Chỉ là sau một khắc, Khổng Vũ Soái đã bị một cái móng vuốt hổ đánh bay, cả người bay ngược về phía sau, đập mạnh lên bức tường ở trong phòng khách.
Khổng Vũ Soái rốt cuộc không thể duy trì hình người được nữa, biến trở lại hình dáng khổng tước như ban đầu.
Anh ta phun ra một ngụm máu, cắn răng cười tà nói: “Hoắc Hàn Diệp, tôi cũng không tin một người lãnh cảm chán ghét phụ nữ như anh mà có thể thời thời khắc khắc trói chặt người đẹp này bên người, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tìm được cơ hội mang cô ấy rời khỏi anh.”
Bởi vì từ trước đến nay Hoắc Hàn Diệp không gần nữ sắc, đối với phụ nữ nếu không phải là vì công việc phải tiếp xúc thì đều là kính nhi viễn chi, cho nên người ta mới âm thầm truyền miệng với nhau là anh bị lãnh cảm.
Đôi mắt đại bạch hổ liếc nhìn con khổng tước bị rụng mấy cái lông với vẻ khinh miệt, lười biếng nói: “Grừ…”
Bộ dạng giống như đang nói, có bản lĩnh thì cứ việc đến đây, chỉ là với cái bản lĩnh yếu gà như anh thì tôi không chỉ đánh bay một lần mà mấy lần cũng được.
Khổng Vũ Soái tức giận đến mức phun thêm hai ngụm máu nữa, một cánh đưa lên ôm ngực đang máu huyết không thông kia, bước chân chậm chạp mà kiên định đi về phía cửa sau của ngôi nhà.
Liên Thanh Nhuy đang đứng ở bên cạnh đại bạch hổ, khoảng cách rất gần, lại cẩn thận duy trì khoảng cách nửa mét, nhỏ giọng thầm thì hỏi anh: “Cái cánh của anh ta thật lớn đấy, nhìn có vẻ có rất nhiều thịt, có thể đem nướng ăn được không?”
Bước chân Khổng Vũ Soái lập tức lảo đảo, quay đầu lại nhìn thoáng qua người phụ nữ này, đôi mắt tròn xoe của khổng tước mang theo mấy phần hoảng sợ…
Mẹ ơi, người phụ nữ có thể ở chung dưới một mái nhà với Hoắc Hàn Diệp, quả nhiên không phải là kẻ lương thiện gì. Cô ta cũng quá hung tàn đi, một trị liệu sư con người như vậy mà lại dám ăn cánh thú nhân vũ tộc!
Lúc đầu Khổng Vũ Soái còn muốn duy trì bước chân chậm rãi ưu nhã soái khí của mình, đến sau lập tức vội vàng bước đi thật nhanh!
Sau khi Khổng Vũ Soái rời đi, Liên Thanh Nhuy mới thở phào nhẹ nhõm.
An bá từ phía sân sau đi vào, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, thiếu gia, Liên tiểu thư, vừa rồi tôi bị chết máy, không cẩn thận bị chương trình virus của Khổng thiếu gia xâm nhập vào trong, bây giờ đã dọn dẹp sạch sẽ rồi.”
Đại bạch hổ chép miệng hướng về phía phòng bếp, ý là có thể dọn thức ăn lên để ăn rồi.
Còn về phần nguyên liệu nấu ăn chất thành một ngọn núi nhỏ ở trong không gian tùy thân của anh, hình như lúc nãy không cẩn thận săn hơi nhiều, chút nữa để cho An bá xử lý cũng được. Người phụ nữ kia nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh xắn yếu ớt như vậy, thể chất cấp D, cái thể lực này muốn chặt một con gà ùng ục cấp B đã rất khó khăn rồi. Cứ giao cho An bá dùng dụng cụ xử lý thì tốt hơn.
Cũng may thời gian trong không gian tùy thân là đứng yên, để đó lâu hơn một chút cũng không có vấn đề gì, chỉ là anh phải tiêu hao thêm một phần nhỏ tinh thần lực để duy trì nó.
Liên Thanh Nhuy ngồi ở đối diện đại bạch hổ, như thường lệ múc phần thức ăn của mình bỏ vào trong một hộp cơm.
Cô vừa ăn vừa lo lắng hỏi anh: “Vừa rồi khổng tước kia là ai vậy, tùy tùy tiện tiện xông vào nhà chúng ta, còn muốn bắt tôi đi nữa…Đại Bạch Bạch, anh cứ bỏ qua cho anh ta như vậy à? Nếu sau này anh ta thừa dịp anh chưa trở về lại đến đây bắt tôi đi thì sao?”
Bữa tối nay mấy món thịt nhiều rau củ ít, hương vị so với bữa trưa ngon hơn một chút, đại bạch hổ ăn đến mức vừa lòng thỏa ý.
Đại bạch hổ giương mắt nhìn An bá rồi tiếp tục tập trung vùi đầu ăn cơm.
Nhận được chỉ thị tinh thần lực của chủ tủ nhà mình, An bá cười tủm tỉm giải thích: “Xin Liên tiểu thư cứ yên tâm, Khổng Vũ Soái thiếu gia nếu xét về quan hệ thân sơ mà nói thì cậu ấy cũng là em họ xa của thiếu gia nhà chúng ta. Chỉ là cậu ấy khi còn nhỏ bị người ta lừa bán, gia nhập vào trong băng cướp vũ trụ Huyễn Vũ, vì sinh kế nên mới phải bất đắc dĩ làm mấy việc không tốt mà thôi. Phong cách làm việc của cậu ấy cho tới này cũng là một mình một người, lòng hiếu thắng cũng rất mạnh. Hơn nữa cậu ấy cũng có một ít hiểu lầm với thiếu gia nên luôn muốn đánh bại thiếu gia.
Tuy nhiên bản tính cậu ấy cũng là lương thiện, cho dù trước kia có ở trong đoàn cướp vũ trụ nhưng lại chưa từng gϊếŧ người vô tội, cho dù cậu ấy có thật sự bắt cô đi thì cũng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến cô, thiếu gia cũng sẽ đến cướp cô trở về.”