Sáng sớm, khách điếm Hồng Phi trong kinh thành, trong phòng.
"Sự tình chính là như vậy." Ngôn Hân Vân chính mình kể rõ cho hai thϊếp thân thị vệ là huynh muội Trương Kính Tư cùng Trương Khải Nhứ nguyên nhân cùng quá trình "Cưới vợ"
Trương gia huynh muội không nghe thì thôi, nghe xong nửa ngày cũng không mở miệng nổi!
"Mấy ngày trước ta thấy điện hạ bí mật ra khỏi cung, đoán trước ngài sẽ đáp ứng đi xem cuộc đấu kén rể đó, cho nên mới phái Khải Nhứ tại đây chờ ngài, tiếp ngài hồi cung, cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh sự việc không thể tưởng tượng nổi thế này..." Kính Tư nhíu mày nói.
Ngôn Hân Vân gật đầu:
"Đúng vậy. Lúc tại Tụ hiền hội, Minh Thì Trữ hỏi gia cảnh bản cung, bản cung tuỳ ý nói nhà ở Hàng Châu, hiện một mình ở kinh thành gây dựng sự nghiệp, chỉ là vẫn chưa tìm được nơi dừng chân. Không nghĩ tới bọn họ hiểu lầm ý của ta, chuyện thành thân lần này lại là do phụ hoàng làm chủ, sự tình diễn biến quá nhanh, cho nên mới dẫn đến đêm động phòng trong Hàn lâm phủ như vậy. Nhưng đó cũng chỉ là kế sách tạm thời, qua một thời gian nữa chắc ta phải dọn ra ngoài Hàn lâm phủ."
Khải Nhứ nhíu mi:
"Này chẳng phải khiến kẻ khác đau đầu? "Dời ra khỏi phủ" chính là muốn điện hạ ngài đem Hàn lâm thiên kim về Hàng Châu sao? Điện hạ ngài tại Hàng Châu nào có cái gì gọi là gia đình?"
"Đây chính là nguyên nhân bản cung phải vội vã tới đây cùng các ngươi bàn bạc a. Bây giờ các ngươi tìm cho bản cung một tiểu viện nho nhỏ trong kinh thành để làm nơi ở, cách càng xa cung càng tốt. Đợi đến tháng chạp, hết thảy sự tình mới có thể chuyển từ nguy thành an."
Trương gia huynh muội đưa mắt nhìn nhau một cái, mới chắp tay đáp:
"Dạ."
Ngôn Hân Vân gật đầu, dừng lại một chút, sau đó nói sang chuyện khác:
"Trong cung thế nào rồi?"
"Điện hạ ngài "cải trang giả bệnh, tất cả thái y đều nghĩ người thực sự bị nhiễm bệnh đậu mùa. Vì bảo đảm an toàn cho hoàng thượng mà họ cố hết sức đem ngài cách li - đưa ngài đến "Hộ quốc tự" để điều trị thêm. Việc ngài bị ra khỏi cung cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi. Mấy ngày gần đây, hoàng thượng và hoàng hậu dưới áp lực từ quần thần đều không thể đến tẩm cung của ngài, những người khác càng không cần phải nói, huống hồ còn có Lâm ma ma canh giữ ở tẩm cung ứng phó, việc trong cung, điện hạ không cần bận tâm."
Ngôn Hân Vân nhàn nhạt cười:
"Chuyển ta đến "Hộ quốc tự" ư? Hộ quốc tự là lăng mộ của tổ tiên, thanh xa u tĩnh, có thể xem là nơi thật tốt để tu tâm dưỡng tính."
Kính Tư mỉm cười:
"Kì thực điện hạ cũng không có gì phải lo lắng, tất cả đều nằm trong dự liệu của ngài, bây giờ ngài chỉ cần cùng Hàn lâm thiên kim ở cùng một chỗ cho đến tháp chạp, tới lúc đó, vấn đề của hai người đều có thể được giải quyết."
Nhân sinh của hai người là một vấn đề không nhỏ? Ngôn Hân Vân mỉm cười, ngực trống rỗng, không nói gì.
***
Quả nhiên, không quá mấy ngày sau, kinh thành liền truyền ra tin tức Hàm công chúa bị bệnh nặng phải cách li: phàm là hạ nhân theo hầu công chúa đều bị đưa đến Hộ quốc tự. Mọi người âm thầm thương tiếc, bọn họ biết người hoàng tộc mắc bệnh mà bị đưa đến Hộ quốc tự, căn bản là cùng với chờ chết không có gì khác biệt, xem ra Hàm công chúa tài hoa hơn người cũng chỉ là "Hồng nhan bạc mệnh", khó thoát khỏi tạo hoá trêu ngươi....
***
Sáng sớm, tại Giản thảo viên trong Hàn lâm phủ, phu thê Minh Tử Hiên, Minh Ức Hàm cùng mẫu thân Trịnh Hoa Băng vừa tản bộ vừa tâm sự.
