Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thu Thủy Trường Thiên Loạn Hồng Nhan

Chương 27: Trạm dịch kinh biến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi sáng hôm sau, trời đột nhiên đổ xuống một trận tuyết lớn. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ kinh thành đã bị tuyết bao phủ.

Đến khoảng giờ mão, một tin tức làm người ta khϊếp sợ được truyền đi - phát sinh vụ ngộ độc thức ăn trong trạm dịch, tất cả sứ thần đều hôn mê bất tỉnh!

Sự việc quá nghiêm trọng, Hoàng Thượng cấp tốc triệu Tả, Hữu thừa tướng cùng ngự y, dưới sự hộ tống của một trăm kị binh tinh anh, tự mình đến trạm dịch điều tra.

Trăm kị binh tinh anh cùng trăm thị vệ thủ hộ trạm dịch đem trạm dịch vây kín, các ngự y tập tức châm cứu cứu người. Hoàng thượng cùng Tả, Hữu thừa tướng được hộ tống bởi vài thị vệ, trực tiếp đến tra hỏi hạ nhân làm việc trong trạm dịch, hòng điều tra nhanh chóng rõ ràng sự việc.

Ai ngờ "Cao Lệ sứ thần" hôn mê lâu ngày từ trên giường phi thân lên không, đao kiếm giấu trong người hướng Hoàng thượng đánh tới.

Mọi người kinh hãi, thị vệ nhanh chóng rút kiếm chống trả.

Tả tướng hô to:

"Người đâu! Cứu giá!"

Vừa dứt lời, Thiên Vũ Trán một kiếm hướng tới. Tả tướng vội vàng ứng phó, lập tức nhận một vết thương trí mạng.

"Thật vướng tay!" Thiên Vũ Trán mắng một câu bằng tiếng Đông Doanh rồi một cước bay đi, đem Tả tướng đang vật lộn đánh cho hôn mê, sau đó liếc nhìn Hữu tướng ra hiệu.

Hữu tướng gật đầu, nhân cơ hội thoát khỏi hiện trường.

Phía bên kia, Thiên Vũ Đích Phi cùng sư huynh đệ tỉ muội cũng đã trong hai mươi chiêu, đem thị vệ hoàng gia cùng thị vệ tại trạm dịch dọn sạch sẽ. Nay hộ tống bên người Hoàng thượng, chỉ còn lại mấy ngự y trói gà không chặt. Mắt thấy thích khách tới gần, chúng ngự y kinh hoảng kêu cứu:

"Người tới! Bảo hộ Hoàng thượng! Bảo hộ Hoàng thượng!"

Thiên Vũ Đích Phi cười lạnh:

"Đừng kêu phí lời, sư phụ chúng ta đã cho chúng an giấc rồi. Ta nghĩ, bọn họ hiện tại đang ngủ không biết trời trăng gì đâu."

Hoàng thượng biểu tình nghiêm tuấn, lạnh hỏi:

"Sư phụ các ngươi? Các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải hại trẫm?"

Thiên Vũ Đích Phi nhìn hắn đánh giá, gật đầu khen:

"Không hổ là thiên tử, gặp nguy không loạn. Đáng tiếc..."

"Đáng tiếc cái gì?"

"Đáng tiếc hôm nay ngươi phải chết!" Thiên Vũ Đích Phi vừa dứt lời, kiếm đã hướng cổ họng Hoàng thượng mà đâm tới!

"Hoàng thượng cẩn thận!" Một lão ngự y nhanh chóng chắn trước mặt Hoàng thượng.

"Sưu" một tiếng, lão ngự y thổ huyết mà chết.

Hoàng thượng long nhan đại biến, gầm lên"

"Ác tặc lớn mật! Ngươi dám gϊếŧ thần tử của trẫm?!"

Thiên Vũ Đích Phi nhìn kẻ trung thần đã chết dưới kiếm mình, trong lòng có chút xúc động, nhưng nghĩ đến toàn bộ gia độc, ánh mắt nàng lại trở nên ngoan độc, lạnh như băng, kiếm hướng thẳng Hoàng thượng, nói:

"Chịu chết đi!"

"Hoàng thượng!" Vài ngự y còn lại đều tiến lên hộ giá, lại liên tiếp chết dưới kiếm của Thiên Vũ Đích Phi.

Mắt thấy mấy kiếm xuất ra đều bị các ngự y xả thân chặn lại, không chỉ có Đích Phi, ngay cả đồng môn của nàng cũng thấy xúc động: Biết rõ sẽ chết, mà vẫn liều lĩnh lựa chọn chắn trước Hoàng thượng, những ngự y này, thực sự rất trung quân.

