Chương 67

Lục Mục Trì phản ứng trước nhất, "Sao phải nói chuyện riêng, có gì nói luôn ở đây đi!"

"Câm mồm." Lục Xương Thành nạt, "Ở đây không có chỗ cho mày xía miệng vào đâu."

Lục Mục Trì bất mãn liếc nhìn Yến Hạc Thanh, rốt cuộc ngậm miệng.

Hắn không thể tỏ ra quan tâm Yến Hạc Thanh được, nếu bị ông nội phát hiện thì Yến Hạc Thanh sẽ rất thảm.

Tốt nhất là cười giả lả cho qua chuyện.

Lục Mục Trì há miệng định làm nũng, Lục Xương Thành dễ trúng chiêu này nhất, "Ông nội ——"

Đồng thời Yến Hạc Thanh cũng lên tiếng, "Ngài muốn nói chuyện ở đâu."

Không kiêu ngạo không tự ti, điềm đạm trầm tĩnh.

Lục Mục Trì ra sức nháy mắt với cậu, ông nội hắn rất khéo ăn nói, Yến Hạc Thanh mà đi với ông thật thì chỉ hai ba câu là bị moi ra chân tướng ngay!

Yến Hạc Thanh vờ như không thấy, bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Xương Thành.

Điều này mang đến cho Lục Xương Thành ấn tượng không tệ.

Xuất thân từ gia đình bình thường mà lại trầm tĩnh không luống cuống.

Trình Tâm Dĩnh nói Lục Mục Trì rất nghe lời Yến Hạc Thanh, giờ Lục Xương Thành mới tin tám phần.

Lục Xương Thành chợt nở nụ cười, "Ta già rồi, đi không nổi nữa, thôi nói ở đây đi."

Ông quay sang Lục Mục Trì, giọng điệu nghiêm khắc nhưng vẫn lộ ra vẻ thân mật, "Còn không mau dọn dẹp bãi chiến trường của mày đi, chờ chú mày về thì biết tay!"

Nghe nhắc tới Lục Lẫm, Lục Mục Trì giật mình, "Hôm nay chú về à?"

Nghĩ đến phòng mình bị đập phá san thành bình địa, Lục Mục Trì hấp tấp đi ra ngoài.

Ánh mắt Lục Xương Thành dõi theo hắn vừa cưng chiều vừa bất lực, sau đó quay sang Yến Hạc Thanh, "Ngồi đi chàng trai."

Ông tới sofa ngồi xuống trước.

Trình Tâm Dĩnh đi theo đặt trà bánh lên bàn rồi im ắng ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Yến Hạc Thanh biết Lục Lẫm ở công ty, nhưng đây là lần đầu tận mắt thấy Lục Mục Trì nể sợ Lục Lẫm.

Chỉ nhắc tên mà đã có thể áp chế hắn.

Yến Hạc Thanh đi mấy bước tới ngồi xuống đối diện với Lục Xương Thành.

Cậu không lên tiếng mà chờ Lục Xương Thành.

Lục Xương Thành vẫn đang ngắm nghía Yến Hạc Thanh, ở bệnh viện không chú ý lắm, giờ nhìn kỹ vẫn khó nhận ra đây là anh em sinh đôi với tên nhóc nhà họ Lâm kia.

Ông cực kỳ chướng mắt Lâm Phong Trí, trắng trẻo ẻo lả y như Từ Kiều Âm, toàn kẻ vô tích sự.

Lục Xương Thành chậm rãi nói, "Ta điều tra rồi, cậu và Lâm Phong Trí là anh em sinh đôi, trong nhà gặp chuyện nên bị đưa vào viện mồ côi, nó được nhà họ Lâm nhận nuôi, còn cậu được một gia đình bình thường nhận nuôi."

Ông quan sát vẻ mặt Yến Hạc Thanh, nãy giờ thiếu niên vẫn tỏ vẻ bình thản tự nhiên, đợi ông nói xong, Yến Hạc Thanh điềm tĩnh nói, "Ngài có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ."

