“Tôi không phải là người ở thế giới này, mà là nhân loại bình thường đến từ một thời không khác. So với thế giới của các anh thì hoàn toàn không giống, chúng tôi không thể biến thân thành hình thú, cũng không có chủng tộc ma pháp kỳ kỳ quái quái. Tuy rằng chúng tôi có thể lên trời xuống biển, nhưng đều phải dựa vào công cụ, phải nói, khoa học kỹ thuật mới là toàn bộ sinh hoạt của chúng tôi. Chúng tôi có network, có di động, có máy tính, có vệ tinh, có rất nhiều đồ vật anh chưa từng nghe nói, tựa như có rất nhiều sự huyền bí của thế giới này mà tôi không biết.”
“Tôi sinh ra trong một gia đình tương đối giàu có, dựa theo nơi đó của chúng tôi mà nói, tôi chính là phú nhị đại, thổ hào, kẻ có tiền, cùng với quý tộc của các anh không sai biệt lắm, có đặc quyền nhưng không khoa trương như vậy, ít nhất không thể quyết định sống chết của người khác. Mặc dù có phân chia cấp bậc đặc quyền, nhưng trên chế độ pháp luật đều là người người ngang hàng nhau, không có cái gọi là quý tộc nô ɭệ bình dân, nói tóm lại, đó là một thế giới có chế độ tương đối hoàn thiện.”
“Nơi của chúng tôi có rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia cơ hồ đều nói ngôn ngữ khác nhau, cũng có giao lưu với nhau, mục tiêu chung là chung sống hòa bình cùng phát triển. Tôi sống ở quốc gia tên là Trung Quốc, dùng Hán ngữ để nói, cũng dùng chữ Hán để viết, hoàn toàn bất đồng với thế giới của các anh.”
“Trong nhà của tôi có năm miệng ăn, ông nội, ba mẹ, còn có một anh trai lớn tuổi, từ nhỏ tôi đã muốn làm cơ động, sau đó có thể cưỡi ở trên con ngựa cao to nghênh thú người yêu về, cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Đáng tiếc, sau lại bởi vì nguyên nhân thân thể, tôi chỉ có thể ở trong nhà tĩnh dưỡng.”
“Tôi đang chơi một trò tên là Cơ Tam du hý, đó là một cái giang hồ đầy huyết vũ tinh phong đích thực, nhưng cũng tràn ngập cười vui cùng nước mắt. Tôi lựa chọn môn phái là Thiên Sách phủ, môn phái duy nhất trong mười môn phái có thể ngồi trên lưng ngựa chiến đấu, bị trong du hý coi là thành quản hoặc là chó Husky. Tôi nhận thức thiệt nhiều thiệt nhiều bằng hữu, chúng tôi cùng đi đánh phó bản, cùng đi đánh nhau, cùng điên điên nháo nháo, đó là thời gian vui sướиɠ nhất trong cuộc đời của tôi.”
“Chính là không biết chuyện gì xảy ra, tôi đi vào thế giới của các anh, còn mang theo kỹ năng của Thiên Sách phủ cùng hệ thống cơ tam du hý. Tôi không biết đây là nguyền rủa hay là cái gì, tôi thế nhưng mang bé con của anh. Có lẽ ở thế giới của các anh nam nhân mang thai thực bình thường, nhưng ở nơi đó của chúng tôi, chỉ có nữ nhân mới mang thai sinh con. Anh có thể tưởng tượng, đối với tôi mà nói, đây là chuyện khó chấp nhận cỡ nào không?”
“Vì sao là tôi?” Lý Thiệu Thần nghiêng đầu, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Lambert, “Để tay lên ngực tự hỏi, tôi là một người tốt, cũng không ăn trộm hay vi phạm pháp lệnh, vì sao loại chuyện này sẽ phát sinh trên người của tôi? Dựa vào cái gì?”
“Tôi không cam lòng, thật sự, tôi không cam lòng, Lambert!”
Lambert lẳng lặng nghe Lý Thiệu Thần kể rõ, hắn kéo tay của đối phương, mười ngón giao triền. Chuyện mà Lý Thiệu Thần nói thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng Lambert biết cậu nói là sự thật. Thế giới rất lớn, còn rất nhiều thứ huyền bí mà không ai biết được, chuyện Lý Thiệu Thần cũng không là phải độc nhất.
“Em không phải một mình. Em có ta, còn có…” Lambert nhìn về phía bụng của Lý Thiệu Thần, Lý Thiệu Thần theo ánh mắt của hắn nhìn lại, khóe miệng cong cong, dùng cái tay còn lại mềm nhẹ vuốt ve bụng mình.
“Lambert.” Lý Thiệu Thần lại gọi hắn.
“Ân?”
“Hai ta cùng một chỗ đi.”
