Chương 14

Chỉ vì họ cho rằng đó là hình phạt của thần linh, nên không ai dám quay lại khu vực đó để săn bắn nữa.

Nghe xong, tộc trưởng và những người khác không khỏi suy ngẫm, riêng thầy tế thì tin tưởng vào Thẩm Vân.

Bởi vì Thần Thú đã báo mộng cho ông, Thẩm Vân là sứ giả do Thần Thú phái đến, chỉ có điều hiện tại Thẩm Vân vẫn chưa có công gì với bộ lạc, cũng vì muốn bảo vệ an nguy cho caauj, nên thầy tế không nói chuyện này với bất kỳ ai trong bộ lạc, chỉ nói rằng Thẩm Vân là một trong những hy vọng trỗi dậy của bộ lạc.

"Vì Thẩm Vân đã nói vậy, vậy hãy để Thẩm Vân thử dùng trước, Thẩm Vân, cậu có thể đảm bảo rằng ngọn lửa này sẽ không lan rộng sang những nơi khác và làm hại người trong bộ lạc chứ? Hãy để nó ở gần cửa hang của cậu." Thầy tế tỏ vẻ tin tưởng hỏi Thẩm Vân.

"Tôi có thể, thầy tế, xin hãy yên tâm, ngọn lửa này sẽ chỉ ở trong hang của tôi. Tôi xin cam đoan với mọi người."

"Vậy thì tốt rồi, tôi tin tưởng Thẩm Vân, nếu mọi người không còn việc gì thì hãy giải tán đi."

Mọi người thấy vị thầy tế đức cao vọng trọng đã lên tiếng, kể từ khi thầy tế nói Thẩm Vân không có chuyện gì thì thực sự không có chuyện gì.

Rốt cuộc, thầy tế là một bô lão đã sống rất nhiều năm, ông có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ trong bộ lạc, và những lời thầy tế nói ra chưa bao giờ sai.

Thẩm Vân nhìn thấy một cuộc xung đột như vậy được giải quyết một cách nhẹ nhàng, không khỏi cảm giác quyền lực này, bất kể ở thế giới nào, cũng đều hữu dụng như nhau.

Con sói con ăn rồi lại ngủ, không hề hay biết về cuộc xung đột này.

Thẩm Vân cất giữ ngọn lửa trên đống củi cẩn thận, rồi vào hang động của mình.

Thẩm Vân tiếp tục dùng da thú quấn con sói con lại, địu trước ngực, sau đó mang theo con dao mình mang theo chuẩn bị đi chặt một số cây tre, vì cậu thấy cách đó không xa có tre.

Cậu định làm những chiếc cốc và bát tre, mặc dù Bạch Diệu đã đẽo cho cậu khá nhiều bát đá, nhưng Thẩm Vân vẫn cảm thấy chúng khá nặng và sử dụng cũng không tiện.

Cậu không yên tâm để Tiểu Bạch ở trong hang, vì con còn quá nhỏ, chưa mở mắt, nếu tỉnh dậy không thấy cậu mà bò lung tung làm sao?

Trên đường đi, rất nhiều con cái nhìn thấy Thẩm Vân đi qua, nhiều người đều né cậu ra xa, vì con cái này thực sự có chút kỳ quặc, mặc dù thầy tế nói cậu không sao, nhưng họ cũng không muốn dây dưa.

Chỉ có Bạch Thảo và những người khác nhìn thấy cậu mới chủ động chào hỏi: "Thẩm Vân, cậu định đi đâu vậy?"

“Tôi đi chặt cây tre” Thẩm Vân không hề che giấu.

“Cây tre là gì?” Bạch Thảo vẻ mặt đầy vẻ không hiểu.

“À… là cái đó” Thẩm Vân chỉ tay về phía những cây tre ở đằng xa.

“À, cái đó à, cái đó gọi là cây gỗ rỗng, cậu muốn dùng nó để làm gì?” Bạch Thảo rất là khó hiểu.

“Tôi dùng nó để làm bát, bát đá quá nặng, tôi dùng không tiện.”

Nghe xong lời Thẩm Vân, Bạch Thảo tỏ ra thấu hiểu, bởi vì trong mắt họ, Thẩm Vân quả thực là quá ốm yếu, nam hay nữ trong bộ lạc đều cao lớn hơn cậu.

Thẩm Vân đi một lúc lâu mới đến được lùm tre, lùm tre này thoạt nhìn có vẻ không xa so với bộ lạc, nhưng thực tế đi rất xa, vì bản thân cậu không biết bay.

Nhưng những cây tre to hơn cả thùng nước, cao hơn cả ba tầng lầu này thực sự là tre ư? Dùng thứ to lớn như vậy để làm bát, làm cốc nước đơn giản chỉ là ảo tưởng, ai đã từng thấy ai dùng một cái chậu lớn để làm cốc nước và bát?

Tuy nhiên, may mắn là Thẩm Vân đi qua một vòng, phát hiện ra vẫn còn những cây nhỏ, và tre mọc chạc ba, dùng cành tre để làm cốc nước và bát là thích hợp nhất, kích thước vừa phải.

Thẩm Vân vừa định chặt tre, bỗng nghe tiếng người đến, Thẩm Vân liền dừng tay.

"Thẩm Vân, cậu đang làm gì vậy?" Hai người lớn tuổi đến gần, trông giống như một cặp vợ chồng.

"Tôi đang muốn chặt một cây tre rỗng để làm cốc nước." Thẩm Vân không quen họ, nhưng vì họ biết tên cậu nên có lẽ họ cũng là người trong bộ lạc.

"Ồ, vậy hãy để bạn đời của tôi, Bạch Lãng, giúp cậu nhé."

"Cảm ơn hai người. Nếu tôi tự chặt thì sẽ mất nhiều thời gian."

"Không có gì. Tôi tên là Bạch Nhĩ, là papa của Bạch Ngạn." Bạch Nhĩ là một người thú có vẻ ngoài ôn hòa nho nhã. Bạch Lãng trông khỏe mạnh và cứng cỏi, hẳn thuở còn trẻ cũng là một chiến binh dũng mãnh.