Lục Xương Thành chậm rãi nói: "Lúc nãy ở cửa ta đã nghe hai đứa nói chuyện, em trai cậu có người mình thích là tốt, nhưng đứa cháu này của ta——"

Lòng bàn tay vuốt ve đầu gậy, Lục Xương Thành mỉm cười hiền lành, "Cậu và nó là bạn thân, tính nó thế nào chắc cậu cũng hiểu rõ, bướng bỉnh cố chấp, chưa chắc nó đã thích em trai cậu bao nhiêu. Thanh niên mà, kiểu gì chẳng có lúc xốc nổi, đâu tính là gì. Nếu cứ dây dưa thì người bị tổn thương không bao giờ là Tiểu Trì mà chỉ có em trai cậu thôi."

Yến Hạc Thanh cũng lễ phép mỉm cười, "Ngài muốn cháu khuyên Lục Mục Trì à."

Lục Xương Thành càng hài lòng hơn, ông đã lớn tuổi, nói chuyện với người thông minh sẽ bớt hao tâm tổn trí, "Ông già này không theo kịp thời đại nữa, Tiểu Trì hay nói ta và nó có khoảng cách thế hệ, hai đứa là bạn nên sẽ dễ nói chuyện hơn ta."

Thủ đoạn của ông vừa mềm vừa cứng, khéo léo uy hϊếp, "Nếu cậu không khuyên nổi nó thì ta đành phải đích thân tới tìm em trai cậu vậy."

"Nhưng ta tin cậu sẽ khuyên được thôi." Lục Xương Thành đã tính trước, "Cậu là một người anh tốt và thông minh."

Gặp Lục Xương Thành nằm ngoài kế hoạch của Yến Hạc Thanh nhưng cũng không phải không thể lợi dụng.

Cân nhắc hai giây, Yến Hạc Thanh trầm tĩnh nói: "Cháu không làm được đâu ạ."

Lục Xương Thành biến sắc, "Cậu không sợ ta tới tìm em trai cậu à?"

"Sợ chứ ạ." Yến Hạc Thanh vẫn bình tĩnh như cũ, "Nhưng không được chính là không được, chỉ sợ hứa với ngài mà làm không được thôi, cháu đâu có to gan đến vậy."

Sắc mặt Lục Xương Thành dịu xuống, mỉm cười gật đầu, "Cậu thành thật lắm. Cũng không phải ta bắt cậu khuyên nó ngay lập tức, tình cảm của người trẻ tuổi giống như cháy rừng, nếu kịp thời khống chế không để lan rộng thì sẽ có ngày dập được lửa."

"Vậy trước tiên ngài phải để khu rừng này tự do." Yến Hạc Thanh mỉm cười, "Càng bị vây khốn thì lửa chỉ càng cháy mạnh hơn thôi."

Lục Xương Thành cũng biết giam cầm Lục Mục Trì không phải kế lâu dài, ông nhốt Lục Mục Trì là để ngăn cản hắn đi tìm Lâm Phong Trí, lỡ gây ra chuyện xấu lại bị phóng viên chụp được, giờ Lâm Phong Trí đã thích người khác nên ông cũng yên tâm một nửa.

Ông buông gậy ra rồi bưng trà lên nhấp một ngụm, "Người già không ưa náo nhiệt nên không giữ cậu lại ăn tối, cậu và Tiểu Trì đi ăn đi."

Ngụ ý là dỡ bỏ lệnh cấm cho Lục Mục Trì.

Mười mấy người hầu đang quét dọn hành lang, Lục Mục Trì áp tai vào cửa phòng khách muốn nghe lén cuộc trò chuyện bên trong, mặc dù máy chà sàn chạy rất êm nhưng vẫn quấy rầy hắn, chỉ nghe tiếng người nói chứ không nghe rõ nội dung cụ thể, hắn đang định nổi nóng thì cửa bật mở.

Lục Mục Trì bất thình lình ngã chúi vào trong, hắn nhanh tay chụp lấy khung cửa rồi đứng vững lại trong một tư thế buồn cười, thở hổn hển giương mắt lên thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Yến Hạc Thanh.

Lục Mục Trì sốt ruột đứng thẳng dậy, thấp giọng hỏi: "Ông nội anh không làm khó dễ em ——"

Còn chưa dứt lời thì trong phòng vang lên một tiếng ho khan, theo sau là giọng trách cứ của Lục Xương Thành, "Coi bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mày kìa, mau thay đồ đi. Hạc Thanh vừa tan học đã chạy tới thăm mày nên chưa ăn cơm đâu, mày dẫn bạn ra ngoài ăn đi."

Con ngươi Lục Mục Trì suýt vỡ tung.

Thế này là sao?

