- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
- Chương 5.2
Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
Chương 5.2
Tại vùng Trung Nguyên, cho dù ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tiết trời ngày xuân vẫn mang theo hơi lạnh mùa đông. Vùng ngoại thành phía Tây đồi núi trùng điệp, cây cối um tùm, khí trời lạnh giá càng không cần bàn cãi. Ánh nắng xuân dù ấm áp, cũng không át được khí lạnh, một trận gió lạnh táp vào mặt, dù người có đang đứng trước cảnh xuân diễm lệ, cũng không kiềm được rùng mình ớn lạnh. Âm thanh hoang dã từ những tán thông va đập vào nhau, tựa hồ diễn tả được sắc xuân, ngược lại dùng hàn khí cao ngạo trùm lên núi rừng bạt ngàn, phảng phất như muốn phản nghịch cùng thiên địa.
Minh Tử Hiên cùng muội muội dưới ánh mặt trời mờ ảo đi lêи đỉиɦ núi. Dọc theo đường đi, hắn rất chú ý địa thế ngọn núi này, bởi vì hắn không biết đối phương rốt cuộc là người như thế nào, vì chuyện gì mà hẹn bọn hắn đến đây, mà đáp án duy nhất cho câu hỏi này, chính là chấp nhận lời đề nghị lên núi, lúc này nếu không suy tính đến đường lui để tự vệ, đến lúc đó chỉ sợ di hài sư phụ còn chưa giữ lại được, mà ngay đến tính mạng chính mình cũng khó bảo toàn. Minh Tử Hiên mải mê suy nghĩ cách đối phó đối phương, bất tri bất giác đã lên tới đỉnh núi.
Nhưng thấy trên đỉnh núi hàn ý lạnh thấu xương, sáu hắc y nhân cả nam lẫn nữ đứng thẳng, chính giữa đặt một quan tài thủy tinh, nhìn thấy rõ bên trong là một vị trưởng giả tiên phong đạo cốt, vẻ mặt thập phần an tĩnh. Bên cạnh quan tài là một người đang đứng, người nọ vẻ mặt không có biểu hiện gì, trong tay nắm chặt một thanh kiếm, thân thể không động, phảng phất giống như một pho tượng điêu khắc, lộ rõ uy nghiêm cùng huyền bí.
Mắt thấy di thể sư phụ rơi vào tay một đám người không rõ thân phận, Minh Tử Hiên không lập tức đoạt lại, mà chậm rãi đến gần toán người kia, đứng ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng xem xét.
Người đứng cạnh quan tài khóe miệng nhẹ giương, mở đôi mắt thâm sâu khó dò, mở miệng nói:
"Cuối cùng cũng tới."
Minh Tử Hiên nhìn di hài sư phụ, lại đưa ánh mắt tới bên người kia:
"Có thể nói ra mục đích của ngươi rồi chứ?"
Người nọ nở nụ cười, ý cười thâm thúy, thậm chí có phần quỷ dị, hắn một tay vỗ về quan tài thủy tinh, một tay nắm chặt chuôi kiếm, nghiêng mình cùng Minh Tử Hiên nói chuyện:
"Tử Hiên, ngươi không nhớ rõ ta sao?"
Tử Hiên? Hắn vì sao có thể thuận miệng gọi tên như thế?
Minh Tử Hiên trong lòng trầm tư, cẩn thận quan sát kĩ người ước chừng khoảng bốn mươi tuổi trước mắt này, cảm thấy như là đã từng quen biết, nhưng lại nhất thời nhớ không ra. Khi ánh mắt của hắn rơi xuống trên kiếm trong tay đối phương, không khỏi ngẩn người:
"Đây là kiếm của Thiên Vũ thế gia...Ngươi là...Thiên Vũ Thượng Nguyên tiền bối ?!"
Người nọ lại lộ ra ý cười thâm thúy, gật đầu:
"Ta nhớ rõ thời điểm thấy tam huynh muội các ngươi lần trước, các ngươi vẫn còn là tiểu hài tử. Mấy năm từ biệt, không nghĩ tới đã trưởng thành như vậy, Thiên Ky đạo nhân bây giờ mà có thể trông thấy các ngươi như vậy, nhất định rất hạnh phúc."
Minh Tử Hiên nghe vậy, cao giọng cười, là cười tự giễu:
"Thiên Vũ tiền bối, ngươi lầm rồi. Nếu như sư phụ nhìn thấy ta ngày hôm nay là một đồ đệ ngay đến di thể sư phụ mình cũng để người ta trộm mất mà không biết, người không tức chết mới là lạ."