Câu trần thuật, cho thấy quan điểm Lý Thiệu Thần, tuy rằng từ ngữ không rõ, nhưng Lambert kỳ dị lại nghe hiểu ý tứ muốn biểu đạt của cậu, cậu đây là muốn cùng hắn ở cùng một chỗ?
“Được.” Trên mặt Lambert treo lên mỉm cười, gật gật đầu, tươi cười đẹp mắt làm Lý Thiệu Thần trong nháy mắt thất thần.
Sau Lambert cũng đem chuyện gần đây mình gặp được nói cho Lý Thiệu Thần, toàn bộ, không một chút giấu diếm. Lý Thiệu Thần đối với thân phận thú hoàng của Lambert rất là kinh ngạc, bất quá nghe nói hắn bị soán vị, lập tức cười ngửa tới ngửa lui. Này chê cười đi. Tùy tùy tiện tiện có thể bị soán vị, đây cũng quá dễ dàng đi. Lý Thiệu Thần không tin là thật, Lambert cũng không muốn đi tận lực giải thích. Chờ thời cơ đến, Lý Thiệu Thần tự nhiên sẽ tin.
Hai người nằm ở trên giường, mười ngón giao triền, trán tựa vào nhau thấp giọng trò chuyện, thân mật ăn ý giống như lão phu lão thê nhiều năm.
“Em còn muốn ngủ tiếp không?” Lambert dùng ngón tay quấn quanh tóc bạc của Lý Thiệu Thần, đối với việc cậu bỗng nhiên biến thành tóc bạc không giải thích được: “Như thế nào tóc tất cả đều trắng?”
“Anh có thể biến thành bụi mâu bụi phát, em bất quá chỉ có tóc, có gì lạ đâu.” Lý Thiệu Thần đẩy ra cái tay đang đùa bỡn tóc cậu, tức giận lườm hắn một cái.”Quên chuyện cơ tam hệ thống em nói sao? Hệ thống ở trong tay, dịch dung em cũng có thể. Tránh ra nha, em muốn ra ngoài phơi nắng! Ở trong phòng nghẹn nhiều ngày như vậy, trên người đều muốn mốc meo.”
“Ta cùng em.”
Hai người rửa mặt xong cùng xuất môn.
Vừa lúc bên ngoài có ánh mặt trời, trên cây Phí Phạm nở rất nhiều hoa, một đoàn đoàn một đám đám, cực đẹp. Từng trận mùi thơm theo gió truyền vào chóp mũi Lý Thiệu Thần, cảm xúc tối tăm mấy ngày liên tiếp trở thành hư không. Lý Thiệu Thần đột nhiên hưng trí, nhanh chóng biến hóa, hóa thân trở thành một thân chiến giáp, thiếu niên tướng quân cầm trong tay ngân thương.
Sấn y đỏ tươi làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của cậu, tóc dài màu trắng cùng màu hoa trên cây Phí Phạm hợp nhau lại càng hài hoà đến lạ, trường thương trong tay múa may, khởi lên từng trận tiếng gió. Thân hình của Lý Thiệu Thần dưới tàng cây mạnh mẽ chớp lên, tóc dài phất phới trên không trung, ngẫu nhiên có đóa hoa rơi xuống sát bên người cậu, lại bị kình phong tảo khởi thổi rơi xuống đất.
Tùy ý mà thể hiện, sức sống bắn ra bốn phía!
Lambert không biết sử dụng ma pháp gì, những đóa hoa đang nở rộ trên ngọn cây Phí Phạm bỗng nhiên giống như một trận xuân tuyết, rào rào đổ xuống, rậm rạp, giống như bay hồ điệp bay múa đầy trời. Lý Thiệu Thần có tâm khoe khoang, một cây ngân thương múa may uy vũ sinh phong, thương ảnh thật mạnh, ở trước người họa xuất một đạo lá chắn như có như không.
Lê hoa rơi, kín không kẽ hở.
Đây là kỹ năng 【 Ngự 】 trong cơ tam, Lý Thiệu Thần trộm sử dụng, tại đây đầy trời mưa hoa, thế nhưng không có một đóa Phí Phạm rơi trên người của cậu. Lý Thiệu Thần quay đầu lại, đắc ý ném cho Lambert một ánh mắt.
Lambert chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thiệu Thần, mặt mang mỉm cười, đối mặt với vẻ cười đắc ý của đối phương, vươn tay ở trên đầu mũ của cậu lấy xuống một đóa Phí Phạm, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Đây là bị đùa giỡn đi, đây là bị đùa giỡn đi, này nhất định là bị đùa giỡn.
Mặt Lý Thiệu Thần đỏ lên, sau đó tức giận nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vươn tay đoạt lấy đóa Phí Phạm trong tay Lambert, vốn định ném xuống, nhưng lại nghĩ ra một thứ.