Chỉ trong khoảnh khắc mà tận mắt thấy mấy vị trung thần lần lượt vì mình chịu chết, Hoàng thượng cũng rưng rưng, đau lòng khôn tả, tức giận mắng:

"Tiểu nhân, ngươi đợi đó!"

"Sao vẫn chưa hạ thủ?" Lúc này, Thiên Vũ Thượng Nguyên sau khi giải quyết xong bọn thị vệ phi thân tiến vào.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?!" Hoàng thượng lạnh hỏi.

Thiên Vũ Thượng Nguyên biểu tình thâm trầm:

"Ngươi hiện tại nói những lời này, không phải có điểm chậm trễ sao?"

Nói xong, hắn tự mình huy kiếm, hướng yết hầu Hoàng thượng đâm thẳng tới "Chết dưới tay võ sĩ đệ nhất Đônh Doanh, ngươi cũng không tính là oan uổng đâu!"

"Đông Doanh?!" Hoàng thượng ngẩn người! Lãnh kiếm đã gần chạm tới yết hầu, hắn chỉ có thể theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.

"Hô!" Một tiếng động lớn! Minh Tử Hiên đột nhiên phi thân xuất hiện trong trạm dịch, một tay nhanh chóng đem Hoàng thượng kéo qua một bên, tay kia cầm kiếm nhanh chóng chặn lại đường kiếm của Thiên Vũ Thượng Nguyên, thoát hiểm trong gang tấc.

"Hoàng thượng, ngài không sao chứ?" Tử Hiên vội hỏi.

Hoàng thượng hít một ngụm lãnh khí, miễn cưỡng trấn định, gật gật đầu.

Thấy rõ kẻ trước mặt, Thiên Vũ Thượng Nguyên ngẩn người, ánh mắt bức người phóng tới:

"Là ngươi?!"

Minh Tử Hiên nhếch khóe miệng, nói:

"Không phải chỉ có mình ta!"

Nói xong, bên trong trạm dịch xuất hiện thêm rất nhiều người. Minh Ức Hàm, Trương Kính Tư, Trương Khải Nhứ đang cải trang thành Ngôn Hân Vân, còn có giang hồ chí sĩ hơn chục người, trong đó bao gồm cả Dư Trung Toàn.

Đám người họ Thiên Vũ nhất thời thấy ớn lạnh sống lưng.

"Các ngươi...!" Thiên Vũ Trán cả kinh giận dữ.

Minh Tử Hiên cười khinh bỉ.

"Không nghĩ tới phải không? Âm thầm theo dõi các ngươi hai tháng nay, cuối cùng cũng chờ được đến ngày ngươi giấu đầu hở đuôi."

Thiên Vũ Thượng Nguyên nhếch mép cười nhạt, từ từ giơ thanh kiếm trong tay lên.

"Chờ được đến ngày này vị tất là chuyện tốt. Ngươi cho rằng dựa vào vài người này, ngươi có thể cứu được Hoàng thượng trong tay ta sao? Thật nực cười!" Dứt lời, nhanh như chớp hướng kiếm thẳng tới Hoàng thượng, hàn khí từ cây kiếm khiến người ta phải khó thở.

Khải Nhứ sớm có phòng bị, liền rút thanh kiếm từ trong tay áo, sử tám thành công lực

định trực tiếp chống đỡ, ai ngờ đang muốn đối đầu cùng thanh kiếm trong tay Thiên Vũ Thượng Nguyên, Thiên Vũ Thượng Nguyên lại đột ngột thu kiếm, quay người lại, phi thẳng vô số ám khí vào nhân sĩ giang hồ ba phía xung quanh. Trong khoảnh khắc, người trong giang hồ đã thiếu đi phân nửa.

Khải Nhứ ngẩn người, vội phi thân xuất chưởng nghênh tiếp!

Nhưng Thiên Vũ Trán chờ cơ hội mọi người chưa kịp phản ứng, nhanh chóng khua kiếm tiến lên, sổ kiếm áp chế Hoàng thượng phía bên này!

"Khốn kiếp! Giở trò ám toán!" Dư Trung Toàn lớn tiếng mắng chửi, rút ngay Thiên Tứ đao, ngăn cản Thiên Vũ Trán đang tấn công Hoàng thượng, quát: "Xem lão tử làm sao thu thập đám người các ngươi!" Dứt lời quét ngang đao, sức lực ngàn quân (1 quân bằng 30 cân), ép Thiên Vũ Trán quay về.

