Editor: Serena Nguyen
Beta: Shin-sama
Ảo tưởng hoàn mỹ cùng Thu Thiên đến buổi offline gặp mặt người chơi của Thỏ Con cứ vậy mà tan thành mây khói.
Cô ôm điện thoại di động nước mắt nước mũi ròng ròng: "Cậu đó, không giữ lời gì hết, tớ đây còn đang mong đợi cùng cậu song hoa hợp bích, gặt hái xán lạn! Đến lúc đó ta đây trở thành một nhân vật nổi tiếng xuất hiện trên trang chủ, hấp dẫn vô số soái ca."
Thu Thiên vốn còn đang áy náy sâu sắc với Thỏ Con, dù sao lúc trước đã đồng ý Thỏ Con rồi, sau đó lại thay đổi, tự nhiên không thể nói gì được.
Nhưng là, nghe Thỏ Con khóc lóc than vãn xong, cô cảm thấy . . .
Thay vì trên đầu gắn bông hoa to oành song hoa hợp bích cùng Thỏ Con, thà rằng để cho cô thất hứa một lần đi.
Ước chừng sau 1h 20" bốn mươi mấy giây, cuối cùng Thỏ Con cũng đón nhận thực tế là Thu Thiên không thể đi offline.
Nhưng đã thương lượng với Thu Thiên, trước khi cô về Tân Chi, Thu Thiên phải đi Tây Đan dạo phố với cô.
Thu Thiên cười cười, trịnh trọng đồng ý.
Cuối cùng cũng khiến Thỏ Con không quá buồn bực, nếu không cũng chẳng có tâm trạng xem phim.
Đột nhiên nhớ tới đã hẹn bạn nam nào đó đi xem phim, nhưng lại không biết ở rạp nào.
Vì vậy lại nhắn tin cho anh.
Vừa mới gửi xong, điện thoại đã tươi vui vang lên.
Giọng anh dịu dàng và từ tính, cực kỳ tự nhiên mà nói: "Thu Thiên."
Mặc dù, mấy ngày nay, Thu Thiên đã nghe anh gọi cô như vậy vô số lần, nhưng mỗi một lần nghe, trái tim vẫn sẽ không khỏi nhảy lên mấy cái.
Hơn nữa ở trong điện thoại, khi giọng nói trầm thấp lại vô cùng nhu hòa của anh truyền tới trong tai thì chắc chắn sẽ có ảo giác, giống như người con trai đang nói chuyện bên tai không phải anh, mà là một ca sĩ nổi tiếng.
Dĩ nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy, bạn học Thu vẫn hết sức bình tĩnh.
Vì vậy cô cũng tự nhiên nhẹ nhàng đáp lời: "Vâng."
Anh đã mua vé ở rạp Vanda trên đường Trường An, cũng được coi như rạp chiếu phim khá ổn trong thành phố.
Trước kì nghỉ Thu Thiên vẫn đi xem phim cùng mẹ Giang bằng vé được công ty mẹ phát, cảm giác rất tuyệt.
Vì vậy cô nói: "Rạp chiếu này em từng đến rồi, cũng không tệ."
Lúc này anh mới nhỏ giọng cười nói: "Vậy thì tốt."
Không biết thế nào, Thu Thiên đột nhiên lại nhớ tới lần gặp mặt ở phố Tây Đan ngày đó, trong tiệm bánh ngọt, vẻ mặt của anh lúc nói mình tìm thông tin trên Baidu, môi hồng không khỏi khẽ nhếch.
Người này, luôn mang tới cho cô một cảm giác, dường như làm chuyện gì cũng cực tỉ mỉ, lại cũng không bộc lộ ra ngoài, thường bị che lấp.
Khiến cô nghĩ đến một câu ông cô thường thích nói: "Quân tử lịch sự tao nhã, không cần nhiều lời."
Thu Thiên cảm thấy, câu nói này, có vài người quả thật rất thích hợp.
Cười mở máy vi tính ra, mới vừa lên QQ, ông nội lại gọi điện tới.
Nói là nếu cô có thời gian thì tới nhà ông một chuyến, thăm lão già là ông.