"Ức nhi, mấy ngày nay sao không gặp Hân Vân?" Trịnh Hoa Băng đột nhiên hỏi.
Minh Ức Hàm bỗng chốc giật mình, lập tức đáp:
"Tướng công mấy ngày nay còn bận thu xếp chuyện chuyển nhà mới, cho nên cũng khá bận bịu..."
"Vội vàng?" Trinh Hoa Băng khẽ vuốt tay nữ nhi, mỉm cười, ý vị thâm trường nói: "Vội vàng đến mức không thể trở về phủ dù chỉ một lần sao?"
Minh Ức Hàm muốn nói nhưng lại thôi.
Minh Tử Hiên thấy thế, vội vàng hoà giải:
"Nương, Hân Vân nóng lòng thu xếp chuyện tân gia, cũng là nghĩ muốn sớm một chút đưa Ức nhi về, đỡ cho người khác lời ra tiếng vào, người không cần quá băn khoăn."
Nhuế Khiết Dĩnh cũng nói:
"Đúng vậy, mẹ, Hân Vân là người hiểu lễ nghĩa, đối với Ức nhi thập phần săn sóc, người đừng lo lắng."
Trịnh Hoa Băng cười nói:
"Ta cũng không lo lắng Hân Vân sẽ khiến Ức nhi chịu uỷ khuất, ngược lại sợ Ức nhi nhà chúng ta làm uỷ khuất Hân Vân nhà người ta."
Minh Ức Hàm vừa nghe liền biết mẫu thân định nói đến chuyện gì, vì vậy lặng im không nói.
Mẫu thân thế nhưng lại không có ý định dừng việc này tại đây:
"Ức nhi, có một số việc nương không nên nói, nhưng ngày hôm nay, nương thực sự cần phải nói rõ ràng với ngươi."
Minh Ức Hàm trầm mặc.
Trịnh Hoa Băng chăm chú nhìn nữ nhi, lời nói thấm thía:
"Hân Vân là một hài tử tốt, mấy ngày nay, nương thấy cử chỉ lời nói cùng hành động của hắn đứng đắn trang nhã, nhàn rỗi cũng không quên tu tâm dưỡng tính, cầm kì thi hoạ mọi thứ đều giỏi, thậm chí đến cả hoa cỏ hắn cũng nghiên cứu kĩ lưỡng, các ngươi nhìn giữa vườn cây này, nhất là mấy chậu quân tử lan kia, " Thuận tiện quay đầu nhìn "qua tay Hân Vân chăm sóc chưa được bao lâu đã rạng rỡ lên không ít." Trịnh Hoa Băng ngừng một chút, nhìn nữ nhi, "Ức nhi à, có tướng công tài mạo song toàn như vậy, con còn cầu gì nữa?"
Minh Ức Hàm nhìn cảnh xuân viên mãn, còn có vài chậu quân tử lan thanh nhã, một lát không nói.
Phu thê Minh Tử Hiên nhìn nhau một lát, cũng không định nói gì, chỉ lặng im nghe mẫu thân nói.
Trịnh Hoa Băng nhẹ nhàng thở dài, tiến lên vuốt vuốt mái tóc nữ nhi, an ủi nói:
"Nương cũng biết con nhớ thương người kia, nhưng hắn chỉ là quá khứ, đây là chuyện đã được định trước rồi, con cũng đừng cố chấp mà chìm đắm trong đó, nương nghĩ, hắn cũng không mong muốn nhìn thấy Ức nhi thống khổ hoài niệm như vây, thế không phải tự đày đoạ bản thân sao?"
Minh Ức Hàm hai mắt phiếm lệ, nhẹ nhàng quay mặt qua chỗ khác.
Nhuế Khiết Dĩnh thấy thế, vội vàng rút khăn tay, tiến lên nhẹ nhàng thay nàng lau nước mắt.
Trịnh Hoa Băng thấy bản thân nhắc tới người đó, nữ nhi liền rơi lệ, trong lòng âm thầm thở dài: thật không biết là duyên hay là nghiệt...
Minh Tử Hiên đứng một bên cũng nhẹ nhàng lắc đầu thở dài, hắn mặc dù không biết mẫu thân cùng muội muội đang nói đến ai, đã từng có quan hệ thế nào với nàng, nhưng cũng biết muội muội sau ba năm li tán, tính tình đổi thay cũng chính vì người này, cho nên hắn cũng rất ít khi hỏi, sợ sẽ làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mẫu thân cũng như tiểu muội, không nghĩ tới hôm nay mẫu thân trước mặt mọi người nhắc tới người này khiến hắn thực sự rất muốn biết tám năm về trước xảy ra chuyện gì, nhưng mắt thấy muội muội khóc, cũng chỉ đành bỏ ý niệm trong đầu, trầm mặc không nói.
***
"Tiểu thư" nha hoàn của Minh Ức Hàm đột nhiên vừa chạy vừa gọi.
"Chuyện gì?" Nhuế Khiết Dĩnh thay Minh Ức Hàm hỏi.
