Chương 8: Bước Nhảy Vọt Từ A Đến E 3

Mỗi ngày anh chỉ có thể ăn thịt sống siêu khó ăn còn đầy tạp chất, đương nhiên không có tâm tư đi để ý một người phụ nữ đối với anh luôn tràn đầy phòng bị cùng kháng cự, chưa từng có sắc mặt tốt với anh. Loại chuyện nhỏ nhặt như ăn ngon hay không ăn ngon, cho dù dịch dinh dưỡng có khó ăn đến đâu đi chăng nữa thì nó cũng không có bao nhiêu tạp chất trong đó.

Trái lại, anh cũng muốn uống dịch dinh dưỡng, nhưng mà thể chất của anh có đẳng cấp quá cao, hơn nữa khi anh đang ở trong hình thái thú lại tiêu hao quá nhiều năng lượng, nếu ăn mấy loại dịch dinh dưỡng cấp thấp lại không thể cung cấp đủ năng lượng cần thiết.

Ngày đầu tiên khi cô ấy đến nơi này, anh đã dùng tinh thần của mình lệnh cho người máy quản gia nói cho cô ấy biết, cho dù ở đây cô ấy không làm gì cả, chỉ cần đợi đến lúc mức độ cuồng hóa của anh sắp đạt đến cấp năm thì anh cũng sẽ thả cho cô ấy rời khỏi nơi này.

Nhưng mà cô ấy thì một ngày cũng không đợi được, hận không thể cách anh càng xa càng tốt.

Gia tộc của cô ấy đã thu được một món lợi có thể nói là giá trên trời từ Hoắc gia, đủ để cho cả Liên gia từ chỗ quý tộc nhỏ của tinh cầu cấp ba nâng thành quý tộc nhỏ của tinh cầu cấp hai rồi.

Đối với bản thân cô ấy thì Hoắc gia cũng đã hứa hẹn cho cô ấy những lợi ích vô cùng phong phú, từ thân phận quý tộc cấp một cho đến những bất động sản, những cổ phần công ty, chỉ là những thứ này đều phải đợi sau khi cô ấy rời khỏi tinh cầu ZK-001 thì cô ấy mới có thể nhận được.

Cô ấy nói rằng khi đến đây mới biết là bị cha giấu diếm tình huống thực sự về mức độ hội chứng cuồng hó của anh, bản thân cô ấy cũng không phải là tự nguyện đến tinh cầu ZK-001 này.

Hoắc Hàn Diệp không biết những lời cô ấy nói là thật hay giả, nhưng lúc này người đã ở trên tinh cầu ZK-001 rồi, trong thời gian ngắn muốn rời đi là chuyện không thể được.

Ngay từ đầu anh cũng không hề nghĩ đến việc tìm một người vợ hợp pháp để trị liệu gì đó, làm trì hoãn tuổi thanh xuân của con gái người ta, thậm chí có khi còn đến tận già.

Chỉ là bây giờ anh không thể khôi phục lại hình người, có rất nhiều chuyện anh không thể hoàn toàn tự chủ được. Cho dù là không muốn thì cũng chỉ có thể bị ép tiếp nhận sự sắp xếp của mẹ anh mà thôi.

Nếu như không phải là cô ấy bị lợi ích che mắt, còn có không có năng lực phân rõ thị phi thì làm sao có thể bị cha ruột của mình lừa như vậy được?

Người đến tinh cầu ZK-001, cho dù có chậm chạp đến đâu cũng phải hiểu rõ tình huống chứ?



Phòng bị lựa chọn duy nhất có thể che chở cho mình là anh giống như mãnh thú hồng thủy, lại còn coi khu vực không an toàn là bến cảng tránh gió có thể tránh được nguy hiểm nữa.

Hoắc Hàn Diệp đối với người phụ nữ là vợ hợp pháp trên danh nghĩa của anh thật sự là vô cùng ghét bỏ.

Nếu không phải nghĩ đến tốt xấu gì đây cũng là một mạng người, anh căn bản cũng không muốn đi tìm cô ấy, mặc kệ cô ấy ở khu vực không an toàn tự sinh tự diệt.

Người phụ nữ này đi ra ngoài khu vực không an toàn dạo một vòng, thế mà lại trở nên thức thời không ít.

Liên Thanh Nhuy đi theo đại bạch hổ trở lại một ngôi biệt thự hai tầng rất cao, diện tích rất rộng trong khu dân cư. Đại bạch hổ cũng lười để ý tới cô, trực tiếp đi vào trong phòng nghỉ của anh ở tầng một.

Người máy quản gia đa chức năng An bá có trí thông minh rất cao, bề ngoài mô phỏng hình dáng con người, hình dáng bên ngoài là một ông chú trung niên có khuôn mặt phúc hậu dễ nhìn, trên người mặc trang phục quản gia cổ điển là áo vest đuôi tôm.

Một luồng ánh sáng y tế màu xanh lá cây phát ra từ đôi mắt An bá quét lên thân thể Liên Thanh Nhuy mấy lần, sau đó giọng nói máy móc phát ra: “Liên tiểu thư, thân thể của cô không có vấn đề gì cả, chỉ là hơi mất sức, cần phải uống dịch dinh dưỡng và nghỉ ngơi thật tốt. Còn nữa, sau này xin đừng một mình rời khỏi khu vực an toàn.”

Liên Thanh Nhuy cố gắng áp chế sự tò mò của mình đối với khoa học kỹ thuật thời đại tinh tế này, cố gắng nhịn xuống xúc động muốn đưa tay chọc chọc vào thân thể người máy, từ trong tay An bá tiếp nhận dịch dinh dưỡng rồi nhỏ giọng nói cảm ơn.

Sau đó cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, đi lên phòng của mình ở trên tầng hai.

Ở trong phòng, Liên Thanh Nhuy lại sắp xếp chỉnh lý lại những thông tin quan trọng ở trong trí nhớ của nguyên chủ, rồi lại vì nguyên chủ không biết cách nhìn người mà thở dài.

Nguyên chủ ngàn lần vạn lần không ngờ được, Hoắc Tùng Thâm, người mà ngày xưa đã từng theo đuổi cô ấy, được cô ấy coi như là cọng rơm cứu mạng lại đáng sợ hơn nhiều so với đại bạch hổ mà cô ấy coi là mãnh thú hồng thủy không thể biến trở lại thành hình người.