Minh Ức Hàm theo đó rút nhuyễn kiếm ra, ngăn cản Thiên Vũ Đích Phi, lạnh nhạt nói:

"Đừng hòng làm hại Hoàng thượng!"

"Hừ, không biết sống chết!" Thiên Vũ Đích Phi mới nói ra năm chữ, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất kiếm chiêu, chiêu nào cũng thập phần cay độc.

Minh Ức Hàm không dám khinh thường, liên tục cùng nàng liều mạng hơn mười chiêu, vẫn không phân cao thấp.

Bên cạnh, Minh Tử Hiên cùng Kính Tư vừa hộ giá Hoàng thượng, vừa đối phó mấy tên võ sỹ thượng thừa nhà Thiên Vũ, tình hình không mấy lạc quan. Cũng may Minh Tử Hiên thân thủ võ công không kém, Kính Tư cũng luyện mấy tháng Nghịch thất tinh ảo ảnh kiếm, hai người cũng tạm thời ứng phó được năm mươi chiêu.

Nhưng mấy võ sỹ họ Thiên Vũ này mấy tháng nay đều không ngừng luyện tập võ công của Thiên Cơ đạo nhân, bất luận nội lực, kinh nghiệm đều tăng vọt, năm mươi chiêu sau bọn họ đã dần dần ở thế trên, ép bọn Tử Hiên, Kính Tư vào tình thế vô cùng cấp bách.

Đột nhiên, Tử Hiên hét lên một tiếng, thanh thế cùng loạn kiếm ép lui vài tên võ sỹ, nói với Kính Tư:

"Mau dẫn Hoàng thượng rời khỏi đây!"

Kính Tư gật đầu một cái, nhanh chóng đưa Hoàng thượng bay qua bức tường của trạm dịch.

Bọn Thiên Vũ giật mình, muốn dứt ra đuổi theo, lại bị bọn Khải Nhứ bao vây không thể thoát thân.

"Đáng hận!" Thiên Vũ Thượng Nguyên hét lớn, lấy ra một viên đạn khói sương, giận dữ ném xuống đất.

Mọi người liền bị làn sương mờ bao phủ, còn bị ho sặc bởi làn khói mãi không thôi.

***

Kính Tư vốn đem Hoàng thượng quay về hoàng cung, mới ra khỏi trạm dịch không lâu, đã bị bọn Thiên Vũ khinh công siêu quần đuổi kịp.

Thiên Vũ Trán liên tục chém ra vài kiếm, miệng quát:

"Xem ngươi còn chạy được đi đâu?"

Kính Tư khua tay múa kiếm, một bên bảo hộ Hoàng thượng, một bên ứng phó Thiên Vũ Trán, lạnh lùng nói:

"Chỉ cần ta còn một hơi thở, tuyệt đối không để các ngươi làm hại Hoàng thượng!"

Thiên Vũ Thượng Nguyên ánh mắt sắc sảo, thừa cơ hắn nói chuyện, lập tức vận chân khí, lãnh kiếm rung lên, nhắm thẳng đến Hoàng thượng.

Kính Tư sắc mặt đại biến, trong tình thế cấp bách, cuối cùng hắn nắm lấy thân kiếm đang nhắm đến, nói với Hoàng thượng ở phía sau:

"Hoàng thượng, mau chạy đi!"

Thiên Vũ Thượng Nguyên đâu để người chạy thoát, lập tức xoay cổ tay, rút thanh kiếm đang ở trong tay Kính Tư, nhanh như cắt xoay người, phóng qua đỉnh đầu Kính Tư, thẳng tới chỗ Hoàng thượng!

Kính Tư phản ứng mau lẹ, xoay người, lại lui lại mấy bước, một tay nắm phần eo Hoàng thượng, phi thân đưa người thoát khỏi hiểm cảnh.

Nhưng chúng đệ tử Thiên Vũ gia khai triển thất tinh ảo ảnh thân pháp, quơ lệ kiếm trong tay, lập tức lại đưa Kính Tư hai người vào vòng vây gắt gao. Thiên Vũ Thượng Nguyên vung ống tay áo, thừa cơ loạn một chưởng chụp lấy Hoàng thượng.

Kính Tư trong khoảnh khắc che đi vết máu, ra sức vọt đến chỗ Hoàng thượng, nghênh chưởng chống đỡ.

