Chương 44: Cửa Hàng Vợ Chồng Buôn Bán Nhỏ 2

Không sao cả, vì hy vọng có thể khôi phục lại hình người, Lôi Kim Bảo hoàn toàn không biết xấu hổ, cũng không biết đến cái gì gọi là giới hạn cuối.

Đại bạch hổ: …???

Anh mẹ nó coi lão tử là người chết thật à???

Đại bạch hổ không nổi bão, còn tưởng là con mèo bệnh phải không?

Cái đuôi của anh thả cổ tay của Liên Thanh Nhuy ra, nhảy về phía con báo nhỏ, móng vuốt hổ giương lên, dễ dàng đè chặt con báo nhỏ ép xuống nằm sát trên sàn nhà.

Con báo nhỏ thế mà lại hoàn toàn không hề phản kháng, dùng giọng nói yếu ớt hừ hừ tiếp tục nói: “Tình yêu không phân biệt đến trước đến sau, trừ khi là cậu gϊếŧ chết tôi, nếu không thì tôi sẽ không từ bỏ chị gái tiên nữ này!”

Con báo nhỏ lông xù vẻ mặt điềm đạm đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.

Sói tuyết ở bên cạnh lại vẻ mặt ngơ ngác, chỉ biết thở dài.

Mẹ kiếp, con hàng này bình thường thích tìm anh ta đánh nhau, thể chất của anh ta so với đối phương còn cao hơn một bậc, hình thể lại còn gấp mười lần đối phương, thế mà lại còn thua nhiều thắng ít, thế mà con hàng vừa hung hãn vừa dũng mãnh kia lúc này lại làm ra vẻ giống như không muốn sống nữa.

Cái này mẹ nó thật đúng là một con báo tâm cơ!

Anh ta thiếu chút nữa muốn học theo chó sói ngửa mặt lên trời tru một tiếng, không phải là giả vờ đáng yêu để làm người ta yêu thích sao, lão tử cũng biết làm!

Anh ta cũng không muốn cướp vợ của Hoắc Hàn Diệp, chỉ là muốn cọ cơm.



Vì thế, đại bạch hổ ở bên này đang thu thập con báo tâm cơ gan to bằng trời, con sói tuyết ở bên này lại giơ hai chân trước lên trước mặt Liên Thanh Nhuy thành tư thế nhờ vả, cũng vô cùng xa xỉ vận dụng tinh thần lực nói chuyện, ngu ngơ ngây ngốc chào hàng bản thân mình: “Ha ha, tôi sẽ không làm ấm giường, nhưng mà tôi có thể giúp Liên tiểu thư trông nhà làm vệ sĩ, chỉ cần bao ăn là được.”

Cựu trung tướng sói tuyết nghĩ thoáng rồi, cảm thấy quân hàm của Hoắc Hàn Diệp là thượng tướng, cao hơn anh ta, nếu như anh ta làm vệ sĩ thân cận cho phu nhân thượng tướng thì cũng không tính là chuyện quá mất mặt.

Khổng Vũ Soái tuyệt đối không làm được chuyện cướp vợ của anh họ, hoặc là làm mấy chuyện mất mặt thế này, vì thế dùng giọng điệu không thể tin nổi nói: “Mấy người điên rồi sao? Mấy nguyên liệu nấu ăn này cũng chỉ ăn ngon một chút, nhưng mấy người chỉ cần tốn thêm chút tiền cũng không phải là không lấy được mà!”

Bởi vì chứng cuồng hóa của Khổng Vũ Soái cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng, có thể hóa hình người trong một thời gian ngắn, bị lưu đày tới nơi này cũng giống như là bị “ngồi tù”, mấy năm sau liền có thể rời đi, nếu như có biểu hiện lập công gì đó thì còn có thể được phóng thích sớm hơn.

Cho nên đương nhiên anh ta cũng không thể cảm nhận được tâm tình vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi nơi này của các đại lão thú tộc.

Nguyên liệu nấu ăn được tinh chế mua được ở bên ngoài đưa đến đây thì nhiều nhất cũng chỉ có một phần đạt đến trình độ cấp A, độ tinh khiết cũng không cao, còn kém xa so với trình độ của vị trị liệu sư kiêm bạn đời của Hoắc Hàn Diệp này.

Trị liệu sư cấp S ở bên ngoài cũng vô cùng trân quý, hoàng đế của đế quốc cũng không nhất định mỗi ngày được ăn nguyên liệu nấu ăn do trị liệu sư cấp S tinh chế, huống chi là nguyên liệu nấu ăn có độ tinh khiết cao đến như vậy.

Đại bạch hổ bực bội đánh bay con báo nhỏ đang bị đè chặt dưới móng vuốt mình, tuy nhiên vẫn cố gắng khống chế lực lượng, miễn cho thật sự đánh con báo tâm cơ này xảy ra vấn đề gì thì sẽ khiến cho người phụ nữ kia cảm thấy anh quá mức hung tàn đáng sợ, sau này lại lần nữa khôi phục thái độ kính nhi viễn chi với anh như khi vừa mới tới đây.

Đại bạch hổ quay người lại, đem con sói tuyết cũng đè lại ở trên mặt đất đánh một trận.

Con sói tuyết học tập theo đồng bọn báo tâm cơ, giơ móng vuốt bảo vệ cái đầu là quan trọng nhất, còn lại thì mặc kệ, ngoan ngoãn nhận đánh không hề đánh trả lại.

Dù sao thì anh ta cũng là da dày thịt béo, có bị đánh một trận cũng không đau lắm.

Hoắc tiểu tử dù sao thì cũng không hạ tử thủ với anh ta.