“Đó là cái gì?” Lý Thiệu Thần dương đông kích tây, trong nháy mắt khi Lambert quay đầu, rất nhanh đem Phí Phạm trong tay cắm trên vành tai Lambert, tóc vàng rực rỡ lại có thêm một đóa hoa nhỏ thuần trắng, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu hỉ cảm.
“Hoa cô nương, đại đại thích!”
Lý Thiệu Thần học theo du côn lưu manh, vươn ra hai ngón tay kiềm trụ cằm Lambert, dùng giọng quái quái đùa hắn, nhưng chiều cao hai người kém nhau không ít, nhìn qua càng giống như Lý Thiệu Thần bị đùa giỡn. Lambert không xấu hổ không buồn bực, phản thủ ôm thắt lưng Lý Thiệu Thần, cúi đầu hôn lên môi Lý Thiệu Thần. Khép khép mở mở, kiều diễm ướŧ áŧ, trái cây kia thật sự là muốn câu dẫn hắn phạm tội.
Đây là cái tiết tấu gì nha? Rõ ràng là cậu đùa giỡn Lambert, như thế nào lại bị cường hôn?
Lý Thiệu Thần trừng lớn hai mắt, đối với hai mắt kim sắc nghiêm túc của Lambert, không tự chủ được mà đắm chìm vào. Cảm thấy được Lý Thiệu Thần phối hợp, Lambert càng làm sâu sắc cái hôn này, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở đôi môi Lý Thiệu Thần, cường thế tiến quân thần tốc, ở trong miệng Lý Thiệu Thần công thành đoạt đất, không kiêng nể gì.
Lý Thiệu Thần thở gấp, chỉ cảm thấy cả người nóng lên. Thanh âm bị Lambert ngăn ở trong miệng, đầu lưỡi bị bắt cùng Lambert khởi vũ. Xúc cảm nóng ẩm trơn trượt ở trong miệng cậu quấy đến nghiêng trời lệch đất, mang đến kí©h thí©ɧ trước nay chưa có. Cái tay nguyên bản kiềm trụ cằm Lambert không biết khi nào chuyển qua bên hông đối phương. Hai người gắt gao tương ủng, không một kẽ hở.
Từ một nghĩa nào đó mà nói, đây là lần hôn môi lửa nóng lần đầu tiên của Lý Thiệu Thần khi ý thức thanh tỉnh, kí©h thí©ɧ trước nay chưa có làm thân thể Lý Thiệu Thần nóng lên, hai người càng ngày càng có xu thế cướp cò sát thương. Lý Thiệu Thần chỉ cảm thấy chân mình nhuyễn đi, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Lambert. Cậu cảm giác đến có một thứ đồ vật mang theo lửa nóng đặt ở bụng mình, đồng dạng, bộ vị phía dưới của mình cũng đã cứng rắn như sắt, để dưới áo giáp, quả thật vừa đau vừa khoái hoạt.
“Dừng, ngô, dừng lại!”
Lời nói nhỏ vụn cuối cùng cũng từ trong miệng Lý Thiệu Thần thốt ra, hỗn loạn thở dốc ồ ồ, Lý Thiệu Thần không dám tiếp tục, sợ mình không nhịn được, liền cùng với đối phương tại chỗ đến một phát. Giữa ban ngày, không thể làm chuyện bạo như vậy.
Lambert lưu luyến rời khỏi miệng Lý Thiệu Thần, đầu lưỡi ở trên môi đỏ sẫm của Lý Thiệu Thần liếʍ liếʍ hai cái, sau đó còn liếʍ liếʍ môi của mình, Lý Thiệu Thần xấu hổ đến mặt đều có thể bốc hơi nước.
“Lưu manh!”
“Ta chỉ lưu manh một mình em.” Lambert nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ làm Lý Thiệu Thần trong nháy mắt thất thần.
“Một đại nam nhân, cười đẹp như vậy để làm gì.” Lý Thiệu Thần nhỏ giọng than thở, Lambert nghe được rành mạch, hắn cười cười, cái gì cũng không nói, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.
“Em đói bụng, đi ăn cơm!” Lý Thiệu Thần thu hồi trường thương, thay quần áo bình thường, dứt khoát hẳn hoi đi ở phía trước. Lambert ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng của cậu lặng lẽ vươn tay, một con chim tước màu xám đậu lên ghé vào lỗ tai nó dặn vài câu.
Bụi tước uỵch lăng bay đi, xa xa truyền đến thanh âm thúc giục Lý Thiệu Thần: “Cọ xát cái gì, nhanh lên nhanh lên, em sắp chết đói rồi!”
