Chương 6: Chạy trốn

Hệ thống nói rằng nếu hoàn thành nhiệm vụ, cô có thể trở về nhà. Lúc đó, cô sẽ lập tức trở về bên mẹ, nói với mẹ rằng đừng tự trách mình nữa, đừng khóc thầm trong đêm, đứa con mà mẹ sinh ra rất khỏe mạnh và xinh đẹp.

“Con đã lớn rồi, và con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt!”

Dư Chi Chi thầm nghĩ.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên trong hành lang.

Rất nhanh sau đó, có tiếng mở cửa.

Dư Chi Chi vừa ngẩng đầu lên thì thấy một củ cà rốt bị ném vào lòng mình.

Đứng ở cửa, Đường Lạc Khắc mang trên mình dấu vết sau trận chiến, đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn Dư Chi Chi đang ngồi trên giường.

Cuộc săn đã kết thúc.

Anh ta đã đổi chiến lợi phẩm lấy thịt nai và cà rốt.

“Cà rốt này từ đâu ra vậy?” Dư Chi Chi tò mò hỏi.

“Nhặt trên đường.”

“Ồ…”

Đây là lần đầu tiên Dư Chi Chi nhìn rõ gương mặt của anh ta.

Đường Lạc Khắc trạc tuổi cô, mặc đồng phục màu đen, trên mặt còn vương vết máu của loài biến dị mà anh ta vừa gϊếŧ. Gương mặt anh ta điển trai nhưng đầy sát khí, đôi mắt đỏ như máu giống như ác quỷ trong tranh, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Hình dạng con người của anh ta hầu như hoàn toàn không có nét nào giống dã thú.

Không giống như cô, dù làm gì cũng không thể giấu được tai thỏ và đuôi thỏ.

“Sao không ăn? Thỏ chẳng phải thích ăn cái này nhất sao?” Đường Lạc Khắc cau mày.

Dư Chi Chi vừa mới uống xong dung dịch dinh dưỡng nên vẫn còn no.

Hơn nữa, cô vốn không thích ăn cà rốt.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy củ cà rốt trong tay, cô lại không kìm được mà nuốt nước bọt.

Chẳng lẽ vì bây giờ cô là thỏ?

Cô nắm lấy củ cà rốt, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Cô gái ngồi trên giường, hai tay cầm củ cà rốt, khi cắn phải dùng lực, một bên mắt hơi nheo lại. Khuôn mặt trắng như tuyết của cô trông rất sống động, đôi tai thỏ trên đầu cũng khẽ động đậy.

Đường Lạc Khắc nhìn cách cô ăn cà rốt, chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, cơ thể anh ta bắt đầu có phản ứng.

Anh ta tiến lại gần.

Hình dáng cao lớn của anh ta bao trùm lên Dư Chi Chi.

Cô vừa ngẩng đầu lên, củ cà rốt mà cô vừa cắn hai miếng đã bị “giật” mất.

“Chuyện lúc nãy, vẫn chưa làm xong.” Anh ta kéo nhẹ cổ áo.

“...Chuyện gì?”

Giây tiếp theo, cả người cô đã bị anh ta bế lên, đặt trên đùi.

...

Mười giờ sau.

Dư Chi Chi chỉ cảm thấy con sói này thật biếи ŧɦái.

Chắc chắn anh ta đã bị nhốt quá lâu nên tâm lý mới trở nên vặn vẹo như vậy.

Lúc này anh ta đã ngủ, Dư Chi Chi vội vàng rời khỏi giường.

Cô cảm thấy đôi chân mình đang run rẩy.

Chiếc váy dài màu tím nhạt, vốn đã chật chội, giờ đây vạt váy đã bị xé rách tả tơi, Dư Chi Chi quyết định cởi bỏ nó.

Cô lục tìm từ chiếc ghế bên cạnh dụng cụ y tế, lấy ra một chiếc áo hoodie màu đen rộng thùng thình. Vì áo quá rộng nên khi mặc vào, nó trở thành một chiếc váy ngắn dạng ống.

Dư Chi Chi chịu đựng cơn đau nhức, mệt mỏi ở đôi chân và eo, rón rén bước ra ngoài.

Cô phải tìm cách rời đi sớm…

Nếu đợi đến một tuần sau, mà cô không mang thai, chẳng phải cô sẽ chết sao?

Hành lang bên ngoài tối tăm và yên tĩnh, cô men theo tường mà mò mẫm.

Cô nhớ rằng hướng đến thang máy là ở chỗ này...

Nhưng không hiểu sao cô đã đi rất lâu, rẽ qua nhiều hành lang, đều chỉ thấy những bức tường và hành lang đầy máu me và hình vẽ graffiti.

Cô đến một căn phòng.

Khác với "phòng phẫu thuật" mà cô ở, nơi này chất đầy thuốc men.

“Hãy chú ý, ký chủ không nên đi lệch khỏi nhiệm vụ chính.” Hệ thống nhắc nhở.

“Tôi muốn đi thang máy để trốn thoát…”

“Để trốn thoát cần phải mở khóa vật phẩm 【Chìa khóa】, nếu không, ngay cả khi ký chủ tìm được thang máy, cũng không thể sử dụng.”

“Làm thế nào để mở khóa?”