Được trả lại tự do, Lục Mục Trì phóng xe như bay, hắn hớn hở hỏi Yến Hạc Thanh ngồi ở ghế phụ, "Em nói gì với ông nội anh vậy? Thế mà ông ấy không nhốt anh nữa!"

Từ khi hắn có trí nhớ thì ngoài chú hắn ra không ai có thể thuyết phục được Lục Xương Thành.

Hạc Thanh của hắn thật giỏi!

Của hắn?

Tim Lục Mục Trì bỗng nhiên đập mạnh, ánh mắt trở nên lưu luyến, đưa tay sang muốn nắm tay Yến Hạc Thanh, "Hạc......"

Yến Hạc Thanh nhìn thoáng qua rồi hờ hững nói, "Cô Từ ở đâu."

Tiếng thắng gấp vang lên chói tai, chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn suýt lao vào vườn cây, cũng may chưa ra khỏi địa phận nhà họ Lục nên ven đường không có ai. Tâm tình tươi đẹp bị dập tắt, Lục Mục Trì gác tay lên vô lăng, giả ngu hỏi, "Dạo này anh bị nhốt nên cũng không rõ tình hình bà ấy nữa, sao, bà ấy không có nhà à?"

Yến Hạc Thanh hờ hững nhìn phía trước, chưa từng để mắt tới Lục Mục Trì, "Lời anh nói anh có tin được không?"

Trong xe tĩnh mịch.

Yến Hạc Thanh chỉ đợi mấy giây rồi tháo dây an toàn.

Lục Mục Trì nghiến chặt răng, tay Yến Hạc Thanh vừa chạm vào cửa xe thì hắn lên tiếng, "Em tìm bà ấy làm gì?"

Yến Hạc Thanh lạnh nhạt nói, "Sau hôm đó cô Từ biến mất, tôi nghi ngờ anh đã giấu bà ấy đi."

Nhắc lại hôm đó, Lục Mục Trì chột dạ, chỉ hận không thể xóa đi chuyện khốn nạn kia, hắn ho khan vài tiếng rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ, ấp úng nói cực nhanh, "Xin lỗi."

Yến Hạc Thanh không có phản ứng gì.

Lục Mục Trì hết cách đành phải quay đầu sang, "Anh biết anh khốn kiếp, anh bẩn thỉu, anh là rác rưởi, anh đã hiểu lầm em, em nói đi em muốn anh đền bù thế nào, em muốn mặt trăng anh cũng hái xuống cho em mà."

Yến Hạc Thanh mở miệng, "Tôi muốn gặp cô Từ."

"......"

Lục Mục Trì nhìn chằm chằm Yến Hạc Thanh, cậu vẫn giữ nguyên tư thế xuống xe, không thấy được cả khuôn mặt mà chỉ thấy mỗi góc nghiêng, cứ thế qua mấy giây, biết Yến Hạc Thanh không nhân nhượng mình, Lục Mục Trì thở dài, "Anh chịu thua em rồi."

Vừa định giúp Yến Hạc Thanh cài lại dây an toàn thì nhớ ra cậu hoàn toàn khác xa Lâm Phong Trí và đám người tình trước đây của hắn.

Lục Mục Trì ngồi thẳng dậy rồi khởi động xe, "Cài dây an toàn chặt vào, phải đi hai tiếng mới tới đó."

Yến Hạc Thanh buông tay ra rồi cài lại dây an toàn.

——

Trong truyện mô tả ngôi biệt thự lưng chừng núi này tựa như một tòa thành ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Nằm sâu trong núi, đèn đuốc sáng trưng.

Cuối cùng Lục Mục Trì cũng tới, quản gia dẫn mười mấy người hầu xếp hàng nghênh đón ở cửa.

Lục Mục Trì xuống xe trước, quản gia vừa tươi cười ra đón thì Lục Mục Trì đi vòng qua ghế phụ, nhưng hắn còn chưa tới Yến Hạc Thanh đã tự xuống xe trước.

Quản gia và người hầu đều âm thầm kinh ngạc, chàng trai này là ai?

Lục Mục Trì có ý thức lãnh địa rất mạnh, ngoại trừ mấy người bạn thì hắn chỉ dẫn Lâm Phong Trí về mà thôi.

Ánh sáng trong sân lờ mờ, khi Yến Hạc Thanh đi tới cửa, mặt cậu dần rõ ràng, quản gia bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào lại dẫn về, người này nhìn khá giống Lâm Phong Trí.

