Chương 7: Ưu nhã tổng chịu đại nhân

Tâm tình Úc Tích có chút hoảng loạn. Ánh mắt chuyển lên trên người biểu đệ, chỉ nghe thấy hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, "Các ngươi không nên trách Úc Tích ca, hắn thật sự đối với ta rất tốt, không có khi dễ ta."Khi nói đến câu tiếp theo thì lã chã trực khóc, bày ra bộ dãng là một người từng chịu quá nhiều tổn thương, nhưng lại phi thường lương thiện mà nguyện ý lấy ơn báo oán, thánh mẫu bạch liên hoa.

"*Bộ Diêu Bích Liên" Úc Tích mắng.

*Diêu là sự khinh thường-Ở đây là ý chỉ sự khinh thường của Úc Tích với bộ dạng Bạch liên hoa của Úc Nam Giản. Dịch ra mất hay mong mn thông cảm khi để Hán Việt.

Ở trong cảm nhận chung của tất cả mọi người hình tượng tốt đẹp của Úc Nam Giản đã bén rễ ăn sâu, bọn họ chỉ tin tưởng tiểu Giản của bọn họ bị tổn thương cực lớn mà người tổn thương hắn lại một chút cũng không hối cải, còn liên tiếp tổn thương tiểu Giản.

Quả thực quá đáng giận.

Lỗ Ninh Viên túm lấy cây gậy, "Các huynh đệ đánh hắn cho ta, thay tiểu Giản trả thù"

Lúc này, có thể thấy khóe miệng Úc Nam Giản nhếch lên, nhàn nhạt tươi cười.

Úc Tích liếc nhìn đồng hồ, lại lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng một mảnh thê lương. Như thế nào còn chưa tới?.

Trước mắt nhóm người này lao tới ầm ầm, lại không chạy thật sự muốn mất một cánh tay, thiếu một cái chân.

Úc Tích liếc mắt đến lầu thượng nơi Tống Phong Ly hướng hắn vẫy tay, không nghĩ đem rắc rối cho hắn. Nhưng mà trước cửa có 3 người, trước sau vây đánh, Úc Tích đành phải chạy lên tầng hai, đi lên tầng hai chỉ có một cái cầu thang.

Vừa vặn Tống Phong Ly đứng thẳngcầu thang.

Úc Tích mặc kệ mọi thứ, một mạch hướng phía cầu thang mà chạy.

Mọi người ở phía sau đuổi theo hô to: "Bắt lấy hắn, đánh chết hắn"

Úc Tích chạy đến chân cầu thang, ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Tống Phong Ly, "Ngươi, đi mau"

Tống Phong Ly giọng nói ôn nhuận mở miệng, mỹ diệu êm tai âm thanh, "Lão bà, chúng ta lại gặp mặt"

Úc Tích"..."

"Đi nhanh đi, bọn họ sắp đuổi tới đây". Úc Tích không còn nhẫn nại, phía dưới đám người kia sắp đuổi tới.

"Không có việc gì, lão công sử lý bọn họ" Tống Phong Ly cười nói " lão bà lên lầu trước đi"

Tống Phong Ly tuy rằng là tổng chịu nhưng mà có chân dài 1.83cm, tỷ lệ dáng người cũng không tồi, đánh nhau chắc sẽ không có vấn đề gì đi?

Úc Tích chỉ có 1.77cm, thân thể đơn bạc, gió thổi liền bay. Hắn nên tức thời mà chạy lên trên lầu.

Lúc này, đám người kia đã tới chân cầu thang, bọn họ thấy Tống Phong Ly. Bước chân loạn nhịp, hẳn là bị dọa đến rồi. Không thể tưởng tượng được nơi này còn có người khác, có thể hay không là người tới giúp đỡ Úc Tích?

Nam nhân trước mặt ăn mặc một thân xa hoa tây trang, thân hình cao lớn thon dài, khóe miệng mang theo không chút để ý mỉm cười, không nhanh không chậm mà đeo lên găng tay màu trắng.

"Ngươi là ai, tránh ra!" Lỗ Ninh Viên hét lớn.

Tuy rằng nam nhân trước mắt nhìn ưu nhã cao quý, nhưng cũng chỉ có một người. Bọn họ tốt xấu gì cũng có 13 người, còn đánh không lại hắn?

"Các ngươi khi dễ người của ta". Dừng một chút, ánh mắt sắc bén, "Đáng chết!"