Thiên Vũ Thượng Nguyên nói:
"Nhị đồ đệ của Thiên Ky đạo nhân chính là mở miệng cũng có thể nuốt cả thiên hạ. Bản lãnh nói chuyện của ngươi tuyệt không kém năm đó."
Minh Tử Hiên ngoài miệng khẽ cười, ánh mắt băng lãnh:
"Đáng tiếc, nuốt được cả thiên hạ, lại không làm gì được ngài, Thiên Vũ tiền bối."
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhìn Minh Tử Hiên, ý cười hơi giảm:
"Nuốt được cả thiên hạ lại còn muốn nuốt được Thiên Vũ Thượng Nguyên, xem ra khẩu vị của ngươi cũng không phải bình thường."
"Không dám, Thiên Vũ tiền bối ngài quá khen." Minh Tử Hiên nói xong, lại đưa ánh mắt về phía quan tài, "Tiền bối, ngài đem di thể sư phụ ta từ xa tới kinh thành, lại hẹn ta tới đây, đến tột cùng là có chuyện gì? Ngài vẫn còn chưa nói hết."
Thiên Vũ Thượng Nguyên thoáng nhìn quan tài, khẽ nhướn mày:
"Ta làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là muốn huynh đệ ba người các ngươi có thể hoàn thành một việc mà khi sống sư phụ các ngươi chưa làm được, khiến các ngươi an tâm hơn thôi." Nói xong vỗ vỗ quan tài hai ba cái, làm như một món đồ chơi, không chút để ý đối với người đã qua đời cần có tôn nghiêm cùng ánh mắt gϊếŧ người của người kia.
Minh Tử Hiên nhìn đối phương, ngữ khí trở nên lạnh như băng, lạnh như hàn khí hôm nay vậy:
"Kia rốt cuộc là chuyện gì?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của Minh Tử Hiên, một mạt ý cười hiện lên trong đáy mắt, không chút bối rối nói:
"Chắc ngươi còn nhớ rõ chuyện mấy năm trước ta cùng sư phụ ngươi quyết chiến?"
"Nhớ rõ. Năm đó ở Đông Doanh, võ nghệ của ngươi chính là không ai địch nổi, vì thế, ngươi, một kẻ luyện võ thành si, một mình tiến vào vùng trung nguyên hi vọng có thể tìm được đối thủ cùng mình luận võ. Ngươi khiêu chiến với không ít võ lâm cao thủ, nhưng cuối cùng lại thua trong tay sư phụ ta. Bất quá sư phụ nói, ngươi không phải thật sự bị đánh bại, chính là nhất thời khinh địch, không kịp rút lại chiêu thức. Sau đó ngươi cảm thấy mình thẹn với kiếm đạo, cho nên thu kiếm về nước. Mấy năm sau cũng chưa từng bước vào lãnh thổ trung nguyên. Ta nói không sai chứ?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên cười mà như không cười, đạm nhạt nói:
"Đúng vậy, bất quá, lời ngươi nói còn thiếu." Dừng một chút, ngữ khí trở nên nặng nề thâm trầm: "Năm đó một trận quyết chiến, sư phụ ngươi đã đáp ứng ta một việc - về nước tu luyện lại kiếm thuật rồi đến cùng hắn lần nữa phân cao thấp."
Minh Tử Hiên lạnh nhạt nói:
"Điểm ấy sư phụ không đề cập với chúng ta."
Thiên Vũ Thượng Nguyên nở nụ cười, đúng hơn, là cuồng tiếu, nhưng "Cuồng" chung quy vẫn mang theo điểm "Khổ". Tiếng thông reo bốn phía hòa cũng tiếng cười đau đớn khiến nơi này phủ một tầng lãnh khí.
Ngay cả khi đã nấp kín, Minh Ức Hàm cũng không nhịn được mà rùng mình.
***
"Không nhắc tới không có nghĩa là không xảy ra. Sư phụ ngươi chưa hoàn thành được lời hứa, ngươi là đồ đệ phải hoàn thành, cũng không tính là quá đáng đâu."Thiên Vũ Thượng Nguyên lạnh lùng nói.
Minh Tử Hiên ánh mắt vô cùng sắc bén:
"Cho dù thực sự có chuyện này, ngươi cũng không cần trộm di thể sư phụ ta, quấy rầy an nghỉ của người đi ?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên khóe miệng khẽ nhếch, không trả lời câu hỏi kia mà nói:
"Tử Hiên, ta biết rõ tính cách sư phụ các ngươi. Hiện tại ta cùng hắn cơ hội so tài võ nghệ không có, nhưng tỷ thí các lĩnh vực khác vẫn phải có."