Quản gia đã ở với Lục Mục Trì mấy năm nên biết rõ hắn mê Lâm Phong Trí cỡ nào. Trước kia Lục Mục Trì cũng tìm người tình giống Lâm Phong Trí, giống miệng, giống khí chất, còn người này...... ừm, giống đôi mắt.

"Bà ấy sao rồi?" Lục Mục Trì hỏi, khóe mắt liếc nhìn Yến Hạc Thanh.

Từ Kiều Âm bị hắn cưỡng chế đưa đến biệt thự, hắn còn ép bà nghỉ việc, với tính cách của Yến Hạc Thanh, hắn sợ cậu sẽ nổi giận.

Tất nhiên quản gia biết "bà ấy" là Từ Kiều Âm, trên mặt lộ vẻ khó xử, "Mấy ngày trước phu nhân...... muốn nhảy lầu ạ......"

Lục Mục Trì biến sắc, vội vã lao vào biệt thự.

Yến Hạc Thanh theo sau, cậu không đi nhanh mà âm thầm quan sát vị trí lắp camera.

Từ Kiều Âm bị nhốt trên lầu hai.

Màn cửa kéo kín, chỉ có căn phòng này chẳng có chút ánh sáng nào. Bà lẳng lặng nằm nghiêng trên giường không nhúc nhích, có hai người hầu nữ ngày đêm trông chừng bà.

Bật đèn lên, Từ Kiều Âm nằm nghiêng trên giường nên chỉ thấy được sau gáy, Lục Mục Trì nghiến chặt răng, "Ở chung với tôi mà bà miễn cưỡng vậy sao?"

Từ Kiều Âm không trả lời.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên, "Đây không phải ở chung mà là cầm tù."

Từ Kiều Âm bỗng nhiên cử động, bà nhổm dậy quay đầu lại, khuôn mặt tiều tụy trắng bệch, dường như thị lực cũng không tốt lắm, bà nhìn ra cửa, đôi môi mấp máy, không dám mở miệng vì sợ mình nghe nhầm.

Lục Mục Trì siết chặt tay.

Không phải hắn muốn cầm tù Từ Kiều Âm mà chỉ sợ bà lại bỏ đi, càng sợ ông nội hắn biết hơn.

Nhưng hắn không thể nổi giận với Yến Hạc Thanh, "Em có hiểu gì đâu mà lên án anh."

Yến Hạc Thanh cũng chẳng phản bác hắn, "Anh đi nấu cháo đi, cháo trắng bỏ thêm chút đường, đừng bỏ thêm gì khác."

Lục Mục Trì kinh ngạc, "Anh hả?"

Rốt cuộc Yến Hạc Thanh cũng nhìn hắn, "Ừ, anh."

Lục Mục Trì sống an nhàn sung sướиɠ, từ nhỏ đã được người hầu dâng cơm tận miệng, nấu cháo...... Đầu óc hắn lóe sáng, Yến Hạc Thanh đang giúp hắn đây mà! Hòa giải hiềm khích lúc trước giữa hắn và Từ Kiều Âm.

Chén cháo ngọt này là bước đầu của hòa giải.

Lục Mục Trì lập tức quay người, "Anh đi ngay đây!"

Rốt cuộc Từ Kiều Âm đã biết chắc không phải nghe nhầm, nước mắt bà trào ra, "Tiểu Yến, là cháu đúng không?"

Hai người hầu nữ âm thầm dò xét Yến Hạc Thanh, sắc mặt cậu vẫn không thay đổi, chậm rãi đi tới cạnh giường ngồi xuống.

Gần hai tháng không gặp, Từ Kiều Âm gầy đi trông thấy, bà sốt ruột nắm tay Yến Hạc Thanh, dịu dàng bọc giữa hai tay mình, "Tiểu Yến cháu không sao chứ? Lục Mục...... Nó có làm gì cháu không?"

"Không ạ, cháu sống tốt lắm." Yến Hạc Thanh nhẹ giọng trả lời rồi cầm tay bà nhét lại vào chăn.

Cuối cùng Từ Kiều Âm cũng nở nụ cười, sắc môi bà tái nhợt, "Vậy là tốt rồi ——"

Bỗng nhiên bà khựng lại.