Úc Tích duỗi đầu ra xem, vừa lúc nghe thấy tổng chịu đại nhân nói một câu như vậy, một bên còn phi thường ưu nhã mà chỉnh găng tay.

Không hổ là tổng chịu đại nhân.

Lại nói Tổng chịu đại nhân hiện tại mới 17, so với tuổi thật của Úc Tích còn nhỏ hơn 12 tuổi. Thật đúng là không đành lòng bỏ lại tổng chịu đại nhân mà chạy.

Úc Tích vươn đầu, tay vịn ở trên tường thang lầu, "Tổng chịu đại nhân, mau lên đây."

Tống Phong Ly: "...."Cái xưng hô này như thế nào có điểm quái quái.

Nói xong, Úc Tích mới biết mình kêu bậy, lại nói: "Nhanh lên đi"

Nào biết được tổng chịu đại nhân hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Vị thành niên" (ý chửi trẻ ranh đấy =) )

Ngươi chẳng nhẽ không phải vị thành niên?

Đám người cầm dao vác gậy kia phần lớn đều là vị thành niên, tuổi này bọn họ ghét nhất bị người khác khinh thường, Lỗ Ninh Viên cầm đầu tức điên cả người, "Ngươi con mẹ nó thiếu khinh thường bọn ta, xem lão tử đánh gãy chân chó của ngươi"

Tổng chịu đại nhân mảnh dài lông mi nhẹ nhàng rung động, nâng lên con ngươi mĩ lệ, ưu nhã nói, "Lỗ Dụng Cụ sao?, ăn nói thật ngông cuồng"

Tổng chịu đại nhân nhìn ngón tay của mình, "Khuyên ngươi lúc ngươi mở miệng nói chuyện, hãy suy nghĩ cho kỹ, đầu óc thật quá ngu xuẩn, bằng không ta cũng mặc kệ ngươi có phải vị thành niên hay không"

"Bệnh tâm thần!" Lỗ Ninh Viên hô to: "Các huynh đệ đánh cho ta, đánh chết tính cho ta, thúc thúc ta là cục trưởng cục cảnh sát, không cần sợ"

Tiếng nói vừa dứt, nhóm vị thành niên không hề sợ hãi mà lao đến thang lầu.

Tổng chịu đại nhân là Hoa Quốc nhà giàu số một tiểu thái tử, ngươi cái này bắc thị nhà giàu số một tính là cái gì. Tuy nói như thế nhưng người đông thế mạnh, thật đúng là có chút sợ tổng chịu đại nhân bị thương.

Úc Tích hô to, "Tống Phong ly ngươi mau lên đây, nhanh lên!"

Không có biện pháp, Úc Tích còn phi thường chú ý nghĩa khí giang hồ, hắn nhặt gậy gỗ lên, hướng phía dưới cầu thang chạy xuống.

Thời điểm hắn vừa xuống cầu thang, bỗng dưng phát ngốc.Tổng chịu đại nhân mỗi người một quyền, nhóm vị thành niên liên tiếp gục ở cầu thang. Tổng chịu đại nhân ra tay gọn gàng sạch sẽ, mày chưa từng chớp một chút, khóe miệng còn treo nhàn nhạt tươi cười, giống như đang hưởng thụ trận chiến đấu này.

Hắn bình tĩnh, thả chậm động tác, nhẹ nhàng né tránh người cầm dao, cây dao liền kề ở trên cổ người khác. Ngay sau đó, liền nhìn thấy khuân mặt người nọ vặn vẹo, bị đánh ngã xuống đất.

Có người ý đồ từ bên người tổng chịu đại nhân đánh lên, đã bị hắn một chân đá xuống , động tác lưu loát sạch sẽ không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu.

Chỉ một thoáng, Úc Tích xem trợn tròn mắt, thật không hổ là tổng chịu đại nhân nha! Quá soái, đáng tiếc là của người ta.

Trong lòng Úc Tích thế nhưng sinh ra vài phần phiền muộn.

"Tưởng cái gì đâu, đi thôi"

Tổng chịu đại nhân không biết từ lúc nào đứng ở trước mặt Úc Tích, khóe môi treo lên tươi cười, làm Úc Tích tức khắc cảm giác như tắm gió xuân.

Úc Tích duỗi cổ, nhìn nhóm người nằm la liệt ở cầu thang, "Thật lợi hại"

"Lão bà, cảnh sát tới, chúng ta đi mau" Thời điểm tổng chịu đại nhân nói chuyện bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.

