Editor: Serena Nguyen
Beta: Shin-sama
Xem mắt?
Cô và Tây Hồ đang xem mắt?
Phản ứng đầu tiên của Thu Thiên là, lại nữa, anh lại bắt đầu hào hứng quá mức nên muốn trêu trọc mình phải không.
Vì vậy rất tự nhiên lườm anh: “Lại đang nói bậy.”
Anh nhìn về phía cô, trong tròng mắt đen có sự bao dung, nhưng lại nghiêng người về phía cô, dùng hơn giọng nói càng dịu dàng mê hoặc hơn nói: “Vậy em nói xem, tháng hai lấy đâu ra hoa quế.”
Tháng hai, hoa quế...
Thu Thiên lẩm nhẩm một lần, quả nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trong mắt anh đang càng ngày càng sâu.
Thu Thiên nhanh chóng động não, thảo nào mấy ngày trước ông gọi điện thoại hỏi cô gần đây đang làm gì, cô nói nghỉ lễ không có việc gì hết. Cô còn tưởng rằng ông nội nhớ cô, hỏi ông có muốn cô sang ở với ông mấy ngày hay không. Ông lại vội vàng nói không cần không cần, đợi đến lúc ông sẽ gọi cô qua. Ban đầu cô còn tưởng rằng ý ông nói là khi nào thảo luận gì với khách, đến lúc đó sẽ gọi cô. Bây giờ suy nghĩ một chút, quả thật kỳ hoặc.
Nói như vậy... thật sự là... xem mắt trá hình?
Sự thật này khiến Thu Thiên sợ hết hồn.
Cũng không phải bởi vì bị người lớn mai mối hù doạ, mà là nghĩ đến, lại là được chính ông mình sắp đặt, hơn nữa người xem mắt lại là anh, khiến cô dở khóc dở cười.
Đây cũng quá quẫn đi, một thiếu nữ trẻ trung và một chàng trai sáng chói, ở thế kỷ 21, lại phải đi xem mắt.
Nhưng khiến cho cô khϊếp sợ là, lại có sự trùng hợp như vậy, nếu như anh không hẹn cô đến Tây Đan gặp mặt, vậy cũng sẽ có ngày bọn họ biết nhau.
Không phải lấy thân phận Thu Thiên và Tây Hồ, mà là Giang Thu Thiên và Kỷ Tri Viễn.
Hình tượng này nếu là được thêm mắm dặm muối, đoán chừng có thể viết ra một quyển tiểu thuyết tình yêu vô cùng sét đánh.
Nghĩ như vậy, Thu Thiên nổi hết cả da gà.
Anh yên lặng kiên nhẫn nhìn cô, chờ cô tiêu hóa sự thật trước mắt.
Anh vốn rất cao nên để phối hợp với cô, cũng hơi nghiêng người về phía cô, hai người chỉ cách nhau có một thước.
Thu Thiên có thể thấy rõ ràng cả sợi lông tơ mềm mại trên mặt anh, dưới ánh nắng chiều, như dát lên một lớp vàng trên một bên mặt anh, giống như bức tượng điêu khắc của Hy Lạp cổ, chờ đợi đã lâu ở nơi nào đó.
Dường như cảnh tượng đẹp như vậy, cô đã từng thấy qua, có một người con trai cúi đầu nhìn, nhưng cô lại không biết phải làm sao.
Trong hoảng hốt, như có loại cảm giác “thì ra là anh“.
“Nếu như ông biết chúng ta đã sớm biết nhau... không biết sẽ thế nào.” Nghĩ như vậy, liền bật thốt lên nói ra.
“Vậy đúng ý luôn, trực tiếp đưa vào...” Anh hiểu ý tiếp lời, lại nói được một nửa rồi thôi, nhưng trong tròng mắt đen chợt lóe lên vẻ ranh mãnh, lại làm cho cô bất tri bất giác hơi nóng mặt.
Sau đó anh hẳn là định nói “động phòng” rồi...
Nhưng anh cố tình dừng ở chỗ mấu chốt nhất, rõ ràng là ý đó, lại cứ không nói rõ, vô cùng hưởng thụ nhìn mặt cô đỏ lên.
Thu Thiên khẽ chớp lông mi, đôi mắt sáng đột nhiên xuất hiện một chút ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu.
“Vậy em đi về trước.”
Nếu không có hoa quế, cũng không thể đi bộ đến nhà anh thật.
