Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Thế Kiều Sủng: Xuyên Sách Xong Ta Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 2: Giống Cái Này Sẽ Không Bị Tiếng Gầm Của Hắn Dọa Chết Đấy Chứ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sức mạnh khổng lồ của cú va chạm cũng khiến nàng bị lăn lộn trên đất một cách thảm hại, cành cây ẩn trong tuyết cào xước khắp cơ thể, làm nàng đau đớn đến mức gần như không thể đứng dậy nổi.

Tô Ngư cắn răng chịu đau, vừa lăn vừa bò né thêm một cú đâm nữa. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ xem có cơ hội nào để đối phó với thú heo hay không?

Nửa giây sau, nàng rút ra kết luận: không có chút cơ hội nào. Nếu cố gắng đối đầu trực tiếp, nàng chắc chắn sẽ chết.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, đôi chân của nàng làm sao có thể chạy nhanh hơn bốn chân của con thú được? Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết mà thôi.

Còn chân mệnh thiên tử mà hệ thống nói cũng chẳng xuất hiện, dựa vào hắn cũng chỉ có chết!

Đứng trước ba con đường chết, Tô Ngư nghiến răng, ánh mắt kiên định, hỏi hệ thống: "Các người có cơ chế bảo vệ tân thủ cho ký chủ đúng không?"

Hệ thống 250: [Về lý thuyết, đúng là có.]

Tô Ngư: "Vậy thì tốt."

250 ngơ ngác, tốt cái gì chứ?

Giây tiếp theo, nó thấy Tô Ngư không tránh né nữa.

Không chỉ không tránh, nàng còn nhặt một tảng đá, ném thẳng vào mắt thú heo, chủ động tấn công và chọc giận nó!

250: [!!!!]

Sói đen đang ẩn nấp: "!!!!"

Tiểu giống cái này không cần mạng nữa sao?!

250 nhìn heo heo bị chọc giận đến mức gầm lên phẫn nộ, trong lòng chỉ biết thầm thốt lên: [Chết tiệt!]

Nó không phải sẽ trở thành hệ thống đầu tiên trong giới thống trị mà người được ràng buộc chết ngay khi vừa trói định chứ?!

Nhìn thấy con thú heo heo đang giận dữ gào thét lao tới, Tô Ngư cắn răng, đè nén nỗi sợ trong lòng, cược rằng khi con thú heo heo làm nàng bị thương thì hệ thống sẽ kích hoạt chương trình bảo vệ.

Nàng biết với khả năng của mình, nàng không thể đối phó với con thú heo heo, nhưng nàng không muốn chết, nàng muốn sống!

Nàng muốn nắm lấy một tia hy vọng!

Khi Tô Ngư nhắm mắt lại vì sợ hãi, chờ đợi cơn đau ập đến, một tiếng sói hú vang trời truyền tới.

Nàng chỉ cảm thấy phía sau có một luồng gió, ngay sau đó là tiếng gầm rú chói tai của loài thú bên tai.

250 vỗ vỗ vào chương trình bị lỗi vì sợ hãi.

May quá, may quá.

Thiên mệnh thật... ờ, Thiên Lang đã tới rồi!

Ký chủ không cần phải chết nữa!

Vài giây sau, tiếng gầm biến mất, chỉ còn lại mùi máu tanh đậm đặc đến nôn nao bốc lên trong mũi.

Lông mi Tô Ngư khẽ rung, từ từ mở mắt.

Trước mắt nàng là một con sói đen khổng lồ cao hơn 2 mét, bộ lông mềm mại tung bay trong gió lạnh, đôi mắt đen sâu thẳm xen chút ánh kim vàng lấp lánh.

Một con sói rất đẹp.

Con sói nhìn chằm chằm vào nàng: "Ngươi là giống cái bộ lạc nào? Tại sao lại chạy ra ngoài vào mùa đông?"

Tô Ngư trợn tròn mắt.

Sói... biết nói!

Cơ thể Tô Ngư run rẩy, giọng nói run run: "Ta, ta là..."

Ngay giây sau, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: [Kiểm tra đo lường hát hiện ký chủ đã giải quyết nguy hiểm, ngắt nguồn cung cấp năng lượng]

Mắt Tô Ngư tối sầm, cơ thể mất kiểm soát ngã gục xuống đất, nặng nề ngã xuống tuyết.

Tô Ngư: "..."

Ít nhất cũng để ta nói hết câu chứ...

Thú sói Thời Duy bị nàng dọa cho giật mình, dùng bàn chân sói khổng lồ nhẹ nhàng lay nàng: "Này? Tỉnh dậy đi."

Tô Ngư vẫn bất động.

Ánh mắt Thời Duy thoáng qua sự lo lắng.

Giống cái này sẽ không phải bị tiếng gầm của hắn dọa chết đấy chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »