Edit Thanh Thanh Mạn
Nhưng thật may, Tây Hồ chỉ trầm mặc vài giây, liền nhận lấy trường sam của cô.
Trong kỹ năng sinh hoạt của trò chơi có chế thuốc, lấy quặng, vũ khí, đầu bếp, may vá năm loại, đại đa số người chọn bốn loại trước, nhưng cô chọn may vá.
Lúc ban đầu là do Thỏ Con giựt dây, nói là quần áo có thể bán được, sau khi làm mới phát hiện, may quần áo cần quá nhiều nguyên liệu, hơn nữa điểm kỹ năng đến trình độ nhất định rất khó đột phá.
Cũng thật khéo, lúc lo lắng nhất, đang khổ não nhất vì loại vải vóc đặc biệt nào đó, cô lại trùng hợp vô tình gặp được Tây Hồ, hai người nói chuyện với nhau vài câu, lúc Thu Thiên vừa tức vừa buồn cười chuẩn bị rút lui, lại nghe anh nói vừa hái một ít ở một chỗ nào đó. Chẳng qua lúc đó có quá nhiều người, cô cũng không rõ là anh nói với ai. Chỉ là sau này, cô cố ý đi tìm một lần, quả nhiên phát hiện một ít vải bông có thể hái được, mà người đến hái lại rất ít.
Sau đó Thu Thiên trò chuyện với Thỏ Con, Thỏ Con còn nói, Thu Thiên có thể làm ra quần áo, thật đúng là phải cảm ơn Tây Hồ thật nhiều.
Lúc đó Thu Thiên còn chưa kết hôn với Tây Hồ đâu, đương nhiên phản đối cách nói này của Thỏ Con.
“Thỏ, tớ BS cậu, rốt cuộc cũng đã làm được quần áo, lại còn nhắc đến anh!” Muốn làm ra quần áo rất khó, có thể trong một tháng ngắn ngủi đã làm ra một sản phẩm tốt, tiêu tốn không ít thời gian của cô. Cũng chính vì bỏ ra rất nhiều thời gian trong kỹ năng sinh hoạt, cấp bậc vẫn lẩn quẩn ở cấp 40.
Lại nói, mặc dù làm ra quần áo, nhưng cô chưa từng bán ra lần nào, người duy nhất dùng quần áo của cô là Thỏ Con.
Mà cô cũng chưa từng có ý tưởng đưa quần áo của mình cho ai cả.
Ngày ấy, tình cờ đi ngang qua khu vực bày quầy ở Vọng Nguyệt thành, trùng hợp thấy có người đang rao bán phá giá vải vóc, cô liền dừng lại. Mua vài khối vải, lại mua thuốc nhuộm, tiêu tốn hơn phân nửa vàng trong trò chơi của mình.
Đợi đến sau khi làm ra sản phẩm, mới phát hiện ra mình bất tri bất giác làm thành nam trang, hơn nữa còn không chút do dự làm đến giai đoạn nhuộm màu, lúc hệ thống thông báo lựa chọn màu muốn nhuộm thì chọn màu xanh.
Lúc ấy không nghĩ quá nhiều, sau đó Tây Hồ ở trên YY nói muốn hát thay mình, tự dưng cô lại nhớ đến mình có làm bộ nam trang đó.
Trong thời gian ngắn, có chút quẫn đối với việc mình làm.
Bán, không bỏ được; dù sao bán cũng không được giá, hơn nữa cũng không có ai thích loại màu sắc quân tử thanh nhã.
Đưa cho anh, lại xấu hổ, dường như có chút giống như thiếu nữ hoài xuân.
Rối rắm như vậy một lúc, hôm nay mới quyết định đưa cho anh, đây là lần đầu tiên cô tặng đồ cho một người con trai, mặc dù chỉ là trong trò chơi.
Ngón tay thon dài gõ nhẹ mặt bàn, đôi mắt đen sâu nhìn bóng hình xinh đẹp kia.
Nha đầu này, xem ra thật sự đã bỏ rất nhiều công sức trong kỹ năng may, thêm vài ngày nữa, sợ rằng vải vóc cần dùng lại ít đi rồi?
Vải vóc cũng không tính là khó tìm, chỉ cần khi đi qua tám mươi bản đồ để ý một chút, sẽ tìm được những loại vải vóc như vậy.
Chỉ là…Cô dùng màu xanh nhạt này, phải dùng đến thuốc nhuộm trong Thương Thành, cô lại không có nạp tiền, có thể thấy cô tích góp không ít trong trò chơi.
Chẳng lẽ là cô đặc biệt làm cho anh bộ nam trang này?
Đột nhiên nghĩ tới khả năng đó, hơi thở của anh có chút không yên.
Anh vội vã cầm lấy ly nước, uống vài hớp, lúc này mới bình tĩnh lại.
Thu Thiên ở bên này nóng nảy gặm móng tay, nhìn anh từ nãy đến giờ không nói gì, nghĩ thầm: “Không phải là anh không thích cái áo này chứ?”
Dù sao thì loại áo này không có thuộc tính gì, cũng không có trong Thương Thành nơi bán đồ hoa lệ, nhưng mà, cô cảm thấy cái áo này rất có phong cách quân tử, hẳn là anh sẽ thích mới đúng.