Bình thường ông nói như vậy, đều là bởi vì có người muốn đến nhà ông "xin chỉ dạy".
Mắt Thu Thiên lập tức sáng lên, cô thích nhất nghe ông nội giảng giải thiết kế như thế nào, tựa như gỡ kén kéo tơ, từng lớp từng lớp, lộ ra bản chất của thiết kế.
Nếu như không phải là bởi vì cô cuồng nhiệt yêu thích thiết kế công trình, cũng sẽ không học chuyên ngành mặc dù hấp dẫn lại cực kỳ khó đạt được thành tựu cao này.
Mặc dù cũng biết những người có bối cảnh gia đình, thường là có người đi trước chỉ bảo, nhận được mấy giải thưởng là không thành vấn đề.
Nhưng đối với Thu Thiên mà nói, cô vẫn luôn cho rằng ông và ba làm ra thành tích xuất sắc, cô cũng không thể không có thu hoạch gì được. Nếu như cô không cố gắng, vẫn sẽ là một người bình thường.
Cô chưa bao giờ cho là mình có năng khiếu, chỉ là cố gắng hơn mấy lần so với người khác.
Những điều này, đều là suy nghĩ của Thu Thiên, cô cũng không biết, thật ra thì, cô thật sự có thể được coi là mầm non có năng khiếu, chỉ là thật sự quá khiêm tốn, cho nên mới không tự biết mà thôi.
Thu Thiên mọt sách vừa vui vẻ đánh quái ở trong trò chơi, lại đang tưởng tượng về buổi xem phim cuối tuần.
Khi nhận được điện thoại ông bảo cô qua "học tập" thì vô cùng ngoan ngoãn hắng giọng đồng ý, tắt máy vi tính, thay quần áo.
Vừa đúng, có thể thoát khỏi lời càu nhàu liên miên bất tuyệt dặn dò cô không nên cắm đầu vào học không chịu suy tính đến cuộc sống của mẹ, ví dụ là thỉnh thoảng cũng phải yêu đương một chút.
Ngày ấy, sau khi anh Văn rời khỏi trò chơi, có lẽ là bị thất bại thảm hại vì Tây Hồ, ngày hôm sau dì Văn đó gọi điện thoại cho mẹ Giang, nói đại loại hai đứa bé cũng không có ý tiến tới, hay là chớ miễn cưỡng.
Khiến cho mẹ Giang tức giận ngồi trong phòng khách cầm gối ôm trên ghế salon ầm ĩ một phen, giận dữ nhỏ giọng chỉ trích tên họ Văn kia không hiểu được điểm tốt của con gái rượu nhà bà.
Nói rằng muốn họ Văn đó 30 tuổi đầu sẽ biến thành Địa Trung Hải (hói đó), tìm bạn gái giống như Phù Dung, đợi đó, đợi đó.
Mặc dù biết mẹ bất bình vì mình, nhưng Thu Thiên vẫn không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.
Cũng may mẹ không biết nguyên nhân anh Văn bỏ cuộc, nếu như bị mẹ biết, chẳng phải là cô cũng sẽ bị mẹ ruột của mình nguyền rủa hói đầu sao?
Thu Thiên không khỏi âm thầm xấu hổ.
Nhưng, chuyện này cũng chưa kết thúc.
Bởi vì mẹ thân yêu của Giang Thu Thiên thật sự quá quan tâm đời sống tình cảm của con gái bà, sợ con gái thích học quá mà đánh mất cuộc sống đại học bình thường.
Cho nên kết quả chính là, anh Văn vừa đi, nhưng mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định, tìm anh X.
"Con gái à, con xem mẹ trẻ trung không?"
"Trẻ ạ."
"Biết tại sao mẹ đã 40 còn nhìn giống như hơn 20 không?"
". . . Tại sao?"
"Bởi vì mẹ con, kết hôn với ba con sớm! Chúng ta quen biết trong hội trường ở trường, trong tích tắc gặp mặt đó, cũng cảm nhận được tâm ý của đối phương, dường như trong trời đất chỉ còn lại hai người chúng ta. . ."
Dưới tình huống như vậy, dù cô muốn ở nhà yên lặng chơi trò chơi cũng không chơi được.
Hành động sáng suốt vẫn là đến nhà ông!
Vì vậy, Thu Thiên nhanh chóng thay quần áo, áo lông kiểu baby màu vàng nhạt, quần bò màu đen, bốt màu vàng nhạt.
Sau khi ra cửa, lên xe điện ngầm nhìn thấy bóng mình trong cửa sổ thì mới đột nhiên nhớ ra...
Hình như lần trước cô tới nhà ông cũng mặc y hệt như vậy. Thật đúng là. . . trùng hợp.
Thu Thiên không khỏi có chút xấu hổ, mấy ngày này, thời gian tiêu tốn trong trò chơi càng ngày càng nhiều, trừ ra ngoài gặp Thỏ Con và anh ra, cô gần như đã thành trạch nữ điển hình.
Chẳng lẽ là bởi vì cô quá chuyên chú làm nhiệm vụ trong trò chơi?
Sắp đến Tết âm lịch, còn mấy ngày nữa. . . Trước Tết đi xem phim cùng anh, lại còn xem phim Avatar. . .
Trong chuỗi suy nghĩ lung tung không giới hạn, cuối cùng Thu Thiên có chút hoảng hốt đã đến chung cư nơi ông ở.
Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trước cửa nhà ông nội vẫn ngập tràn sắc xuân. Trong cửa sổ thủy tinh sát đất là rất nhiều cây xanh của ông nội, từ xa cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người đi đường.
Cộng thêm trong phòng mơ hồ truyền tới tiếng cười sang sảng, Thu Thiên không khỏi có chút tinh nghịch nhón chân đi đến giống như đứa bé.
Vừa đúng lúc dì bảo mẫu chăm sóc ông đứng ở cửa vứt rác, thấy Thu Thiên, nét mặt vui mừng, Thu Thiên vội vàng đưa ngón tay lên môi ra hiệu chớ lên tiếng, dì ấy lập tức hiểu ý gật đầu, Thu Thiên cứ như vậy lặng yên không tiếng động vào cửa.
Đi từ cửa hành lang vào trong phòng khách, đang định hô to một tiếng: “Ông, con tới rồi!” như thường ngày, không ngờ lại nghe được tiếng của một người con trai trẻ tuổi.
Giọng nói kia, giống như suối mát trong khe núi, chậm rãi chảy xuôi bên tai, dễ nghe làm cho người ta nhịn không được suy đoán gương mặt người con trai này.
Cười rộ lên giống như hoa mai trong tuyết tháng hai, lộ ra ấm áp trong tiết trời lạnh giá.
Cảm giác này, đối với Thu Thiên mà nói thật rất quen thuộc, rất quen thuộc.
Cô vô thức bước chậm lại, nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy một bóng dáng thon dài áo trắng quần đen nhã nhặn đứng cạnh tủ trưng bày ở góc phòng khách.
"Thu Thu của chúng ta tới rồi!" Ông đột nhiên phát hiện Thu Thiên đứng yên bên cạnh bình hoa cao trong phòng khách, lập tức hiền lành vẫy tay.
Bóng dáng thon dài kia cũng chậm rãi xoay người.
Tròng mắt đen như ngọc kia nhìn thấy Thu Thiên thì thoáng qua một cảm giác khó có thể miêu tả, gương mặt xuất chúng giống như nở rộ trong gió xuân, nhếch môi cười với cô "Xin chào, Giang Thu Thiên." Đọc đến tên của cô thì cố ý đọc chậm lại, từng chữ từng chữ, giống như là muốn khắc ghi trong lòng.
"Tây. . ." Thu Thiên ngơ ngác nhìn anh, há miệng, mới chỉ hô lên một chữ, đã bị tiếng cười của ông nội chen ngang.
"Thằng nhóc thối, thấy sao? Ông Giang không lừa con chứ? Cháu gái nhà ta rất đẹp đúng không?" Ông vui mừng nhìn cháu gái nhà mình.
Dù sao Thu Thiên cũng học ban tự nhiên, nhanh chóng phản ứng lại, đầu nghiêng về phía ông, tầm mắt chưa từng dời khỏi người con trai kia.