Yến Hạc Thanh viết chữ trên lòng bàn tay bà, [ Cô muốn đi không? Rời đi mãi mãi.]

Đây là kỹ năng mà mọi nhân viên ở viện mồ côi đều biết.

Có những đứa trẻ không thích hoặc không thể nói chuyện mà không phải lúc nào cũng đem theo giấy bút, bình thường họ giao tiếp với nhau đều viết chữ trên lòng bàn tay.

Đồng thời giọng nói trong trẻo của Yến Hạc Thanh vang lên, bình thản như đang nói chuyện phiếm, "Tụi nhỏ nhớ cô lắm, tụi nó còn vẽ hình cô nữa, lần sau cháu sẽ đem tới cho cô xem, đẹp cực kỳ."

Trong lòng Từ Kiều Âm chấn động, rời đi?

Rời đi mãi mãi......

Suốt thời gian bị nhốt bà đã nhớ lại quá khứ vô số lần.

Trong đời có hai giai đoạn hạnh phúc nhất, một là thời học sinh cố gắng học hành, thi đậu đại học, rời khỏi miền núi hoang vu để đến thành phố lớn, tự quyết định vận mệnh của mình.

Bà đã thành công một nửa, thi đậu đại học nhưng không có được sự nghiệp của chính mình mà gả vào Lục gia, từ ngọn núi này sang một "ngọn núi" khác.

Lần thứ hai là đến viện mồ côi làm việc.

Bà đã tìm lại được mơ ước xa xưa của mình.

Sự nghiệp, tự do......

Có nên rời đi không?

Tiếp tục giấc mơ của mình, tự do của mình.

Nhưng Lục Mục Trì......

Tay Từ Kiều Âm run lên.

Bà biết rõ lần này ra đi sẽ không thể ở lại thủ đô, cũng có nghĩa là sẽ không bao giờ nhìn thấy Lục Mục Trì nữa......

Yến Hạc Thanh lại viết chữ trên lòng bàn tay bà, [ Cô cứ nghĩ kỹ đi, đợi cô ăn cháo xong cháu mới về, nếu cô quyết định rời đi thì gật đầu, chuyện khác cháu sẽ lo, Chủ Nhật tuần sau cháu lại đến.]

Từ Kiều Âm nhìn Yến Hạc Thanh, muốn có một câu trả lời, "Cô đã già thế này mà vẫn còn đẹp thật sao?"

Bà đã sắp năm mươi rồi, có quyền theo đuổi ước mơ nữa không? Dù cái giá phải trả là từ bỏ con mình cũng đáng sao?

"Đẹp chứ." Khóe môi Yến Hạc Thanh cong lên, "Khi làm việc, cô là giáo viên đẹp nhất trong lòng bọn trẻ đấy ạ."

Bịch bịch bịch.

Lục Mục Trì bưng cháo lên lầu.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nấu cháo, quản gia ở cạnh chỉ dẫn, phòng bếp hỗn loạn tưng bừng, rốt cuộc cũng nấu được một chén nhỏ.

Hắn bưng cháo vào với cõi lòng đầy chờ mong.

Trong phòng là người mẹ hắn yêu nhất, còn có Yến Hạc Thanh nữa!

Lục Mục Trì mãn nguyện chưa từng thấy.

Nhưng hắn vẫn còn dỗi nên đưa cháo cho Yến Hạc Thanh, "Em cho ăn đi."

Từ Kiều Âm đăm chiêu nhìn Lục Mục Trì.

Lớn rồi.

23 tuổi, không còn là đứa bé nửa đêm chạy tới phòng bà khóc nhè nữa.

Ở vùng Tây Nam của tổ quốc vẫn còn rất nhiều trẻ em cần được giúp đỡ, bà đã có ý định này từ lâu, chỉ vì Lục Mục Trì nên mới ở lại đây, xem ra bà có thể rời đi sớm hơn rồi.

Bà đã từng là con gái người khác, vợ người khác, mẹ người khác.

Giờ bà muốn làm chính mình.

Từ Kiều Âm thu mắt lại rồi nhìn Yến Hạc Thanh, gật đầu nói khẽ: "Tuần sau cháu lại đến thăm cô nhé, đem theo cả bức tranh kia nữa."

Lục Mục Trì như lọt vào sương mù, "Tranh gì?"

Yến Hạc Thanh múc một muỗng cháo đút cho Từ Kiều Âm, "Vâng."