Có gì cần phải điều tra chứ? Ai cho anh quyền điều tra?
Đường Hạo Nhiên rõ ràng là đang diễn trò. Nhưng lúc này không ngờ y cũng có chút kích động:
- Công văn của văn phòng Tỉnh ủy các người không nhìn rõ sao? Trong mắt còn có Tỉnh ủy Nam Giang hay không? Còn có Đảng hay không? Đúng là coi trời bằng vung mà.
Trần Long thiếu chút nữa là ngã xuống đất. Y kinh hãi đến mức nói năng lộn xộn:
- Không, không…chúng tôi không có mà. Là chúng tôi suy xét không chu toàn. Xin lãnh đạo bớt giận. Chúng tôi xin hướng chuyên gia Tằng xin lỗi.
Nói xong, mồ hôi lạnh lại túa ra ngoài.
- Tổ bác sĩ chuyên gia của Tỉnh ủy là bộ môn nào? Là người mà các người có thể tùy tiện bắt sao?
Đường Hạo Nhiên rống lên, khiến cho cửa số thủy tinh của phòng thẩm vấn phải rung động:
- Người của Bí thư Phương các người cũng dám bắt? Có biết trời cao đất rộng là gì không?
Đỗ Nhược ánh mắt sáng lên. Ông ta biết người mà mình cứu chỉ là chuyên gia của tổ bác sĩ Tỉnh ủy. Hơn nữa xem ra cũng không chịu nhiều ủy khuất gì, liền tính toán sau khi Đường Hạo Nhiên hết giận thì liệu tình huống mà định. Nhưng lúc này lại nghe “người của Bí thư Đường” thì không khỏi tinh thần chấn động. Đây chính là cơ hội để lấy lòng Bí thư Tỉnh ủy.
Ông ta quay đầu, nói với viên thư ký đi đằng sau:
- Cậu hãy thông báo cho Cục trưởng phân cục Mã Kim Hữu đến đây. Mười phút sau phải có mặt.
Một cỗ hàn khí lập tức từ sống lưng của Đồn trưởng Trần dâng lên, sau đó đi thẳng lên trán. Dựa theo nguyên tắc “phía dưới quản phía dưới”, Cục trưởng cục công an thành phố quản lý Cục trưởng phân cục. Cục trưởng phân cục quản Đồn trưởng đồn công an. Mã Kim Hữu là Cục trưởng phân cục quản lý Trần Long. Hiện tại Đỗ Nhược bảo Mã Kim Hữu có mặt thì chính là muốn đem mình bắt lại.
Trần Long giật mình, sau đó nhảy đến trước mặt Tăng Nghị, cầu khẩn nói:
- Chuyên gia Tăng, tôi xin cậu. Cậu hãy giúp tôi giải thích với Cục trưởng Đỗ một chút, đừng bảo Cục trưởng Mã đến đây. Tôi Trần Long hôm nay tuyệt đối là văn minh chấp pháp, một chút cũng không mạo phạm đến cậu.
Tăng Nghị trong lòng thầm nói anh tưởng rằng có thể xúc phạm tôi sao, nhưng thật đáng tiếc là bị tôi thu thập lại. Hắn không biết Đỗ Nhược, đành phải hướng Đường Hạo Nhiên nói:
- Đồn trưởng Trần quả thật là giải quyết việc chung. Sau khi nhận được tin báo, anh ấy không thể thờ ơ. Hơn nữa, anh ấy cũng chỉ mời tôi đến đây hiệp trợ điều tra. Anh xem, chỗ này đâu có ai xem chừng tôi, lại còn có trà nữa.
Đỗ Nhược vốn định bắt Trần Long nhưng nghe Tăng Nghị nói như vậy thì ông ta cũng không muốn xử lý dây dưa, lập tức hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Tội thì có thể tha, nhưng trách nhiệm thì khó thoát khỏi. Ngày mai cậu hãy chủ động đến gặp Cục trưởng Mã Kim Hữu để xin xử phạt.
- Vâng, vâng, cám ơn Cục trưởng Đỗ. Cảm ơn Trưởng phòng Đường.
Trần Long giống như là tìm được đường sống trong chỗ chết, kích động đến rơi nước mắt. Y nhìn Tăng Nghị, trong lòng hổ thẹn không ngừng. Chính mình hôm nay thiếu chút nữa còn đánh người ta. Nhưng người ta không chấp nhặt, lại còn giúp mình. Thật không hổ danh là người của Bí thư Phương. Khí độ không giống như người thường. Y tiến lên vỗ ngực nói:
- Chuyên gia Tăng, hôm nay, trước mặt Cục trưởng Đỗ, tôi xin nói một câu. Về sau nếu anh có việc gì, thì cứ bảo Trần Long tôi, tôi sẽ không từ nan.
Tăng Nghị không để ý đến Trần Long, nói với Đường Hạo Nhiên:
- Thư ký Đường, sự việc cũng đã giải thích rõ ràng. Anh xem chúng ta có nên đi báo danh bây giờ không?
Lúc này, Đường Hạo Nhiên cũng cảm động. Nói thật, y cũng rất lo lắng Tăng Nghị không thể đi báo danh. Chỉ cần Tăng Nghị không báo danh thì mình coi như là hao tổn tâm cơ rồi. Việc này ngày sau bị Giám đốc sở Phùng biết được thì nhất định sẽ rất tức giận. Về phần thuyết phục Tăng Nghị như thế nào thì Đường Hạo Nhiên trong lòng không có chút nắm chắc. Y hoàn toàn không ngờ, chính mình còn chưa mở miệng thì người ta đã chủ động nhắc tới. Chuyện này thật nằm ngoài dự liệu của mình.
Đường Hạo Nhiên trong lòng cảm động, nhưng ngoài mặt thì lại dâng lên sát khí:
- Được, để tôi đưa cậu đi báo danh. Tôi cũng muốn xem người nào dám nói cậu là giả mạo.