Ban đêm, nguyệt hoa như nước, ở giản thảo viên Hàn Lâm phủ, theo gió mát, hoa cỏ thản nhiên tỏa hương, nhẹ nhàng lay động.
Dưới ánh trăng, Ngôn Hân Vân hướng đôi mắt xinh đẹp, sáng ngời nhìn sao trời, trong tay lại như trước nhẹ nhàng phẩy cây quạt màu bạc, thoáng nhìn thần sắc có vẻ như nhàn nhã, kỳ thực, trong lòng vẫn ẩn chứa rất nhiều tâm sự người ngoài nhìn không thấy.
Lúc này, từ đâu vẳng lại tiếng tiêu phiêu nhiên, như khóc thương. Nàng tuấn mi hơi nhướn, gấp quạt, lần theo tiếng tiêu mà bước, bất tri bất giác lại đi vào đông viện của giản thảo viên.
Nhưng thấy ở giữa lương đình đông viện, có người tấu tiêu vô cùng nhập thần, Ngôn Hân Vân tuy tò mò về thân phận đối phương, nhưng lại sợ phá hỏng nhã hứng của người khác, vì thế không bước lại gần, chính là trước đình dừng lại cước bộ, lẳng lặng lắng nghe...
Sau khi tấu hoàn một khúc, người nọ nhìn lên bầu trời đêm trầm tư, hồi lâu, mới từ từ xoay người, kinh giác không biết từ lúc nào lại có người đứng ở phía sau mình.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai không hẹn mà cùng kinh ngạc...
Minh Ức Hàm ?!
Ngôn Hân Vân thập phần kinh ngạc, trong lòng nghĩ : nàng vẫn còn suy nghĩ về họa phổ bị hủy kia ư?
Minh Ức Hàm cũng giật mình, nhìn thấy Ngôn Hân Vân, nhớ tới đủ loại sự tình phát sinh trong hai ngày qua, biểu tình có chút xấu hổ.
Nhất thời, hai người liền như vậy nhìn nhau, không biết làm sao, trong lòng tựa hồ đều có lời muốn nói, lại cảm thấy không biết nên nói gì mới phải. Lúc này, giống như trừ bỏ "ánh mắt", hết thảy đối với hai người mà nói đều như dư thừa...
Sau một lúc lâu, Minh Ức Hàm thật sâu hít vào một hơi, đánh vỡ sự im lặng đáng sợ, nặng nề mở lời:
"Những chuyện phát sinh vừa rồi...là ta thất thố. Ngôn đại ca, thương thế của ngươi không đáng ngại chứ ?" Tự hạ mình, Ức Hàm vẫn xưng "đại ca"
Ngôn Hân Vân không biểu tình gì, nhưng kỳ thực lại gật đầu một chút, thản nhiên nói :
"Nếu thương thế này có thể thức tỉnh đôi mắt bị áy náy trong quá khứ làm lu mờ của nàng, kia thật cũng rất đáng. Tiếc thay, ta không đủ khả năng đó.". Dứt lời liền tự cười giễu mình.
Minh Ức Hàm sâu kín hạ thấp chân mày, nội tâm thập phần áy náy.
Ngôn Hân Vân thấy vậy, sợ nàng ưu tư nhiều, đành phải nhẹ nhàng thở dài, nói:
"Thương thế của ta không đáng ngại. Nhưng thật ra nàng..., nội tâm thương tổn của nàng, chỉ sợ mới chính là điều khiến kẻ khác âu lo nhất.".
Minh Ức Hàm nhướng mày, nhìn thấy Ngôn Hân Vân, ánh mắt như vậy phức tạp cùng mê mang...
Ngôn Hân Vân mỉm cười, giũ nhẹ cây quạt màu bạc, đối Minh Ức Hàm đang sầu não, nói :
"Còn nhớ rõ mấy hôm trước khi cùng dùng cơm, phụ thân nàng khuyên Kính Tư thế nào không ? Hắn nói "Người nếu biết hối hận, hà tất phải chấp nhất quá khứ ?"."