"Ông, ông có khách ạ."
Ông cười ha ha một tiếng, chỉ vào ông chú trung niên anh tuấn nào đó ở bên cạnh mà Thu Thiên cảm thấy có hơi quen quen: "Bác Kỷ, lần trước con gặp rồi đó," sau đó hất cằm về phía cậu con trai trẻ tuổi: "Còn đây, chính là con trai của bác Kỷ."
Con trai của bác Kỷ? Là anh. . . . . .
Anh mặt mày sáng quắc nhìn cô, bên môi luôn có ý cười nhàn nhạt.
Anh tới gần cô, rõ ràng trong phòng khách anh cách cô chỉ có mấy thước, lại cảm thấy khi anh đi về phía cô, sau lưng như cuốn theo cả phòng gió xuân.
"Thu Thiên, anh là. . . Kỷ Tri Viễn."
Kỷ Tri Viễn.
Thu Thiên nhẹ chớp mi, cẩn thận đọc cái tên này trong lòng một lần, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía anh, nhẹ nhàng gọi anh: "Kỷ Tri Viễn."
"Chính là anh." Anh hơi khom người, giống như muốn lại gần cô, lúc anh khom người, lông mi của Thu Thiên như cánh bướm từ từ chớp.
Hai gương mặt trẻ tuổi lại đẹp trai xinh gái, hai người trẻ tuổi vừa thưởng thức lẫn nhau vừa liếc mắt đưa tình.
Chiếu vào trong mắt hai người lớn tuổi, thật là tương đối đáng vui mừng.
Vẫn là ông của Thu Thiên ho nhẹ một tiếng trước, sau đó ba Kỷ lập tức giống như vừa nghĩ ra chuyện gì, nói với ông nội Thu Thiên: "Thầy Giang, không phải vừa rồi thầy muốn nếm thử rượu hoa quế vợ em làm sao?"
Quả nhiên, ông nghe được những lời này của ba Kỷ, vẻ mặt lập tức ngây ra sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: "Đúng vậy, đúng vậy, rất muốn uống, Thu Thu à! Con đi lấy rượu hoa quế cho ông đi."
Thu Thiên còn chưa hồi phục hoàn toàn sau vụ kinh hãi vì thấy Tây Hồ xuất hiện trong phòng khách nhà ông mình, nghe ông đột nhiên vừa nói như vậy, có chút nghi ngờ: "Rượu hoa quế?"
Ba Kỷ cười ôn hòa: "Đến nhà chúng ta lấy, để tiểu Viễn nhà ta dẫn cháu đi."
Ông cũng vô cùng hiền lành gật đầu: "Được được, coi như rèn luyện thân thể, đi bộ đi."
Nếu người lớn đã nói như vậy, Thu Thiên còn có thể như thế nào nữa đây.
Vì vậy, dưới ánh mắt vô cùng hiền hòa và che chở của hai người lớn, Giang Thu Thiên cùng Kỷ Tri Viễn được nhiệt tình vui vẻ đưa tiễn ra tận ngoài cửa.
"Đi đi, Thu Thu, không cần phải để ý đến ông, ông nội có bác Kỷ ở cùng rồi."
"Đúng, có bác ở đây. Tiểu Viễn à, mang Thu Thiên đi về nhà, nhớ lấy trái cây vừa được biếu ra nhé."
Rõ ràng Mặt Kỷ Tri Viễn giật giật một cái, nhưng vẫn cười cười: "Vâng."
Hai người đi ra khỏi mấy bước, vừa quay đầu liếc nhìn, lúc này hai người lớn một mực đưa mắt nhìn bọn họ mới lưu luyến không rời đóng cửa, trước khi đóng cửa, ông còn mạnh mẽ hét lên dặn dò: "Đi bộ đi đấy!"
"Vâng ~~" Thu Thiên bất đắc dĩ phất phất tay, ý bảo hai người nhanh vào nhà.
Rốt cuộc hai người cũng ngoan ngoãn vào nhà, Thu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cô có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh đấy.