Nếu không thể phản kích, vậy cũng không thể bị chiếm lợi trong việc đấu khẩu.
Cô thừa nhận, đã quen trêu đùa cùng anh rồi......
Nếu người ta định bình tĩnh vứt bỏ mình lần nữa, vậy cùng lắm Giang Thu Thiên mình đây rút lui rời khỏi hiện trường trước.
Thu Thiên nói xong, liền muốn rời đi, lại bị anh túm lấy cổ tay thật nhanh.
Sức lực không nặng cũng không nhẹ, vừa vặn khiến cho cô không có cách nào tránh thoát.
Mặc dù đây là mùa đông, mặc dù cô mang theo cái bao tay, mặc dù tay của hai người không trực tiếp tiếp xúc, nhưng cô vẫn cảm thấy nhiệt độ, xuyên thấu qua cái bao tay truyền tới lòng bàn tay.
“Định đi đâu?” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Về nhà...” Mặc dù mới vừa rồi đã nói một lần, nhưng Thu Thiên vẫn vô thức giảm âm lượng.
“Đi dạo loanh quanh với anh một chút, hoặc là... đi xem phim, đi ăn bánh ngọt?” Tốc độ nói của anh cũng bất giác chậm lại.
Thật ra thì, đi chỗ nào cũng được hết, chỉ là muốn đi thêm một lúc.
Được rồi, Thu Thiên thừa nhận, anh nói đến bánh ngọt thì chính mình nghĩ tới cảnh tượng ngày đó hai người gặp mặt ở cửa hàng bánh ngọt, có hơi bị dụ dỗ.
Nhưng mà xem phim....
Thu Thiên có chút nghi ngờ nhìn anh một cái: “Không phải ngày mai xem phim sao?” Hẹn thứ bảy xem phim, ngày mai sẽ là thứ bảy.
Chỉ là liếc mắt một cái như vậy, đã dễ dàng bị hút hồn vào tròng mắt đen trong của anh.
Bên cạnh có người đạp xe qua, thấy bọn họ đứng ở giữa đường, nhìn mấy lần; âm thầm suy nghĩ: đúng thật là một bức tranh trai đẹp gái xinh.
Một người qua đường mặc áo hình rồng không rõ giới tính, bởi vì liên tục nhìn lại nên không cẩn thận đυ.ng vào thùng rác, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ.
Thu Thiên mới đột nhiên giật mình, mình lại đang đứng trước chung cư của ông nội nắm tay một người con trai.
Con gái dù sao da mặt cũng mỏng, cô hơi giãy tay ra, nhưng anh vẫn không có ý buông tay chút nào.
“Tây...” Theo bản năng muốn gọi “tên” anh.
Bàn tay to cầm tay cô lại hơi dùng sức một chút: “Gọi anh là Tri Viễn.” Vốn là hai người đứng gần, cộng thêm anh cố ý hạ thấp giọng, nghe vào trong tai Thu Thiên, vừa dịu dàng lại thêm mấy phần kiên nhẫn.
Tri Viễn, Tri Viễn, Tri Viễn...
Thu Thiên có chút ảo não khẽ cắn môi, dưới ánh mắt sáng rực chăm chú của anh, nhẹ nhàng dời tầm mắt, kêu tên của anh:“Tri Viễn”.
Vừa gọi tên anh, không chỉ là chính cô, cả anh đều có chốc lát giật mình.
Nhưng ngay sau đó khóe môi anh nhếch lên, nụ cười nở rộ trên môi.
“Gọi lần nữa.”
“Tri Viễn?” Thu Thiên theo bản năng kêu tên anh một lần nữa, lại không chú ý trong mắt anh chợt lóe lên sáng loáng.
“Kêu nữa một lần.”
“Tri...” Thu Thiên đột nhiên dừng lại, không đúng, rõ ràng cô kêu tên anh hai lần, bọn họ đứng gần như vậy, anh không đến nỗi nghe không rõ chứ?
Nếu có thể nghe rõ, vậy rõ ràng...... Anh đang trêu chọc cô.
Vì vậy Thu Thiên bất mãn khẽ kêu lên: “Kỷ Tri Viễn!”
Đổi lại là tiếng cười nho nhỏ của anh.
Gọi cả tên cả họ anh, dè dặt, lúng túng gì đó đều bay hết rồi.
Thu Thiên đột nhiên có loại ảo giác, dường như thời gian đảo ngược trở lại lúc mới quen anh không lâu ở trong trò chơi; anh có chút ranh mãnh trêu chọc, cô cũng không yếu thế chút nào đáp trả.
Trong đôi mắt sáng của cô mang theo ngọn lửa nho nhỏ, khuôn mặt đẹp bởi vì kích động mà có vẻ xinh đẹp rất khác.
Khiến tròng mắt đen của anh vốn đã thâm thúy, càng thêm sâu không thấy đáy, tâm trạng đang gợn sóng dữ dội, nhưng anh vẫn không thể khống chế, cũng không muốn khống chế.
Một người như sư tử nhỏ xinh đẹp lạc đường trong hoàng cung, một người như Hoàng Tử bị sư tử nhỏ hấp dẫn lại đùa dai, hai người cứ như vậy nhìn đối phương.
Ban đầu, Thu Thiên chỉ là không cam lòng bị anh trêu đùa, định lườm anh một cái.
Chỉ là nhìn anh như vậy thì lại cảm thấy rõ ràng trong không khí có cái gì đó đang lưu chuyển, cả không khí cũng chầm chậm biến thành mập mờ.
Đối với Thu Thiên chưa bao giờ yêu mà nói, mặc dù tính cách của cô lạnh nhạt hơn nữa, nhưng mà giờ phút này vẫn nhượng bộ theo bản tính của con gái, chính xác mà nói, là ngượng ngùng.
Mà không biết bắt đầu từ khi nào, bàn tay vốn là nắm cổ tay cô, lại thành mười ngón tay đan xen, giữa ngón tay có thêm sự liên kết chỉ có giữa những người yêu nhau.
Thu Thiên chỉ nghe anh thở dài một tiếng khe khẽ, sau đó anh cực kỳ chậm chạp, từng chữ từng câu nói: “Thu Thiên, chẳng lẽ em không nhìn ra? Anh đang theo đuổi em.”
Theo đuổi cô?
Có chút không tin trợn to đôi mắt sáng, thế nhưng anh lại ung dung nhìn cô, không có một chút hài hước hay nhạo báng nào, chỉ có chân thành.
Một đôi tròng mắt đen, giờ phút này như điểm đầy sao giống như bầu trời đêm, long lanh lấp lánh.
Không thể phủ nhận, với một chàng trai trẻ đẹp trai giống như anh; khi anh tập trung nhìn chăm chú vào người nào đó như vậy, dường như không có ai có thể kháng cự được sức quyến rũ của anh.
Mặc dù trong trò chơi hai người là vợ chồng, ngoài đời cũng đã gặp mặt, hơn nữa cô cũng mới vừa quyết định muốn giữ mối quan hệ với anh thật tốt.
Nhưng anh như vậy, có phải hơi quá trực tiếp hay không?
Mặc dù giờ phút này, trong lòng của cô giống như mới vừa uống xong một ly nước mật ong, ngọt ngào, răng và môi cũng tràn ngập vị ngọt.
Thu Thiên hơi nghiêng đầu, nhớ tới mới vừa rồi ở nhà ông, người tiếc lời khen như ông lần đầu tiên khen anh trước mặt cô.
Cô cũng mới giật mình biết được, anh chính là người thiết kế những bản thiết kế được thầy giáo lấy ra làm mẫu.
Nhưng cô, điều cô chú ý là nội dung,... về tên tuổi của anh, cô lại không để ý.
Đối với cô mà nói, tên cũng chỉ là một danh xưng, cô đi gặp chính là Tây Hồ, mà không phải những người khác; cho nên thấy anh thì cũng không nhớ hỏi tên của anh.
Nhưng vẫn là trùng hợp như thế, giống như vẽ một vòng tròn, bất ngờ gặp tại điểm nào đó trên đường tròn.
Thật ra thì, lần này cũng không phải lần đầu tiên anh biết đến cái tên Thu Thiên, cả lần ở thư viện Tây Đan cũng không phải. Mà đã biết cô từ sớm, chính xác mà nói, là biết bản thiết kế của Giang Thu Thiên.
Cuộc thi thiết kế giữa các trường đại học cao đẳng, giải nhất.
Anh không phải kiểu người lấy thứ hạng giải thưởng để đánh giá một người, chỉ là vừa khéo, hai năm trước, giải thưởng này vẫn do anh dễ dàng đoạt được.
Cho đến có một ngày, có lần thầy giáo khoa chính quy vô tình gặp được anh trên sân trường gần thư viện, lôi kéo anh thoải mái tán gẫu một lúc lâu.
Dĩ nhiên, trọng điểm thảo luận của bọn họ, là bản phác thảo thiết kế mà thầy giáo vừa vặn mang theo.
Anh là người yêu cầu cao, mặc dù sẽ không tùy ý đánh giá người khác, nhưng cũng không dễ dàng tán thành thứ gì đó, lại còn là thiết kế ngoại thất mà anh yêu thích nhất.
Có lẽ bởi vì anh quá yêu thích, cho nên vô tình nhìn dưới góc độ chuyên nghiệp, có chút hà khắc. Nhưng thấy bản thiết kế đó thì không thể không nói, anh đã rất ngạc nhiên.
Sau này gián tiếp biết được, bản thiết kế này là của một cô gái mới năm thứ hai đại học, có lần lại tình cờ nghe thấy mấy sinh viên nam cùng chuyên ngành đang nghị luận, nói một cô gái có thể làm mẫu, đúng là may mắn.
Từ trước đến giờ anh không thích những lời coi thường phái nữ, đối với anh mà nói, chỉ cần đứng trên cùng một vạch xuất phát, thì đều bình đẳng. Huống chi đám con trai bọn họ bàn tán sau lưng cô gái đoạt giải, còn mang theo sự đố kị, thật sự không thuận mắt anh.
Vì vậy anh đến gần những người đó, thản nhiên nói: “Mặc dù có vài chi tiết thiết kế còn chưa đủ thuần thục, nhưng ba năm sau, những người ở đây muốn vượt qua cô ấy, sợ rằng không có mấy người.” Nói xong, bỏ lại những người hóa đá tại chỗ, vẻ vặn vẹo kia, nhanh chóng rời đi.
Những người đó nghĩ như thế nào, anh không xen vào, cũng sẽ không phí sức mà quan tâm.
Thiết kế, kiêng kỵ nhất chính là coi nhẹ người cùng ngành, so với người chỉ biết bàn tán sau lưng người khác, anh có lý do tin tưởng, cô gái kia sẽ còn có phong độ hơn.
Những thứ này, Thu Thiên dĩ nhiên là không biết.
Mà trong trí nhớ của Kỷ Tri Viễn, mặc dù từng có một đoạn kí ức như vậy, nhưng bởi vì không quá để ý, nên đã sớm quên lãng.
Anh kinh ngạc, cũng không phải là do nhìn thấy cô ở nhà ông Giang.
Mà là, lúc trước, buổi trưa mùa đông đó, cô gái có chút ngượng ngùng đâm vào trong ngực anh.
Trong giây phút nhìn thấy cô xuất hiện, trí nhớ về ngày đó lập tức hiện ra rõ mồn một.
Thì ra là cô...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn đã đẹp của anh càng thêm anh tuấn, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành dịu dàng hơn.
“Thu Thiên.” anh rất kiên nhẫn, nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô: “Đi thôi.”
Anh bước đi, cô thì bị anh lôi kéo đi.
Thu Thiên vẫn hơi hoảng hốt nhìn hai người nắm tay nhau, nhìn đến ngây người, anh lại đột nhiên dừng lại, giơ cao bàn tay hai người đang nắm tay nhau, cười một tiếng phong tình vạn chủng với cô, ngay sau đó lại tiếp tục xoay người lôi kéo cô từ từ đi.
Biểu cảm kia, có chút tà ác lại có chút đắc ý như đứa bé đạt được mong muốn.
Thu Thiên vốn định nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh, nhưng mà trên mặt lại từ từ hiện lên nụ cười.
Hai người đi dạo rất lâu, lúc phải chia tay, đột nhiên nhận được điện thoại, chỉ thấy anh khẽ mỉm cười: “Đang đi dạo phố, ừm, cùng bạn gái của tôi.”
Lại nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại, vô cùng tự nhiên tiếp tục dắt tay cô gái đang hồn vía trên mây vì hai chữ bạn gái.
Cũng chính là từ lúc này trở đi, bạn học Giang Thu Thiên, từ nàng dâu trong trò chơi chính thức thăng cấp trở thành bạn gái trong hiện thực của Kỷ Tri Viễn.