Song chưởng chạm nhau, Kính Tư nhất thời cảm thấy kinh mạch trong cơ thể rối loạn, ngực nóng lên, nhịn không được nôn ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, chỉ nghe Thiên Vũ Thượng Nguyên hét lớn một tiếng, phóng chưởng thẳng vào ngực Kính Tư, hắn lập tức bay ra xa tới hơn mười trượng.

Hoàng thượng cả kinh, muốn chạy tới cứu Kính Tư. Nhưng Thiên Vũ Đích Phi đã thừa cơ cầm kiếm đâm tới!

Nói thì dài dòng, kì thực rất mau! Lúc này đám người Minh Tử Hiên đều đã phi thân đuổi tới. Khải Nhứ người đang giữa không trung, bàn tay đã vận mười thành công lực, mượn lực tay áo dốc sức phất mạnh một cái - lập tức theo phương pháp của họ Thiên Vũ đưa người trở lại.

"Ngôn Hân Vân, ngươi muốn chết!" Thiên Vũ Thượng Nguyên hung dữ nói xong, lãnh kiếm mau chóng xoay chuyển ba vòng, trong khoảnh khắc bao vây mấy đại yếu huyệt Khải Nhứ, kiếm chưa tới, kiếm khí đã khiến người ta khó thở!

Khải Nhứ tự biết nội lực mình kém hắn nửa tầng hỏa hầu, phải dùng lực không bằng dùng trí, nên không "đá chọi đá" với hắn, mà lắc nhẹ đi tránh kiếm khí, lượn vòng linh hoạt xung quanh hắn, chờ thời cơ quay lại.

Một trận chém gϊếŧ xảy ra. Khải Nhứ bao vây Thiên Vũ Thượng Nguyên, Minh Ức Hàm dốc sức tấn công Thiên Vũ Đích Phi, Minh Tử Hiên ngăn cản Thiên Vũ Trán, toàn bộ đám Dư Trung Toàn cùng bọn võ sỹ họ Thiên Vũ đấu đến thừa sống thiếu chết, hai bên đều nhất thời không phân thắng bại.

Hoàng thượng mạo hiểm giữa cảnh giao chiến ác liệt, chạy vội tới bên Kính Tư, nâng hắn dậy, hỏi:

"Kính Tư, ngươi sao rồi?"

Kính Tư lấy lại bình tĩnh, nén vết thương, kéo Hoàng thượng, nói:

"Hoàng thượng, nơi đây nguy hiểm, chúng ta mau trở lại hoàng cung!"

Hoàng thượng gật đầu, đang muốn cùng đi với Kính Tư, chợt thấy hướng hoàng cung có luồng sát khí rất mạnh tiến tới, trong lòng nhất thời có chút hoang mang.

Chỉ thấy Kính Tư cũng bỗng nhiên dừng bước, ngưng thần nghe động tĩnh phía trước, tựa hồ nghe được phía xa có thanh âm Hữu tướng hô quát chỉ huy, thầm nghĩ: nguy rồi, Thiên Vũ Thượng Nguyên và Hữu tướng hẳn đã có giao ước, trúng độc chỉ là một kế hoạch định trước, Hữu tướng có thể đã đem quân tới đột kích!

Không cho phép buồn bã, Kính Tư lập tức đem Hoàng thượng theo kế "chuồn chuồn lướt nước" (tạm thời) chạy theo hướng khác.

Thiên Vũ Đích Phi thấy vậy, vội vàng xoay người bay vọt đi theo. Minh Ức Hàm cũng xoay người đuổi theo.

Đám người Thiên Vũ Thượng Nguyên vốn muốn dứt ra truy sát, đáng tiếc đám người Khải Nhứ sử kế "kì đà cản mũi", trong chốc lát quay về thế phòng thủ, chốc lát lại giở chiêu "hồi mã thương", khiến đám người đối phương vô cùng phiền phức bực bội.

Ngay tại thời điểm hai bên kịch liệt giao đấu, Hữu tướng mang theo một đại đội nhân mã, khí thế dũng mãnh tới bao vây.

Đám người Khải Nhứ cùng ngẩn ra: Hữu tướng?!

Bọn Thiên Vũ nhân cơ hội nhảy ra khỏi vòng vây, lập tức đuổi theo Hoàng thượng.

Khải Nhứ thầm mắng: Chết tiệt! Không chờ Hữu tướng lên tiếng, nàng đã một chưởng đá văng mười tên binh sỹ lá chắn, một mình đuổi theo cứu viện.

