Chương 4

11

Bàn tay đang đánh bài của tôi run lên, đầu óc quanh quẩn nghĩ tới câu nói kia của hắn, có cho ăn không?

Chơi thêm hai ván, mắt tôi sắp không mở được ra nữa rồi.

Thẻ bài cuối cùng được đánh ra, tôi giống như vừa hoàn thành một việc gì đó lớn lắm, vươn vai một cái.

"Có thể.... Không chơi nữa không?" Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Thêm một lúc nữa đi."

"Tôi buồn ngủ rồi."

Nhìn ánh mắt mấy người bọn họ ai nấy đều tràn đầy năng lượng, tôi thật sự sợ luôn.

"Buồn ngủ? Ngủ?" Một nam sinh nhìn tôi, lại nhìn sang Châu Quyện, lời vừa định nói ra lại nuốt ngược trở lại.

"Được chứ, đương nhiên là được...."

Mấy tên con trai kia liền hiểu ý lập tức đứng dậy.

Tôi!!

Bọn họ hình như hiểu nhầm gì đó rồi.

"Không phải, các anh hiểu nhầm rồi."

"Bọn tôi hiểu, bọn tôi hiểu..."

Tôi khóc không ra nước mắt.

Tôi quay đầu nhìn Châu Quyện, hắn vẫn như cũ không hề có chút dao động, đương nhiên càng không có ý định giúp tôi giải thích.

"Hiểu còn không mau biến đi."

"Được được được, đúng là trọng sắc khinh bạn." Mấy người đó đến cả áo cũng không kịp lấy liền đi ra ngoài.

"Tiền khi nào thì mày đưa cho bọn tao?" Một tên không cần mạng hỏi.

"Tao chơi mạt chược khi nào thế? Hỏi tao đòi tiền?" Châu Quyện ngồi phía bên kia cười nhẹ.

Tôi.....

"Châu Quyện, không phải, mày như này... bọn tao cũng đâu thể đòi tiền con gái người ta được."

"...." Hắn không nói gì, từ từ đứng dậy, vẫn chưa nói gì thì mấy người kia đã sợ chạy té khói.

Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa người vào cửa nhìn tôi.

"Lúc nãy bao nhiêu tiền? Không thì... để tôi trả?" Tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác, lẽ ra không nên tin là thua rồi thì tính lên người Châu Quyện mới đúng.

"Ừm, vậy cô trả." Hắn cười nói.

"Nhiều không?" Tôi sầu não.

"Cũng tạm." Hắn có vẻ rất kiên nhẫn, còn tôi thì muốn khóc.

"Có thể trả góp không?" Tôi sao lại cảm thấy như mình bị lừa rồi.

"....." Hắn không nói gì, lại tự châm cho mình một điếu thuốc, "Bảo cô chơi cô liền chơi, cố là đồ ngốc đấy à? Gà như vậy..."

Hở?

Nói tôi gà, tôi có thể hiểu được, nhưng mà sau đó mỗi lần tôi đánh một tấm bài chẳng phải đều hỏi qua ý kiến hắn ư, hắn ngầm đồng ý còn gì?

"Thế anh biết chơi ư?" Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hắn là cố ý để tôi thua.

Hắn lại cười: "Tôi mà chơi thì bọn họ thua không còn nổi cái quần sịp."

"Thế sao anh không tự mình chơi đi? Cứ bắt tôi chơi làm gì?" Tôi tức chết mất, người gì không biết.

"Để cô nhớ lâu." Hắn dập điếu thuốc, đi về phía tôi, tóm lấy tôi đè lên cửa, cúi đầu hôn.

Tôi bị doạ sợ đến mức nghiêng đầu đi vào giây cuối cùng.

Nụ hôn của hắn đặt lêи đỉиɦ đầu tôi.

Hành động đột ngột của hắn khiến tôi không biết phải làm sao, tim đập nhanh đến nỗi muốn nổ tung.

"Không cho hôn?" Hắn cười hỏi "Câu tôi?"

"Không phải!" Giọng tôi có chút run, "Tôi tối nay tới đây là để nói với anh rằng, chuyện lần trước nói làm bạn gái anh tôi đã suy nghĩ cả đêm... anh cứ coi như tôi chưa nói gì nhé."

"Ừm." Có vẻ như gắn vẫn còn chút lí trí.

