Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Thế Kiều Sủng: Xuyên Sách Xong Ta Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 1: Giống Cái Này Sẽ Không Bị Tiếng Gầm Của Hắn Dọa Chết Đấy Chứ?

[Tít tít tít tít tít ——]

[Cảnh báo! Cảnh báo!]

[Phát hiện ký chủ đang đối mặt với nguy hiểm ở mức cao, hệ thống cung cấp năng lượng.]

[Ký chủ, tỉnh dậy đi!]

[A! Ký chủ, mau chạy đi!]

Tô Ngư bị âm thanh máy móc liên tiếp vang lên làm đầu óc như sắp nổ tung.

"Chậc, chết rồi cũng không để người ta yên ổn mà chết."

Cô khó chịu mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy một con vật khổng lồ, to như ngọn núi, xấu xí kỳ lạ, trông giống như loài heo rừng, đang lao tới cô.

Tô Ngư hoàn toàn mờ mịt nhưng cơ thể lại phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, cô vừa lăn vừa lộn tránh né cú đâm của con heo.

Ầm một tiếng, con heo đâm mạnh vào vách núi phía sau, loạng choạng như kẻ say rượu.

Tô Ngư run rẩy, cơ thể cô vẫn đang run lên khi quay đầu lại nhìn con heo bên cạnh. Đầu óc cô quay cuồng, chậm chạp phân tích.

Khoan đã...

Hệ thống, dã thú, băng tuyết...

Chẳng lẽ cô... Đã xuyên không sau khi chết rồi sao??

Ý nghĩ này thoáng qua đầu cô trong chốc lát. Ngay giây tiếp theo, Tô Ngư bật dậy và bắt đầu chạy điên cuồng về phía trước.

Nếu không chạy, đợi khi con thú đó phản ứng kịp và cắn cô một phát, nửa người cô sẽ không còn!

Con heo phía sau lắc đầu ngu ngơ sau cú va chạm, gầm lên một tiếng giận dữ, hít thở phì phò qua lỗ mũi, hai chân trước cào cào mặt đất.

Nó đã đói nguyên cả mùa đông rồi, giờ mới bắt được một con mồi yếu ớt, làm sao có thể để vuột mất!

250: [Ê ê ê! Chạy sai đường rồi! Ký chủ! Phía trước là vách đá đấy! Mau đổi hướng đi!]

250: [Nhanh nhanh, chạy về hướng này! Ở đây có thể gặp chân mệnh thiên tử của cô!]

Ngay sau đó, một bản đồ ảo hiện lên trước mặt Tô Ngư, với mũi tên chỉ về hướng bên trái.

Tô Ngư không hề do dự, lập tức đổi hướng, dồn hết sức lực mà chạy như điên.

Cùng lúc đó, ở không xa chỗ của Tô Ngư, trong lớp tuyết dày, có một đôi mắt to như bóng đèn đang chăm chú dõi theo Tô Ngư đang chạy trốn điên cuồng.

Đó là một con sói màu đen, nó đã ở đây một lúc lâu rồi. Ban đầu, nó để ý thấy tiểu giống cái đang nằm trên tuyết, cứ tưởng rằng cô đã chết. Nó còn tiếc nuối định đi đào một cái hố để chôn cô, rồi gϊếŧ chết heo trước đó đã hất văng cô, coi như trả thù cho cô.

Không ngờ ngay giây tiếp theo, cô ấy lại sống lại, còn nhảy nhót tránh né sự truy sát của con heo.

Nếu là những giống cái khác, khi nhìn thấy con heo thì đã sợ đến mềm nhũn chân, cam chịu số phận rồi. Không ngờ Tô Ngư lại dám chạy, điều này khiến con sói có chút tò mò về cô.

Ý định ra ngoài cứu cô của nó cũng chậm lại đôi chút, muốn xem cô có thể làm được gì dưới sự truy đuổi của con heo.

Tô Ngư hoàn toàn không biết mọi hành động của mình đang bị một con sói theo dõi. Cô dồn hết sức lực mà điên cuồng chạy. Nhưng dù cô có chạy nhanh đến đâu, cũng không thể nhanh hơn con heo phía sau.

Rất nhanh, con heo lại lao đến lần nữa. Lần này Tô Ngư không thể hoàn toàn né tránh, cánh tay bị cặp răng nanh khổng lồ của nó cào sượt qua, để lại một vết thương.

Sức mạnh khổng lồ của cú va chạm cũng khiến cô bị lăn lộn trên đất một cách thảm hại, cành cây ẩn trong tuyết cào xước khắp cơ thể, làm cô đau đớn đến mức gần như không thể đứng dậy nổi.

Tô Ngư cắn răng chịu đau, vừa lăn vừa bò né thêm một cú đâm nữa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, suy nghĩ xem có cơ hội nào để đối phó với con heo hay không?

Nửa giây sau, cô rút ra kết luận: không có chút cơ hội nào. Nếu cố gắng đối đầu trực tiếp, cô chắc chắn sẽ chết.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, đôi chân của cô làm sao có thể chạy nhanh hơn bốn chân của con thú được? Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết mà thôi.

Còn chân mệnh thiên tử mà hệ thống nói cũng chẳng xuất hiện, dựa vào hắn cũng chỉ có chết!

Đứng trước ba con đường chết, Tô Ngư nghiến răng, ánh mắt kiên định, hỏi hệ thống: "Các người có cơ chế bảo vệ tân thủ cho ký chủ đúng không?"

Hệ thống 250: [Về lý thuyết, đúng là có.]

Tô Ngư: "Vậy thì tốt."

250 ngơ ngác, tốt cái gì chứ?

Giây tiếp theo, nó thấy Tô Ngư không tránh né nữa.

Không chỉ không tránh, cô còn nhặt một tảng đá, ném thẳng vào mắt con heo, chủ động tấn công và chọc giận nó!

250: [!!!!]

Sói đen đang ẩn nấp: "!!!!"

Tiểu giống cái này không cần mạng nữa sao?!

250 nhìn con heo bị chọc giận đến mức gầm lên phẫn nộ, trong lòng chỉ biết thầm thốt lên: [Chết tiệt!]