Đám người Minh Tử Hiên cùng Dư Trung Toàn cũng lục tục theo sát sau đó.

"Đáng ghét! Đuổi theo cho ta!" Hữu tướng lớn tiếng quát, vung tay lên đầy giận dữ.

Đại đội nhân mã lập tức cùng xông lên đuổi theo.

***

Kính Tư dốc sức đem Hoàng thượng bay tới nơi không còn sát khí, bất tri bất giác lại đi vào nơi lúc trước cùng Thiên Vũ Thượng Nguyên luận võ - Thiên Dã Sơn Điên!

Ngay lúc bọn họ đi lên Sơn Điên, Kính Tư bỗng nhiên một kiếm chống đất, thân mình mềm nhũn, quỳ một gối xuống, nhịn không được thổ ra một ngụm máu tươi.

"Kính Tư!" Hoàng thượng nhanh chóng tới đỡ hắn dậy, nói.

Kính Tư trán toát nhiều mồ hôi lạnh, lại cắn chặt răng, cố gắng chống vào kiếm mà đứng lên, nói:

"Hoàng thượng, chỗ quẹo phía trước có một cái hang nhỏ, đó kỳ thực là một thâm sơn đại động bí mật, cũng là lăng địa của sư phụ thần, người có thể tạm thời vào bên trong lánh tạm, nhất thời hồi lâu bọn chúng chưa đuổi tới được."

"Được, chúng ta mau đi!"

"Không... vi thần... phải dụ bọn họ đi..." Hắn nói xong, miệng phun ra một ngụm máu lớn nữa, cả người lại mềm nhũn khuỵu xuống.

Hoàng thượng kinh hãi, vội vàng siết chặt đỡ lấy hắn:

"Không được, ngươi vì trẫm mà bị thương, trẫm há có thể bỏ mặc ngươi không lo? Đi, theo trẫm vào trong!"

"Hoàng thượng..." Kính Tư lắc đầu, đã cảm kích lại áy náy nhìn Hoàng thượng, "Người mau đi đi, bảo hộ người là sứ mệnh của vi thần..."

Còn đang nói, Thiên Vũ Đích Phi đã đuổi tới.

"Cẩn thận!" Kính Tư nói xong, một tay kéo Hoàng thượng về phía sau mình.

Đích Phi xoay mình bay vọt tiến lên, kiếm thế khí phách mênh mang như biển cả.

Kính Tư bị thương nặng miễn cưỡng quay lại xoay kiếm ứng phó, không ngờ mới xuất thủ mười chiêu, toàn thân trên dưới đã bị kiếm vô cùng lanh lẹ của đối phương tấn công tám, chín vết thương, máu nhỏ xuống cả một khoảng đất.

"Thiên Vũ Đích Phi xem kiếm!" Minh Ức Hàm lúc này đuổi theo, thấy Kính Tư toàn thân thương tích, trong lòng như có vật nặng đè lên, vừa lo lắng vừa tức giận, bất chấp an nguy xông vào vòng chiến, cùng Kính Tư đối phó địch nhân.

Bọn họ vốn là đồng môn, tu luyện võ công bản môn lâu ngày, hiện giờ đều sử kiếm chiêu của Thiên Cơ đạo nhân, tựa hồ sâu thẳm bên trong có một sự ăn ý không thể nhìn thấy, càng tùy ý càng thuận buồm xuôi gió, khiến Thiên Vũ Đích Phi không thể trở tay.

Chẳng bao lâu, Kính Tư một kiếm đâm lại, trên cổ tay Đích Phi lập tức bị thương, Minh Ức Hàm nhân cơ hội gạt thanh kiếm trong tay Đích Phi, dùng thủ pháp độc môn phong bế nhiều huyệt vị của nàng ta, lạnh nhạt nói:

"Ngươi nếu tự mình giải huyệt, tất cả công lực sẽ mất hết, cả đời sẽ là một phế nhân!"

Đích Phi liếc mắt ôm hận:

"Các ngươi trốn không thoát đâu! Sư phụ ta nhất định sẽ gϊếŧ hoàng đế!"

"Không biết hối cải!" Minh Ức Hàm tức giận đến cơ hồ muốn cho nàng một cái tát, lại nghe thấy Kính Tư vì vết thương quá nặng rên lên một tiếng.

Nàng cuống lên, vội vàng cùng Hoàng thượng bảo hộ hắn:

"Kính Tư..."