"Áo tôi cũng trả cho anh rồi, chuyện này có thể bỏ qua được không?" Đầu óc tôi đã rối như tơ vò rồi.

"Cô nói xong là xong sao?" Giọng hắn trầm xuống: "Đừng chơi đùa với tôi, tôi không có tính kiên nhẫn đâu."

"Tôi không chơi đùa." Tôi thật sự muốn khksc tới nơi rồi.

"....." Hắn ngây ra một giây, cuối cùng buông tôi ra, lùi về sau một bước.

Tôi thở ra một hơi.

"Chơi không được thì đừng chơi." Hắn xoay người lấy túi của tôi đưa cho tôi.

Tôi đưa tay nhận lấy nhưng lại bị hắn kéo qua đó, đập người vào ngực hắn.

Hắn thật sự rất cao, ở gần thế này khiến tôi có cảm giác ngột ngạt.

Hắn lại cúi xuống....

Tôi sợ hãi lấy túi che miệng mình lại.

Một đôi mắt sâu không đáy ép buộc tôi nhìn vào mắt hắn, "Tôi không phải người tốt, quanh tôi cũng không có ai tốt cả, cô tốt nhất tránh xa tôi ra chút."

"Được... được..." Tôi sợ hãi gâut đầu lia lịa.

"Nhớ cho rõ." Hắn đem một cái thẻ phòng cài lên tóc tôi, sau đó xay người đi mất.

"Đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa, tôi không chơi với thỏ con."

Tôi.....

Chẳng cần hắn nói, tôi khẳng định không dám gặp lại hắn nữa, doạ người chết mất.

Tôi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, đến cái phòng mà hắn đưa thẻ cho, vừa vào trong liền đóng chặt cửa lại.

12

Ngày thứ hai trở về trường, tôi nằm trên giường lướt Weibo.

Ngón tay hèn hạ, ấn vào Weibo của Liễu Tinh.

Cô ta đăng một bài viết: "Em vẫn luôn luôn đợi anh, đợi anh quay đầu lại."

Ánh mắt tôi ngưng lại một lát.

Tôi đương nhiên biết người mà cô ta muốn đợi là ai, là nam thần của cô ta.

Tôi nhấn vào bài đăng thấy có duy nhất một bình luận.

Là của Giang Trừng: "Ngốc."

Một chữ ngốc, sự cưng chiều cũng từ màn hình tràn ra ngoài rồi.

Tôi thoát trang cá nhân của Liễu Tinh ra, lại ấn vào trang cá nhân của người duy nhất mà cô ta theo dõi.

Vẫn y như cũ không có bất kì bài đăng nào, chỉ có mấy bài chia sẻ về thi đấu.

Hắn chính là Châu Quyện.

Ba năm qua, ngày nào tôi cũng xem đi xem lại weibo của ba người này.

Đã từng có một khoảng thời gian vì phát hiện Liễu Tinh có nam thần mà không khỏi vui mừng.

Như vậy thì Giang Trừng có thể ch.e.t tâm rồi, có thể thích tôi rồi phải không?

Kết quả thì sao?

Tôi cảm thấy thanh xuân của mình bị uổng phí rồi, anh ta vẫn không thích tôi.

Nghĩ đến đoạn này, tôi tắt màn hình, xoá hết mấy thứ liên quan đến bọn họ trong nick phụ.

Vừa buông điện thoại xuống, phòng ngủ xuất hiện một vị khách không mời mà đến - Liễu Tinh.

Cô ta mặc váy trắng, đi giày cao gót, đẹp đến không thể tả nổi, câu đầu tiên cô ta nói sau khi nhìn thấy tôi là: "Cô và Châu Quyện không hợp nhau đâu, đừng đi tìm anh ấy nữa."

Tôi:????

Tôi có chút kinh ngạc.

Chưa từng nghĩ Liễu Tinh sẽ đến tìm mình, lúc tôi ở bên cạnh Giang Trừng ba năm, cô ta cũng chưa từng nói chuyện với tôi.

Lần đầu tiên tới tìm tôi, thế mà lại là vì Châu Quyện.

Thật sự châm biếm.

"Tôi có thể nhường Giang Trừng cho cô." Cô ta nói rất, đại khái chính là thấy phản ứng của tôi không giống như mong đợi của cô ta, lại nói thêm: "Không phải cô thích anh ta sao?"