Úc Tích nghĩ tới, đây là vừa rồi hắn báo cảnh sát, chỉ là cảnh sát tới quá chậm, còn may có tổng chịu đại nhân ở đây, không hắn thật sự phải què.

"Không cần chạy!" Úc Tích nói, "Cảnh sát là tới bắt bọn họ"

"Nhưng là nhân gia không muốn bị cảnh sát phát hiện". Tống Phong Ly ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.

Dòng khí ấm áp chui vào lỗ tai Úc Tích, sinh ra vài phần kiều diễm ý vị, trên mặt Úc Tích một mảnh đỏ bừng.

"Ngươi đi trước, ta ở lại giải quyết nốt hậu quả" Úc Tích không nghĩ để bọn họ đảo lộn thị phi, bôi nhọ bọn họ trong sạch.

Nào biết Tống Phong Ly lôi kéo tay hắn, hướng trên lầu chạy, "Yên tâm, có người giải quyết tốt hậu quả"

Lúc chạy đến lầu 3, Úc Tích mới phát hiện ở đây có bốn người mặc tây trang, trong tay bọn họ cầm tài liệu, thấy Tống Phong Ly còn cúi người chào.

"Nhị thiếu gia người yên tâm, bọn thuộc hạ sẽ sử lý tốt"

Tống Phong Ly lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Chút việc nhỏ này mà sử lý không tốt, thì không cần phải đi làm nữa"

Lý Bác trên trán ướt đẫm mồ hôi, gật đầu nói: "Nhị thiếu yên tâm, tôi nhất định sẽ sử lý tốt"

"Hừ!"

Úc Tích: Tổng chịu vừa cao lãnh vừa đáng yêu, thật không thể chịu nổi mà.

Tống Phong Ly lôi kéo Úc Tích chạy lên tầng cao nhất, còn may chỉ có 6 tầng không tính là quá cao. Nhưng thời điểm đến nơi Úc Tích mệt đến thở hồng hộc.

"Ngươi chạy thật lợi hại" Đôi tay Úc Tích chống ở đầu gối há miệng thở dốc.

"Lão bà ngươi mệt mỏi đi, ta tới ôm ngươi" Tống Phong Ly cong eo đem hắn ôm vào trong ngực, Úc Tích có chút không kịp phản ứng, cứng đờ người.

"Không cần, không cần, ta có thể đi"

Úc Tích vội vàng từ trong l*иg ngược hắn giãy giụa ra tới, tổng chịu trên người có mùi thật thơm, ám hương nhàn nhạt, chui vào chóp mũi quấn quanh đầu quả tim của hắn, Úc Tích cảm giác bước chân phù phiếm, đôi mắt dừng ở đôi chân thon dài của Tống Phong Ly.

Tống Phong Ly cảm nhận được tầm mắt nóng rực của hắn, khóe môi cong lên, từ phía sau đem người ôm vào trong lòng, chỉ xuống dưới lầu, "Lão bà ngươi xem, người xấu đều bị cảnh sát thúc thúc bắt đi, chúng ta an toàn"

Vừa nói chuyện vừa dùng nửa người dưới cọ mông Úc Tích.

Úc Tích cảm nhận được hắn cứng, nhưng lựa chọn bỏ qua. Đám người kia trên tay mang theo còng tay, bị áp về đồn, nhưng lại không nhìn thấy Úc Nam Giản, nhìn qua phía dưới một vòng, nghi hoặc nói: "Ai, ngươi có nhìn thấy một người mặc quần yếm kỹ nữ không? Không không, nam hài, nam hài"

Tống Phong Ly nhướng mày nhìn hắn, chậm rì rì tháo găng tay xuống, lộ ra ngón tay khớp xương rõ ràng.

Ngón tay thon dài hướng một cái hẻo lánh đường nhỏ mà chỉ, "Ở nơi đó"

Úc Tích ánh mắt từ ngón tay của hắn nhìn đến phương hướng đầu ngón tay chỉ, tâm tình bỗng dưng tốt lên, cười nói, "Chạy thật nhanh, nếu không chắc chắn đã bị tóm lại thật là hảo biểu đệ"

"Ngươi không thích hắn?"

Tống Phong Ly tháo dây lưng của Úc Tích, mảnh dài ngón tay bắt được dươиɠ ѵậŧ phình phình một đống, đầu ngón tay ở môi âʍ ɦộ lướt qua, "Lão bà, ngươi ướt"

-------

Cầu phiếu đề cử truyện cảm ơn mọi người rất nhiều!