"Mau..." Hơi thở hắn càng mỏng manh, "Đưa Hoàng thượng đến... đến..."

Minh Ức Hàm hiểu ý hắn muốn nói, gật đầu, cùng Hoàng thượng dìu hắn bước đến động phủ của Thiên Cơ đạo nhân...

***

Tiến vào động, lò dò trong quãng tối khúc khuỷu một lúc, bọn họ cuối cùng cũng đến được đại sảnh trong động.

Minh Ức Hàm đầu tiên giúp Kính Tư ngồi xuống, sau đó mau chóng vận khí, mất nhiều sức lực mới di chuyển được lục mang tinh trận bên cạnh năm tảng đá lớn, lấp kín đường vào động, ba người lúc này mới có thể thở một chút.

Đúng lúc này, Kính Tư vì mất máu quá nhiều, đột nhiên hôn mê.

Hoàng thượng, Minh Ức Hàm giật mình. Ức Hàm vội phong bế huyệt vị của hắn, giúp hắn tạm thời ngừng chảy máu.

"Hắn sao rồi?" Hoàng thượng hỏi.

Nàng lắc đầu, nói:

"Mất máu quá nhiều, phải lập tức trị thương mới được..." Dứt lời, nàng đã ngồi phía sau Kính Tư, song chưởng nhẹ nhàng ấn một cái, chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể hắn.

Hoàng thượng nhìn Kính Tư bị thương, so với mọi khi nghiêm túc hơn hẳn.

Một lúc lâu sau, Hoàng thượng từ từ đứng dậy, nặng nề thở dài, thuận tay rũ rũ ống tay áo, quan sát trong động, chợt thấy bên trong lục mang tinh trận có một khối quan tài bằng thủy tinh, bên trong là một vị đạo nhân với vẻ mặt rất bình yên, không khỏi hỏi:

"Vị nằm bên trong phải chăng là sư phụ Kính Tư?"

Minh Ức Hàm vừa vận công vừa trả lời:

"Đạo nhân không chỉ là sư phụ của hắn, còn là sư phụ của Ức Hàm cùng gia huynh."

Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng một chút, nói:

"Ra vậy. Trẫm hôm nay quả kinh ngạc khi huynh muội các ngươi biết võ công." Dừng một chút, lại nói: "Dường như các ngươi sớm biết trạm dịch xảy ra chuyện, phải không?"

Minh Ức Hàm lắc đầu, đáp:

"Không phải."

"Không phải? Vậy tại sao Tử Hiên nói các ngươi đã theo dõi quả nhân mấy tháng nay?"

"Bởi vì chúng thần trong lúc vô ý phát hiện đám người kia âm mưu làm chuyện bất lợi cho Hoàng thượng, nhưng khổ nỗi không có chứng cứ nói cho người biết, cho nên chỉ có thể âm thầm theo dõi bọn chúng, đề phòng bọn chúng có cơ hội tổn thương ngài. Sáng nay vừa nghe nói trạm dịch gặp chuyện không hay, chúng thần đã cảm thấy có điều gì khả nghi, liền tạm thời triệu tập mấy người tới cứu giá. Cuối cùng, vẫn tới muộn một chút, làm Hoàng thượng kinh hãi..."

Hoàng thượng khoát tay áo:

"Các ngươi có thể tới cứu trẫm đúng lúc, trẫm rất vui mừng. Ngươi cứ an tâm trị thương cho Kính Tư đi, trẫm muốn quan sát địa thế nơi này một chút... xem có lối ra nào khác không."

"Đúng vậy. Có điều Hoàng thượng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng tới gần lục khối thủy tinh kia, vì đó kì thực đúng là một lục mang tinh trận."

"Trẫm nhìn ra được."

"Động phủ này chúng thần cũng không phải rất quen thuộc, nói không chừng có cơ quan nào đó bên trong. Tóm lại, người nên cẩn thận."

Hoàng thượng gật đầu, bước đi đều đặn, cẩn thận nghiên cứu tình hình trong động.

Sau đó một lúc lâu, cũng là lúc mấu chốt nhất để Minh Ức Hàm vận công, nàng đột nhiên nghe tiếng đánh nhau thập phần kịch liệt từ bên ngoài động truyền đến, nghĩ đám người Thiên Vũ Thượng Nguyên đã tìm tới đây, trong lòng cuống lên, nhất thời tâm mạch hỗn đoạn, khiến Kính Tư đang hôn mê lại thổ ra một ngụm máu lớn.