Tôi....

"Anh ấy không phải món hàng." Tôi có chút khóc không được mà cười cũng không xong, "Với cả tôi cũng không còn thích anh ta nữa."

"Không thích?" Tôi ta lạnh giọng: "Không thích thế mà lại like weibo của bọn tôi?"

Trong phút chốc, tôi từ ngạc nhiên chuyển sang lạnh sống lưng.

Sao cô ta lại biết?

Tôi dùng nick clone, mỗi lần làm gì cũng không để lại dấu vết.

Cô ta đem ảnh chụp màn hình giơ ra cho tôi xem, tôi nhìn qua, suýt chút nữa thì bị chính bản thân làm cho tức chết.

Không biết là lần nào đó quên đăng nhập nick clone, đột nhiên dùng nick chính thả cho ba người họ mỗi người một cái like.

Cứu mạng.

"Đấy cũng là chuyện của tôi và Giang Trừng." Tôi thừa nhận mình từng thích Giang Trừng, nhưng tôi từ chối cái kiểu chỉ bảo vênh váo tự đắc như này của cô ta.

"Tôi có thể giúp cô."

"Giúp?" Tôi cười, "Cô làm những chuyện như này, có từng nghĩ đến cảm nhận của Giang Trừng không?"

Giang Trừng cũng có một ngày như này, nữ thần mà anh ta luôn thương nhớ đến lại tới nói với tôi, muốn đem anh ta tặng cho tôi.

"Tôi đâu bắt anh ta thích tôi." Liễu Tinh tự cảm thấy bản thân mình có lí.

"Cô đi đi, tôi với Châu Quyện không có quan hệ gì cả, sẽ không liên lạc." Tôi không muốn phí lời với cô ta.

Xem tình cảm của người khác giống như quân bài để trao đổi, tôi vẫn chưa tới mức vô liêm sỉ như thế.

"Cô làm sao để đảm bảo?"

"....." Tôi cạn lời rồi.

Cái này còn cần phải bảo đảm sao?

Tôi từ trên giường đi xuống, tiễn khách.

Thế mà cô ta lại đột nhiên khóc trước cửa phòng tôi: "Không ai hiểu Châu Quyện hơn tôi, cô đừng có mà giành anh ấy."

"Tôi... không giành với cô." Tôi bực rồi, phải nói bao nhiêu lần nữa đây?

Tôi thừa nhận hai ngày trước tôi có tiếp cận Châu Quyện, tôi là có chút hiếu kì, hiếu kì vì sao nữ thần như Liễu Tinh lại thích kiểu người côn đồ như hắn.

Kết quả suýt chút nữa tự đào hố chôn mình, tôi bây giờ không còn dám hiếu kì nữa rồi.

"Tốt nhất cô nói được làm được." Cô ta lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

Đùng!

Tôi trực tiếp đóng cửa không thèm để ý.

13

Dây vào không nổi mà trốn tránh cũng không xong.

Mấy ngày này Giang Trừng thỉnh thoảng vẫn nhắn tin cho tôi, tôi không thèm trả lời.

Đã thành như này rồi, vẫn còn suốt ngày chào buổi sáng rồi chúc ngủ ngon tôi, tôi trả lời gì đây?

Tôi mỗi ngày đều đi học, ăn cơm, ngủ.

Tầm khoảng là một tuần sau, ở nhà ăn, tôi vừa ngồi xuống, Giang Trừng liền đi tới, tức giận chất vấn tôi: "Sao cô phải như thế này?"

Câu hỏi khiến tôi đơ luôn rồi.

"Tôi... làm sao?" Tôi chưa từng thấy Giang Trừng tức như này bao giờ.

"Tôi nói rồi hai chúng ta không có khả năng, cô còn chạy đi tìm cô ấy khiến cô ấy chặn tôi? Giờ cô ấy một mình nằm trong kí túc xá khóc."

Giọng điệu của anh ta rất gấp, chắc là đang rất lo lắng.

"Cô ấy, là đang chỉ?" Thật ra trong lòng tôi đã có đáp án rồi.

Điều khiến tôi đau lòng là, Giang Trừng không phải người tuỳ tiện đưa ra kết luận, anh ta ăn nói bừa bãi như bây giờ chỉ là do lo lắng cho người trong lòng.

"Cô biết rồi còn hỏi, rõ ràng cô biết là tôi thích cô ấy."