Nói xong, nàng dừng một chút, thoáng thấy Minh Ức Hàm chực rơi lệ, ngữ khí lại thâm sâu thêm mấy phần :
"Nhân sinh trên đời, chẳng ai không muốn cùng ái nhân khoái hoạt tự tại, chính là, nàng như vậy trầm mê suy sụp, chẳng những người ở bên nàng, mà Tiểu Hàm ca đã vì nàng hy sinh đều vì nàng đau lòng. Làm cho thân quyến đau, làm cho người chết hận, đây chính là quy tắc làm người hiện nay của nàng hay sao ?"
Minh Ức Hàm không nói gì, nghiêng mình, lặng yên rơi lệ.
Ngôn Hân Vân thấy vậy, thầm kín lắc đầu: nàng không thể buông xuống chuyện cũ, cũng khó trách Hàn Lâm phu nhân thương tâm bảo đây là "oan nghiệt".
Nàng nhất thời cũng cư nhiên quên mất thân phận hiện tại của chính mình, tùy tay rút ra trong lòng ngực chiếc khăn, giống tỷ tỷ chiếu cố tiểu muội không hiểu chuyện của mình, ôn nhu vì Minh Ức Hàm lau khô nước mắt.
Ngay tại giờ khắc này, chưa bao giờ cùng nam tử như vậy gần gũi tiếp xúc, Minh Ức Hàm đột nhiên giống như bị điện chạy khắp người, cảm giác lòng bàn tay ấm áp của Hân Vân, nghe hơi thở tản mát của Hân Vân, ý thức của nàng bắt đầu có chút mơ hồ...Lệ nhãn mông lung, Minh Ức Hàm cảm thấy được thân ảnh trước mắt mình cùng với người xưa thật có nét quen thuộc... ( buồn lắm em ạ)
Trong nhất thời, nàng cư nhiên không tự kiềm hãm được tình cảm, ôm lấy Ngôn Hân Vân, tựa vào bờ vai đó, miệng thì thào kêu một tiếng "Tiểu Hàm ca", lại một lần nữa đắm chìm trong quá khứ sầu bi...
***
"Tiểu Hàm ca, theo giúp ta đến rừng mơ hái quả được không ? Ta nghe tiểu sa di nói trong rừng quả đều chín cả rồi. Chúng ta có thể đem xuống núi bán cho lão bản ở tửu điếm, quả chín này chắc chắn rất có giá trị!" Lung nhi năn nỉ Tiểu Hàm khi hắn đang bận phụ giúp Trịnh Hoa Băng.
"Được rồi."
Tiểu Hàm do dự một chút, vẫn là đáp ứng theo yêu cầu của Lung nhi.
"Nhưng chúng ta không thể chậm trễ a, phía trước còn rất nhiều việc phải làm, một mình Băng di [dì Băng - mẹ của bạn Ức Hàm ấy ạ] không thể dễ dàng đảm đương.".
"Ân ! Chúng ta chỉ đi một lúc, lát sau sẽ trở lại giúp nương làm việc.".
Thấy Tiểu Hàm ca đáp ứng, Lung nhi lập tức mừng rỡ cơ hồ được bay lên tận chín tầng mây, lập tức nắm tay Tiểu Hàm, chạy như điên, trực chỉ hướng rừng mơ trên núi.
Đang lúc hai người cao hứng phấn chấn trên đường hái quả trở về, một đám nam tử không rõ danh tính, tay cầm đao, từ bên đường hùng hổ tiến lại.
Hán tử cầm đầu nhìn thấy trước mắt hai đứa trẻ dại, ánh mắt buông một mảnh hờ hững.
Nhưng thật ra, bên cạnh hắn lại có một thanh niên xấu xí , một tay ngăn lại hai đứa trẻ :
"Đứng lại !".
Lung nhi chưa từng thấy qua một đám nam tử hung dữ như vậy, khiến cho người ta thực hoảng sợ, thân mình không khỏi run lên.
Tiểu Hàm lại trợn to ánh mắt, nhìn chằm chằm kẻ thanh niên ngán đường bọn họ, hỏi :
"Chuyện gì ?" (ôi từ bé seme đã là seme ~)
Kẻ nọ gian trá cười, lại hướng về tên thủ lĩnh, nói :
"Đại ca, mấy ngày nay chúng ta cũng chưa thực hiện chuyến làm ăn nào. Hôm nay vận khí không tồi, vừa ra cửa đã gặp hai chú dê con rồi, trong số đó lại có một đứa mang trên người hai khối uyên ương ngọc bội rất đáng giá. Không bằng, ta đem chúng bán đổi tiệc rượu, để huynh đệ được một đêm no say ?"