“Đến đến.” Lambert lên tiếng trả lời, bước nhanh tiến lên. Thanh niên tóc trắng xoay người chờ hắn, ngoài miệng tuy là không kiên nhẫn thúc giục, nhưng dưới chân cũng không có động tác sốt ruột nào. Lambert nhìn cậu, mặt mày lộ ra vẻ vui sướиɠ.
Hai người đi song song, Lambert tâm niệm vừa động, nắm chặt tay của Lý Thiệu Thần, Lý Thiệu Thần dừng bước lại, không giãy dụa, mà là mở ra bàn tay, cùng Lambert mười ngón giao triền. Nhịp tim đập hữu lực của đối phương cùng độ ấm cực nóng của tay hắn truyền trên người mình, một chút một chút đập vào đầu quả tim mình, Lý Thiệu Thần cảm động khó hiểu. Loại cảm giác có thể toàn thân toàn tâm ỷ lại này, làm trong lòng Lý Thiệu Thần nhiệt ý tràn đầy.
Hai người tay trong tay tiến vào nhà ăn, vợ chồng Cesar đang dùng cơm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hài tử đều có, còn có gì phải dấu. Tuy rằng như vậy, nhưng trên bàn cơm hai người vẫn không có hành động quá mức thân thiết, chẳng qua ngẫu nhiên sẽ hỗ trợ gắp đồ ăn cho nhau, nhưng vợ chồng hai người đã thành thân nhiều năm nên vẫn cảm thấy được lửa nóng ái muội giữa hai người, đặc đến làm người hít thở không thông.
Thân là bạn tốt nhiều năm, Cesar cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lambert có một mặt ôn nhu như vậy, làm y không khỏi cảm khái ái tình vĩ đại, bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu
(*)
, ái tình thật đúng là một thứ thần kỳ.
(*) Bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu = có thể làm mạnh mẽ trở nên mềm mạiHathaway cho y gắp thức ăn mà y thích nhất, hai người nhìn nhau mỉm cười, hết thảy đều ở không cần nói.
Một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, lửa nóng và ôn nhu cùng tồn tại, sau khi ăn xong, Lý Thiệu Thần bị Hathaway kéo đi uống trà, Lambert thì cùng Cesar đi phòng nghị sự thương nghị sự tình.
“Vincent bên kia có động tĩnh.” Đây là tin tức mà thám tử của Cesar ở hoàng thành đem về, sự tình trọng đại, Cesar không thể không nói cho Lambert, cho hắn làm chuẩn bị trước.”Nghe nói hải tộc đã đột phá nguyền rủa của thần thú, sẽ đến tham gia tế thần thú sang năm. Ta đoán Vincent sẽ ở thời điểm đó khẩn cầu thần dụ của thần thú, sau đó ở bên trong gian lận, làm cho y danh chính ngôn thuận trở thành thú hoàng.”
“Ngươi là hoài nghi hải tộc cùng Vincent cấu kết?” Lambert nhíu mày, “Long tộc bên kia có tin tức không?”
“Chỉ biết là long tộc có người đã đi vào đại lục, những thứ khác, một chút tin tức đều không có.” Hành tung của Long tộc cực kì khó tra bởi vì kỹ xảo ngụy trang không người nào có thể địch, đối bọn họ Cesar cũng không có biện pháp nào.
“Trước khi tế thần, Vincent nhất định tìm hiểu tin tức của ta, chúng ta không ngại tiên phát chế nhân, đầu tiên để lộ tin tức thú hoàng đã chết, cứ như vậy, thế lực khắp nơi nổi dậy, Vincent gặp phải áp lực phải xoay mình giải quyết, đến lúc đó chúng ta có thể đυ.c nước béo cò, như vậy, rất nhiều chuyện có thể công khai tiến hành còn không làm cho người hoài nghi.” Lambert tự hỏi, cảm thấy sự tình có thể làm như vậy.
Cesar suy nghĩ ý của Lambert, tinh tế tự hỏi, cảm thấy phương pháp kia khả thi. Cứ như vậy, bọn họ muốn thu mua lương thực quy mô lớn cũng có thể quang mimh chính đại, dẫn nhân chú mục, mà trong âm thầm, thì có thể chiêu binh mãi mã, nhất cử lưỡng tiện.
“Ẩn Nguyên hội bên kia…” Nhắc tới cái này Cesar liền đau đầu, thời gian dài như vậy, đối Ẩn Nguyên hội một chút tin tức hữu dụng cũng không có, chỉ biết là đối phương là vài cái tổ chức cực kỳ khổng lồ, nhân viên phức tạp, kỷ luật nghiêm minh, phòng ngự không gì phá nổi, quả thực so thiết bản còn muốn cứng hơn.
“Trước không cần quan tâm đi, phái người theo dõi chặt là được, sự tình trước mắt càng trọng yếu.” Lambert nhắm mắt lại, không biết đang tự hỏi gì.