"Ta không hiểu ý tiền bối."
Thiên Vũ Thượng Nguyên vung lên lãnh kiếm:
"Đơn giản thôi! Ta muốn ba huynh muội các ngươi thay sư phụ nhận thách đấu này!"
Minh Tử Hiên cười lạnh:
"Này tựa hồ cùng với di thể sư phụ ta không có gì quan hệ."
"Vậy sao? Cũng không hẳn." Thiên Vũ Thượng Nguyên chậm rãi đến gần Minh Tử Hiên , "Nếu ta đoán không sai - các ngươi tuy là đồ đệ của Thiên Ky đạo nhân, nhưng cũng là xuất thân quyền thế, cho nên các ngươi cũng không hiểu hết chuyện giang hồ. mà đệ tử trong chốn quan lại như các ngươi, nếu không phải là cạn bất đắc dĩ cũng sẽ không bước chân vào thế sự giang hồ."
Minh Tử Hiên phần nào minh bạch:
"Vì vậy ngài liền trộm di thể sư phụ, lấy chuyện này mà bắt ép chúng ta ứng chiến?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhướn mi, gật đầu:
"Không tồi. Nếu các ngươi thắng, ta nguyện ý trả lại di thể sư phụ các ngươi. Nếu không," Hắn cười nhạt, nhìn quan tài thủy tinh, "Nơi này là ngoài trười, không phải là trong mộ thất được phong bế; chỉ cần mở nắp quan tài này, giữa linh khí của trời đất, thi thể dù có được bảo hộ công phu cũng sẽ bị hủy trong chốc lát."
"Tiền bối tính toán thật kĩ lưỡng, bất quá thật đáng tiếc - thứ nhất, hôm nay huynh muội ba người chúng ta chưa có tới đầy đủ, thứ hai, Tử Hiên tự biết mình không phải đối thủ của ngài. Xem ra, lần tỉ thí này giữa ngài và sư phụ ta là không thể phân cao thấp rồi."
"Cũng không phải. Hôm nay ta cùng sư phụ ngươi không phải so tài võ nghệ, mà là tài dạy dỗ đệ tử. Tỉ thí cùng huynh muội các ngươi, không phải ta, mà là sáu đồ đệ của ta."
Minh Tử Hiên nhìn sáu người đứng cạnh Thiên Vũ Thượng Nguyên, tất cả đều là nam nữ thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhìn vào ánh mắt bọn họ, không khó nhận ra bọn họ đều có nội công thâm hậu.
Minh Tử Hiên trong lòng trầm tư: sư phụ từng nói, Thiên Vũ Thượng Nguyên là người luyện võ thành si, lòng dạ thâm sâu khó dò. Xem ra ta trước cần ổn định tâm tư hắn đã, vì thế mở miệng:
"Nhưng đại ca của ta hiện đang ở Lưỡng Quảng làm quan bố chính, tiểu muội đã lập gia đình, chấp nhận thách đấu này, chỉ có mình ta. Tiền bối có thế cân nhắc sửa lại quy tắc tỉ thí được không?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên cười:
"Đại ca ngươi ở Lưỡng Quảng, ta đích thực có nghe nói. Về phần tiểu muội ngươi, không phải vẫn đang ở Hàn lâm quý phủ sao?"
Minh Tử Hiên ngẩn người, trên mặt vẫn nở nụ cười:
"Tiền bối điều tra thật rõ ràng. Xá muội tuy ở Hàn lâm phủ là sự thật, nhưng đã lập gia đình cũng là sự thật. Tiền bối muốn cùng sư phụ ta so tài dạy bảo đồ nhi, cũng không cần đem cả nữ đồ đệ đã thành thân lôi kéo vào chứ?"
"Nếu nói như vậy là nữ đồ nhi khi đã thành hôn thì không cần phải đến hoàn thành lời hứa của sư phụ trước lúc lâm chung sao?"
"Đã có ta là huynh trưởng ở đây, tiền bối cho rằng còn cần thiết phải có cả xá muội ra ứng chiến sao?"
"Nếu đã không cần thiết có mặt để nhận lời thách đấu này, sao nàng còn theo ngươi đến tận đây, đến bây giờ vẫn còn núp trong lùm cây chưa chịu lộ diện?" Thiên Vũ Thượng Nguyên mỉm cười nhìn Minh Tử Hiên đáp lời.