Tỷ như, tại sao ông muốn bọn họ đi lấy rượu hoa quế, anh đến đây lúc nào, còn nữa, không phải anh đã sớm biết cô là ai rồi chứ.
Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, lại phát hiện anh nhìn mình chằm chằm.
Giống như biết cô muốn hỏi điều gì, anh nhếch môi cười: "Mới vừa rồi hai người lớn nói chuyện phiếm nói tới ăn uống, vừa vặn nói tới rượu hoa quế."
Trước khi Thu Thiên.... đến, vừa lúc ba Kỷ nói đến mẹ Kỷ làm rượu hoa quế, gợi lên kí ức của ông Thu Thiên, nhớ năm đó, ông nội luôn tràn đầy tình cảm với những món ngọt như này. Nói chuyện phiếm với ba Kỷ, không ngờ mẹ Kỷ Tri Viễn cũng rất am hiểu làm món này. Vì vậy hai người đã thỏa thuận, lần sau ba Kỷ đến, phải mang theo rượu hoa quế cho ông nếm thử một chút.
Đoạn đối thoại này, Kỷ Tri Viễn đã biết, nhưng mùa này hiển nhiên là không có hoa quế. Cho nên ba Kỷ vừa nói như thế, anh nhoáng cái đã hiểu rõ ý tứ, thật ra hai người đó muốn tạo cơ hội cho bọn anh.
Từ trước đến giờ ba anh rất nghiêm nghị với anh, nhưng lại không áp đặt bất kỳ quyết định nào lên anh, chẳng lẽ vừa rồi lúc anh nhìn thấy cô, biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Đúng là vẫn không thể khống chế được mình, anh không khỏi thấy buồn cười, khẽ lắc đầu.
Thu Thiên có chút mất hồn nhìn đường cong tuấn tú trên mặt anh, ngay sau đó khắc chế mình, nhìn về phía khác: ". . . Có một vấn đề muốn hỏi."
"Được, em nói đi." Anh nhìn lêи đỉиɦ đầu của cô, trong mắt lại thoáng qua nét kinh ngạc.
Thu Thiên cắn cắn môi dưới, hít một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Lúc nào thì biết em là. . . Giang Thu Thiên?"
Anh hơi sững sờ, ngay sau đó chậm rãi cười: "Năm phút trước, lúc em bước vào."
A, cô còn tưởng rằng. . . Anh là có mưu đồ từ trước. . . có kế hoạch. . .
"Thu Thiên, nếu như sớm biết em là Giang Thu Thiên, vậy lần trước anh cũng sẽ không rời đi trước."
Hả? Lần trước? Thu Thiên không hiểu nhìn về phía anh, thế nhưng anh lại không tiếp tục đề tài này nữa, hơi chế giễu cười một tiếng: "Đi thôi."
"Về nhà lấy rượu hoa quế?"
"Ừm. . . Vậy có chút xa xôi."
"Nhà anh rất xa?" Tại sao cô cảm giác, giọng Tây Hồ, ồ không đúng, giọng Kỷ Tri Viễn rất kỳ quái nhỉ.
"Không gần." Anh dừng một chút, nói tiếp: "Ở Phong Đài."
Từ nhà ông Thu Thiên đến Phong Đài, đi xe buýt cũng đổi ba bốn tuyến, hơn 30 điểm dừng, nếu ngồi tàu điện ngầm, cũng phải đổi xe buýt, đi cũng phải hết khoảng hơn 1 tiếng.
Xa như vậy, ông lại muốn đi bộ!!!
"Chúng ta. . . Thật sự. . . Đi bộ đến sao?" Thu Thiên chỉ cảm thấy trên đầu bay tới một đống mây đen, bắt đầu kết hợp với nhau, sắp mưa gió sấm chớp.
Anh bước được hai bước, đột nhiên dừng lại quay đầu lại nhìn: "Còn chưa hiểu sao?"
Thu Thiên lẳng lặng nhìn anh, đến tột cùng phải hiểu cái gì.
Đôi mắt đẹp trên gương mặt vẫn chứa nét cười nhàn nhạt của Kỷ Tri Viễn hơi nhíu lại "Chúng ta là đang xem mắt đó."