Hán tử khóe mắt miết qua một lượt hai đứa trẻ, biểu tình trên mặt hờ hững như trước, sau một lúc lâu, rốt cuộc mở lời, ngữ khí quả thực lạnh như băng, lại trầm thấp đến cực điểm.
"Ân.".
"Dạ !"
Tên thanh niên vâng dạ, ra lệnh bảo đám thuộc hạ bắt hai đứa trẻ.
Chúng cường đạo lập tức hành sự, nhất tề tiến tới, tay lăm lăm đao kiếm...
"Tiểu Hàm ca..."
Vừa nghe người ta nói muốn đem mình đi bán, Lung nhi sợ tới mức tay chân lạnh như băng, trốn sau lưng Tiểu Hàm.
"Đừng sợ, có ta ở đây. Ta giữ chân bọn hắn, ngươi nhân cơ hội trở về chùa tìm sư phụ đến là được".
Tiểu Hàm nói khẽ với Lung nhi, xong, bàn tay nhỏ bé đã âm thầm vận chân khí, đánh về hướng hai tên cường đạo phía trước.
Mọi người kinh sợ : không ngờ tới đứa nhỏ này còn có công phu hộ thân !
Không chờ bọn hắn kịp phản ứng, Tiểu Hàm khôn khéo tạo cơ hội tốt cho Lung nhi bỏ chạy.
Đám cường đạo làm sao có thể dễ dàng buông tha hai bé như vậy, lập tức đồng loạt xông lên. Tình huống cấp bách, Tiểu Hàm bên này thúc Lung nhi "Mau chạy", bên kia không ngần ngại đối mặt hiểm nguy, ra sức ngăn bọn cường đạo truy kích, đáng tiếc hắn suy cho cùng vẫn là tuổi nhỏ khí lực không đủ, chỉ chốc lát đã lãnh trọn mấy đao hung hãn của đám cường đạo...
"Tiểu Hàm ca..."
Lung nhi chạy vài bước, quay đầu lại thấy Tiểu Hàm toàn thân thương tích, sợ tới mức khóc lên.
Tiểu Hàm tuy bị thương nặng nhưng nhẫn đau, dùng hết sức giữ chân cường đạo, lớn tiếng kêu :
"Lung nhi...Mau chạy ! Mau...".
***
Chuyện cũ như thế, thử hỏi Minh Ức Hàm làm sao không đau lòng ?
Ý thức mơ hồ đã của nàng đã muốn quên chính mình đang làm gì, đang ở bên ai trò chuyện...
Mà, đối mặt hành động kinh thiên này của Minh Ức Hàm, Ngôn Hân Vân giật mình, hoảng sợ đẩy đối phương ra, trong lòng có chút sinh khí, nghiêm túc nói :
"Minh tiểu thư, thỉnh tự trọng !"
Nói xong, nàng giũ thật mạnh ống tay áo bị lộng loạn, tựa hồ chưa hết tức giận.
Một tiếng "Thỉnh tự trọng !" quả thật khiến Minh Ức Hàm tức khắc bừng tỉnh, nhìn thấy Ngôn Hân Vân trong mắt hàm chứa kinh hoảng cùng tức giận, Ức Hàm xấu hổ vô cùng:
"Thật có lỗi...".
Miễn cưỡng nói xong mấy chữ, nàng lập tức xoay mình ly khai.
Ngôn Hân Vân chưa hết kinh hãi, tuấn mi thật nhanh nhíu lại : nàng lần nữa đem lời khuyên của ta xem như gió thoảng bên tai, hiện tại cư nhiên còn nghĩ ta là cố nhân của nàng....Sau này biết làm thế nào ? Hôm nay nếu không phải ta mặc áσ ɭóŧ bó sát người, ôm nàng như vậy, chính là thân phận sẽ lập tức bại lộ ! Xem ra về sau vẫn là ít tiếp xúc nàng thì tốt rồi.
Nghĩ xong, Ngôn Hân Vân cũng không còn chút nhã hứng nào, trở về phòng nghỉ ngơi sớm, đỡ phải đến khi gặp lại Minh Ức Hàm lại xấu hổ không biết như thế nào ứng phó...