Thủy Nhi nhìn đến nước mắt vừa mới khô trên mặt tiểu thư, tức khắc biết được một chút chuyện vừa xảy ra, bèn trả lời:
"Thưa Thiếu phu nhân, cô gia đã trở về."
"Nga?" Nhuế Khiết Dĩnh mừng rỡ, hướng Minh Ức Hàm nói: "Ức nhi, Hân Vân đã trở về! Chắc hẳn hắn đã lo xong chuyện nhà cửa. Các ngươi vài ngày không gặp, ngươi mau đi xem một chút hắn nha."
Trịnh Hoa Băng cũng gật đầu, nói với nữ nhi:
"Hân Vân một mình thu xếp vài ngày, không tránh khỏi mệt mỏi, con nhanh đi xem hắn một chút. Đừng quên con hiện tại đã là thê tử nhà người ta."
Thê tử? Minh Ức Hàm vừa nghe từ này, lòng có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, Tổng quản Hàn lâm phủ vội vã chạy đến:
"Phu nhân, nhị thiếu gia!"
"Minh Khiết, chuyện gì làm ngươi hoảng hốt như vậy?" Trịnh Hoa Băng hỏi.
"Phu nhân, vừa có một người để lại một chiếc trâm cài đầu cùng một phong thư, nói là có chuyện khẩn cấp, muốn thiếu gia cùng tiểu thư tự mình mở." Minh Khiết nói xong, đưa trâm cài tóc cho Minh Tử Hiên.
Minh Tử Hiên trong lòng nghi hoặc, tiếp nhận chiếc trâm, vừa nhìn, tâm liền kinh hãi, vội vàng mở phong thư.
"Nhị ca, là chuyện gì vậy?" Minh Ức Hàm nghi hoặc hỏi.
"Di hài của sư phụ bị trộm đi. Trâm cài tóc này là vật mà sư phụ mang theo lúc lâm chung."
"Cái gì !" Mọi người kinh hãi !
"Di thể sư phụ được chôn kín trong mộ, như thế nào lại bị trộm đi được?" Minh Ức Hàm vội hỏi.
Minh Tử Hiên lắc đầu:
"Không biết, thư đúng là của tên đào mộ sư phụ đưa tới, hắn muốn tam huynh muội chúng ta giờ Thìn (7 -9 giờ) phải đến được thành Tây vùng ngoại ô cùng hắn gặp mặt, bằng không hắn sẽ phá hủy thi hài."
"Cái gì?!" Minh Ức Hàm vừa sợ vừa giận, "Đối phương đến tột cùng là ai? Vì sao lại biết vị trí mộ sư phụ? Vì sao biết quan hệ của chúng ta cùng sư phụ?"
"Có thể nói số đồ đệ của sư phụ chỉ đếm trên đầu ngón tay, người này cư nhiên lại có thể truyền tin tới tận cửa, sợ rằng sự tình không hề đơn giản."
Trịnh Hoa Băng hỏi:
"Thư chỉ đề cập đến vấn đề này thôi sao?"
"Đúng vậy. Nương..."Minh Tử Hiên do dự một chút, cuối cùng nói: "Hài nhi muốn điều tra đến cùng."
Minh Ức Hàm cũng nói:
"Nhị ca, di thể của sư phụ là chuyện nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, thư đã được giao, Ức nhi cũng muốn đi cùng ca tìm hiểu rõ ràng."Nói xong xoay người nhìn mẫu thân, mong mẫu thân đáp ứng.
Trịnh Hoa Băng nhìn hai hài tử của mình, đắn đo suy nghĩ:
"Một ngày làm thầy, cả đời cũng là thầy; các con quan tâm đến chuyện di thể của sư phụ cũng là đương nhiên. Tuy nhiên lai lịch người này không đơn giản, các con tuy thân mang tuyệt kĩ, nhưng mạo muội tiến vào chuyện này, e rằng không ổn, nhiều người đi cùng cũng thêm phần an toàn, không phải sao?"
Nhuế Khiết Dĩnh cũng nói:
"Đúng vậy tướng công, nhiều người cùng đi, nói không chừng sự tình cũng dễ giải quyết hơn."
Minh Tử Hiên suy nghĩ một chút, mỉm cười:
"Trước tiên đừng kinh động người khác, dù sao đây cũng là chuyện của sư đồ chúng ta. Để ngừa vạn nhất, ta cùng Ức nhi sẽ đi, sự tình do ta một tay ứng phó, Ức nhi chỉ cần ẩn náu ở đâu đó, tùy hoàn cảnh mà hành sự. Ta tin tưởng cũng sẽ sớm giải quyết được chuyện này."
Kì thực, mọi người đều hiểu, hắn chẳng qua không muốn mọi người biết sư phụ của mình chính là một nhân vật vô cùng quan trọng trong võ lâm - Thiên Ky đạo nhân, bằng không sẽ dẫn đến vô số phiền toái.