Minh Ức Hàm cơ hồ luống cuống tinh thần, vội vã thu hồi chân khí, lại nhanh chóng phong bế hai yếu vị cuối cùng của Kính Tư, thầm nghĩ: nguy rồi, chân khí trong cơ thể hắn sớm đã tán loạn, ta vừa hao phí nhiều công sức nhưng không cách nào giúp hắn điều tức thuận lợi, nếu tiếp tục như vậy, Thiên Vũ Thượng Nguyên tìm đến, chúng ta làm sao bảo vệ Hoàng thượng?

Đang nghĩ, nàng vô tình trông thấy sư phụ, chợt nhớ tới "Thiên hoàng bảo mệnh đan" và "Ngưng hương ngọc mỡ" sư phụ để lại, không khỏi mừng rỡ: đúng vậy! Làm sao ta lại quên mất?! Sư phụ nói tháng chạp chúng mới phát huy tác dụng, cũng may ta vẫn mang theo bên người.

Nàng mau chóng lấy từ trong người hai bình dược nhỏ, trước tiên cho Kính Tư ăn một viên "Thiên hoàng bảo mệnh đan". Nhưng sau đó, nàng có chút do dự: "Ngưng hương ngọc mỡ" chỉ dùng để thoa lên miệng vết thương, phòng bị loét. Kính Tư trên người bị thương mấy chỗ, trên đùi cũng bị đâm một kiếm, lúc này muốn bôi thuốc cho hắn, nhất định phải cởϊ áσ hắn ra, vén quần hắn lên. Mà ta là một nữ nhân, làm sao làm như vậy với hắn được?

Đang lúc do dự, nàng nội lực thâm hậu, lại nghe tiếng đánh nhau truyền đến sơn điên, tình thế vô cùng gấp gáp. Nàng không khỏi rùng mình: vạn nhất Thiên Vũ phát hiện bên trong cái động có một nơi khác như thế này, chúng ta chẳng phải vô cùng nguy hiểm?

"Hoàng thượng..." Nàng kêu nhỏ một tiếng.

Hoàng thượng cất bước lại gần, nhíu mày hỏi:

"Kính Tư sao rồi?"

"Ức Hàm đã cho hắn uống một viên bảo mệnh đan, tạm thời giữ được tính mạng, chỉ là hắn mất máu quá nhiều, cần rịt thuốc, thần..." Nàng đỏ mặt, không thể nói cho hết lời.

Thấy thế, Hoàng thượng giãn hai hàng lông mày, mỉm cười, ngồi xuống, đưa bàn tay ra, nói:

"Đưa thuốc đây."

"Vâng." Ức Hàm cảm thấy mặt mình nóng đỏ lên, cúi đầu đáp, đem thuốc đưa tới Hoàng thượng.

Hoàng thượng trước tiên đắp "Ngưng hương ngọc mỡ" trên đùi Kính Tư, vén ống quần hắn xuống, lại cởϊ áσ hắn ra, thoa

một ít thuốc mỡ lên vết thương ở cánh tay, ngực bụng, có điều sau lưng Kính Tư còn có vết thương, lại đang hôn mê, Hoàng thượng lúc này bôi thuốc cho hắn thật không thuận tay, vì thế đơn giản nói với Minh Ức Hàm:

"Ngươi lại đây đỡ lấy hắn."

"A?" Minh Ức Hàm có vẻ kinh ngạc.

Hoàng thượng nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn:

"Đỡ lấy hắn."

"Cái này..."

"Đến lúc nào rồi, ngươi còn so đo chuyện này chuyện kia?"

"...Thầni..." Ức Hàm chần chừ một lúc, không dám trái thánh ý, đành phải song chưởng đỡ lấy Kính Tư, để Hoàng thượng ngồi phía sau hắn bôi thuốc.

Cảm nhận khuỷu tay Kính Tư rắn chắc, Minh Ức Hàm nhất thời cảm thấy lòng bàn tay mình nóng lên, suy nghĩ bắt đầu không tự chủ được: cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác nắm tay Hân Vân. Cánh tay Hân Vân mảnh khảnh, thậm chí có chút lạnh như băng, nhưng cánh tay trước mắt này lại rắn chắc mà nóng như lửa...

Trời! Ta đang nghĩ lung tung gì vậy? Kính Tư bị thương nặng như vậy... Ta thật chẳng ra sao.

Nghĩ như vậy, tay nàng có chút run rẩy, bất thần buông lỏng cánh tay Kính Tư ra, thân thể hắn liền không tự chủ được đổ nhào về phía trước, chính là ngã vào trong lòng nàng.