Một câu này, làm Minh gia huynh muội chấn động không nhỏ. Minh Tử Hiên thầm nghĩ: Ức nhi ẩn thân hoàn hảo như vậy, Thiên Vũ Thượng Nguyên còn có thể cảm nhận được, xem ra nội công của hắn quả thật sâu không lường được.
Lúc này, Minh Ức Hàm đang ẩn thân trong bụi cây cũng cho là mình không thể nào giấu mặt được nữa, với một đường cong xinh đẹp trên không trung, nàng liền nhanh chóng đứng trước mặt mọi người. (Em nó dùng khinh công đấy đường cong xinh đẹp là đường bay trên không của em ý)Này dung nhan khuynh quốc, khiến tất cả mọi người nơi này đem ánh mắt mở to nhìn nàng.
Thiên Vũ Thượng Nguyên nhìn thấy cẩm y nữ tử tuyệt sắc trước mắt, không khỏi lộ ra ánh nhìn tán thưởng:
"Ức nhi, lâu không gặp."
Minh Ức Hàm mỉm cười:
"Tiền bối còn nhớ rõ Ức nhi, khiến Ức nhi thụ sủng nhược kinh."
Thiên Vũ Thượng Nguyên nở nụ cười:
"Có một số người, ta không quên được."
Minh Ức Hàm lễ phép gật đầu, nhưng không có nhiều lời khách sáo, nhìn di thể sư phụ, nhàn nhạt hỏi:
"Ức nhi cũng đã đứng trước mặt tiền bối rồi, xin hỏi tiền bối, bây giờ người muốn thế nào mới bằng lòng trả lại di hài sư phụ chúng ta?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên liếc mắt nhìn hai huynh muội hắn, chậm rãi đến gần quan tài, suy tư một lát, cười lạnh:
"Người Đông Doanh chúng ta ghét nhất là hướng người khác khiêu chiến còn muốn rút lại quy tắc."
"Ý là tiền bối không có ý định sửa lại quy tắc?"
"Có thể nói như vậy, một võ sĩ Đông Doanh nhận khiêu chiến của đối phương rồi còn muốn sửa lại quay tắc, đối vời chúng ta mà nói, chính là một loại vũ nhục."
Minh Tử Hiên cười lạnh:
"Các ngươi lấy trộm di thể sư phụ ta, lấy việc này ép chúng ta phải nhận lời thách đấu, đây không phải là một loại vũ nhục sao?"
Thiên Vũ Thượng Nguyên ánh mắt thâm thúy:
"Ngươi cũng biết ta là người luyện võ thành si, mà nay Thiên Ky đạo nhân đã qua đời, người có thể thực hiện nguyện vọng bấy lâu của ta chỉ còn các ngươi. Ta cũng là bất đắc dĩ thôi."
"Hừ, hay cho một câu bất đắc dĩ ! Tiền bối, nếu như ta hôm nay phải ở nơi này động thủ, cũng không phải là ngươi cùng sư phụ ta so tài, mà là ta lấy lại công đạo cho sư phụ mình !"
"Ngươi nói thế nào cũng được, tóm lại chỉ cần ngươi thắng, ta sẽ trả lại di thể sư phụ các ngươi. Các ngươi có thể tùy ý chọn hai đồ đệ của ta để so tài. Nếu vẫn không thể phân cao thấp sau hai hiệp đấu, huynh muội hai người các ngươi có thể chọn người thay mình ứng chiến, ta sẽ cho các ngươi nửa canh giờ chuẩn bị, về phần đối thủ, vẫn do các ngươi chọn."
Minh Tử Hiên lạnh nhạt nói:
"Tiền bối nói cho cùng vẫn là quá nóng vội, nói như vậy, ngài không phải là bức chúng ta trong hai hiệp đấu nhất định phải phân cao thấp ư?"
Minh Ức Hàm mỉm cười:
"Nhị ca, xem ra chúng ta không xuất ra bản lĩnh thật sự là không được." Ngụ ý chính là khiến huynh trưởng cùng đối phương bớt nói lời dư thừa, đoạt lại di thể sư phụ mới là chuyện quan trọng.
Minh Tử Hiên quay đầu nhìn muội muội lại nhìn đến di thể sư phụ, hướng Thiên Vũ Thượng Nguyên nói:
"Hảo. Ta đáp ứng ngươi. Nhưng ngươi phải đảm bảo trong lúc tỉ thí, không ai được động đến di hài sư phụ."
Thiên Vũ Thượng Nguyên khóe miệng giương lên, khẽ gật đầu.
Chú thích
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan
- Chương 5.2