Trong lúc đang nghĩ đông nghĩ tây, khi cô nhìn thấy anh đang mặc cái áo khoác kia thì sững sờ tại chỗ.
Thì ra là, kiện nam trang đó sau khi mặc vào đẹp mắt như vậy, vải màu xanh nhạt nhìn như mộc mạc, dưới ánh mặt trời lại sáng bóng nhàn nhạt, giống như vải vóc thượng hạng, đường viền màu trắng càng như dệt hoa trên gấm, nhiều thêm vài phần ý vị tiêu sái.
Mặc trên người anh phiêu dật không tả được.
Có một loại không khí gọi là mập mờ, có một loại cảm giác gọi là tình cảm, khi mập mờ gặp phải tình cảm thì giữa nam và nữ sẽ đột nhiên hóa đá.
Giống như Tây Hồ và Thu Thiên, tầm mắt cứ dây dưa ngưng kết lại như vậy.
Nếu như không phải lão tam gửi lời mời tổ đội cho hai người, sợ rằng vẫn sẽ tiếp tục như vậy.
Cửa sổ lời mời tổ đội vừa hiện ra, Thu Thiên nhanh chóng tỉnh táo lại, hắng giọng, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ bé đã nóng bừng, nhấn đồng ý.
Một đôi mắt đen khác nhanh chóng biến đổi nhiều cảm xúc, khép hờ mắt, cũng nhanh chóng tiến vào đội ngũ.
Tây Hồ: “Sao vậy lão tam?”
Thu Thiên gửi một khuôn mặt tươi cười.
Lão tam: “A, lão tứ, Thu Thiên, hai người nhìn xuống cập nhật tin tức đi.”
Tin tức? Hai người cùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới bang chiến,
Tây Hồ: “Có liên quan tới bang chiến?”
Lão tam mỉm cười lắc đầu: “Không phải, là bộ trang sức bích ngọc.” Mới vừa vòng quanh diễn đàn vừa định đóng trang web thì phát hiện trên tin tức đang xuất hiện có tin này: “Loạn thế tìm bích ngọc.”
Nhấn vào xem, mới phát hiện có liên quan đến bộ trang sức bích ngọc.
Nội dung đại khái dường như đến một NPC trong trò chơi để nhận lấy một vật dụng gì đó; vật dụng này có thể dùng đến trong một Nhiệm vụ ẩn tàng nào đó. Nhưng giới thiệu rất mơ hồ, vừa không có tên của NPC, lại không nói là Nhiệm vụ ẩn tàng gì.
Có trọn bộ trang sức này chỉ có Thu Thiên, nên trước tiên lão tam gọi bọn họ vào đội ngũ, nói cho bọn họ biết.
“Nhiệm vụ ẩn tàng?” Thu Thiên và Tây Hồ trăm miệng một lời, hai người lại một lần nữa cùng liên tưởng tới nhiệm vụ Tình duyên ngàn năm ở Vọng Tịch Nhai.
“Đúng vậy.” Lão tam gật đầu: “Đáng tiếc giới thiệu quá đơn giản ngắn gọn, những cái khác hai người nên đi hỏi GM một chút đi?”
Anh cũng có xem qua chiếc nhẫn ngọc bích và thắt lưng, nhưng không nghĩ ra gì.
Tây Hồ trầm ngâm trong chốc lát, nếu thật là như vậy, đây có thể nói là một niềm vui bất ngờ nếu nhận được Nhiệm vụ ẩn tàng.
Dù sao anh chỉ muốn có đủ bộ cho cô, căn bản không ngờ tới nhà mạng lại đột nhiên nhớ đến bộ trang sức ngọc bích này.
Hơn nữa, nhìn thời gian thông báo tin tức, có lẽ là nửa giờ trước, thật là đúng dịp.
Lão tam đồng ý: “Tớ nói trước với hai người, nếu cần đến nguyên bảo cứ đến lấy trực tiếp ở chỗ tớ.”
Theo như lệ thường, loại bộ vật dụng thế này, bình thường cũng có thể tăng cường thêm, có cần thêm nguyên bảo, nhưng thứ có thể lấy được tuyệt đối là đồ tốt. Vì thế nên lão tam mới đồng thời nói với hai người.
Tây Hồ và Thu Thiên đáp một tiếng, lão tam liền rời khỏi đội.
Thu Thiên vội vàng mở trang bị của nhân vật ra, một lần nữa cẩn thận kiểm tra ba loại trang sức bích ngọc này, nhưng trừ câu thơ ở ngoài, không hề nhìn ra đầu mối gì.
“Nước soi nghiêng bóng mai gầy, dưới trăng hương nhẹ thoảng bay trong chiều.”
Hai người nghiêm túc đọc tới đọc lui câu thơ, đột nhiên linh quang hiện ra!
“Tiểu Mai.”
“Tiểu Mai?”
Hai người đồng thời nghĩ đến một NPC
Câu Vịnh Mai này, nếu như họ nhớ không lầm, trong tên của đứa bé chơi bùn ở Vụ Tây thôn có một chữ là Mai!
“Đi, đi Vụ Tây thôn!” Nói xong Tây Hồ lập tức gọi ngựa cởi, thiếu nữ áo tím linh hoạt nhảy lên ngựa, giục ngựa chạy đến hướng Vụ Tây thôn.