Lúc này, Hoàng thượng đang bôi thuốc cho hắn cũng ngẩn ra, Minh Ức Hàm đại giật mình, vội đẩy Kính Tư ra.

Kính Tư đang hôn mê có lẽ bị đẩy ra nên giật mình, chậm rãi mở to mắt. Thấy vẻ mặt ửng đỏ của Minh Ức Hàm ngay trước mặt, hắn dường như cũng hiểu được chuyện vừa xảy ra, trên mặt cũng ửng đỏ.

Minh Ức Hàm không dám chạm mặt hắn, tuy là đỡ lấy cánh tay hắn, nhưng lại quay mặt đi, ý tránh xấu hổ.

Kính Tư thấy tình hình trước mắt, trong lòng chẳng biết tại sao, tự dưng trào lên một cảm giác mất mát, giật giật khóe miệng, lại không nói lời nào. Sau đó hắn tựa hồ nhớ ra chuyện gì, nghiêng người quay lại, quả gặp Hoàng thượng đang bôi thuốc cho mình, hắn vội vàng quay người lại, quỳ hai đầu gối, nói:

"Hoàng thượng, thế này thần sao dám nhận?"

Hoàng thượng cười, vỗ vỗ bờ vai hắn, tiếp theo đóng nắp bình dược, đem trả Minh Ức Hàm, lại nhìn Kính Tư nói:

"Ngươi vì trẫm mà bị thương, trẫm thay ngươi bôi thuốc, có gì mà không được?" Vừa nói, vừa đứng lên, giũ ống tay áo, chuyển đề tài, "Trẫm mới nhìn qua một lượt tình hình nơi đây, phát hiện có một luồng khí thẳng đến, nghĩ đến tất có luồng gió thông lưu, các ngươi nếu nghỉ ngơi đủ rồi, cùng giúp trẫm tìm đi, nói không chừng có một lối ra khác. Như vậ, nếu đám người kia có đuổi theo, chúng ta cũng có đường lui, khá an toàn."

"Vâng." Kính Tư cùng Minh Ức Hàm đồng thanh trả lời. Vừa dứt lời, bọn họ không khỏi giật mình, nhìn nhìn nhau, lại cùng đưa ánh mắt đảo quanh.

Ba người bọn họ ở trong động tìm một hồi lâu. Hoàng thượng đột nhiên nghiêng mặt, tai kề vào vách động, lắng nghe:

"Bên này tựa hồ có tiếng nước."

Hai người Kính Tư lập tức chạy lại.

Chỉ thấy Hoàng thượng gõ gõ vách đá, vách đá chính là phát ra tiếng vang "Cộp cộp":

"Vách đá này hẳn không kiên cố, Kính Tư, giúp trẫm phá vỡ nó."

"Đúng vậy." Hắn gật đầu đáp lời, nhưng nhắc tới nội lực, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Minh Ức Hàm mau chóng ngăn hắn lại, nói nhỏ:

"Thương thế của ngươi chưa lành, chuyện vận công để ta."

Hoàng thượng lúc này mới nhớ tới vết thương của Kính Tư, nói:

"Trẫm thật là không nghĩ tới, cư nhiên đã quên ngươi đang bị thương."

Kính Tư cười ảm đạm, chắp tay nói:

"Hoàng thượng đừng nói vậy, thần nhận không nổi." Sau đó hắn quay qua Ức Hàm, thiên ngôn vạn ngữ hóa thành ánh mắt cảm kích sâu nặng.

Minh Ức Hàm theo bản năng quay mặt đi hướng khác, bàn tay phát ra luồng chân khí tử sắc ấn vào bức tường đá, hơi dùng chút lực đã khiến tảng đá tan thành mây khói. Cùng lúc đó, một cuốn sách giấu trong bức tường đá cũng lộ ra.

Minh Ức Hàm nhanh mắt trông thấy, mau chóng nhặt cuốn sách, định thần vừa thấy, chỉ thấy trên sách viết bốn chữ "Lịch niên bố trận". Nàng không khỏi có chút giật mình: sư phụ ghi lại cách bày trận giấu trong tảng đá làm gì?

Trong lúc suy tư, nàng lại cùng Hoàng thượng, Kính Tư quan sát tình hình phía sau bức tường. Thì ra, sau bức tường thực sự tồn tại một mạch nước chảy ngầm, ba người không khỏi cùng cười một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »