Chương 5: Chuyện trong nhà (gia sự)

Nguyên chủ là thật sự nghèo, nếu là có chút tiền trên người vẫn tính là không tồi. Nhưng Úc Tích cũng không tiện mở miệng hỏi tổng chịu đòi tiền nha, nhưng nếu thật sự đưa tiền hắn cũng không cự tuyệt.Rốt cuộc hoàn cảnh gia đình nguyên chủ quá phức tạp.

Tống Phong Ly ở nơi đó suy nghĩ lẩm bẩm: "20 vạn?"

"Không được, không được, 20 vạn quá ít."

"100 vạn? Không được không được, quá nhiều, đưa quá nhiều lần sau lão bà liền không tới tìm ta."

Úc Tích: "....."

"50 vạn đi." Tống Phong Ly cười nói: "Lão bà, lão công cho ngươi 50 vạn, chờ ngươi xài hết lại đến tìm ta."

Úc Tích: Giá hàng thế giới này cùng thế giới cũ không khác biệt lắm, 50 vạn ở thành thị đều có thể mua phòng xép.

Bất quá tiểu thái tử thế nhưng trên người lại mang chi phiếu, rốt cuộc là tâm thái gì?. Kẻ có tiền trên thế giới này thật sự là không thể hiểu.

"Lão bà, cho ngươi. Đây là chi phiếu, đây là số điện thoại của ta, ngươi xài hết liền gọi điện thoại cho ta, đúng rồi nhớ rõ mua di động để liên hệ." Tống Phong Ly đưa cho Úc Tích một tờ chi phiếu 50 vạn, trong lòng còn đang tính toán 50 vạn xài trong bao lâu. Hẳn là được 3 tháng đi.

Tống Phong Ly tâm đắc khen chính mình thông minh, cặp mắt mĩ lệ như ánh trăng non, lóng lánh ánh sáng thuần khiết.

Tâm Úc Tích như bị hắn câu dẫn, trong lòng lan tràn cảm giác tội lỗi, ánh mắt từ hắn dịch đến chi phiếu, hạ quyết tâm nói: "Không cần, ta không cần tiền của ngươi, ta đi đây"

Quả nhiên, hắn vẫn sẽ không nghĩ ăn cơm mềm.

"Lão bà, ngươi cầm, ta không thiếu tiền. Ngươi không lấy, ta rất khó chịu, ngươi coi như là thù lao tối hôm qua." Tống Phong Ly nói.

Cái này giải thích có vẻ hợp lý, xuất lực đưa tiền, Úc Tích đột nhiên cảm thấy nên cầm tiền, nhưng chính mình không phải thành *vịt sao ?

Mặc kệ nó, vịt thì vịt, vịt cao cấp!

Úc Tích cầm lấy tiền "Cảm ơn, ta sẽ nhận. Ân ta đi đây"

Lại giống tra nam lại giống vịt.

" Lão bà nhớ rõ liên hệ ta"

Không dám, sợ nhóm lão công của ngươi đánh ta chít chít.

Úc Tích để lại cho Tống Phong Ly một cái bóng, ngay lúc hắn muốn mở cửa rời đi Tống Phong Ly nói: "Lão bà, ngươi còn chưa nói cho ta tên của ngươi."

"Úc Tích"

Dứt lời, Úc Tích liền mở cửa rời đi.

Úc Tích rời khỏi khách sạn, hai mắt đỏ ửng, ủ rũ héo úa giống như chó nhà có tang.

Tiểu tỷ tỷ ở quầy tiếp tân nhìn đến cái này tiểu tử trẻ tuổi trên ngực có vết máu. Cho nên các nàng đều não bổ sự tình tối hôm qua.

Úc Tích đang suy nghĩ sự tình, không chú ý tới ánh mắt của người khác. Hắn suy nghĩ nên làm thế nào để nhóm công chính không phát hiện chuyện mình phá thân tiểu thiên sứ của bọn họ.

Điệu thấp làm người đi.

Gia đình nguyên chủ ở một tiểu khu cao cấp, Úc Tích dựa theo kí ức của nguyên chủ tìm đường về nhà. Khi hắn đi qua chỗ bảo vệ còn thoáng nhìn thấy bảo vệ cửa đối với hắn toát ra biểu tình quan tâm.

Úc Tích nói: "Bá bá hảo"

"Ai, hảo, Tiểu Tích à, ngươi lại bị đuổi" ra tới sao?.

Bảo an đem 3 từ này trong miệng nuốt xuống, thay đổi một bộ hòa ái tươi cười. "Mau vào, buổi sáng lạnh, ngươi mau đi về nhà đi"

Nhà Úc Tích ở một tầng, trước cửa có cái hoa viên nhỏ, nhìn giống tiểu phú quý gia đình. Hắn đứng ở trước cửa nhìn bàn phím mật mã.

Ách....., hắn không biết mật mã, cũng không có vân tay. Cho nên mỗi lần về nhà đều ấn chuông cửa.

Chuông cửa leng keng leng keng vài tiếng mới có người ra mở cửa, là một nữ nhân có nhan sắc bảo dưỡng thực tốt, môi đánh son đỏ thẫm, cổ mang vòng trân châu, tay đeo vàng ròng, mười ngón tay đều là nhẫn.

Đó là Vương Lệ

"Mẹ"

Cũng là mẹ Úc Tích.

Vương Lệ cao ngạo mà liếc mắt nhìn hắn, chậm rì rì mở cửa, sau đó yểu điệu xoay người, đi rồi.

"Dong dong dài dài ngươi mau đi nhanh lên!" Vương Lệ đối với hắn tốc độ thập phần bất mãn, đơn giản nắm lấy hắn cánh tay, đem hắn kéo vào nhà, ném xuống đất, sau đó đóng cửa.

"Ngươi cái tiểu súc sinh, tối hôm qua đi ra ngoài nói bậy cái gì? làm người của xã khu đến nhà kiểm tra!" Vương Lệ mi phượng dựng ngược, bộ dáng y hệt chó điên.

Thì ra là thế, trách không được vừa rồi qua cửa được người ta dùng "gương mặt hiền từ" nhìn hắn. Đáng nhẽ Úc Tích phải bị đánh một trận ngay khi đứng trước cửa sắt. Nhưng mà hôm nay Vương Lệ vì tránh tai mắt mọi người mà nhẫn nhịn hắn một đoạn đường ngắn.

Nguyên chủ nhát gan sợ phiền phức, chưa từng cùng Vương Lệ phát sinh xung đột, mỗi lần đều là ẩn nhẫn.

Úc Tích lộc cộc bò dậy, phủi bụi trên người cười nói: "Xã khu mọi người đều biết ta bị bạo lực gia đình, không cần ta nói, tự nhiên sẽ có người thay ta nói".

Nếu đã như vậy "Úc Tích" sẽ giúp hắn sử lý chút truyện trong nhà đi.

"Ngươi còn dám tranh luận, xem ta hôm nay có giáo huấn ngươi không" Vương lệ lấy chổi lông gà muốn đánh Úc Tích, lại ngại quá nhỏ, thay đổi thành căng y côn.

Tối hôm qua "Úc Tích" chính là bị căng y côn đánh hộc máu, mới chạy đi, bởi vì không có chỗ ở mới tới quán bar, bất tri bất giác lại chết ở trong đó, sau đó đã bị Úc Tích hồn xuyên.

Nhìn thấy căng y côn, thân thể này sinh ra sợ hãi.

Úc Tích cố nén sợ hãi, câu môi cười nói: "Ngươi dám đánh ta, ta liền báo nguy"

Úc Tích nâng máy bàn lên, đang muốn quay số điện thoại.

Đồng tử Vương Lệ chấn động, hiển nhiên bị hành vi của đứa con trai này dọa hỏng rồi, khủng hoảng rất nhiều, còn có chút kinh ngạc. Cái này vâng vâng dạ dạ nhi tử hôm nay như thế nào trở nên không giống nhau.

Hừ, không giống nhau thì thế nào, cũng chỉ là phô trương thanh thế, còn phải sợ hắn sao?

-------

*Vịt: trai bao

Thi xong rồi mình sẽ cố gắng ra chương nhanh nhất có thể, mong mọi người tiếp tục ủng hộ ạ!

SARANGHE!