"....." Đầu óc tôi trống rỗng.

Ngay lúc này tôi đã biết, tôi và Giang Trừng không thể trở thành người yêu, đến làm bạn cũng không thể nữa rồi.

Ba năm, tôi thích anh ta ba năm, chính là để nhận được kết quả như này sao?

Tôi sống như một trò đùa, còn không so nổi với một câu nói của cô ta.

"Tôi không có... là cô ta tới tìm tôi, nói muốn...." Muốn nhường anh cho tôi.

Dù cho tôi cố gắng che giấu đi nỗi buồn của bản thân, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn bán đứng tôi.

"....."

Nghe thấy giọng tôi thay đổi, cả hai bọn tôi đều đứng hình.

Anh ta nhìn tôi rất lâu, im lặng mất mấy giây rồi mới thấp giọng nói: "Bỏ đi, Thu Thu, cô giúp tôi lên xem cô ấy thế nào, tôi lo lắng cho cô ấy."

Khoảnh khắc này, giống như anh ta lấy cây kim nhọn đâm vào tim tôi, sau đó còn rắc muối lên trên nó.

"......"

Tôi như một cái xác không hồn đứng dậy, bị anh ta đưa đến kí túc xá.

Vừa đi được mấy bước, tôi ngẩng đầu lên liền thấy Liễu Tinh ở ban công tầng trên nhìn tôi cười.

Cười tôi chẳng qua chỉ giống như một công cụ.

Tôi bị nụ cười này của cô ta đánh đến trọng thương, cả người không còn chút sức lực.

Đúng lúc này, một nhóm người đi đến trước mặt.

Trong nhóm này có mấy người chào tôi.

Tôi vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt đào hoa của Châu Quyện.

Hắn hút thuốc, khẽ liếc tôi một cái, không có chút ý chào hỏi nào.

Tôi cúi đầu xuống, cảm thấy mình rất mất mặt, mỗi lần gặp phải hắn đều trong bộ dạng nhếch nhác thế này.

Nhưng vừa đi thêm được mấy bước, trong đầu liền nghĩ ra một biện pháp rất to gan.

Ngay sau đó, tôi chạy quay ngược lại một cách mất kiểm soát, chạy đến trước mặt nhóm người kia.

"Châu Quyện." Tôi vội vàng đi đến bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hắn.

"...." Hắn dừng lại nhìn tôi, không có bất kì động tĩnh nào.

Tôi giống như phát điên, ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên hôn hắn.

Nào ngờ chiều cao có hạn, hôn không tới.

"Bỏ tay ra." Hắn mất kiên nhẫn, giọng điệu mang ý cảnh cáo.

"Có thể hẹn hò với tôi không?" Tôi lấy hết can đảm hỏi hắn.

"...." Trong mắt hắn xoẹt qua một tia hứng thú, liếc Giang Trừng một cái, lần nữa cảnh cáo: "Buông tay ra."

"Anh không đồng ý, tôi không buông tay." Tôi cũng không biết sao mặt mình lại dày thế nữa.

"Lại còn ép tôi? Vãi!" Hắn tức giận, liền muốn đánh người.

Kỳ thực tôi cũng có chút muốn bỏ cuộc giữa chừng.

"Xin anh." Tôi van xin hắn, tôi chỉ lợi dụng hắn để báo thù, tôi sợ bản thân mình không chịu nổi.

"Làm sao thì mới buông?"

Người đến xem ngày càng nhiều, hắn mất kiên nhẫn rồi.

"Anh... hôn tôi." Tôi run rẩy, đã sẵn sàng bị anh ta đập cho một trận.

"....." Anh ta ngừng lại một giây, "Lắm chuyện."

Tôi còn chưa kịp nghe rõ đã bị hắn ta dùng một tay xách đến bên hàng rào kẽm hai bên cạnh sân bóng, hai tay bị hắn khoá chặt trên đỉnh đầu, sau đó bắt đầu hôn.

Bởi vì không có chút kinh nghiệm nào, nên tôi hoàn toàn không chống đỡ nổi nụ hôn của hắn ta.

Càng đáng sợ hơn là, nụ hôn của hắn ta ngày càng sâu, chiếm đoạt hết hơi thở của tôi.

Đầu óc tôi một khoảng trống rỗng.

Thế giới quay cuồng.